Chương 269: Áp lực của Tạ Phong Tiêu
“Anh thật sự muốn trở thành người thừa kế sao?” Tôi nhịn không được, đành lên tiếng hỏi, trong lòng chợt nhớ đến thái độ mâu thuẫn của anh áy trong rừng cây hôm qua, “Chỉ là vì gia tộc?”
“Anh đương nhiên không muốn.” Ánh mắt Tạ Phong Tiêu đột nhiên loé lên, cười khổ một tiếng “Nhưng biết làm sao được nữa, họ nuôi dưỡng anh đến ngày hôm nay, lẽ nào anh lại có thể phụ công ơn dưỡng dục của họ?”
Cô họng tôi như nghẹn lại, nói không thành lời.
Đúng như vậy, đối với những đứa trẻ là cô nhi như chúng tôi mà nói, quan trọng nhát, to lớn nhất chính là công ơn dưỡng dục.
“Nhưng mà…” Tạ Phong Tiêu thấp giọng nói, ánh mắt có chút đăm chiêu “Dù sao, gia đình tôi cũng là một tập đoàn lớn, nếu không có người thừa kế, e rằng sự nghiệp tâm huyết máy đời nhà Tạ gia xem như tan tành. Đây hẳn cũng là nguyên nhân mà họ nhận nuôi tôi.”
Tôi có đôi phần sửng sốt.
Cũng là trẻ mồ côi như nhau, gia đình nhà họ An cũng chỉ là phận làm công ăn lương, kế thừa một tập đoàn lớn như thế kia, tôi quả không chút khái niệm gì.
“Cho nên, đây cũng xem như là sứ mệnh gia tộc?” Tôi cần thận hỏi “Loại sứ mệnh này khiến anh cảm tháy rất mệt mỏi sao?”
“Sứ mệnh?” Khuôn mặt Tạ Phong Tiêu bỗng trở nên kỳ quái, đáy mắt lóe lên tia gì đó “Đâu chỉ là sứ mệnh, nó như một tảng đá lớn đè ép trong lòng, khiến anh đến thở cũng không nỏi.”
Chẳng biết tại sao, tôi luôn cảm thầy vẻ mặt này của Tạ Phong Tiêu, không đơn thuần chỉ là nói đến việc kế thừa cơ đồ nhà họ Tạ.
Cảm giác như có rất nhiều, rất nhiều thứ phía sau mà tôi không biệt.
*A Viễn.” Tôi thấp giọng, bắt giác năm lấy tay của Tạ Phong Tiêu “Dù có ra sao, cũng không ai có thay đổi cuộc sống của anh.”
Tạ Phong Tiêu khẽ giật mình, ngắng đầu nhìn về phía tôi.
“Em biết, anh không có cách nào phụ công ơn nuôi dưỡng nhà họ Tạ, cũng không có cách nào từ bỏ việc kế nghiệp nhà họ. Nhưng đời người ngắn ngủi, nếu anh không làm những gì mình thật sự mong muốn thì cuộc sống còn gì là ý nghĩa?”
Tôi từ tốn tiếp lời “Nếu gia đình nhà họ Tạ thật sự xem anh là con của họ, át hăn, họ cũng sẽ hiệu thôi.”
Tạ Phong Tiêu ngơ ngần nhìn tôi một hồi lâu rồi mới nhéch miệng đáp “Tiểu Tố, không phải lúc nào cũng cứ làm điều mình muốn là được.”
“Đúng… đúng là có rất nhiều chuyện không thê làm theo ý mình được.” Tôi hạ giọng “Nhưng trường hợp của anh thì quyết định theo ý mình đâu có gì là sai? Em chỉ hi vọng người bạn tốt nhất của mình, có thê hạnh phúc.”
Như cảm nhận được sự chân thành của tôi, Tạ Phong Tiêu nhìn vào mặt tôi, có chút kỳ lạ.
Đột nhiên, Tạ Phong Tiêu trở tay, nắm chặt lấy tay tôi.
*An Tố.” Tạ Phong Tiêu mở lời, chẳng hiệu tại sao lại gọi thăng tên tôi như thê, “Tôi thật không hiệu em đôi tốt như thê với ai2 Với Tạ Phong Tiêu hay với A Viên?”
Tôi sửng sốt một chút.
Chuyện quái gì thế này?
Tại sao anh ấy lại hỏi vấn đề này?
“Anh chính là anh mà.” Tôi có chút bối rối, không biết trả lời như nào.
“Nhưng tôi vốn đã thay đồi từ lâu rồi.”
Ánh mắt Tạ Phong Tiêu lắp loé “Đã hơn mười năm trôi qua, tôi vốn đã không còn là cậu nhóc mập mạp ngày nào nữa rồi.”
Lời này của Tạ Phong Tiêu không sai, A Viễn ngày bé và Tạ Phong Tiêu bây giờ, không chỉ là dáng vẻ mà ngay cả tính tình đều không giống.
“Bắt luận là A Viễn hay Tạ Phong Tiêu, cả hai vẫn là bạn của em.” Tôi mỉm cười nhìn Tạ Phong Tiêu.
Tạ Phong Tiêu bỗng dùng sức nắm chặt láy tay tôi, muốn nói gì đấy thì đúng lúc này, Tạ phu nhân cùng Tạ lão gia từ thang máy bên trong bước ra.
Trong nháy mắt, ánh mắt đầy dao động của Tạ Phong Tiêu bông trở nên đen láy, tính lặng trở lại.
“Đi thôi.” Anh ấy buông tay tôi ra, đi thăng ra bên ngoài khách sạn.
Gần khách sạn này, có một sân chơi Bowling, đi bộ tâm năm phút là đên.
Tôi không có am hiểu về Bowling cho lắm, tay chân lại vụng về, mặc dù Tạ Phong Tiêu tận tình hướng dẫn nhưng vẫn như cũ, tay chân vụng về vẫn không sao học được.
Tạ gia ba người bọn họ ngược lại đều là cao thủ, chơi rất thuần thục, ném một cái liền đạt điểm tuyệt đối, tôi bên cạnh vẫn cứ là zero không điểm, càng lúng túng hơn.
Tạ phu nhân kỹ thuật chơi rất tốt nhưng vì đã có tuôi nên chơi chưa bao lâu đã thắm mệt, liền ngồi xuống nghỉ ngơi.
Tôi ngồi cạnh Tạ phu nhân tán gẫu trong khi đó bên kia cha con Tạ Phong Tiêu vẫn còn hăng say, máu lửa.
“Tiểu Tố, con và Tiểu Tiêu từ lúc ở cô nhi viện tách nhau ra, hai đứa vẫn chưa có dịp gặp lại nhau sao?” Tạ phu nhân mỉm cười nhìn tôi nói.
“Dạ.” Tôi gật đầu “Chúng con chẳng có liên hệ gì từ lúc ấy.”
“Vậy hẳn là con cũng chưa có cơ hội xem ảnh Tiểu Tiêu thời còn đi học?”
Tạ phu nhân vừa dút lời, tay cũng lấy ra chiếc điện thoại di động từ trong túi, “Con không biết đâu, thời Tiểu Tiêu còn đi học, đẹp trai đáng yêu cỡ nào đâu.”
Tạ phu nhân nhanh tay mở điện thoại, tôi mới nhận ra rằng, bên trong chiếc điện thoại này, toàn là hình của Tạ Phong Tiêu từ lúc được nhận nuôi đến giờ.
Tất cả đều là ảnh mà Tạ phu nhân tự tay chụp bằng điện thoại, bà ấy còn cần thận rửa ảnh ra, chắc hẳn là để tiện cho người khác xem cùng đây mà.
“Con xem, đây là ảnh lúc Tiêu Tiêu vừa tới Tạ gia chúng ta, vẫn là cậu bé mập mạp, còn quàng khăn đỏ, đáng yêu biết bao. “
“Đây, đây là ảnh tốt nghiệp trung học, lúc này nó gầy đi rồi, bắt đầu trở nên đẹp trai.”
“Đây là Tiểu Tiêu hồi lớp mười, nỗi tiếng nhát trường, không biết bao nhiêu cô gái đã phải lòng nó, từ châu Âu đến châu Mỹ, chủ động gửi cho nó cả tá thư tình.”
Có vẻ như tất cả người mẹ trên thế giới này, đều thích cho người khác xem ảnh chụp con mình hồi nhỏ. Tạ phu nhân, cũng không ngoại lệ.
Nhìn Tạ phu nhân yêu thương Tạ Phong Tiêu như vậy, thật sự khiên tôi có chút ghen tị.
Có thể nhận được tình yêu ấy thì cho dù có nhiều trách nhiệm phải gánh vác cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc.
Tôi cùng Tạ phu nhân tiếp tục xem từng tắm hình.
Cũng không biết có phải do tôi suy nghĩ quá nhiều hay không mà tôi có cảm giác Tạ Phong Tiêu trong những tắm ảnh kia và Tạ Phong Tiêu bây giờ là hai con người hoàn toàn khác nhau.
Trong trí nhớ của tôi, A Viễn có nụ cười ngây ngô, hàng lông mi cong vút, tính tình ôn hoà, thân thiện chứ không phải là dáng vẻ lãnh đạm phóng khoáng như bây giờ.
Tôi hào hứng cùng Tạ phu nhân tiếp tục xem từng tắm hình. Bỗng nhiên tới một bức ảnh,sắc mặt tôi phút chốc liền đổi “Chờ một chút dì”, “Tạ phu nhân, con có thê xem lại tắm ảnh vùa rồi không a?” Tôi vội lên tiếng.
Tạ phu nhân có hơi nghi hoặc một chút nhưng tay vân lướt quay trở lại tám hình ban nãy.
Tôi nhìn chằm chằm vào tắm hình, mặt biên sắc.
Trong tắm hình này, Tạ Phong Tiêu rất trẻ, chắc tầm trung học, khuôn mặt ngây ngô, trên môi nở nụ cười tươi rói.
Nhưng thứ thu hút sự chú ý của tôi không phải là dáng vẻ của A Viễn mà là nơi tám hình này được chụp.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!