Chương 235
Hóa ra là một bộ đồ lặn ướt sũng và một bình dưỡng khí.
Đồ lặn và bình dưỡng khí của chúng tôi đều ở trong balo, vậy thứ này là của aí? Hơn nữa, dựa vào việc những giọt nước đọng còn chưa được hong khô, có vẻ như người đó cũng mới tới đây không lâu, sau đó liền trốn ở nơi này.
Tôi cảm thấy lạnh cả sống lưng, Chẳng lẽ có người đã bước vào khu nhà cũ của họ Hạ trước cả chúng tôi? Không những thế, kẻ đó vẫn chưa rời khỏi đây?
Khu nhà cũ của họ Hạ, được giấu ở dưới đáy hồ bí mật như vậy, rốt cuộc là ai lại có thể tìm đến nơi này? Không những vậy, đối phương không tới sớm hay muộn hơn mà lại cố tình tới vào cùng thời điểm với chúng tôi.
Đây là sự tình cờ, hay còn ẩn giấu điều gì khác? Tôi chỉ cảm thấy, chuyến đi này, e là còn phiền toái hơn so với sự tưởng tượng của chúng tôi.
Bầu không khí lập tức trở nên hơi nghiêm trọng, nhưng cũng đã tới đây rồi, chúng tôi đương nhiên không thể nào bỏ dở giữa chừng, mọi người lặng lẽ bước vào khu nhà cũ của họ Hạ.
Cả khu nhà đều yên tĩnh giống như thời gian đang ngừng lại ở nơi đây.
Băng qua khu vườn trăm hoa đua nở, chúng tôi bước vào sân sau.
Rõ ràng là Hạ Lẫm hiểu khá rõ nơi này, cậu †a dẫn chúng tôi tới một căn phòng trong khu phía sau.
Sau khi bước vào phòng, chúng tôi liền sững sờ khi nhìn thấy vô số bài vị.
Nơi Hạ Lãm đưa chúng tôi tới, hóa ra là từ đường của họ Hạ.
m Không thèm quan tâm đến sự ngạc nhiên của chúng tôi, cậu ấy chỉ quỳ xuống và dập đầu một cách quy củ trước những bài vị kia.
Tôi không nén nổi sự tò mò, đưa mắt nhìn những bài vị đó.
Trên bài vị không chỉ có họ tên, còn có cả thời gian qua đời.
Trên một vài bài vị đã lâu năm, đều viết năm tháng của các triều đại nào đó, tôi nhìn không hiểu.
Đó là lý do thứ duy nhất tôi có thể nhìn được là mấy bài vị ở khá gần bên ngoài, trên đó đều viết năm Công nguyên.
Tôi nhìn thấy năm sinh năm mất của mẹ Tiết Phong đầu tiên, là Hạ Văn Tình.
Trong số những người ngang vai với bà ấy, còn có hai cái bài vị, qua đời năm 1995. Tôi nhìn thấy Hạ Lãm cẩn thận thắp hương với hai cái bài vị này.
“Đó là bài vị của cha mẹ tôi.” Hạ Lãm giải thích khi chứng kiến sự khó hiểu của chúng tôi.
Chúng tôi chỉ im lặng, nhìn Hạ Lãm sau khi quỳ lạy cha mẹ liền bước tới trước bài vị rồi đặt tay lên lư hương.
Chuyển động.
Ầm ầm Vách tường phía sau bài vị, đột nhiên phát ra một loạt tiếng động kỳ dị.
Khi ngẩng đầu lên, chúng tôi đều kinh ngạc.
khi thấy bức tường phía sau những bài vị kia đột nhiên chuyển động, để lộ một lối đi tối đen bên trong.
Tôi ngây người.
Phía sau từ đường nhà họ Hạ còn có một hang động khác? Lẽ nào Cỏ Hồi Hồn được giấu trong con đường bí mật này? “Chúng ta phải vào đó à?” Trong sự yên tĩnh, Tiết Xán cất tiếng nói đầu tiên.
“Đúng vậy” Hạ Lẫm vẫn mang dáng vẻ thiếu niên đẹp.
đề lạnh lùng như trước, lập tức dẫn đầu đoàn bước vào, Tiết Xán kéo tôi theo sát phía sau, còn Tiết Phong và đại sư Thừa Ảnh đi sau cùng.
Trong con đường hầm này, đưa tay không thấy được năm ngón, tất cả mọi người đều lấy đèn pin đã chuẩn bị từ trước đó ra.
Khi đèn pin bật sáng, tôi mới nhận ra đường.
hầm nơi chúng tôi đang đứng căn bản không phải con đường hầm bình thường, mà lại vô cùng chật hẹp, còn có rất nhiều góc ngoặt và ngã rẽ.
Lúc này tôi mới nhận ra, đây là một mê cung.
“Đi bên này” Hạ Lãm thản nhiên nói rồi dẫn chúng tôi đi vào.
Trong màn đêm đen kịt, chúng tôi lục sục.
một lúc lâu, không ngừng queo trái rẽ phải, nhưng bốn phía vẫn là đường hầm sâu không thấy đáy.
Nửa giờ trôi qua, Tiết Phong rốt cuộc cũng không chịu nổi, khế than phiền: “Rốt cuộc còn phải đi bao lâu nữa? Nhà họ Hạ các người không có việc gì làm ra thứ mê cung dài như vậy để làm gì chứ?”
Nhưng Hạ Lẫm chỉ khế cười một tiếng “Đây cũng không phải mê cung bình thường”
Tiếng nói trong trẻo lạnh lùng thường ngày của Hạ Lẫm ở trong con đường tăm tối này, nghe có vẻ hơi u ám lạnh lẽo, “Trong mê cung này có rất nhiều cơ quan và cửa ngầm, nếu không phải người nhà họ Hạ nắm được bản đồ mê cung, thì bất cứ ai bước vào đây chắc chắn sẽ kích hoạt cơ quan, chết ngay tại chỗ” Tất cả chúng tôi đều rùng mình.
Tiết Phong lập tức không dám nói gì nữa, chỉ tăng tốc bám sát Hạ Lãm.
Ước chừng lại đi thêm nửa tiếng nữa, Hạ Lãm đi tuốt ở đẳng trước đột nhiên dừng lại “Có chuyện gì vậy?” Tôi theo sát phía sau cậu ta, suýt chút nữa đã va vào lưng cậu ấy, không thể không hỏi Dưới ánh đèn pin, tôi nhìn thấy vẻ mặt Hạ Lãm đột nhiên trở nên hơi kỳ quặc.
“Chỗ này, không có ngã rẽ nữa” Cậu ta thấp giọng đáp.
Tôi cau mày, “Tức là sao? Mê cung này đi như thế nào, không phải cậu là người nắm rõ nhất sao?” Hạ Lãm càng nhíu mày chặt hơi, cậu ấy chưa kịp trả lời thì mặt đất dưới chân chúng tôi đột nhiên rung chuyển kịch liệt.
“Cái gì vậy?” Lần này, cả nhóm người chúng tôi đều sợ hãi, tôi hét lên một tiếng sợ sệt, cả người hoảng hốt mất thăng bằng, ngã nhào về phía trước.
May thay Hạ Lẫm đã nhanh tay nhanh mắt, đưa tay đỡ lấy tôi.
Nhưng tôi còn chưa kịp đứng vững lại, mặt đất của mê cung dưới chân tôi lại đột ngột nứt ra một đường, từ cái khe dâng lên một bức tường đá.
“Tiết Xán!” Tôi hoảng sợ, vội vàng quay đầu.
‘Vết nứt và bức tường đá kia, không sai không lệch, vừa vặn ngăn cách giữa tôi và Tiết Xán.
Tôi quay đầu lại chỉ kịp nhìn thấy Tiết Xán lần cuối, và nghe thấy.
Rầm! Một tiếng động thật lớn vang lên, bức tường đó, hoàn toàn ngăn cách giữa tôi và Tiết Xán.
“Tiết Xán!” Tôi hoảng sợ gục bên vách tường đá, đập vách tường kêu lên.
Nhưng đáp lại tôi chỉ có bức tường lạnh băng.
Sau khi vách tường đá ngăn cản xuất hiệ đoàn người chúng tôi đã bị chia thành hai tốp.
Tôi và Hạ Lẫm ở bên bức tường bên này, còn Tiết Xán, Tiết Phong và đại sư Thừa Ảnh ở lại phía bên kia.
“Tiết Xán!” Tôi càng kích động, càng kêu gào lớn tiếng hơn, “Tiết Xán, anh có nghe thấy em nói không?”
“Đừng gọi nữa” Phía sau tôi vang lên giọng nói mỏi mệt của Hạ Lẫm. Tôi quay lại liền thấy sắc mặt cậu ta không ổn, “Bức tường đá này là cơ quan trong con đường này”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!