Kiều Khả Mỹ cắn cắn môi một lúc mới run rẩy nói: “ nhưng ở thành phố D muốn sự việc tồi tệ đến mức không thể cứu chữa chỉ có thể là anh.”
Hoắc Cao Lãng nhìn cô ta, khoé miệng hờ hững: “ Kiều tiểu thư đánh giá tôi quá cao rồi”.
Kiểu Khả Mỹ hít sâu một hơi, nhìn Hoắc Cao Lãng, vẻ mặt rưnh rưng đáng thương nói: “ Hoắc Cao Lãng, anh làm như vậy là gì điều gì”.
- “ Nhà họ Kiều các người thật sự không biết tôi muốn cái gì”.
- “ Là hôn sự đó sao, anh không thể thử một lần tiếp nhận em. Em sẽ không huỷ bỏ hôn sự này”.
- “ vậy được thôi, xem ra tôi chưa đủ mạnh tay”. Hoắc Cao Lãng giật giật khóe miệng, lạnh nhạt nói: “ “Tôi thật sự không biết cô tại sao lại cố chấp với một người như tôi, cô nói xem kết hôn cùng tôi Kiều gia các người được lợi ít gì, tôi liền đáp ứng cho lời ít đó”.
Kiểu Khả Mỹ lắc lắc đầu: “ nếu như không có Lạc Hiểu Nhiên anh có thể sẽ chấp nhận em không?”.
- “ có thể”. Hoắc Cao Lãng nhàn nhạt gật đầu, bởi vì trước giờ anh luôn cho rằng hôn nhân của anh là sự sắp xếp gia tộc, nhưng Lạc Hiểu Nhiên xuất hiện đã thay đổi mọi ý nghĩ của anh.
- “ nếu cô đến sớm hơn, có thể cô sẽ làm vợ tôi, hôn nhân không có tình yêu, nhưng chí ít cô vẫn danh chính ngôn thuận làm bà Hoắc”. Anh nhẹ lắc đầu.
- “ mặc dù là hôn nhân không tình yêu em vẫn chấp nhận. Em có thể nhắm mắt để anh ở bên Lạc Hiểu Nhiên”. Không biết Kiều Khả Mỹ nghĩ như thế nào mà dám thốt lên như vậy.
Hoắc Cao Lãng nhìn Kiều Khả Mỹ với ánh mắt lạnh, anh lạnh giọng nói: “ Kiều tiểu thư, cô thật không hiểu ý tôi sao?. Nếu như tôi không hiểu nhầm ý của cô thì cô có thể danh chính ngôn thuận làm bà Hoắc, tôi có thể ở bên ngoài bao nuôi tình nhân, người đó không ai khác là Lạc Hiểu Nhiên đúng không”.
Kiều Khả Mỹ gật đầu: “ đúng, như vậy vẹn cả đôi đường”. Cô ta không biết lấy dũng khí từ đâu mà nhìn vào mặt Hoắc Cao Lãng nói lời này không có một chút run sợ.
Hoắc Cao Lãng cười giễu: “ Kiều tiểu thư thật biết tính toán, nhưng rất tiếc cô lại không có vận may”. Anh nghiêm mặt lạnh giọng nói: “ Người mà có thể danh chính ngôn thuận làm bà Hoắc chỉ có thể là Lạc Hiểu Nhiên”.
Kiều Khả Mỹ biết người đàn ông này không hề đơn giản, miệng mồm có thể làm cho người chết không cần súng, một câu nói đã chặn đứng những lời nói cô muốn nói.
Kiều Khả Mỹ trước giờ có khi nào lại bị một người đàn ông bỏ ngoài mắt, chặn lời cô ta muốn nói chứ?
Trong lòng Kiều Khả Mỹ có chút không cam tâm, thế nhưng những điều cô ta không cam tâm đâu chỉ có những việc này?
Dựa vào đâu mà Lạc Hiểu Nhiên có thể có anh còn cô ta thì không chứ?
Kiều Khả Mỹ chưa bao giờ nghĩ bản thân thua kém Lạc Hiểu Nhiên.
Hoắc Cao Lãng muốn ở bên cạnh Lạc Hiểu Nhiên, anh phải dùng hết tâm sức để đối phó với nhà họ Hoắc, nhưng nếu ở bên cô ta, anh sẽ không cần hao tâm tổn sức để làm những chuyện không đáng như vậy.
Ý nghĩ này vẫn một mực kêu gào trong thâm tâm Kiều Khả Mỹ và ngày càng bành trướng
Kiều Khả Mỹ phát hiện bản thân mình như đang rơi vào xoáy nước, càng muốn vùng vẫy leo lên trên thì lực kéo bên dưới lại càng lớn, chỉ muốn hút lấy cô ta hãm sâu vào.
Kiều Khả Mỹ không hề cảm thấy đau đớn, tuy rằng cảm giác này rất xa lạ, nhưng phảng phất lại làm cho cô ta có cảm giác mong chờ…
- “ Hoắc Cao Lãng, em sẽ không từ bỏ hôn sự này.”
Hoắc Cao Lãng nhún vai, hơi nhướng mắt: “ tuỳ cô vậy, chuyện này cũng không phải chỉ cô nói là được”.
Kiều Khả Mỹ cứng rắn nói một lần nữa: “ Hoắc Cao Lãng, em sẽ không từ bỏ hôn sự này.”.
Giữa hai hàng chân mày của Hoắc Cao Lãng lộ rõ sự mất kiên nhẫn, anh quay người đi: “ trước khi tôi quay trở về, những thứ nào không thuộc về nơi này đều đem bỏ hết cho tôi”. Câu này là nói lại với người giúp việc đang dọn dẹp gần đó, nói ông anh liền đi mất.
Nhìn Hoắc Cao Lãng rời đi, Kiều Khả Mỹ cười khổ một tiếng, cô ta đã hạ mình tiến thêm một bước, thì Hoắc Cao Lãng lại rõ ràng lùi đi hai bước.
- “ Tiểu thư, xin mời cô”. Người giúp việc không dám chậm trễ liền mời Kiều Khả Mỹ đi, người giúp việc không dám làm trái lời ông chủ, cô ta biết ông chủ chỉ khi đối với Lạc Hiểu Nhiên mới cưng chiều nhường nhịn, còn nét mặt vừa rồi rõ ràng không tốt.
Kiều Khả Mỹ liếc nhìn người giúp việc, trừng mắt lên một lúc, rồi mới dặm chân rời đi.
Kiểu Khả Mỹ vừa ra khỏi cổng trong biệt thự cũng tất bật dọn dẹp không còn để xót lại chút tàn tích nào của cô ta.
Hoắc Cao Lãng một mạch lái xe đến công ty của anh và Mạc Lâm, anh một thân tây trang bước đến phòng tổng giám đốc đẩy cửa bước vào không thèm để ý đến người có trong phòng liền đi đến sofa ngồi xuống: “ bên phía Anh quốc như thế nào rồi.”
Lúc này Mạc Lâm mới rời khỏi ghế đi đến sofa ngồi đối diện anh tháo mắt kính ra nói: “ tôi đã cử Trịnh Khải sang bên đó, tiến triển thuận lợi, Kiều Nhất Thành cũng bị đưa vào tròng”.
Hoắc Cao Lãng gật đầu: “ cũng không lâu nữa đâu, mọi chuyện sẽ quay về quỹ đạo của nó”.
- “ Ý gì”.
- “ ý trên mặt chữ, tôi đi trước, có việc gì thì gọi, có thể hai ngày tới tôi không ở thành phố D, mọi việc cậu tự giải quyết”. Hoắc Cao Lãng đứng dậy khỏi ghế.
Mạc Lâm chỉ dựa lưng vào ghế nâng mắt nhìn Hoắc Cao Lãng hỏi: “ cậu đi đâu, cậu làm tan tành như vậy, rồi bỏ đi, cậu kêu tôi giải quyết như thế nào đây”.
- “ cậu muốn giải quyết như thế nào thì làm thế ấy, đến khi tôi quay về sẽ cho cậu biết kết quả”. Hoắc Cao Lãng cười cười nói: “ đưa phụ nữ lên giường cậu không phải cao thủ sao?. Việc này nguyên tắc cũng giống như vậy.”
- “ Đưa phụ nữ lên giường cùng với việc này chỗ nào giống nhau.”
Hoắc Cao Lãng một tay bỏ vào túi quần hứng thú nói: “ thay vì cậu dùng chất xám suy nghĩ cách đưa phụ nữ lên giường thế nào, thì cậu dùng chất xám nghĩ cách giải quyết vấn đề này đi.”
Mạc Lâm hừ một tiếng cười như không cười nói: “ đưa phụ nữ lên giường mà cần phải dùng đến chất xám cậu quá xem thường tôi rồi”.
- “ phải như vậy không”.
Mạc Lâm vẫn ngồi yên trên sofa dựa lưng vào ghế, hai tai khoanh trước ngực hờ hững nói: “ có phải hay không cũng không liên quan đến cậu. Cậu định đi đâu.”.
Hoắc Cao Lãng mỉm môi nói: “ cậu hỏi làm gì, liên quan đến cậu.”
“ Há”. Mạc Lâm nghe anh trả lời mà tức đến bật cười: “ cậu trở mặt như vậy không sợ tôi đổi ý sao?”.
- “ Cậu dám sao.”
Lúc này Mạc Lâm mới đứng lên tức tối nói: “ Hoắc Cao Lãng cậu quá xem thường tôi rồi”.
Trêu chọc cả buổi Mạc Lâm mới nổi giận, Hoắc Cao Lãng lúc này mới hài lòng bật cười: “ tôi còn muốn xem cậu có thể bình tĩnh được bao lâu.”
Mạc Lâm lúc này biết bị anh đưa vào tròng mà trêu chọc thì càng tức tối nói: “ tôi không có người anh em vô nhân tính như cậu.”
Hoắc Cao Lãng không trêu chọc nữa mà nói: “ tôi về quê một chuyến, hai ngày sau sẽ quay trở lại”.
- “ Đi tìm cô gái nhỏ sao”. Mạc Lâm nhanh miệng hỏi.
- “ ừm”.
- “ này được xem là ra mắt sao”. Mạc Lâm biết Lạc Hiểu Nhiên ở cùng bà ngoại nên mới hỏi như vậy.
- “ có thể coi là như vậy”. Hoắc Cao Lãng gật đầu.
Nghe anh trả lời Mạc Lâm hỏi nhăn mày hỏi lại: “ nhà họ Hoắc cậu giải quyết thế nào rồi”.
- “ cậu không tin tôi sao?.”
- “ không phải là không tin, nhưng tôi không muốn nhìn cậu bước vào vết xe đổ của Thẩm Ý Hiên. Cậu ta nói đúng, cậu nhìn xem trước kia để được cùng Lưu Mẫn ở bên nhau cậu ta phải làm tới mức nào, nhưng đến cuối cùng cậu nhìn xem hai người họ sống ra cái dạng gì”. Mạc Lâm ngưng một lúc rồi nói tiếp: “ tôi biết tôi không xứng đáng để khuyên cậu những chuyện này, nhưng tôi không muốn một cô gái đang cố gắng từ ngày để có cuộc sống tốt, lại bị lôi vào vòng xoáy này, những tên bại hoại như tôi với cậu tốt nhất đừng nên nghĩ đến chuyện tình yêu”.