- “ ôi hình như là cô gái đó”. Giang Kiêu bất ngờ kêu lên.
Mạc Lâm và Hoắc Cao Lãng cũng ngạc nhiên nhìn Giang Kiêu sau đó nhìn theo hướng ánh mắt của anh ta.
Khoé miệng Hoắc Cao Lãng cong lên một đường mỉm cười hài lòng gật đầu: “ thật là đúng lúc.”
Còn Mạc Lâm thì bị doạ đến giật mình thốt lên: “ mẹ kiếp, tôi đi trước không để cho cô ta thấy tôi được”. Mạc Lâm định bỏ chân chạy đi nhưng không được như ý nguyện Giang Kiêu lập tức đưa tay choàng lên vai anh ta, ra vẻ tình cảm anh em nói: “ cậu như vậy mà muốn bỏ tôi và lão Hoắc đi trước à. Anh em như vậy là không được”.
Mạc Lâm lúc này hận đến mức không thể đánh chết Giang Kiêu ngay lúc này, anh ta biết rõ là Giang Kiêu cố ý mà: “ đừng đùa nữa chết người đấy”.
Hoắc Cao Lãng nhìn hai người giễu cợt nói: “ không cần đi nữa, đã tự động đến rồi.”
Mạc Lâm lập ngước mặt lên nhìn, cả người bị đóng băng không nói được câu nào.
Cô ta đến thật rồi, thật sự đến rồi?.
Cuối cùng, Mạc Lâm cũng biết được không thể né tránh được nữa, lập tức chỉnh lại áo vest, thẳng lưng cà lơ phất phơ cầm ly rượu uống ánh mắt nhìn đi hường khác giả vờ không nhìn thấy cô ta. Với hi vọng mong manh là cô ta sẽ không thấy.
Nhưng rất nhanh một cô gái có dáng người yểu điệu mảnh mai, làn da trắng nõn, trong mắt ánh lên vẻ bình tĩnh và dịu dàng. Cô gái này xấp xỉ tuổi Lạc Hiểu Nhiên, mái tóc xoăn xõa dài sau lưng, khí chất hơn người nhưng lại không quá sắc sảo.
- “ Mạc Lâm, thời gian anh đã đi đâu em tìm anh mãi mà không được”. Vừa bước đến cô ta không chào hỏi mà lập tức vào vấn đề kiểm soát Mạc Lâm.
Mạc Lâm khẽ nhíu đôi mày, anh ta im lặng một lúc suy nghĩ gì đó một chút mới lên tiếng: “ chào cô Hàn, đã lâu không gặp”.
- “ Mạc Lâm, anh đang nói cái gì vậy”. Nghe Mạc Lâm xưng hô xa cách như vậy cô ta liền nói.
- “ cô Hàn có việc cần tìm tôi sao”. Mạc Lâm vẫn tiếp tục thờ ơ nói.
- “ Mạc Lâm, em là Hàn Chi Ân”. Cô ta tức giận nói tên mình đồng thời ngón tay chỉ vào mặt mình.
- “ tôi biết, cô Hàn tìm tôi có việc gì thế”. Mạc Lâm nói, ý tứ sâu xa liếc nhìn hai người đàn ông khốn kiếp đứng góp vui nãy giờ vẫn không nói câu nào.
Hàn Chi Ân khựng lại, đứng yên không nhúc nhích. Cô ta nhìn sang người đàn ông có vẻ mặt lạnh lùng, cảm thấy bầu không khí này hơi sai sai. Cô lại dời mắt nhìn sang hai người đàn ông đứng bên cạnh.
Tình huống này là sao đây?.
- “ Mạc Lâm anh muốn cái gì đây hả, ở trước mặt bạn anh, anh liền không quen biết em”.
Mạc Lâm không muốn ở lại đây nữa bỏ đi rất dứt khoát, không thèm quay đầu lại.
Hàn Chi Ân nhìn sang Giang Kiêu và Hoắc Cao Lãng: “ anh ấy như vậy là sao hả? Hai anh có thể cho tôi lời giải thích được không?”.
Hoắc Cao Lãng thì không trả lời quay người rời đi.
Giang Kiêu nhìn cô ta nhún hai vai ý muốn nói không biết sau đó cũng liền rời đi. Thật ra thái độ của cô tiểu thư Hàn gia này anh ta cũng không thích, không biết lịch sự và lễ phép. Cô tiểu thư này bị nuông chiều đến không nên người rồi. Lý do Mạc Lâm sợ cô ta cũng chính là như vậy.
Hoắc Cao Lãng đi khỏi chỗ đó, ánh mắt nhìn khắp nơi tìm Lạc Hiểu Nhiên. Ánh mắt lạnh lùng nhìn khắp nơi mặc dù anh không làm gì nhưng lại khiến cho những người xung quanh lại e dè.
Cuối cùng, anh cũng đã nhìn thấy Lạc Hiểu Nhiên đang đi về phía anh, anh cũng không suy nghĩ gì liền đi nhanh tới.
Lạc Hiểu Nhiên từ xa đã thấy anh, cô vội hít sâu vài hơi lấy lại bình tĩnh, sau đó dùng trạng thái thoải mái nhất đi về phía anh, cô đi đến trước mặt Hoắc Cao Lãng mỉm cười: “ anh đi đâu vậy”.
Hoắc Cao Lãng hơi nheo mắt nhìn cô từ đầu xuống chân xác định cô không có chút thương tổn gì thì mới hỏi: “ bà ta có làm gì em không?”.
Vừa rồi có bao nhiêu đau lòng, thì giờ đây đứng trước anh lòng cô đã trở nên ấm áp hơn rất nhiều, cô nhẹ nhàng lắc đầu: “ không có”.
- “ bà ta có làm khó em không”.
- “ dạ không”. Lạc Hiểu Nhiên không để anh tiếp tục hỏi nữa liền nói sang chuyện khác: “ Cao Lãng không cần vì em mà chống đối với bà nội của anh”.
Khoảnh khắc Lạc Hiểu Nhiên vừa mới lên tiếng, Hoắc Cao Lãng nhìn thẳng vào mắt cô. Trong mắt cô như có gì đó đang dần dần vỡ vụn.
Hoắc Cao Lãng vẫn luôn nhìn khuôn mặt của Lạc Hiểu Nhiên: “ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì”.
Đúng là anh nhìn ra sắc mặt Lạc Hiểu Nhiên vừa rồi rất khác thường. Đáy mắt tràn ngập cảm xúc của cô không thoát được cặp mắt của anh.
Lạc Hiểu Nhiên cúi đầu lắc lắc, tỏ ý mình không có gì: “ không có xảy ra chuyện gì cả”.
Hoắc Cao Lãng nhướng mày nhìn cái đầu nhỏ đang cúi xuống ra lệnh: “ ngước mặt lên cho anh xem”.
Lạc Hiểu Nhiên chậm chạp ngước mặt lên nhìn anh, cô cố gắng không để lộ ra một điểm khác thường nào.
Hoắc Cao Lãng bỏ một tay vào túi quần, nhìn cô thoải mái nói: “ em chắc chắn”.
Đôi môi đỏ mọng của Lạc Hiểu Nhiên khẽ cong lên, nụ cười rất mờ nhạt: “ ừm, không có gì cả chỉ là hỏi một chút chuyện.”
Hoắc Cao Lãng nhướng mày cười giễu: “ hỏi một chút chuyện, là chuyện gì, bà ta biết em à”.
Lạc Hiểu Nhiên không đáp lại nhưng tâm trạng rõ ràng đang rất không ổn. Cô phải nói như thế nào đây.
Hoắc Cao Lãng chế nhạo nắm lấy tay cô đặt lên khuỷa tay mình: “ em không muốn nói anh không ép em, nhưng anh không muốn em nói dối. Anh biết anh chưa cho em đủ lòng tin để em dựa vào anh, anh không trách em, nhưng Hiểu Nhiên em phải nhớ rõ có như thế nào anh cũng sẽ bảo vệ em”.
Lạc Hiểu Nhiên: “…..”
Cô không nói được lời nào người đàn ông này càng lúc càng làm cho cô phải yêu anh sâu sắc đến như vậy, nếu như…..
Hoắc Cao Lãng rũ mắt nhìn cô: “ làm sao vậy, có muốn đi về không?”.
- “ không có gì, anh về nhanh như vậy bà nội anh sẽ không vui”.
- “ ừm”. Hoắc Cao Lãng nhăn mày trả lời cô.
Lac Hiểu Nhiên và Hoắc Cao Lãng quay lại vị trí lúc trước chỉ thấy David và Giang Kiêu đứng ở đó.
Tới nơi Giang Kiêu liền đưa đến trước mặt cô một ít bánh kem: “ em ăn một chút đi”.
Lạc Hiểu Nhiên mỉm cười nhận lấy: “ cám ơn anh”.
David nhìn lướt qua mặt Lạc Hiểu Nhiên sau đó rất nhanh đã thu ánh mắt lại thuận miệng hỏi: “ Mạc Lâm đâu rồi”.
Giang Kiêu vui vẻ trả lời: “ về trước rồi. Vừa rồi gặp nhị tiểu thư Hàn gia náo loạn một chút”.
David tỏ vẻ đã biết không hỏi nữa.
Hoắc Cao Lãng không nhìn hai người đó mà rũ mắt nhìn Lạc Hiểu Nhiên: “ có ngon không”.
Lạc Hiểu Nhiên nhanh chóng gật đầu, cả buổi chiều cô chưa được ăn gì thêm vừa rồi tâm trạng căng thẳng đã tiêu hao không ít năng lượng của cô, cô hiện giờ ăn cũng không biết là bánh ngon hay là do cô đang đói bụng.
Hoắc Cao Lãng cưng chiều nhìn cô sau đó dùng tay lau một ít kem dính trên khoé môi: “ ăn chậm thôi, ngon đến thế cơ à”.
Hoắc Cao Lãng,Giang Kiêu và David nói về mấy mối làm ăn gần đây.
Trong lúc đó bồi bàn thi thoảng đi vào tiếp rượu và cả nước trái cây cho Lạc Hiểu Nhiên.
Buổi tối Lạc Hiểu Nhiên chưa ăn cơm, nên cô một mình ăn hết đĩa bánh kem Giang Kiêu đưa và uống hết bốn ly nước trái cây,