Lúc Tư Tĩnh Ngọc quay lại biệt thự nhà họ Tư, Bé Lười và Bé Nháo đang chơi ở trong sân. Nghe tiếng xe, hai nhóc ngẩng đầu lên. Thấy Tư Tĩnh Ngọc, mắt hai nhóc lập tức sáng rực.
Bé Lười chạy ra, “Bác ơi, bác.”
Bé Nháo cũng rất vui vẻ, nhưng lại đi từng bước một, giống y như một ông cụ non.
“Bác, bác!” Bé Lười nhào lên người Tư Tĩnh Ngọc, “Cháu nhớ bác muốn chết!”
Tư Tĩnh Ngọc xoa đầu Bé Lười, vừa định nói gì đó thì thấy Bé Lười xòe tay ra, “Bác mang quà gì về cho cháu thế?”
Tư Tĩnh Ngọc: “!!!”
Đúng lúc này, Bé Nháo đã đi tới, nói: “Bé Lười, sao em có thể nói như thế? Nhìn em giống như vì quà của bác nên mới nói nhớ bác vậy.”
Tư Tĩnh Ngọc vội gật đầu, “Đúng vậy, đúng vậy!”
Sau đó, cô nhìn về phía Bé Nháo, “Bé Nháo, cháu nhớ bác không?”
Bé Nháo cười cười, gật đầu, “Nhớ!”
Dứt lời, Bé Nháo nhìn về phía Bé Lười: “Em biết bác mà, sao có thể không mua quà cho chúng ta? Còn nữa, chắc chắn quà của bác không phải là quà bình thường đâu!”
Tư Tĩnh Ngọc: “!”
Đây mới là mục đích của Bé Nháo sao?
Tư Tĩnh Ngọc cảm thấy cạn lời rồi.
Khi biết Tân Tân là con trai của mình, cô đã vội vã trở về, ngay cả hành lý cũng không dọn mà nhờ nhân viên dọn rồi đóng gói gửi về Bắc Kinh.
Vì vậy... làm gì có quà!
Tư Tĩnh Ngọc buồn bực cúi đầu, thấy ánh mắt sáng rực của hai nhóc, cô móc ví tiền ra, “Bác có chuẩn bị quà cho hai đứa rồi, nhưng bác sẽ đưa sau, bây giờ bác lì xì cho hai đứa trước nhé!”
Cô không muốn dùng tiền đuổi người một chút nào, nhưng người trong nhà đều biết, thay vì tặng quà cho Bé Lười thì cho tiền mặt mới làm bé vui vẻ nhất.
Đứa nhỏ này chỉ biết có tiền thối, không biết kiếp trước nghèo khổ đến thế nào nữa. Hồi mới được khoảng sáu tháng, những lúc nó khóc lớn, chỉ cần cho tiền là đang khóc cũng cười ngay được.
Quả nhiên, Bé Lười thấy vậy thì vui vẻ nói: “Bác không cần vội, có thể đưa quà sau mà.”
Dứt lời, Bé Lười xòe tay ra.
Tư Tĩnh Ngọc: “...”
Tư Tĩnh Ngọc đưa tiền cho Bé Lười, sau đó cho Bé Nháo, rồi đi vào phòng khách.
Bé Lười đi theo sau, “Bác ơi, bác trai đầu?”
Tư Tĩnh Ngọc hơi dừng lại.
Bé Lười nói: “Cháu với anh chế tạo rất nhiều thuốc mỡ, cháu muốn bán cho bác trai”
Tư Tĩnh Ngọc: “!!!”
Tư Tĩnh Ngọc cảm thấy không đành lòng nhìn thẳng hai đứa cháu, nên đi nhanh vào trong.
Đinh Mộng Á từ trên lầu đi xuống, thấy Tư Tĩnh Ngọc đi tới, sau lưng còn có hai cái đuôi thì nở nụ cười.
“Con về rồi đấy à?”
Tư Tĩnh Ngọc gật đầu, “Con đi thăm Tân Tân rồi”
Đinh Mộng Á hơi sững sờ.
Tư Tĩnh Ngọc nhìn Đinh Mộng Á, giờ mới biết cả nhà đã biết chuyện cô làm mất con, nhưng không có ai trách
móc cô. Bởi vì tâm trạng của cô không tốt nên chẳng ai dám nhắc tới chuyện này, lại còn giả vờ như không biết. Trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp, vành mắt nóng lên, gọi: “Mẹ...”