Hoắc Cao Lãng hai tay ôm lấy eo cô kéo cô gần vào mình, anh nhướng mày lên cưng chiều nhìn cô: “ có thể, nói anh nghe xem.”
- “ anh không cần biết em đòi hỏi gì liền đồng ý sao”.
- “ ừm”. Anh gật đầu: “ không lẽ em muốn mạng của anh. Nếu em muốn anh cũng có thể cho em”.
- “ đâu có quá đáng đến như vậy.” Cô bĩu môi trả lời anh.
Anh khẽ cười: “ nếu em nói đã không quá đáng như vậy, thì anh không có lý do gì để không thể không đồng ý”. Anh hôn lên trán cô: “ nói anh nghe xem em muốn đòi hỏi cái gì”.
Lạc Hiểu Nhiên cười nói: “ đã tặng tới hai mươi món quà, vậy lẽ ra phải có món quà thứ hai mươi mốt chứ, em hai mươi mốt tuổi mà anh Hoắc. Không lẽ mua đến món thứ hai mươi anh phá sản rồi sao.”
- “ Haha” nghe cô nói mà anh bật cười lớn, anh duỗi tay gõ vào trán cô: “ nghĩ đi đâu vậy, em yên tâm tài sản của anh đủ nuôi em cả đời”.
Hoắc Cao Lãng nhướng mày lên nhìn cô mà mỉm cười nói: “ món quà thứ hai mươi mốt em đã nhận trước rồi”.
- “ hả” Lạc Hiểu Nhiên mở to mắt lên suy nghĩ, nhưng cô nghĩ không ra: “ em nhận lúc nào.”
- “ vừa mới đây”. Anh nhanh chóng trả lời.
Lạc Hiểu Nhiên hơi ngây người ra. Từ lúc nãy đến giờ, ngoài những cái kia cô đâu nhận được gì: “ em không có nhận”.
Hoắc Cao Lãng chỉ nhìn vào khuôn mặt ngỡ ngàng của cô. Anh vô thức híp mắt lại rồi cúi đầu xuống, cắn mạnh vào môi cô: “ món quà thứ hai mươi mốt bằng xương bằng thịt ở trước mặt em đây, em còn nói không có nhận”.
Khoé miệng Lạc Hiểu Nhiên khẽ giật một cái, đầu nổi liền ba vạch đen, người đàn ông này đúng thật là khiến người ta hết nói nổi, chuyện như vậy cũng có thể nghĩ ra: “ có ai lấy mình làm quà tặng chứ, anh tự luyến vừa thôi. Em có thể trả hàng được không”.
- “ anh mà em còn muốn trả hàng”. Giọng nói bình thản của Hoắc Cao Lãng xen lẫn ý cười khó hiểu.
- “ trả thì trả cần gì phải có lý do”.
Hoắc Cao Lãng lườm cô một cái: “ nam nhân trước mặt em là hàng cực phẩm”.
- “ xì” Lạc Hiểu Nhiên không chút kiêng nể liền xì một tiếng liền nói thêm: “ nữ nhân trước mặt anh cũng không phải đồ bỏ, nữ nhân này không muốn nhận món quà này”. Nói xong cô liền cười.
Hoắc Cao Lãng nhìn cô, anh khẽ nâng cằm cô lên, anh quan sát đúng là không có chút thay đổi chỉ là có cái miệng đã lanh lẹ hơn rất nhiều: “ không gặp mấy ngày, miệng lưỡi đã ghê gớm hơn rất nhiều rồi. Xem ra sau này không để cho em xa anh nữa, học ở đâu ra nhiều thói hư như vậy.”
Lạc Hiểu Nhiên chu môi lên nói: “ học từ anh đó”.
- “ anh dạy em bao giờ”. Hoắc Cao Lãng khẽ cười nói, Người con gái trong vòng tay vô cùng mềm mại, tựa hồ như cả người cô đều đang toát ra một mùi hương thanh nhã. Anh thích không chịu nổi.
Cảm giác này thật tuyệt.
- “ anh còn chối, trước kia em cũng không có như vậy.”
Hoắc Cao Lãng bỗng nhiên bật cười, buông cằm cô ra, chỉ tay vào giữa ngực cô: “ anh chấp nhận là có dạy, mà em học nhanh như vậy có nghĩa là bản chất của chúng ta giống nhau. Chỉ là trước kia em giấu kĩ quá thôi”.
Lạc Hiểu Nhiên cắn chặt môi, cúi mắt xuống và lẩm bẩm một câu: “ anh đang chỉ vào đâu đấy”.
Hoắc Cao Lãng nhìn theo cô, tay anh từ lúc nào đã dịch chuyển khỏi vị trí ban đầu ngón tay anh lướt qua lướt lại ở nơi nhô cao của cô, anh nói mập mờ bên tai cô: “ anh rất nhớ em rồi, tranh thủ đòi hỏi quyền lợi một chút thì đã làm sao. Chẳng lẽ em cự tuyệt anh”.
- “ anh…anh đàng hoàng một chút, ở đây là ngoài đường”. Lạc Hiểu Nhiên nghiến răng nói.
- “ anh đang rất đàng hoàng”. Dứt lời liền chuẩn sát hôn lên môi cô, đôi môi thơm ngọt này, khi bị dính vào rồi anh không dứt ra.
Bàn tay vốn đang vòng quanh eo cô đột nhiên di chuyển lên trên, rồi thản nhiên luồn vào áo cô, chạm vào cái bụng phẳng lì và mềm mại của cô.
Cảm giác đụng chạm nhẹ nhàng của lòng bàn tay đó, vừa quen thuộc vừa xa lạ, khiến mắt anh càng sâu thẳm hơn.
Cơ thể Lạc Hiểu Nhiên không kìm được sự run rẩy, không có cách nào thở được. Cô há miệng ra để hít thở trong vô thức, nhưng miệng vừa há ra, đầu lưỡi linh hoạt của anh đã tiến vào. Đôi mắt đen nhánh đã hoàn toàn khép lại, chỉ có thể nhìn thấy tròng mắt vẫn đang quay tròn thông qua mí mắt mỏng hơn cánh ve kia.
Cảm nhận được thân nhiệt của cô đang tăng lên từng một chút, cảm nhận được những thay đổi nhạy cảm của cô, khóe miệng anh từ từ nhếch lên một nụ cười sâu xa.
- “ nói cho anh biết, cảm nhận của em thế nào, có nhớ anh hay không?”. Hoắc Cao Lãng khẽ cười, giọng nói trầm khàn vang lên mê hoặc lòng người.
Đầu óc Lạc Hiểu Nhiên đang rối tung lên, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ ửng, cô cố đẩy anh ra: “ anh ở đây không thể, đừng như vậy.”
Hoắc Cao Lãng không chờ được câu trả lời của cô, nhưng cũng không quan tâm, anh tiếp tục ngậm lấy đôi môi cô, bàn tay không yên phận mà vuốt ve bụng phẳng ở trong áo cô sau đó từ từ di chuyển lên trên.
Lạc Hiểu Nhiên đang mơ màng. Cơ thể bỗng nhiên nhẹ bẫng như ở trên mây,cô hoảng hốt kêu lên: “ Cao Lãng, anh đừng như vậy, em nhớ anh, đợi chúng ta quay về thành phố D được không?”. Cô biết lúc này không cho anh câu trả lời hợp lý cô liền có thể bị lôi lên xe mà thoả hiệp.
Nghe được câu trả lời vừa ý thì buông cô ra, hai tay tỉ mỉ giúp cô chỉnh lại quần áo, miệng vẫn không quên nói: “ bảo bối, là chính em thoả hiệp, tới đó không hi vọng em nuốt lời”.
Lạc Hiểu Nhiên được buông ra, cô liền nhìn xung quanh xem có bị ai nhìn thấy không, cũng may giờ này cũng đã khuya, nên cả quá trình không bị ai nhìn thấy cô mới thở phào một hơi, liền liếc anh nói: “ em có thể nuốt lời sao, lưu manh”.
- “ há, em không biết sợ chết là gì vừa buông ra liền mắng anh”.
- “ anh có biết vừa rồi nguy hiểm lắm không, lỡ có ai nhìn thấy thì làm sao.”
Hoắc Cao Lãng đột nhiên cúi đầu xuống, rồi thì thầm: “ thì gả cho anh”.. Giọng nói trầm thấp lúc này giống như được ủ bằng rượu vang lâu năm, nhưng cũng có thêm chút lạnh lẽo.
Lạc Hiểu Nhiên ngẩn ra, cô vội lùi ra: “ ai nói là muốn gả cho anh”.Khuôn mặt nhỏ đỏ au của cô giống như bị lửa đốt. Trong đó có cả ngượng ngùng, có cả giận dữ.
Hoắc Cao Lãng chỉ nhìn vào khuôn mặt ngỡ ngàng và chống đối của cô là biết rằng, cô sẽ không ngờ được rằng anh lại nói như vâỵ
Anh vô thức híp mắt lại rồi cúi đầu xuống, từ từ đi lại gần người cô: “ ngủ cũng đã ngủ rồi còn không muốn gả cho anh”.
- “ là anh ép buộc em mà”. Lạc Hiểu Nhiên chỉ ngón tay trắng nõn vào ngực anh.
Hoắc Cao Lãng bắt lấy tay cô, hôn nhẹ một cái, bộ dáng lưu manh chính hiệu: “ anh không quan trọng quá trình, anh chỉ xem trọng kết quả thôi”.
- “ anh…anh nói đùa không vui chút nào, đã trễ rồi em vào trước đây, anh cũng về đi”. Cô lắp bắp nói xong liền muốn quay người bỏ chạy.
- “ anh không nói đùa”. Hoắc Cao Lãng nắm tay cô lại không cho cô bỏ chạy, anh nhìn thẳng vào mắt cô, khoé miệng cong lên: “ anh có chuyện muốn nói”.
Hoắc Cao Lãng buông tay cô ra, đi đến cốp xe ôm lấy bó hoa hồng màu xanh dương đi đến trước mặt cô, anh nhìn cô, trên mặt anh lúc này cũng không còn điểm nào muốn trêu chọc cô, anh nghiêm túc nhìn vào gương mặt đang căng thẳng ở trước mắt mình: “ em có muốn nhận món quà thứ hai mươi mốt không”.
Lạc Hiểu Nhiên không chiều theo dẫu môi nói: “ không muốn”.
Hoắc Cao Lãng khẽ cười: “ thật là đã chiều hư em rồi”.
Hoắc Cao Lãng ngắm nhìn ánh mắt trong suốt như hồ nước của Lạc Hiểu Nhiên, yêu thương nói: “ Hiểu Nhiên, đừng quậy nữa, anh có chuyện muốn nói.”