Hoắc Cao Lãng bế cô đi thẳng về phòng, cửa phòng vừa đóng lại, anh chưa kịp bỏ cô xuống mà tới tấp hôn cô.
Lạc Hiểu Nhiên còn chưa hiểu chuyện gì, cô sững lại giương mắt nhìn anh, một lúc sau mới thích ứng được nụ hôn mạnh mẽ của anh, cô nhẹ nhàng đáp trả nụ hôn của anh, nụ hôn dây dưa đến khi cô dường như không thở được nữa, cô vỗ nhẹ lên vai anh.
Hoắc Cao Lãng sững lại, đôi mắt đen thẫm đắm đuối nhìn gương mặt đã đỏ ửng của cô, anh hôn lên một cái mới thả môi cô ra.
Sau khi anh rời khỏi đôi môi cô vẫn vòng tay ôm lấy cổ anh, ngắm khuôn mặt tuấn tú của anh: “ Hoắc Cao Lãng, nếu như có một ngày em đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt của anh, anh có đi tìm em hay không?”.
Bốn chữ “ đột nhiên biến mất” của cô khiến anh khựng lại trong giây lát. Thế nhưng chỉ trong thoáng chốc anh đã bế cô đi thẳng đến giường và để cô ngồi xuống giường.
Nhìn đôi mắt lờ mờ của cô, anh chống tay trên người nhìn cô, nhàn nhạt nói: “ ai cho phép em biến mất khỏi tầm mắt anh, mà anh phải đi tìm”.
Anh không cho cô trả lời liền nói tiếp: “ nếu em đột nhiên biến mất mà không có sự cho phép của anh, anh tìm được anh nhất định sẽ đánh gẫy chân em. Xem lần sau em còn dám nữa không”.
- “ Hoắc Cao Lãng”. Lạc Hiểu Nhiên không ngờ được anh lại trả lời độc tài như vậy, cô khó chấp nhận liền gọi anh.
- “ ừ“.
- “ sao anh lại có thể trả lời như vậy.”
- “ vậy em muốn anh trả lời thế nào”.
- “ anh chỉ cần cho em biết đáp án là được rồi”.
Anh chợt cúi đầu hôn cô, hút lấy toàn bộ những lời nói của cô.
Lạc Hiểu Nhiên vốn đang muốn biết đáp án lại bị hôn như vậy, thật sự không thốt nên lời. Vì vậy cô quyết định không nói nữa, nhắm mắt lại níu lấy cổ anh.
Cho đến khi Lạc Hiểu Nhiên gương mặt trở nên đỏ ửng, Hoắc Cao Lãng mới rời khỏi đôi môi và cúi đầu nhìn cô kiên định nói: “ Lạc Hiểu Nhiên em nên nhớ kĩ một điều, em sẽ không có cơ hội đó đâu. Cho nên em không cần phải nghe đáp án.”
Lạc Hiểu Nhiên khẽ sững lại, không thể làm gì hơn đành nói: “ em muốn đi tắm”.
- “ nghe rõ lời anh nói chưa, đừng có né tránh”.
- “ rõ rồi”. Cô nhỏ giọng phàn nàn thêm một câu: “ bá đạo”.
Hoắc Cao Lãng cởi áo khoác ném sang một bên, động tác không chút nhẹ nhàng cởi khuy cổ áo. Anh quay sang Lạc Hiểu Nhiên trầm giọng nói: “ em có muốn trải nghiệm để biết thế nào là bá đạo không?”.
- “ không muốn, anh đừng có mà hiểu sai ý em”. Lạc Hiểu Nhiên nhanh chóng lùi về sau né tránh anh. Nhân lúc anh không để ý cô đã lùi ra khỏi vòng vây của anh, cô bước xuống giường chạy nhanh vào phòng tắm.
Hoắc Cao Lãng nhìn theo bóng lưng của cô khẽ cười, càn gỡ nói tiếp: “ em nghĩ đêm nay sẽ trốn thoát sao”.
***
Ngoài ban công, Hoắc Cao Lãng gọi điện thoại đi chuông reo một hồi lâu mới có người bắt máy: “ lâu như vậy mới bắt máy”.
Đầu giây bên kia David vừa từ nhà vệ sinh ra: “tôi mới tắm xong. Giờ này tìm tôi có việc gì”.
- “ tôi muốn biết một chút chuyện.” Hoắc Cao Lãng lạnh giọng nói.
- “ chuyện gì”. David như đã biết được Hoắc Cao Lãng muốn hỏi chuyện gì nên anh thờ ơ trả lời.
- “ buổi tối cậu đi theo Lạc Hiểu Nhiên, cô ấy và bà ta có xảy ra chuyện gì bất thường không”. Từ lúc Lạc Hiểu Nhiên gặp bà ta quay trở về đã chở nên rất khác.
David bên kia cũng rất nhanh đã trả lời thái độ rõ ràng: “ đại khái là nói cô ấy rời xa cậu mà thôi, lúc đó tôi cũng không ở quá gần nên không nghe được nhiều”.
Nghe đến đây, cặp mắt trầm tĩnh thờ ơ của Hoắc Cao Lãng bất chợt trở nên rét lạnh dưới ánh đèn.
- “ đã khuya rồi tôi cúp máy, mai còn ca phẫu thuật sớm”.
- “ tạm biệt”. Hoắc Cao Lãng cũng nhanh chóng cúp máy.
Bên kia David cúp máy nhưng vẫn nhìn vào chiếc điện thoại trên tay rời vào trầm tư. Anh đã hứa với Lạc Hiểu Nhiên để cô tự giải quyết.
Anh nhớ rõ khoảnh khắc Lạc Hiểu Nhiên quay lưng lại nhìn thấy anh đã hoảng hốt như thế nào, cô liên tục giải quyết đến mức nói không rõ ràng. Xoay quanh cũng chỉ là đừng để ai biết được mối quan hệ của cô và Kiều phu nhân kia.
Cô gái nhỏ này luôn làm anh có nhiều bất ngờ, suy nghĩ một lúc anh tự lắc đầu cười không biết từ lúc nào anh lại bị làm phiền bởi những vấn đề này.
Sau khi Lạc Hiểu Nhiên từ phòng tắm đi ra cũng vừa lúc Hoắc Cao Lãng từ ngoài ban công đi vào trên người anh còn là áo sơmi và quần tây, nhìn có hơi sốc sếch một chút nhưng nhìn anh như vậy lại thu hút không kém.
Hoắc Cao Lãng cảm nhận được ánh mắt của cô dán chặt lên người mình anh nhướng mày hỏi: “ nhìn gì thế”. Anh nói liền nhanh chóng đi tới gần cô.
Lạc Hiểu Nhiên lắc đầu trả lời: “ có nhìn gì đâu chứ”.
Hoắc Cao Lãng không thay đổi nét mặt vạch trần cô: “ em đã biết mình nhặt được cực phẩm rồi đúng không”.
- “ cái gì chứ, anh nghĩ nhiều rồi”. Lạc Hiểu Nhiên trố mắt trả lời anh, người đàn ông này lấy đâu ra nhiều tự tin như vậy chứ, mà cô cũng không nghĩ được anh chỉ cần nhìn được nét mặt của cô mà lại nói đúng trọng tâm như vậy.
Hoắc Cao Lãng híp lại nửa mắt: “ anh như vậy mà em còn không hài lòng”.
- “ em đi sấy tóc”. Lạc Hiểu Nhiên bị bắt quả tang tại trận, xấu hổ đành lảng sang chuyện khác..
- “ anh đi tắm đi, em đã chuẩn bị nước cho anh rồi”. Lạc Hiểu Nhiên tháo bàn tay trên eo của mình ra, sau đó đẩy anh về phía phòng tắm.
Hoắc Cao Lãng cũng không gấp gáp gì, anh nhìn cô khoé môi hơi vểnh lên: “ lại tiếp tục né tránh”.
- “ em có né tránh gì chứ, anh nhanh đi tắm đi, nước sẽ nhanh lạnh đó”. Lạc Hiểu Nhiên vừa nói vừa quay lưng đi tới bàn trang điểm. Cô thuận tay lấy máy sấy chuẩn bị sấy tóc.
Rất nhanh máy sấy đã rơi vào tay Hoắc Cao Lãng, anh đưa máy sấy ra ngoài, mở máy điều chỉnh nhiệt đồ sau đó đưa lòng bàn tay ra để thử nhiệt đồ đã phù hợp chưa, sau khi anh cảm nhận được nhiệt độ của máy sấy phù hợp liền nhẹ nhàng sấy tóc cho cô, cả quá trình anh làm rất gọn gàng không dư thừa một động tác nào.
- “ có nóng quá không”. Anh vừa sấy vừa hỏi xem cô.
Lạc Hiểu Nhiên lắc đầu, cô không nghỉ ngợi nhiều vòng tay lên ôm lấy thắt lưng của anh sau đó nhẹ nhàng dựa đầu vào bụng của anh, cô nhắm chặt mắt, thả lỏng cơ thể, cả buổi cao trào mệt mỏi đây là giây phút bình yên nhất, cô muốn tận hưởng nó, cô cũng không biết được giây phút này có thể kéo dài được bao lâu, chỉ là cô tham lam muốn giữ chặt lấy nó.
- “ Hoắc Cao Lãng, cám ơn anh”. Cô vẫn nhắm chặt mắt, nhỏ giọng nói chỉ đủ để cô và anh nghe.
Hoắc Cao Lãng vẫn không dừng tay: “ đừng cám ơn anh, sau này cứ để anh nuông chiều em”.
Lạc Hiểu Nhiên nghiêm túc lắc đầu: “ không được, anh mà nuông chiều em, em sẽ thành hư mất”.
- “ em muốn làm hư cái gì cứ thoải mái, hậu quả để anh giải quyết”. Hoắc Cao Lãng thoải mái thốt lên lới nói dung túng cô, ánh mắt nhìn cái đầu nhỏ của cô mà cưng chiều vô hạn.
Lạc Hiểu Nhiên nghe anh nói trong lòng hạnh phúc không thôi vừa định trả lời thì điện thoại của cô bất ngờ reo lên. Cô đưa tay lấy nhìn số trên màn hình là Lưu Hiểu cô khẽ cười, cô vui vẻ bắt máy còn mở loa ngoài lên. Cô chưa kịp lên tiếng thì bên kia đã tràn đến giọng nói lớn của Lưu Hiểu.
- “ Hiểu Nhiên, chết tiệt, lúc này cậu có nhiều chuyện để giấu mình lắm hả”. Lưu Hiểu không đợi cô trả lời liền nói tiếp: “ Điện hạ theo đuổi cậu mà còn không nói với mình”.
- “ cậu nói ai thế, mình nghe không rõ”. Lạc Hiểu Nhiên trong nhất thời không nhớ ai và thêm tiếng của máy sấy khiến cô nghe không rõ.
- “ mình nói Vu Ngạn đấy”.