Lạc Hiểu Nhiên vẫn còn khựng lại không muốn nhận nhưng lại nghe bà ngoại nói: “ cháu nhận đi, đây là tấm lòng của chú thím, ngày kết hôn ai cũng cần có bao đỏ may mắn này”.
Lạc Hiểu Nhiên đành nghe, cô nhận lấy liền nói: “ cháu cám ơn chú thím”.
Chú Trương lúc này mới lên tiếng: “ khách sáo làm gì chứ, đứa nhỏ này, mấy người già chúng tôi cùng nhau nhìn cháu trưởng thành, từ rất lâu đã coi cháu là người thân trong gia đình rồi. Hôn lễ của cháu có mặt chúc phúc cháu là chuyện đương nhiên rồi”.
- “ Dạ, cháu biết rồi ạ”. Lời nói của chú Trương làm cô cảm động không ít.
Người dưng còn có thể nói được như vậy, còn người sinh ra cô thì… suy nghĩ đến đây cô liền cười nhẹ.
Bà ngoại thấy hai người cứ ở đây, mà bên dưới bàn tiệc kia thì đang hò hét gọi hai người bà liền cười nói: “ đi tới đó đi, đừng đứng ở đây mãi thế.”
Hai người nghe bà ngoại nói thì nhìn xuống thấy Mạc Lâm đang trêu chọc Lưu Hiểu. Lạc Hiểu Nhiên mỉm cười nói: “ dạ, bà có cần việc gì liền gọi con nhé”.
- “ ừm, đi nhanh đi, đừng để mọi người chờ”.
Buổi tối hôm nay, ánh mắt Mạc Lâm cứ dán lên người Lưu Hiểu, từ lúc Lưu Hiểu xuất hiện anh ta hơi kinh ngạc, trẻ nhỏ không hiểu chuyện trong mắt ta, hôm nay cũng xinh đẹp không kém. Mặc lên người chiếc váy liền như thay da đổi thịt, thay đổi hoàn toàn.
Lúc này, Lưu Hiểu đang ăn đồ ăn trong dĩa của mình, thì cảm nhận bên cạnh có một luồng ám khí nặng nề, Lưu Hiểu ngẩng đầu lên nhìn qua thấy Mạc Lâm thì không chút nể tình liếc một cái liền bỏ anh ta ngoài mắt.
- “ ông chú, hôm nay tâm tình tôi thật tốt, không có tâm trạng cãi nhau với anh.”
Mạc Lâm khẽ cười, thoải mái dựa lưng vào ghế hứng thú nói: “ con mắt nào của em nhìn thấy tôi muốn cãi nhau với em”.
Lưu Hiểu cũng không quay đầu qua mà nói: “ tôi không thấy, tôi cảnh cáo anh”.
Một giọng đàn ông trêu chọc mang đầy ý cười vọng tới: “ được, được, tôi không trêu chọc em, uống với tôi một ly nhé”.
- “ tại sao tôi phải uống với anh ông chú”. Lưu Hiểu bất giác cười khẽ: “ đừng nói là anh thích tôi nha, tôi không có hứng thú diễn trò hề với anh đâu, tôi cũng không uống rượu với người mình không thích”.
- “ nhưng tôi lại có hứng thú muốn diễn trò hề cùng em”.
Lưu Hiểu đưa mắt nhìn qua, người đàn ông này hôm nay ăn mặc còn nổi bật hơn chú rể. Anh ta khá đẹp trai, đủ tiêu chuẩn làm bạch mã hoàng tử. Nhưng trong mắt cô ấy, anh ta vẫn đáng ghét. Đôi mắt "hoa đào" biết phóng điện của anh ta có thể quyến rũ đàn bà con gái ở mọi nơi mọi lúc, nụ cười trên khóe miệng anh ta chực chờ như thể cô ấy làm chuyện mất mặt để chế giễu bất cứ lúc nào.
Thấy Mạc Lâm nhỏm người sát lại mình, Lưu Hiểu cảnh giác nghiêng người né xa ra, miệng nhanh mắng: “ mẹ kiếp, anh tránh xa tôi ra”.
- “ tôi không tránh, một là uống cùng tôi hai là tiếp tục như vậy.”
Biết ngay anh ta chẳng nói câu gì ra hồn, Lưu Hiểu tùy tiện đáp: “ có lấy dao kề cổ tôi, tôi cũng không uống, anh có gan thì cứ tiếp tục đi.”
Mạc Lâm lắc đầu cười nhẹ nói: “ em nghĩ là tôi không dám”.
- “ anh dám hay không là chuyện của anh, tôi nghĩ làm gì cho mệt”. Lưu Hiểu luôn là người nhanh tay nhanh miệng, nên trước mặt Mạc Lâm cô ấy cũng không hề yếu thế.
Mạc Lâm nhìn cô gái cứng cỏi, miệng mồm nhanh nhạy trước mắt, không biết ma xui quỷ khiến gì mà dứt khoát nhỏm người tới hôn lên má Lưu Hiểu một cái, mới hài lòng rời đi.
Lưu Hiểu ở bên đây giật bắn người vội quay mặt nhìn sang Mạc Lâm vẻ mặt hoàn toàn tức giận, lập tức đứng dậy đá mạnh vào chân Mạc Lâm khiến Mạc Lâm phải ôm chân xuýt xoa.
- “ mẹ nó, ông chú ai cho anh ăn đậu hủ tôi. Bà đây là để cho anh ức hiếp sao. Anh lập tức tránh xa tôi một chút.”
Động tĩnh bên phía Lưu Hiểu không nhỏ lập tức thu hút mọi người, lúc này Lưu Mẫn cũng nhìn sang thì vội hỏi: “ Hiểu Hiểu, em làm sao vậy, gây ồn ào cái gì.”.
Vẻ mặt tức giận kèm theo chút tức tưởi ánh mắt có chút đỏ nhìn sang Lưu Mẫn nói: “ chị, anh ta xàm sỡ em”.
Lời nói của Lưu Hiểu làm Mạc Lâm bên này đây ôm chân xuýt xoa cũng phải kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, Nụ cười trên khóe miệng Mạc Lâm cứng đờ, ánh mắt kinh ngạc của anh ta nhìn Lưu Mẫn rồi dừng lại trên mặt Lưu Hiểu: “ cô bé, tôi không nghĩ là em gan dạ như vậy, bị tôi xàm sỡ mà dám ở chốn khai như vậy mà lên án. Không phải là muốn gả cho tôi rồi chứ”.
Lưu Hiểu không nghĩ là người đàn ông này mặt lại dày như mặt đường, trừng mắt với anh ta: “ Ai muốn gả cho anh ông chú. Tôi nói anh nghe không hiểu sao, trên thế giới này nếu chỉ còn một mình anh là đàn ông, thì tôi tự nguyện xuất gia làm ni cô”.
- “ Anh cảm thấy… em nói như vậy nhưng trong lòng em lại không nghĩ như vậy.” Mạc Lâm sờ cằm, ra chiều suy tư, ánh mắt anh ta bất giác dừng lại ở mặt Lưu Hiểu.
- “ hờ, hờ”. Lưu Hiểu cười khan hai tiếng: “ ông chú, tôi thấy anh gần đây thiếu phụ nữ đến mức cái đầu bị hỏng luôn rồi đúng không? Ảo tưởng”.
- “ thiếu phụ nữ…. Hờ..hờ”. Mạc Lâm bắt chước cười khang: “ em theo dõi tôi hay sao mà biết tôi thiếu phụ nữ. Cô bé không nên nói một đường làm một nẻo”.
- “ Mạc Lâm đừng trêu chọc con bé nữa.” Lưu Hiểu vừa muốn lên tiếng thì đã nghe Lưu Mẫn nói.
Lưu Hiểu tức tối nói: “ chị là anh ta ức hiếp em”.
- “ em ngoan ngoãn một chút, gần đây chị thấy miệng lưỡi em cũng nhanh nhạy lắm rồi. Về nhà chị dạy dỗ em lại.” Lưu Mẫn trừng mắt.
Lưu Hiểu tức tối dậm chân cầm ly rượu đi vòng ra chỗ khác, khi đi ngang qua Mạc Lâm cũng không chịu thua, dùng đế giày cao gót dẫm mạnh lên chân Mạc Lâm, nghiến răng nói: “ cho anh ở đó mà đắc ý”.
Mạc Lâm đang hứng thú cười đâu nghĩ là Lưu Hiểu lại chơi anh ta một vố trở tay không kịp, anh ta xuýt xoa lên tiếng: “ em…”
- “ ồ xin lỗi, tôi không nhìn thấy chân anh để ở đó”. Nói xong không đợi Mạc Lâm trả lời liền cầm ly rượu lắc mông rời đi.
Nhìn bóng dáng Lưu Hiểu đi xa Mạc Lâm lại thích thú cười: “ Lưu Mẫn, cô dạy dỗ hai đứa nhỏ này đúng là không ai ức hiếp được”.
- “ Hai đứa nhỏ..” Thẩm Ý Hiên lặp lại, không hiểu.
Mạc Lâm nói: “ là trẻ nhỏ cùng Lạc Hiểu Nhiên”.
Lưu Mẫn không gần không xa nói: “ tôi vẫn dạy dỗ chưa tốt, cũng có một đứa bị bạn các cậu lừa đem về nhà.”
- “ tôi thấy Hiểu Nhiên cùng Hiểu Hiểu tính tình không giống nhau”. Thẩm Ý Hiên thành thật nói, bởi vì anh ta cũng mới biết Lạc Hiểu Nhiên chưa tiếp xúc nhiều.
David uống một ngụm rượu lắc đầu nói: “ là cậu chưa biết, chứ không phải là không giống. Lão Hoắc nhà chúng ta cũng một phen đứng ngồi không yên đấy”. David là người ít nói, nhưng nói câu nào là trúng trọng tâm câu ấy.
Cậu trả lời của David khiến cả bàn cười rộ lên,
Giang Kiêu lúc này mới nói: “ cậu muốn chết hả, hôm nay là ngày vui của cậu ấy, cậu ở đây trêu chọc con gái nhà người ta”.
- “ tìm một chút thú vui, như cô bé đó nói, mấy ngày qua tôi thiếu phụ nữ, thấy cuộc sống nhàm chán thật”.
Mạc Lâm nhún vai trả lời.
- “ Hiểu Hiểu là người có thù ất báo, tôi nói cho cậu biết nếu cậu dám trêu chọc nó, chắc chắn nó sẽ quậy cho cậu đứng ngồi không yên”. Lưu Mẫn có lòng tốt lên tiếng khuyên bảo: “ tôi thấy cậu tốt nhất vẫn nên tránh xa nó một chút”.
- “ haizz, tôi chỉ thấy cô bé đó có chút thú vị nên mới trêu chọc một chút. Cô yên tâm em gái cô không phải là mẫu phụ nữ tôi yêu thích”. Mạc Lâm xua tay nói.
- “ tốt nhất là như cậu nói”. Lưu Mẫn gật đầu, không chút nể nang nói: “ con người tôi không khó để làm bạn. Nhưng một khi đã là kẻ thù thì không thể có cơ hội làm bạn”.
Lưu Mẫn nói một câu xa gần, làm cho Thẩm Ý Hiên nhìn cô ấy nhăn mày. Câu nói này rõ ràng là nói cho Thẩm Ý Hiên nghe.
Cũng không ai để ý xem Hoắc Cao Lãng cùng Lạc Hiểu Nhiên đi đến từ lúc nào, chỉ khi Lạc Hiểu Nhiên lên tiếng hỏi thì mới biết hai người đã đến.
- “ chị, Hiểu Hiểu đâu”.
Lưu Mẫn ngẩng đầu lên nhìn Lạc Hiểu Nhiên: “ vừa mới chạy đi đâu, một lúc sẽ quay lại thôi”. Nói xong, liền đứng dậy ôm cô một cái: “ Hiểu Nhiên, chị chúc em hạnh phúc nhé”.
- “ cám ơn chị, những năm qua đã luôn bao bọc, chở che cho em.”. Lạc Hiểu Nhiên cũng ôm lại cảm động nói ra lời cám ơn.
- “ ừm, sau này nhất định phải hạnh phúc nhé bà Hoắc”. Lưu Mẫn đùa giỡn gọi Lạc Hiểu Nhiên.
Mình trở lại rồi đây… cám ơn mọi người đã chờ đợi mình.
Mọi người ghé đọc cho mình xin 1like, 1 lượt theo dõi, 1 cmt góp ý, 1vote. Giúp đẩy tác phẩm lên cho mình có động lực nhé😘😘😘. Yêu cả nhà
Hôm nay mình up 1 chap, hôm nào mình có thời gian mình sẽ cố gắng bù chap nha. Còn hôm nào mà không thấy up là mình bận việc nha