Màn đêm dần dần buông xuống, bên trong căn phòng của ngôi biệt thự đang dần lạnh lẽo, hai người trong căn phòng đang rất căng thẳng.
- “ Tôi hỏi em lần nữa, lý do gì uống thuốc tránh thai”. Ngữ khí của Hoắc Cao Lãng trở nên nặng nề hơn vài phần: “ em uống nó bao lâu rồi”. Thật ra anh đã nghe được, nhưng giờ đây anh muốn chính miệng cô xác minh lại lần nữa.
Lạc Hiểu Nhiên càng ngày càng bồn chồn, cô bây giờ còn không hiểu được tâm tư của chính mình thì làm gì có tâm trạng đi đối phó với Hoắc Cao Lãng?
Huống chi thực ra đây là việc của bản thân cô, cô cũng không thể nói hết tất cả với anh.
Ấp úng một buổi cô mới gọi được
- “ Cao Lãng”.
“Đừng hòng dùng lời nói để đối phó với tôi!” Hoắc Cao Lãng nghe thấy cô gọi anh liền biết ngay cô lại muốn đánh trống lảng, ánh mắt anh dần dần ánh lên tia tức giận: “ em có biết bây giờ tôi chỉ cần gọi đi một cuộc điện thoại, những người mà em âm thầm che chở sau lưng lần lượt từng người một liền chết không có đất chôn thân hay không?”.
Lạc Hiểu Nhiên nhìn thấy Hoắc Cao Lãng thật sự quay người chuẩn bị quay người đi cô liền thấy rất sợ hãi, thế là cô chạy đuổi theo cản anh lại.
Cũng không biết có phải Lạc Hiểu Nhiên bị anh ép đến mức tức nước vỡ bờ hay không mà cô lúc này lại ăn nói có chút ngang ngược: “ lấy lý do gì để mang thai, tôi còn trẻ, tôi cần tương lai, tôi và anh vốn chỉ là tạm bợ, chỉ là nhất thời, tôi không thể có đứa bé. Nếu tôi và anh có thuận lợi thì tôi lấy danh phận gì để có đứa bé, tôi không muốn đứa bé sinh không có ai cần giống tôi. Anh đã hài lòng chưa, việc gì anh phải bắt tôi nói rõ ràng như vậy”. Nói đến đây giọng nói cũng nghẹn ngào khác thường.
Hoắc Cao Lãng lặng người đi, gương mặt tuấn tú nho nhã thong thả của anh lúc này có chút không tự nhiên.
Lạc Hiểu Nhiên lại giống như đột nhiên mở được công tắc nhưng không kịp đóng lại, lời nói phía sau liền tuôn ra ào ạt: “ từ lúc bắt đầu tôi đã luôn dùng thuốc tránh thai, anh có biết tại sao không”. Cô đưa mắt nhìn anh ngân ngấn nước mắt nói: “ tôi sinh ra là một đứa bé không được chào đón, một đứa bé không có cha,mẹ không cần luôn bị người khác ức hiếp, từ nhỏ tôi đã phải sống rất e dè. Tôi không muốn con tôi giống như vậy, tôi đã từng nghĩ rằng nếu tôi sinh đứa bé ra mà lại để nó giống như tôi thì thà không sinh”.
- “ em còn có tôi”.Người đàn ông trầm mặc đột nhiên mở lời, ngữ khí vẫn được coi là bình tĩnh.
Lạc Hiểu Nhiên lắc đầu: “sau lưng anh còn có nhà họ Hoắc và Kiều Khả Mỹ, vách ngăn giữa hai chúng ta chính là họ”.
Sau khi nói hết tất cả ra thì lại ngây người ra trước.
Hoắc Cao Lãng nghe cô nói xong liền không nhìn cô thêm nữa mà quay người đi ra khỏi phòng.
Chân Lạc Hiểu Nhiên cử động còn tay cô thì vươn ra, động tác này của cô có lẽ là muốn kéo Hoắc Cao Lãng lại.
Chỉ là khi bàn tay cô vươn ra được một nửa nhưng cuối cùng vẫn không đặt xuống được.
Lạc Hiểu Nhiên rốt cuộc cô đang nghĩ gì? Cô có tư cách kéo Hoắc Cao Lãng lại? Cô đi kéo anh ấy lại là có ý gì?.
Giống như cô nói, cô và anh luôn luôn tồn tại vách ngăn, cô lấy lý do là nhà họ Hoắc sự thật là cô đang thoác thác cho cái cớ tồn tại lớn nhất trong lòng cô. đã biết chưa sẽ không có kết quả thì chi bằng cắt đứt ngay từ lúc đầu.
Nói là sẽ buông bỏ như sau nơi này lại nhói lên từng cơn, cô đưa tay sờ lên ngực trái của mình.
Cô nhìn bóng dáng thẳng tắp đi càng ngày càng xa bằng đôi mắt tối tăm, thì ra không phải cô đau lòng, không biết từ bao giờ Lạc Hiểu Nhiên bắt đầu cảm thấy trống rỗng, giống như là bị mất đi một mảnh.
Cuộc đời 21 năm của cô, ngoài những lúc ở cùng bà ngoại là bình yên, còn lại đều trải qua thăng trầm sóng gió hơn người khác rất nhiều.
Quán bar Queen.
Trong phòng bao Hoắc Cao Lãng đang nhận sắp tài liệu từ thuộc hạ Mạc Lâm mang đến, anh trầm ngâm ngồi xem từng trang, xem đến trang cuối cùng vẫn không có một chút gì liên quan đến cô gái nhỏ của anh, hơi nhăn mày, giọng nói nhàn nhạt: “ có bao nhiêu đây thôi sao?”.
- “ ông Hoắc, lý lịch của Kiều phu nhân kia rất khó tra, dường như được che dấu rất kỹ. Theo như thông tin tôi có, biết bà ấy vẫn còn người mẹ nhưng thông tin có hạn hiện giờ chúng tôi vẫn đang cho người tra ra thông tin của mẹ bà ta”. Thuộc hạ của Mạc Lâm cung kính trả lời anh.
Hoắc Cao Lãng nghe đến đây mày kiếm nhăn lại, anh đốt điếu thuốc đưa lên môi hút một hơi, rồi từ từ nhả khói, nhìn điếu thuốc trên ngón tay chỉ là một chấm đỏ loé lên lúc sáng lúc tối, phảng phất giống như tâm trạng của anh lúc này.
Anh nheo mắt lại, trong đầu lần lượt xuất hiện hình bóng của Lạc Hiểu Nhiên: “ tôi muốn trong thời gian nhanh nhất tra ra được tất cả thông tin của bà ta, cậu làm được không?”.
Mạc Lâm bên cạnh bất chợt lên tiếng: “ Trịnh Khải bên cạnh tôi bao nhiêu năm cậu cũng phải biết năng lực của cậu ấy, việc này khó tra ra như vậy có nghĩa là Kiều phu nhân kia có vấn đề”.
Trịnh Khải cẩn thận suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “ tôi sẽ cố gắng.”
- “ cám ơn cậu”.
Hoắc Cao Lãng cũng không nói gì thêm nữa, nhưng vẫn cảm thấy có có chỗ nào đó không đúng. Bỏ điếu thuốc trên tay xuống, anh tự rót cho mình một ly rượu, liền bưng lên uống một hơi.
- “ xảy ra chuyện gì.” Mạc Lâm nhìn thái độ của Hoắc Cao Lãng thì khó hiểu hỏi.
Hoắc Cao Lãng không trả lời chỉ lắc đầu, sau đó liền đứng dậy: “ tôi về trước”. liền đi ra khỏi quán bar.
Anh mới vừa đi ra khỏi quán bar, Giang Kiêu đã lái xe đến trước mặt anh, xuống xe giúp anh mở cửa xe.
- “ cậu về trước đi, tôi tự lái xe về”. Anh đưa tay kéo cà vạt nói.
Giang Kiêu gật đầu rồi nói: “ cẩn thận một chút”.
Hoắc Cao Lãng chưa khởi động xe, anh dùng tay day huyệt thái dương đang đau, sau lại móc ra bao thuốc lá. Mặc dù đã mở ra rất lâu nhưng chỉ thiếu mất một điều.
Anh rất ít khi hút thuốc, chỉ khi nào phiền muộn trong lòng mới hút một điếu.
Tối nay tâm trạng không tốt, không phải là tối nay mà là từ lúc biết cô âm thầm sử dụng thuốc tránh thai thì tâm trạng đã được tốt, tiện tay rút một điếu ngậm trong miệng, rồi tìm chiếc bật lửa trong cốp dự phòng của xe, bật lửa, ghé đầu lại, châm thuốc.
Khói thuốc từ đôi môi mỏng khêu gợi của anh chậm rãi phả ra, Hoắc Cao Lãng vô thức nheo mắt lại, con ngươi mê hoặc cách một làn khói, trắng đen không rõ. Người trước nay luôn sạch sẽ như anh, lúc này lại còn không phát hiện ra tàn thuốc rơi trên quần tây của mình.
Lạc Hiểu Nhiên từ lúc anh rời đi thì cả đêm cũng không ngủ được, cô ngồi trên sofa nhìn ra phía cửa như đang trông chờ điều gì đó, quá nữa đêm cánh cửa kia cũng không có động tĩnh, mà ngoài sân cũng không truyền đến tiếng xe của anh, cô biết là anh thất vọng nhưng cô không thể không làm như vậy, cô xin lỗi vì sự ít kỉ của mình. Chỉ có làm cho anh thất vọng thì một ngày nào đó cô và anh mới quay lại được như trước kia, như chưa từng quen biết, cả hai đều quên đi tất cả để làm lại từ đầu.
Lúc trời tờ mờ sáng, cô mới chưa ngủ được bao lâu thì nghe được tiếng mở cửa phòng, cô mở nhẹ mắt ngồi bật dậy, cô nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm quả nhiên là anh quay về. Khi anh quay trở ra quần áo đã chỉnh tề chỉ liếc nhìn cô một cái rồi đi ra khỏi phòng.