Chương 164: quỷ dữ
“Ăn cháo đi” Tiết Xán đưa cháo đến trước mặt tôi.
Nghĩ đến lời dặn dò của Tạ Phong Tiêu, tôi cố gắng giữ cho thái độ mình nhìn qua khá hơn một chút, ngoan ngoãn nhận cháo.
Tiết Xán vẫn mặt không thay đổi như trước, xoay người chuẩn bị rời đi.
“Đợi một lát!” Tôi đột nhiên gọi hản lại: *À… Tiết Xán, anh giam giữ một mình tôi ở đây, khó tránh khỏi quá buồn tẻ…”
Tiết Xán hơi hơi nghiêng đầu: “Được, ngày mai tôi bắt đầu làm việc ở nhà”
“Không, không phải tôi có ý này” Tôi vội vàng nói: “Là thế này, tôi có một người bạn học, cô ta vừa vặn cũng là đời sau của Huyền Môn, cô ta muốn ở cùng với tôi một thời gian… Không biết có được hay không?”
Tiết Xán nhìn về phía tôi, đôi mắt lộ cảm xúc khó dò: “Bạn học? Hai người bạn cùng phòng của em sao?”
“Không phải là hai người Phương Tình và Hồng Hà” Tôi cố gắng hết sức để cho mình không chột dạ nhìn hản: “Là một cô gái khác”
Tiết Xán nhìn tôi, rất lâu sau mới mở miệng: “Không được”
Trong lòng tôi thất vọng nhưng cũng không bất ngờ.
Nhưng vì muốn thuyết phục Tiết Xán, tôi vẫn làm ra bộ dạng rất thất vọng, cần môi nói: “Nhưng chỉ có một mình tôi ngày nào cũng bị anh giam giữ, không thể ra cửa được, tôi cũng là người, tôi cũng sẽ cảm thấy nhàm chán…” Nói đi nói lại, nửa thật nửa giả, nước mắt tôi chảy xuống.
Thân thể Tiết Xán hơi cứng lại một chút.
“Được rồi” Hắn cứng đờ vươn tay lau nước mắt cho tôi: “Nếu em thật sự thích như vậy thì gọi cô ta đến đây là được. Gần đây tôi cũng rất bận rộn, quả thật không có nhiều thời gian ở cạnh em”
Tôi sửng sốt.
Không ngờ Tiết Xán lại dễ dàng đồng ý như vậy.
“Vậy bao giờ chúng ta đón cô ấy đến đây được? Có thể trả điện thoại di động lại cho tôi không?” Tôi thử thăm dò hỏi.
“Không được” Không ngờ Tiết Xán lại rất kiên trì với chuyện này như vậy: “Em đưa số điện thoại của cô ta cho tài xế, ông ta sẽ đi đón người” Tôi biết đây chính là ranh giới cuối cùng của Tiết Xán, gật gật đầu.
“Được rồi, đi tắm rửa đi, chuẩn bị đi ngủ” Tiết Xán kéo tôi lên.
Buổi tối hôm đó, Tiết Xán không làm gì hết, chỉ nằm cùng tôi trên một cái giường, ôm lấy tôi.
Ngày hôm sau, sáng sớm tinh mơ Tiết Xán đã đi làm rồi.Còn tôi ở lại trong nhà đợi Trình Mị Nhi đến.
Lúc xế chiều, Trình Mị Nhi đến. So với trong ảnh chụp, Trình Mị Nhi người thật ăn mặc còn xinh đẹp nóng bỏng hơn, váy liền thân ngắn màu đỏ, mái tóc dài gợn sóng.Đọc full tại truyen.one nhé
Vừa vào cửa, cô ta đã đánh giá liếc nhìn tôi một lượt, ánh mắt kia vô cùng thẳng thắn, không hề có ý che giấu.
Cô ta nhanh chóng đi vào phòng khách, ngồi xuống ghế sô pha.
“Cô có muốn uống gì không?” Tôi lịch sự hỏi, cũng không dám vẫy tay với cô ta.
“Không cần khách sáo đâu, đi thẳng vào vấn đề đi” Cô ta vô cùng chuyên nghiệp, lấy ra một quyển sổ nhỏ và bút, hỏi: “Đại nhân Tiết Xán thích kiểu phụ nữ như thế nào? Tôi chuẩn bị cẩn thận một chút” Tôi không ngờ cô ta lại trực tiếp như vậy, chỉ sửng sốt một giây nói: “Cô biết Tiết Xán sao?” Trình Mị Nhi khó hiểu liếc tôi một cái.
“Trong quỷ giới làm gì có ai không biết đại nhân Tiết Xán? Trước đó tôi rất hiếu kỳ là cô gái nào tốt số được gả cho đại nhân Tiết Xán, không ngờ lại chính là cô” Tôi im lặng.
Gá cho Tiết Xán cũng là tốt số sao? *Tôi cũng không biết rõ Tiết Xán thích kiểu phụ nữ như thế nào” Tôi ngồi xuống ghế sô pha: “Dù sao hắn tìm đến tôi chỉ vì bát tự và mệnh cách của tôi thôi” “Tôi cũng thấy được” Trình Mị Nhi lại đánh giá liếc tôi một cái: “Không có ý xúc phạm đâu, tuy cô cũng rất xinh đẹp, nhưng đứng cạnh đại nhân Tiết Xán vẫn hơi miễn cưỡng”.
Lời nói của Trình Mị Nhỉ gọn gàng dứt khoát, ngược lại khiến cho tôi không thể phản cảm được, chỉ gật đầu một cái.
“Được rồi, vậy cô hãy nói cho tôi biết, đại nhân Tiết Xán có người trong lòng không?” Trình Mị Nhi hỏi với vẻ mặt giải quyết việc chung.
“Có” “Kiểu người như thế nào?” “Tôi không biết” Tôi thẳng thắn: “Là người trong lòng khi hắn còn sống, tôi chưa từng nhìn thấy bao giờ” Trình Mị Nhi đảo mät: “Gái lầu xanh? Tiểu thư khuê các? Con gái nhà giàu? Đại khái cô cũng biết chứ.” Thái độ giống như đang nghiên cứu điều tra của Trình Mị Nhi khiến tôi có chút không thích ứng được, nhưng tôi vẫn nói: “Có lẽ là tiểu thư khuê các” “Được, tôi hiểu rồi”
Trình Mị Nhi lập tức đứng dậy, nhưng đột nhiên lại nhớ ra cái gì đó, nói: “Cô và đại nhân Tiết Xán đã làm chưa?” “Khụ khụ!” Tôi đang uống nước, nhất thời bị câu hỏi mạnh dạn của cô ta làm cho sặc đến mặt đỏ tai hồng.
“Vậy xem ra là đã làm” Trình Mị Nhi vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên thẳng thần như trước: “Đại nhân Tiết Xán trên giường thích chủ động một chút hay là bị động thôi?” Tôi hoàn toàn ngẩn ra.
Câu hỏi này quả thật… quá khó trả lời rồi.Đọc full tại truyen.one nhé
Tôi nghĩ lại những lúc tôi ở bên cạnh Tiết Xán, nhớ đến phản ứng của hắn trước đó khi tôi chủ động hôn hẳn, do dự mở Hình như là… thích chủ động thì phải…” “Được!” Trình Mị Nhi sảng khoái đứng dậy: “Đúng là khẩu vị phổ biến của đàn ông cổ đại, tôi hiểu rõ rồi.” Dứt lời, cô ta trực tiếp cởi dây vai áo, chiếc váy màu đỏ lập tức tuột xuống.
“Cô…” Tôi sợ đến mức còn chưa kịp nói gì, cô ta đã mở rương.
hành lý của mình ra, lấy ra một chiếc váy dài đoan trang, nhanh chóng mặc vào.
“Tôi làm sao?” Cô ta vừa mặc vừa nhìn tôi: “Tôi đây gọi là làm theo thứ hắn thích, tăng tỷ lệ thành công lên cao hơn, cô cũng muốn tôi thành công chứ?” Tôi không phản bác được.
Lúc này, Trình Mị Nhi đã lấy một kẹp tóc từ trong rương hành lý ra, bắt đầu kẹp mái tóc dài.
Trong nháy mắt, mái tóc dài cuộn sóng của cô ta đã biến thành đen thẳng.
Tôi quả thật không dám tin vào mắt mình.
Mấy phút trước còn là Trình Mị Nhi báu vật nóng bỏng, bây giờ đã biến thành một bông hoa trắng nhỏ nhản đơn thuần.
Trình Mị Nhi ngồi xuống ghế sô pha, hai chân vắt chéo sửa soạn lại gương mặt một lần nữa, thuận miệng hỏi: “Khi nào hẳn sẽ quay về?” “Phải buổi tối” “Ừ, vậy trước tiên tôi đi làm chút gì ăn đã” Cô ta đứng dậy đi vào nhà bếp.
“Hắn không cần ăn..” Tôi vội vàng nói.
“Tôi biết hắn không cần” Trình Mị Nhi không cho là đúng: “Nhưng không có nghĩa là hản không thể ăn được” Một buổi chiều, Trình Mị Nhi bận rộn trong nhà bếp, tôi không làm gì cả, chỉ giúp việc cho cô ta.
Thật ra sau khi chung sống, tôi phát hiện cá tính của Trình Mị Nhí rất tốt, hào phóng rộng rãi, cô ta nhìn thấy tay chân tôi vụng về thì cũng dạy tôi nấu ăn.
Đáng tiếc tay chân tôi vụng về, cuối cùng chỉ xào ra một đĩa thịt bò băm đen tuyền.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!