Gần mười giờ sáng, hai người tinh thần thư thái nắm tay nhau đi xuống nhà, Hoắc Cao Lãng ân cần vén tóc cô cho gọn lại: “ buổi tối đi dự tiệc cùng anh”.
- “ hả, em đi được sao”. Lạc Hiểu Nhiên trố mắt hỏi anh.
Hoắc Cao Lãng ngước đôi mắt trong suốt sâu thẳm nhìn vào mắt cô, bình thản nhếch môi: “ tất nhiên là được rồi”.
Nhìn thấy hai người nắm tay nhau đi xuống, một người tươi tắn xinh đẹp động lòng người, một người lạnh lùng cao ngạo không thể dời mắt.
Bà quản gia liền sai người làm chuẩn bị bữa sáng cho hai người.
- “ chào bác”. Đây là chuyện mà mỗi ngày Lạc Hiểu Nhiên đều làm.
Bà quản gia mỉm cười với cô: “ buổi tối ngủ có ngon không”.
Lạc Hiểu Nhiên lễ phép nói: “ dạ ngủ rất ngon ạ.”
Bà quản gia gật đầu với cô sau đó nhanh chóng chào Hoắc Cao Lãng: “ ông chủ, bữa sáng đã chuẩn bị xong”.
Hoắc Cao Lãng gật đầu dẫn tay Lạc Hiểu Nhiên đi đến bàn ăn, chu đáo kéo ghế ra cho cô.
Bữa sáng diễn ra trong vui vẻ, hôm nay không giống như mọi khi, trong lúc ăn thỉnh thoảng Hoắc Cao Lãng sẽ nói chuyện với cô.
- “ hôm nay em ở nhà buổi chiều sẽ có người đến giúp em chuẩn bị. Buổi tối anh sẽ quay về đón em”.
- “ dạ, em biết rồi”. Lạc Hiểu Nhiên đang ăn canh ngoan ngoãn trả lời.
Hoắc Cao Lãng nhìn cô điềm đạm mỉm cười.
Lạc Hiểu Nhiên ngước mắt nhìn lên thấy anh nhìn mình cười thì khó hiểu hỏi: “ mặt em có dính gì à”.
Hoắc Cao Lãng không trả lời.
Lạc Hiểu Nhiên không thay đổi sắc mặt, vội che miệng ho nhẹ một tiếng, rồi quay sang nói: “ sao tự nhiên nhìn em cười như vậy”.
Hoắc Cao Lãng tự tay lấy khăn giấy giúp cô lau nước canh dính ở khoé miệng: “ anh đang nhớ lại Lạc Hiểu Nhiên của trước kia khi gặp anh cứ như con hổ nhỏ xù lông bảo vệ bản thân”.
- “ khụ” Lạc Hiểu Nhiên nghe anh nói liền ngại ngùng ho nhẹ thêm một cái: “ vậy anh thích em của trước kia hay là bây giờ”.
- “ chỉ cần là em thì anh đều thích cả”. Hoắc Cao Lãng không cần suy nghĩ liền trả lời ngay lập tức.
Mới sáng ra đã bị ăn một đóng đường ngọt thế này, cô làm sao mà chịu nỗi, vội cúi đầu lí nhí nói: “ anh cứ thích trêu chọc em”.
Hoắc Cao Lãng nhìn dáng vẻ ngượng ngùng không tự nhiên của cô, ánh mắt sâu lắng tao nhã khẽ chuyển động: “ Anh Hoắc, không trêu chọc em”.
Nghe anh tự gọi mình là anh Hoắc, cô liền biết ngay anh cố ý trêu chọc mình, liền lườm nhẹ anh một cái: “ anh thật không đứng đắn mà”.
Hoắc Cao Lãng sờ má cô, mỉm cười hôn lên má cô.
Hơn mười hai giờ trưa Hoắc Cao Lãng đã chuẩn bị đi đến công ty. Lúc này ở trong phòng Lạc Hiểu Nhiên đang giúp anh thắt cà vạt, Hoắc Cao Lãng nhìn xuống người đang giúp mình thắt cà vạt, trong mắt anh lúc này là gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt hơi cụp xuống, đôi môi nhỏ có một chút hồng hồng làm anh say đắm.
Anh đưa tay ôm lấy eo nhỏ của cô kéo cô sát vào mình.
- “ em làm sao biết những việc này”. Giọng nói anh có chút khàn khàn.
Hơi thở của anh phả trên đỉnh đầu làm tim Lạc Hiểu Nhiên lập tức hẫng đi một nhịp: “ là chị Lưu dạy em”.
- “ Lưu Mẫn”. Anh hỏi.
- “ dạ”.
- “ em làm sao quen biết cô ấy”.
Lạc Hiểu Nhiên lúc này mới đưa mắt lên nhìn anh, thật lòng nói: “ Lưu Hiểu là bạn học của em, lúc đó em cần tiền cho nên cậu ấy mới giúp em đến đó làm. Khi đó, chị Lưu không có ý muốn nhận em vào làm, nhưng em đã xin chị ấy, cuối cùng em vào làm. Nhưng cũng may là chị Lưu đối đãi với như với chị ấy làm với Lưu Hiểu”.
- “ ừm”. Anh đau lòng hôn lên trán cô “ cô ấy là người tốt”.
Không phải đơn giản mà anh nói như vậy, anh biết Lưu Mẫn từ rất lâu rồi, chỉ là năm đó Lưu Mẫn lại quyết định dứt khoác như vậy.
- “ anh làm sao biết được”. Lạc Hiểu Nhiên khó hiểu hỏi.
Hoắc Cao Lãng nhìn cô gái nhỏ của mình từ tốn nói: “ sau này khi nào thích hợp thì cô ấy sẽ nói cho em nghe. Anh không tiện nói quá nhiều”.
- “ dạ”. Lạc Hiểu Nhiên không thắc mắc nữa mà ngoan ngoãn dựa vào lòng anh.
Hoắc Cao Lãng hài lòng với sự hiểu chuyện của cô kèm theo đó là đau lòng, anh ôm chặt cô thêm một lúc mới buông cô ra.
- “ anh đi đây, em ở nhà ngủ một lúc nữa đi”.
- “ dạ, em tiễn anh”.
- “ không cần, ở yên trong phòng đi, bên ngoài nóng lắm”.
Lạc Hiểu Nhiên bị từng cử chỉ quan tâm nhỏ nhặt của anh mà đỏ mắt. Cô ngoan ngoãn gật đầu, Hoắc Cao Lãng làm sao mà không thấy đôi mắt của cô dần đỏ lên anh đau lòng hôn lên khoé mắt nhỏ nhẹ nói: “ bảo bối, đừng khóc, sau này để anh chăm sóc quan tâm yêu thương em được không?”.
Lời nói này đã thành công làm Lạc Hiểu Nhiên cảm động đến mức kích động nhào vào lòng anh ôm chặt lấy anh khóc nức nở nghẹn ngào nói: “ Cao Lãng, cám ơn anh”.
Cô phải may mắn đến mức nào mới có thể gặp được anh, cô phải làm sao để ngăn trái tim mình không yêu anh đây.
Cô khóc làm lòng anh đau đến tê dại, anh xoa nhẹ lưng cô xót xa nói: “ Hiểu Nhiên đừng khóc anh sẽ đau lòng”.
Lạc Hiểu Nhiên gật đầu dựa trong lòng anh thêm một lúc nữa mới đưa tay lau nước mắt sau đó buông anh ra, cô nhìn thấy áo sơmi của anh đã ướt một mảng không lớn lắm, cô gấp gáp dùng tay lau miệng nhỏ nói: “ ui, xin lỗi, em không cẩn thận làm dơ áo của anh rồi”.
Hoắc Cao Lãng mỉm cười ngăn hành động của cô lại, giọng nói của anh lúc này đã khàn đặc: “ không sao, đừng lau nữa, em lau một lúc nữa e là anh phải ở nhà chăm sóc em mất”.
Lạc Hiểu Nhiên làm sao mà không nghe ra ý đồ của anh, cô mau chóng rút tay lại đỏ mặt nói: “ anh không đứng đắn, lúc nào cũng ức hiếp em”.
- “ ừm, buổi tối sẽ ức hiếp em”.Giọng nói của anh có chút khàn khàn mờ ám, anh dùng âm thanh chỉ có cô mới có thể nghe được.
Lạc Hiểu Nhiên bỗng chốc khựng người, nghĩ không biết làm thế nào người đàn ông này lại có thể nói trắng trợn, cho nên cô vô thức lùi về sau một bước.
Cô vừa định tránh xa mặt anh một chút thì thắt lưng bất chợt bị anh kéo lại.
Đôi môi cô lập tức bị anh chặn lại.
Lúc anh dẫn tay Lạc Hiểu Nhiên đi xuống nhà lần nữa, anh đã trong tình trạng tươi tỉnh mặt thì rạng rỡ, còn Lạc Hiểu Nhiên thì gương mặt đỏ ửng, trên cổ gần xương quai xanh lại xuất một hai vết đỏ đỏ.
Lạc Hiểu Nhiên thật không hiểu nổi người đàn ông này mới vừa rồi còn không cho cô ra tiễn, sau khi được ức hiếp cô liền thay đổi ý định muốn cô tiễn anh đi.
Bà quản gia ở trong nhà bếp chuẩn bị đổ quay ra nhìn thấy mặt Lạc Hiểu Nhiên đỏ ửng đứng trước phòng khách.
Bà quản gia thấy cô ngơ ngác thì đi đến gọi: “ Hiểu Nhiên, con làm sao vậy. Trong người không khoẻ phải không sao mặt lại đỏ như vậy”.
Lạc Hiểu Nhiên bất giấc sờ mặt mình lúng túng nói: “ con không sao đâu bác”.
- “ đỏ như này mà….” Bà quản gia đang nói nữa chừng thì im bật bà nhìn thấy mấy dấu đỏ trên cổ cô thì biết đó là gì bà lập tức nở nụ cười cổ vũ cô: “ Hiểu Nhiên cố lên”.
Lạc Hiểu Nhiên lúc này tự nhiên nắm tay bà vui vẻ nói: “ con cám ơn bác.”
Thời gian này là thời gian mà Lạc Hiểu Nhiên không bao giờ muốn quên đi nhất, hơn hai mươi năm qua đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất, cô có được người đàn ông cô yêu, cô có được những người cô yêu thương bên cạnh quan tâm cô.