Lúc Lạc Hiểu Nhiên ra khỏi phòng là chín sáng, cô đi ra ngoài thì thấy bà ngoại cùng thím Trương đang ngồi nói chuyện.
Thường thì mỗi buổi sáng nếu thím Trương không đi cào nghêu, sẽ sang nhà nói chuyện cùng bà ngoại.
Lạc Hiểu Nhiên lễ phép nói: “ bà ngoại con mới dậy “. Sau đó cô nhìn thím Trương cười nói: “ thím Trương, thím mới qua chơi”.
Thím Trương rất hài lòng Lạc Hiểu Nhiên, bà ấy lên tiếng: “ ừm, thím qua cũng được một lúc rồi, cháu nhanh đi ăn sáng đi, đã trễ lắm rồi, bỏ bữa sáng sẽ không tốt”.
- “ Dạ, cháu đi ngay đây ạ”. Cô vừa muốn quay người đi thì nghe bà ngoại hỏi.
- “ Tiểu Lãng đã thức chưa.”
- “ Nhà bác có khách sao”. Thím Trương hơi kinh ngạc nói, bà không biết sự hiện diện của Hoắc Cao Lãng.
Lạc Hiểu Nhiên hơi gượng nói: “ Dạ, anh ấy vừa mới thức, đang ở trong nhà vệ sinh ạ.”
Thím Trương nghe cô xưng là anh ấy cũng hơi ngạc nhiên: “ là bạn cháu ở thành phố đến à.”
- “ Dạ”. Lạc Hiểu Nhiên đơn giản trả lời.
Bà ngoại nói: “ vào hâm nóng đồ ăn lại, rồi đợi một chút hai đứa cùng ăn cho nóng”.
- “ Dạ, bà, thím Trương con xin phép”. Nói rồi Lạc Hiểu Nhiên liền quay người đi vào bếp.
Cô bận việc nhưng nghe được bà ngoại nói.
- “ Tiểu Lãng, là cháu rể của bác”.
- “ Bác nói là cháu rể sao?. Là chồng của Hiểu Nhiên sao.” Thím Trương kinh ngạc hỏi.
- “ ừm”. Bà ngoại gật đầu: “ bác gả Hiểu Nhiên cho cậu ấy rồi. Là người mà lần trước nhìn thấy buổi tối đó”.
- “ À, thì ra là cậu ta”. Thím Trương liền vui miệng nói:” chúng ta cùng nuôi Hiểu Nhiên lớn, cũng hy vọng nó hạnh phúc. Nếu bác đã quyết định gả Hiểu Nhiên đi, thì cháu và ông Trương sẽ giúp bác chuẩn bị hôn lễ, còn chuẩn bị bao đỏ chúc phúc cho Hiểu Nhiên nữa”. Nói rồi thím Trương liền đứng dậy, chạy tới chạy lui tìm cái gì đó.
Bà ngoại nhìn thì hỏi: “ cháu tìm cái gì”.
- “ Cháu tìm giấy viết, chúng ta nên liệt kê những thứ cần chuẩn bị, nếu không tới đó sẽ bị thiếu xót.” Đúng là không ai nhiệt tình bằng thím Trương, công việc gì vào tay thím ấy cũng nhanh gọn lẹ.
Bà ngoại nhìn thím ấy sốt sắng nói thì cười: “ không cần phải như vậy. Bọn nhỏ sẽ không kết hôn ở đây, khi nào chúng muốn làm lễ cưới nhất định sẽ không thiếu vợ chồng cháu.”.
- “à, cháu biết rồi”. Thím Trương cười nói.
Hoắc Cao Lãng đi từ trong phòng ra thì nghe tiếng cười nói ở phòng khách, anh đi đến cất tiếng nói: “ chào bà”. Sau đó nhìn thím Trương gật đầu xem như chào hỏi.
Bà ngoại nói: “ Đêm qua cháu ngủ có ngon không”.
- “ Dạ ngon thưa bà”.
- “ Đêm hôm trước trời tối quá, cháu không nhìn rõ được, hôm nay chân thực nhìn lúc này, cậu ta thật tốt mã, còn tốt hơn cả A Đông nhà cháu”. Thím Trương nhìn một lượt Hoắc Cao Lãng rồi thật lòng nhận xét.
Hoắc Cao Lãng nghe thím Trương nói thì hơi nhăn mày, nhưng vẫn lịch sự nói: “ bà, cháu đi tìm Hiểu Nhiên”.
Bà ngoại gật đầu, bà ngoại lúc này mới nói với thím Trương: “ cậu ấy tên Hoắc Cao Lãng”. Bà ngoại đơn giản giới thiệu tên anh, sau đó bà ngoại như nhớ gì thì nói: “ chuyện mai mối của A Đông thế nào rồi”.
Nói đến đây thì thím Trương thở dài: “ nhắc đến chuyện này thì cháu tức chết với nó, đã đi xem đến năm cô gái rồi, mà lần nào trở về nó cũng moi ở đâu ra cả đống lý do để từ chối.”
- “ cháu có hỏi nó xem, mẫu người con gái nó chọn như thế nào không?.” Bà ngoại nghi ngờ hỏi.
- “ Dạ có, lần nào cũng chỉ trả lời, hiện giờ con chưa suy nghĩ đến.” Thím Trương tức tối lên án: “ không biết chừng nào nó mới chịu nghĩ đến, hai ông bà này còn đợi nó được bao lâu”.
Bà ngoại cười nói: “ nếu nó đã nói như vậy thì cháu đợi một hai năm nữa xem sao”.
- “ cháu cũng biết vậy.”
Trong phòng bếp Hoắc Cao Lãng đi vào thì thấy Lạc Hiểu Nhiên đang loay hoay làm nóng đồ ăn, anh đi đến ghế ngồi xuống.
- “ đã xong chưa em”.
- “ hả”. Anh bất ngờ lên tiếng làm cô giật mình: “ lần sau khi anh đi vào có thể tạo ra tiếng động lớn một chút được không”.
Hoắc Cao Lãng không trả lời chỉ dùng muỗng khuấy khuấy chén cháo trước mặt một lúc mới bưng lên để ở đối diện, sau đó mới bưng chén cháo ở đó đem về phía mình.
Lạc Hiểu Nhiên bưng dĩa đồ ăn trong bếp đi ra cô nói: “ xong rồi, ăn thôi”. Nói rồi cô liền kéo ghế ngồi xuống cô lấy muống khuấy cháo vài cái, múc một muỗng nhỏ đưa lên miệng thổi nhẹ liền ăn.
Hoắc Cao Lãng cũng im lặng ăn một lúc mới lên tiếng: “ Hiểu Nhiên”. Anh gọi mà không nghe cô trả lời, anh phải gọi thêm hai ba lần nữa: “ Lạc Hiểu Nhiên”.
Bất ngờ nghe anh gọi cô giật mình nói: “ hả, sáng giờ anh làm sao thế cứ đợi lúc em không để ý mà gọi muốn hù chết em phải không?”.
Lạc Hiểu Nhiên vừa dứt lời, anh ở đối diện nhìn cô cười khẩy một tiếng liền bỏ muỗng xuống, hai khoang ở trước ngực lập tức nói: “ anh cho em nói lại lần nữa, là ai hù ai.”
Hai gò má cô tức giận càng đỏ nói: “ còn không phải là anh sao”.
- “ là anh sao”. Hoắc Cao Lãng không nhanh không chậm nói: “ chưa nói đến việc ai hù ai, ai không nói lý lẽ, thì em nói cho anh biết sáng giờ em suy nghĩ cái gì”.
- “ em có suy nghĩ gì đâu.”
- “ em chắc ăn là không suy nghĩ gì”. Hoắc Cao Lãng nhướng mày chờ cô trả lời.
Lạc Hiểu Nhiên chỉ nhẹ gật đầu.
Hoắc Cao Lãng gật đầu, nhướng mắt nhẹ nhìn cô biểu cảm để xem tiếp theo cô giải thích như thế nào: “ trước khi anh đi vào đây anh đã ngoài kia nói chuyện cùng bà, không lẽ phòng này cách âm tốt đến mức em không nghe được anh nói chuyện với bà, thậm chí trong lúc đi vào đây anh còn vô tình làm rớt đồ tạo ra tiếng động không nhỏ, ngược lại em còn nói anh muốn hù chết em. Vừa rồi anh gọi em không phải một lần, đến lần thứ ba em mới giật mình trả lời anh.” Anh ngưng quan sát biểu cảm của cô rồi nói tiếp: “ em nói xem là ai hù chết ai”.
- “ À”. Lạc Hiểu Nhiên trong phút chốc đảo mắt nói.
- “ à cái gì, giải thích như vậy là xong sao”.
- “ vậy anh muốn giải thích thế nào, dù sao em cũng đâu có chuyện gì để giải thích”.
Tay Hoắc Cao Lãng vẫn khoanh ở trước ngực hỏi cô: “ em chắc ăn không có chuyện gì giải thích”.
- “ ừm, anh nhanh ăn đi, đã nguội hết rồi”. Nói xong liền cúi đầu ăn.
Vào lúc này, Hoắc Cao Lãng chồm người tới trước cúi xuống nhìn Lạc Hiểu Nhiên ở ngay trước mặt, anh từ tốn nhẹ giọng nói: “ em tự mình suy nghĩ xem, em có thể né tránh được bao lâu”.
Lạc Hiểu Nhiên ngạc nhiên ngẩng đầu lên, mờ mịt không hiểu nhìn Hoắc Cao Lãng.
Hoắc Cao Lãng chỉ chốt hạ nụ hôn nhẹ trên môi cô liền rời đi. Anh cầm muỗng lên ăn cháo, bỏ mặt Lạc Hiểu Nhiên đang ngơ ngác nhìn mình.
Buổi sáng trôi qua, Hoắc Cao Lãng cùng bà ngoại ngồi ngoài phòng khách nói chuyện, còn Lạc Hiểu Nhiên thì ở trong phòng sắp xếp quần áo, ngày mai cô cùng Hoắc Cao Lãng quay trở lại thành phố D.
Lạc Hiểu Nhiên đang lơ đãng gấp quần áo thì điện thoại reo, cô nhìn số điện thoại thì bắt máy: “ chị à.”
Bên kia là giọng nói của Lưu Mẫn truyền đến: “ Còn nhớ đến chị sao, đi bao lâu mà chẳng có một cuộc gọi cho chị”.
- “ buổi tối em sợ chị bận không tiện nghe máy em mà”.
- “ ừm, gần đây em thế nào rồi”. Lưu Mẫn quan tâm tình hình của cô.
- “ em vẫn ổn, còn chị”.
- “ Hiểu Nhiên”. Lưu Mẫn ngập ngừng nói: “ hình như là anh ta quay trở lại rồi”.
- “ chị nói ai”. Lạc Hiểu Nhiên buông bỏ công việc đang làm tập trung nghe Lưu Mẫn nói.
- “ là người đàn ông đó”.
- “ chị làm sao biết được là anh ta”.
Lưu Mẫn khó khăn nói: “ thời gian gần đây, chị có cảm giác anh ta xuất hiện rất gần trong cuộc sống của chị”.
- “ chắc có lẽ là chị quá mệt mỏi thôi, chị đừng suy nghĩ nhiều, ngày mai em về rồi, em đến tìm chị nhé”.
- “ ừm, vậy em bận việc của mình đi. Cho chị hỏi thăm sức khoẻ bà ngoại nhé”.
- “ dạ, tạm biệt chị”.