Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hẹn Anh Ở Kiếp Sau

Lạc Hiểu Nhiên về phòng lấy một ít đồ không hề hay biết sự xuất hiện của Kiều Khả Mỹ, khi bước xuống cầu thang thấy Hoắc Cao Lãng đứng gần cửa cũng nhanh chóng đi đến cũng không quên đưa tay nắm lấy khuỷa tay anh.

- “ Cao Lãng em xong…” chưa nói xong câu thấy Kiều Khả Mỹ cô liền im bật.

Vừa thấy Lạc Hiểu Nhiên cô ta liền đen mặt lại, ánh mắt rơi vào cánh tay đang khoác lấy khuỷa tay Hoắc Cao Lãng và Hoắc Cao Lãng cũng thuận tiện rút tay ra đưa ra phía sau ôm lấy eo Lạc Hiểu Nhiên kéo gần lại mình. Nhìn một màn trước mắt, vẻ mặt cô ta đã đen liền đen thêm, cô ta hít sâu một hơi rồi bất chợt mỉm cười nhỏ nhẹ nói: “ Lạc Hiểu Nhiên chuyện hôm qua đã gây phiền phức cho cô rồi”.

Hoắc Cao Lãng ôm Lạc Hiểu Nhiên sát gần lại nữa, thuận tiện nói: “ nếu cô đã tự biết mình gây phiền phức thì cũng nên biết điều không nên tới đây”.

Anh không cho Lạc Hiểu Nhiên cơ hội trả lời cô ta.

Lạc Hiểu Nhiên nhìn Kiều Khả Mỹ khó xử rồi lại nhìn anh.

Hoắc Cao Lãng nhìn nhìn cô nhưng lời nói thì nói cho Kiều Khả Mỹ nghe: “ ngày hôm qua tôi để cho cô còn mạng ra khỏi nơi đây là vì cô ấy, nhưng nếu cô còn không biết điều thì cô tự biết kết quả rồi đúng không?”.

- “ em mở miệng nói giúp cô ta một lời thử xem?”. Anh cúi đầu thì thầm bên lỗ tai cô.

Lạc Hiểu Nhiên không ngờ cô chưa nói gì mà anh đã nhìn ra ý tứ của cô, cô lén lút liếc anh một cái.

Hoắc Cao Lãng không để Kiều Khả Mỹ trong mắt dẫn tay Lạc Hiểu Nhiên đi ra khỏi cửa lạnh lùng để lại câu nói: “ trước khi tôi trở về, cô nhanh cút khỏi đây”.

Kiều Khả Mỹ tức tối trợn tròn mắt nhìn theo hướng đi của hai người, từng động tác chăm sóc của Hoắc Cao Lãng càng làm cô ta thêm căm ghét Lạc Hiểu Nhiên.

Kiều Khả Mỹ cuộn chặt tay mình nghiến răng nói: “ Lạc Hiểu Nhiên, tôi nhất định sẽ không thua dưới tay cô”.

****



Xe chạy được một đoạn Lạc Hiểu Nhiên lên tiếng hỏi: “ đến bệnh viện thật sao”.

Gương mặt tuấn mỹ của Hoắc Cao Lãng có chút biến thành màu đen, sau khi nghe được câu nói của cô, cả khuôn mặt đều đen.

Ánh mắt của Hoắc Cao Lãng từ từ trầm xuống: “ nói cho anh biết lý do gì không muốn đến bệnh viện”.

- “ không có lý do gì cả, chỉ là em thấy không quan trọng không nhất thiết phải phiền như vậy”.

Hoắc Cao Lãng chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác khó diễn tả được, vừa tức giận, vừa đau lòng, chỉ vì trước kia không có ai bên cạnh nên đều qua loa cho qua từng ngày, chỉ vì trước kia không có ai che chở nên mọi việc đều phải tự giải quyết.

- “ buổi sáng hôm nay em đã xém té, em không biết sao?. Hiện giờ em có nói như thế nào cũng phải đến bệnh viện kiểm tra một chuyến”. Anh ổn định lại tâm trạng, mặt không thay đổi mở miệng.

Lạc Hiểu Nhiên cũng nghe ra ngữ khí của anh không được tốt lắm, cũng im lặng để anh chở đến bệnh viện.

Không lâu sau đã đến bệnh viện, anh chỉnh lại áo khoác sắc mặt âm trầm bước xuống xe, sau đó mở cửa giúp cô, dẫn tay cô đi thẳng tới phòng khám bệnh của David.

- “ em bị làm sao”. David giọng nói nhỏ nhẹ hỏi Lạc Hiểu Nhiên.

- “ em không bị làm sao cả, chỉ hỏi chóng mặt một chút, anh có thể cho em một ít thuốc uống thôi được không.” Lạc Hiểu Nhiên vừa trả lời vừa nhanh chóng nói ra một mạch ý muốn của mình.

David nghe cô nói cũng không rõ tâm trạng như thế nào chỉ nhìn cô rồi đưa mắt nhìn Hoắc Cao Lãng, ý muốn hỏi giải quyết như thế nào đây. Tình trạng chóng mặt này thì nên kiểm tra tổng quát, nếu là bệnh nhân bình thường anh sẽ lập tức tiến hành, nhưng đây lại là người của Hoắc Cao Lãng nên anh đành hỏi một tiếng.

- “ kiểm tra tổng quát cho cô ấy”.

- “ được, hai người đi theo tôi”.

Nói xong cả ba đều đứng dậy đi ra khỏi phòng, Lạc Hiểu Nhiên chậm chạp đi phía sau.

David đưa hai người đến khoa xét nghiệm máu, đang giờ cao điểm của bệnh viện các bác sĩ đều chia nhau ra làm công việc của mình, chỉ còn mấy người bác sĩ trực ban ở lại. Lúc trong thấy David đích thân đi đến khoa xét nghiệm máu thì ai cũng ngạc nhiên. Bình thường những việc này đều là y tá của khoa đến.

David đi thẳng tới bác sĩ trực ban, chào rồi nói: “ giúp tôi lấy máu, làm phiền cho tôi kết quả càng sớm càng tốt nhé”.

- “ được rồi, David tôi sẽ cố gắng”. Vị bác sĩ kia cũng nhanh chóng đáp ứng David.

Vị bác sĩ cũng nhanh chóng mời Lạc Hiểu Nhiên vào phòng lấy máu, Hoắc Cao Lãng và David cũng đi theo, dụng cụ chuẩn bị lấy máu được vị bác sĩ kia chuẩn bị đầy đủ, lúc này đây mặt Lạc Hiểu Nhiên đã một màu xanh mét, cô vội nắm lấy tay Hoắc Cao Lãng, ánh mắt lại vô thức nhìn chằm chằm vào cây kim lấy máu trên tay vị bác sĩ kia.

Hoắc Cao Lãng cũng nhạy bén cảm nhận được bàn tay đang nắm tay mình đã lạnh dần và run rẩy, anh cũng siết chặt lấy tay cô, nhẹ giọng nói: “ không sao, chịu đựng một chút, anh ở đây đừng sợ.”

Thấy cô vô hồn ngồi đó, anh khẽ ôm nhẹ lấy đầu cô, nhỏ giọng dỗ dành: “ Hiểu Nhiên, sợ thì đừng nhìn”.



Cả quá trình David đều chứng kiến, nỗi sợ của Lạc Hiểu Nhiên chỉ có một, nhưng áp lực tâm lý tới mười.

David ra hiệu cho vị bác sĩ kia dừng lại anh từ tốn nói: “ ở đây để tôi làm được rồi, sau khi lấy máu xong tôi trực tiếp mang đến cho anh.”

Vị bác sĩ kia nghe David nói như vậy thì xua tay từ chối: “ không được, như vậy đã làm phiền cậu rồi, đây là chức trách của tôi”.

David cũng biết mình gây khó xử cho vị bác sĩ kia thì cười nói: “ không phiền, đây là bạn của tôi, cô gái nhỏ này theo tôi thấy là bị áp lực tâm lý, hay là để tôi làm đi, để cô ấy thả lỏng hơn”.

Nghe anh nói tới đây thì vị bác sĩ kia cũng đã hiểu ra vấn đề, nhanh chóng giao lại cho David còn không quên dặn dò: “ lấy giúp tôi ba ống này nhé, cám ơn cậu”.

David gật đầu đánh ứng, vị bác sĩ kia liền đi ra khỏi phòng.

Trong phòng lúc này chỉ còn lại ba người, David cũng không gấp gì cho nên nhỏ nhẹ nói: “ Cô gái nhỏ không sao rồi, thả lỏng nào”.

Lạc Hiểu Nhiên ở trong Hoắc Cao Lãng cũng dần thả lỏng người.

David nhìn bàn tay đặt trên bàn dần thả lỏng anh thoải mái nói: “ Lúc em chống đối Hoắc Cao Lãng cũng rất kiên cường mà. Những việc nhỏ nhặt này lại làm khó được em sao?”.

- “ em chống đối anh ấy lúc nào chứ”. Lạc Hiểu Nhiên thành thật trả lời.

David nhìn người đàn ông đen mặt đứng phía trên thì nhếch môi: “ chẳng hạn như sáng nay”.

Lạc Hiểu Nhiên ngẩn người: “ làm sao anh biết”.

Lạc Hiểu Nhiên không hề hay biết rằng David đang lấy máu giúp cô, anh đã thành công đánh lừa tâm lý của cô.

David tập trung lấy máu không rước mắt lên mà trả lời cô: “ mặt cậu ta thế này, theo anh đoán sáng nay để đến được đây cũng phải ầm ỉ một lúc rồi”. Vừa nói xong câu cũng hoàn thành ba ống máu, anh nhẹ nhàng rút kim ra khỏi tay cô: “ xong rồi”.

Nghe David nói Lạc Hiểu Nhiên kinh ngạc nhìn xuống tay mình đã được che chắn bằng miếng băng gạc.

Sau khi lấy máu xong, Lạc Hiểu Nhiên phải đi kiểm tra các hạng mục cơ thể mà Hoắc Cao Lãng không tiện đi cùng, nên anh cùng David đi về phòng làm việc của David.

Trong phòng, David đang xem hồ sơ bệnh án, còn anh nhàn nhã uồng cà phê và xử lý một ít công việc trên laptop của David.

- “ nghe nói câu điều tra Kiều phu nhân”. David hờ hững hỏi ánh mắt vẫn tập trung không rời đi.

- “ tin tức cũng nhanh thật đấy”. Hoắc Cao Lãng nhàn nhạt trả lời.



- “ ừm”. Ngưng một chút David tiếp tục nói: “ Cô gái nhỏ có biết chuyện này không”.

- “ không, đừng nói chuyện này trước mặt cô ấy”

- “ đã biết”.

Cuộc trò chuyện của hai người cũng nhanh chóng kết thúc, khoảng hơn bốn mươi phút Lạc Hiểu Nhiên mới được y tá dẫn với phòng làm việc David với một đống giấy tờ trên tay.

Cô vừa bước vào Hoắc Cao Lãng liền nhanh chóng kéo ghế ra giúp cô: “ có mệt lắm không”.

Cô lắc đầu sau đó đưa sấp giấy tờ trên tay cho David: “ở mỗi khoa đều nói chỉ số cơ thể của em đều bình thường không có gì đáng ngại.”

David đưa tay nhận lấy: “ ừm, để anh xem”. Anh lật từng báo cáo coi chỉ số cơ thể đều hoàn toàn bình thường.

- “ như thế nào rồi”. Hoắc Cao Lãng lúc này mới lên tiếng.

- “ tất cả đều bình thường, chỉ còn xét nghiệm máu đợi một chút có kết quả cụ thể”. Đôi lông mày tuấn tú của anh nhíu chặt lại, ngước lên nhìn Lạc Hiểu Nhiên rồi hỏi: “ tháng này em đã đến kì phụ nữ chưa”.

- “ hả”. Lạc Hiểu Nhiên phút chốc mặt đỏ như tôm luộc, cúi đầu đằng hắng nhẹ: “ vẫn chưa, có lẽ là trễ hai ba ngày gì đó em cũng không nhớ rõ”.

Hoắc Cao Lãng bên cạnh nghe hỏi cũng hơi mất tự nhiên, anh biết cô ngại nhưng không còn cách khác, ở đây là bệnh viện, David lại là bác sĩ, hỏi vấn đề như vậy là chuyện hết sức bình thường.

Bão like, bão cmt, bão vote lun nha mọi người ơi. Thời gian này tranh thủ viết để up hàng ngày nha..

Yêu mọi người 🥰🥰🥰
Nhấn Mở Bình Luận