Chương 214
Chuyện này càng làm tôi cảm thấy kỳ lạ.
Không phải tôi chưa từng đi ra ngoài du lịch với Phương Tinh, cô ấy luôn quá lười để quan tâm đến mấy chuyện hành trình linh tinh này nọ, tại sao lần này lại chủ động yêu cầu sắp xếp lộ trình?
Tôi nhìn Phương Tình, phát hiện cô ấy đang ngâm nga một khúc nhạc, bắt đầu lấy máy tính ra tra cứu vẻ máy bay đi Vân Nam.
Thấy cô ấy như vậy, trong lòng tôi có một cảm giác kỳ quái.
Dường như Phương Tinh có mục đích đặc biệt nào đó với chuyển đi này.
Bây giờ Phương Tình đang rất sốt ruột, ngay chiều tối hôm đó cô ấy đã đặt trước ba vé máy bay đi Vân Nam, thời gian chính là chiều tối ngày mai.
“Ngày mai?” Hồng Hà ngây người: “Gấp như vậy sao? Nhưng ngày mai tớ còn có việc.
“Ừm” Phương Tình nói: “Nếu hai người các cậu có việc bận thì tớ đi một minh thôi, tớ hoàn lại vé máy bay ngày mai của hai cậu là được.
Không biết có phải tôi cảm nhận sai hay không, nhưng tôi cảm thấy dường như Phương Tình không muốn tôi và Hồng Hà đi theo, nhưng cô ấy như vậy tôi càng không yên tâm, liền nói: “Hồng Hà không đi được thi thôi, tớ đi cùng cậu.”
Phương Tinh cắn cắn môi, không nói gì mà chi gật đầu.
Sau khi về nhà, tôi nói với Tiết Xán chuyện ngày mai tôi sẽ cùng Phương Tinh đi tới Vân Nam, “Vân Nam?” Tiết Xán cũng rất ngạc nhiên với chuyển du lịch bất thinh lình này: “Ý em là vùng Đại Lý?”
Tôi gật đầu,
“Tại sao nhất định phái ở đó?” Tiết Xán nhiu mày.
“Nơi đó có vấn đề gì sao?”
“Cũng không phải là có vấn đề gì.” Vẻ mặt Tiết Xán bình thản: “Chi là nơi đó cách Trung Nguyên quá xa, là địa bàn của người Miêu, có rất nhiều cổ thuật và bàng môn tà đạo, người trong Huyền Môn từ trước đến nay đều khá kiêng kị.”
Nghe Tiết Xán nói như vậy, tôi lại cảm thấy việc Phương Tình muốn tới Vân Nam lúc này càng không đơn giản.
Đương nhiên là Tiết Xán cũng cảm thấy vậy, hắn nhanh chóng ra quyết định: “Anh đi cùng hai người.” Tôi vốn cũng không năm chắc điều gì, nhưng nghe thấy Tiết Xán muốn đi cùng liên cảm thấy thư thái hơn một chút.
Tốc độ của Tiết Xán rất nhanh, hån không chỉ đặt vé máy bay cho minh, mà còn đặt giúp tôi và Phương Tình cùng nâng cấp vẻ lên khoang hạng nhất,
Buổi chiều ngày hôm sau, ba người chúng tôi đồng loạt xuất phát
Phương Tình dường như có hơi bất mãn với việc tôi dẫn theo Tiết Xán, nhưng tôi vẫn lấy lý do có con trai theo cùng sẽ an toàn hơn” để đỡ phải nói những lời khó nghe.
Lần này gặp Phương Tinh, tôi cảng cảm thấy cô ấy không bình thường.
với mấy ngày trước, dường như cô ấy rất căng thắng, cứ luôn nhìn thứ gi đó trong điện thoại di động, So tôi vừa ghé đầu lại nhìn, cô ấy liền hốt hoảng tắt màn hình di động.
Trạng thái của Phương Tình rất kỳ lạ, dường như đang chờ mong điều gì, nhưng lại có hơi sợ hãi.
Máy bay nhanh chóng đáp xuống Vân Nam, máy bay vừa hạ cánh, chúng tôi liền lên xe buyt mà Phương
Tình đã sắp xếp.
Cả hành trình đều do Phương Tinh quyết định, cô ấy cũng không chịu nói rốt cuộc sẽ đi tới nơi nào, chỉ nói: “Nếu cậu thật sự muốn đi cùng tớ thì đừng hỏi nhiều như vậy”
Xe buýt nghiêng ngả một hồi lâu cũng chưa tới được nhà nghi hay danh lam thắng cảnh nổi tiếng nào mà tôi nghĩ, thay vào đó lại là một thôn làng nhỏ.
Việc nó là một làng Miêu lại càng khiến tôi cảm thấy khiếp sợ hơn.
làng Miêu này rõ ràng không giống nơi đã được khai hóa, người Miêu sống ở đó vẫn còn mặc trang phục truyền thống và đeo các loại trang sức bằng bạc. Bon họ đều tỏ thái độ thủ địch khi thấy chúng tôi mặc trang phục người vùng khác.
Quan hệ giữa người Miêu và người Hán dường như lúc nào cũng không tốt lắm, đặc biệt là khi làng Miêu truyền thống này cũng không phải thắng cảnh du lịch.
mạch và dẫn chúng tôi đi đến một căn nhà của người Miêu.
Phía trước căn nhà, có một người đàn ông dân tộc Miêu khoảng hơn bốn mươi tuổi, ông ta đang hút thuốc lào.
“Xin chào, xin hỏi ông có phải là ông Cổ không?” Phương Tình hơi căng thẳng bước tới.
Người Miêu kia liếc nhìn Phương Tinh một cái rồi đáp lại bằng thứ tiếng Hoa trọ tre: “Phương Tình?” Phương Tinh vội vàng gật đầu.
Tên người Miêu kia bỏ điều cày xuống, đứng lên nói: “Vào đây”
Ba người chủng tôi theo gã bước vào căn nhà của người Miêu..
Căn nhà này trông khá rộng rãi, tôi và Phương Tình ở một phòng Tiết Xán ở căn phòng bên canh chủng tôi.
Người Miêu kia tên là Na Cổ, sau khi sắp xếp phòng cho chúng tôi, gã liền đi thẳng ra ngoài. Phương Tình quãng đồ đạc sang một bên rồi cũng mau chóng chạy theo. Tôi nhìn ra ngoài cửa số của căn nhà, thấy Phương Tinh đang nói chuyện gì đỏ voi Na Cổ, dường như gã đang dặn dò Phương Tinh điều gì, còn chi chi vào rừng cây bên cạnh. Phương Tinh lắng nghe với vẻ mặt chăm chủ, giống như chi sợ bỏ sót điều gì.
“Tên người Miêu này có vấn đề.” Tôi đang thắc mắc Phương Tình nói gì với Na Cổ thì Tiết Xân đột ngột xuất hiện phía sau tôi, khẽ nói.
Tôi giật mình, vội hỏi hãn: “Vấn đề gi?”
“Gã tu luyện Huyền thuật” Tiết Xán khẽ đáp: “Cho dù là vu thuật không qua chính thống của Nam Cương, nhưng đạo hạnh thâm sâu, nếu anh đoán không lầm, gã ta hẳn là vu sư trong ngôi làng này”
Tôi biết người Miêu rất coi trọng vu thuật và cổ thuật, địa vị của thầy vu trong làng người Miêu lại càng cao hơn.
Nhưng mà tại sao Phương Tình lại phải tới một làng Miêu trong vùng núi rừng âm u, còn cổ tình ở tro trong nhà một vu sư?
Quả nhiên, chuyển đi lần này của cô ấy không đơn giản là đi du lịch.
Tới giờ ăn tối, Na Cổ tùy tiện chuẩn bị cho chúng tôi một ít lương khó, thải độ cực kỳ qua loa, nhưng chúng tôi cũng không nói gì.
Lúc ăn com, tôi có hỏi Phương Tinh mấy lần, xem rốt cuộc cô ấy muốn tới đây làm gì, nhưng Phương
Tinh chi im lặng không đáp.
Trong lòng tôi càng lúc càng lo lắng.
Buổi tối, Phương Tình nói mình không được khỏe, muốn về phòng nghỉ ngơi trước, tôi và Tiết Xân đi dạo trong rừng trúc ở bên cạnh.
“Anh nói xem, lần này Phương Tình tới đây rốt cuộc là để làm gì?” Tôi không nhận được hỏi. Việc cô ấy muốn làm nhất bây giờ chính là mục đích đi tới nơi này” Tiết Xán thản nhiên nói,
“Mong muốn lớn nhất bây giờ của Phương Tình là gi?” Tôi sững sờ một lát.
Việc Phương Tình muốn làm nhất bây giờ, hẳn là nói lời xin lỗi với ba cô ấy.
Nhưng điều đó có liên quan gì đến việc cô ấy tới làng Miêu này?
Như Tiết Xán đã nói, linh hồn của ba Phương Tinh đã vào địa phủ, theo lý thuyết sẽ không thế nào trở về cõi trần được nữa mà.
Trong lúc tôi đang im lặng suy nghĩ, điện thoại di động đột nhiên vang lên,
Tôi cầm điện thoại di động lên, liền sửng sốt.
Là mẹ Phương Tình gọi điện thoại tới.
“Bác gái?” Tôi nghe máy, giọng nói lo lắng của mẹ Phương Tinh vang lên.
Tiểu An, con có ở cùng Tinh Tinh không?”.
“Cậu ấy đang ngủ trong phòng, sao vậy a?”
“Bác không gọi được cho nó. Mẹ Phương Tình ở đầu dây bên kia nghe thấy tôi đang ở cùng cô ấy thì thở
phào nhẹ nhõm.
“Có lẽ là cậu ấy đang ngủ thôi.” Tôi thấy thái độ lo lắng của mẹ Phương Tình giống như đang vội vã tìm Phương Tình có chuyện gì, bèn hỏi bà ấy: “Có chuyện gì xảy ra a?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!