Chương 179
Tôi và Tiết Xán lăn qua lăn lại chẳng biết bao nhiêu lâu. Tôi chỉ cảm thấy mình càng ngày càng đói, đói đến nỗi ngực dán vào lưng.
Cuối cùng, một tiếng “ọt ọt”.
Bụng tôi reo lên rất đúng lúc.
Tiết Xán sững người trong giây lát, ngay sau đó, hẳn buông tôi ra và ghét bỏ nói bên tai tôi: “Con người thật rắc rối, còn cần phải ăn uống”
Tôi tức giận nhìn hắn: “Ai giống anh, cái gì cũng không cần ăn hả!!”
Tiết Xán cười nham hiểm, giọng hắn bỗng trở nên trầm trầm mập mờ: “Ai nói anh không än gì chứ? Anh muốn ăn em mỗi ngày kia”
Lúc này tôi mới nhận ra tất cả những gì mình nói với tên Tiết Xán này đều sai.
Tôi sờ vào cái bụng đang kêu của mình và trợn trắng mắt:
“Em muốn ăn cơm”
“Cho anh biết câu trả lời rồi anh cho em ãn” Tiết Xán nghịch tóc tôi, thì thầm: “Em có cảm nhận được khác biệt không?”
Tôi đỏ mặt, không chịu trá lời.
Thấy tôi không nói lời nào, Tiết Xán lại đè lên người tôi: “Có vẻ như là không cảm nhận được, lần nữa chứ?”
“Đừng!” Tôi vội vàng nói: “Cảm nhận được… Em cảm nhận được thật mà…”
Thấy dáng vẻ hoảng loạn của tôi, trong mắt Tiết Xán nổi lên ý cười, hắn đột nhiên kéo tôi vào lòng.
“Cảm nhận được là tốt rồi” Đôi môi lạnh buốt của hắn nhẹ nhàng chạm lên trán tôi: “Anh nói rất nghiêm túc”
Lúc này, tôi có cảm giác như có rất nhiều pháo hoa đang nổ bùm bùm trong lòng. Tôi dựa vào ngực Tiết Xán, ngực hắn lạnh lẽo không có nhịp đập, nhưng tôi lại cảm thấy vô cùng yên lòng. Hai chúng tôi cứ lặng lẽ ôm nhau, tuy không nói một lời nhưng lại cảm thấy hơn cá ngàn vạn lời nói.
Nhưng cứ vào một thời điểm lãng mạn như vậy, bụng tôi lại kêu không đúng lúc.
Ọt ọt.
Tôi nghe thấy Tiết Xán cười khẽ từ phía trên đầu. Mặt tôi ửng đỏ: “Em đã nhịn đói lâu lắm rồi”
“Ừ, rất lâu” Tiết Xán buông tôi ra: “Em muốn ăn gì?”
Tôi nghĩ ngợi: “Gà rán!”
Tiết Xán hơi nhíu mày: “Là loại thức ăn nhanh không lành mạnh đó hả?”
Có đôi khi, con người chỉ muốn ăn thực phẩm chiên dầu không lành mạnh thôi. Tôi chớp mắt nhìn Tiết Xán một cách đáng thương.
hông biết liệu hẳn uống nhầm thuốc gì không mà khi nhìn thấy biểu cảm này của tôi, cổ họng của hản đột nhiên thắt chật lại, rồi đưa tay ra che mắt tôi.
“An Tố” Hẳn nói với giọng cảnh cáo: “Đừng nhìn anh bằng ánh mắt như thế này, nếu không thì em không chỉ không ăn được, mà còn phải bị ăn”
Fuckl
Cái tên Tiết Xán này bị bệnh à! Tôi cạn lời, hắn đứng lên hỏi: “Muốn ăn bao nhiêu?”
Thấy hắn thực sự muốn cho tôi ăn gà rán, tâm trạng tôi lập tức trở nên tốt hơn, vội vã đáp: “Bao nhiêu cũng được.”
Tiết Xán lập tức đi ra ngoài, chỉ còn một mình tôi trong phòng bệnh trống rỗng. Tôi vừa định nằm xuống ngủ một giấc, cửa đột nhiên được mở ra.
“Sao anh nhanh thế? Đừng nói là quên lấy bóp tiền đấy” Tôi ngồi dậy, vừa định nói vài lời cay độc với Tiết Xán thì lập tức sừng sờ khi thấy người bước vào cửa.
Hóa ra là Tạ Phong Tiêu. Tôi và Tạ Phong Tiêu mới không gặp nhau một ngày, nhưng lúc này trông anh ta hốc hác hơn trước rất nhiều, râu lún phún trên cảm, sắc mặt tái nhợt.
“A Viễn, sao anh lại đến đây?” Tôi ngạc nhiên.
“Từ hôm qua anh đã luôn cảm thấy không yên tâm, cứ có
cảm giác sẽ xảy ra chuyện gì đó” Tạ Phong Tiêu ngồi xuống bên cạnh tôi, khẽ nói: “Vậy nên anh đã không nhin được mà liên lạc với em, nhưng lại phát hiện không thể liên lạc được. Anh lo lắng đi tìm Tiết Phong mới biết em đã xảy ra chuyện.”
Tôi cảm thấy thật kì diệu. Giác quan thứ sáu của Tạ Phong Tiêu chính xác đến thế à?
“Em không sao.” Nhìn vào nỗi lo lắng trong mất anh ta, tôi vội đáp: “Chị là bị mất máu một chút thôi.”
Một tia giận dữ mỏng manh lóe lên trong mắt Tạ Phong Tiêu.
“Chỉ là mất máu? Anh hỏi bác sĩ rồi, em đã suýt chết vì bị mất máu quá nhiều đấy!” Tạ Phong Tiêu hơi tức giận, nhưng một lúc sau, khi anh ta lên tiếng lần nữa, giọng anh ta có chút cay đang: “Anh nghe đại sư Thừa Ánh nói, em dùng nhiều máu như vậy là vì gã nam quý Tiết Xán đó?”
Tôi hơi cứng đờ. Nỗi cô đơn trong mắt Tạ Phong Tiêu quá rõ ràng, tôi có muốn phớt lờ cũng không được.
Nhưng tôi vẫn cười một tiếng “ha ha”, giả ngu nói: “Ôi giời, mẫu rồi sẽ tự sản sinh thêm, chuyện nhỏ mà đúng không?”
Tôi cố ý cười rất thoải mái, nhưng Tạ Phong Tiêu cử nhìn chăm chăm vào tôi khiến tôi không thể cười tiếp được.
Một lát sau, anh ta cười cay đáng: “Tiểu Tố, bây giờ em giả ngu giỏi thật”
Tôi lúng túng. Ngay khi tôi không biết nên nói gì, Tạ Phong Tiêu bỏng hở miệng.
“Tiểu Tố, anh thích em.”
Tôi như bị sét đánh mà không thể thốt nên lời. Mặc dù Tạ Phong Tiêu chưa từng che giấu tình cảm đối với tôi, nhưng lời tỏ tình dứt khoát như vậy của anh ta vẫn khiến tôi không còn chỗ để trốn.
Tôi thầm rên rĩ trong lòng. Làm sao mà vận đào hoa hôm nay của tôi lại tốt vậy kia, dù là Tiết Xán hay Tạ Phong Tiêu đều lần lượt tỏ tình với tôi.
Chỉ có điều, đối với Tiết Xán thì tôi cảm thấy vui vẻ, nhưng đối với Tạ Phong Tiêu, tôi chỉ cảm thấy áy này.
“A Viễn… Một lúc sau, tôi nói với giọng chua chất: “Xin lỗi..”
Hai mắt Tạ Phong Tiêu tối sầm lại, nhưng chẳng mấy chốc, anh ta mim cười thờ ơ và đáp: “Không sao đâu, em không cần phải vội vàng xin lỗi anh. Đợi sau khi em và Tiết Xán giải trừ đảm cưới ma em sẽ độc thân trở lại. Khi đó anh sẽ có thế mặc sức theo đuối em, lúc ấy em quay lại với anh cũng không muộn.”
Mặc dù tôi rất không đành lòng nhìn Tạ Phong Tiêu như thế này, nhưng tôi nghĩ minh nên nhanh chóng chém đứt đoạn tơ rối này: “A Viên, em và Tiết Xuân sẽ không giải trừ đám cưới ma.”
Lần này, nụ cười của Tạ Phong Tiêu hoàn toàn cứng đờ.
“Hai chúng em.” Tôi không biết phải nói thế nào mới có thể giảm bớt sự tổn thương đối với A Viên, cuối cùng đành cắn răng mở miệng: “Hai chúng em đã yêu nhau”.
Ngay lập tức, phòng bệnh im lặng như tờ. Mặt của Tạ Phong Tiêu hơi phờ phạc, Một lúc lâu sau, anh ta mới như lấy lại tinh thần.
“Thật ư?” Anh ta không nhìn tôi và cười hơi bất đắc dĩ: “Vậy xem ra anh đã bị loại hoàn toán”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!