Chương 273: Vượt qua mộng cảnh
Tôi ngước mắt lên, nhìn thấy một gương mặt anh tuấn quen thuộc.
Trong phút chốc tôi như bị rút hết.
sinh khí, mắt cay xè, nước mắt thiêu chút nữa rơi xuông.
“Tiết Xán.”
Không sai, xuất hiện bắt ngờ trong hoàn cảnh nghìn cân treo sợi tóc này đê cứu tôi, chỉ có thê là Tiêt Xán.
Tôi tháy mặt Tiết Xán mặt tái xanh, nhanh chóng ôm tôi từ dưới đất bề lên, ánh mắt lạnh lùng của anh quét vê phía sau lưng.
Lúc này tôi mới phát hiện xác ướp gớm ghiếc kia đã biến mắt, Cừu vui vẻ và Sói xám cũng không thấy đâu, còn Tả Tả đã thức dậy đang run lẫy bây trên giường.
Có lẽ Tiết Xán đã dùng cách gì đó mà khiến cho Tả Tả đang say sưa ngủ tỉnh dậy, mới khiến những con quái vật biến mát.
Tôi thấy bản thân thật may mắn. Nếu như Tiết Xán đến muộn một chút, tôi chắc chắn sẽ chịu chung số phận với Tiểu Trương, bị cái xác ướp kia ăn sạch rồi. Nghĩ đến Tiểu Trương, tôi hôt hoảng hỏi anh: “Tiết Xán, đứa bé này nằm mơ thấy xác ướp, xác ướp đã nuốt mát một cô giáo trong cô nhỉ viện rồi, bây giờ rốt cuộc cô ấy ở đâu ?’ Tiết Xán không nói gì, chỉ im lặng cúi đầu nhìn Tả Tả. Tả Tả nhìn tháy Tiết Xán vô cùng sợ hãi, tuyệt vọng chui vào vòng tay của viện trưởng Ngô.
Tôi cuối cùng cũng không chịu được nữa, liền nhờ Viện trưởng Ngô cùng Tạ Phong Tiêu chăm sóc Tả Tả, còn mình và Tiết Xán thì đi đến phòng khách.
Uống 1 cốc nước đá, tôi mới thấy mình tỉnh táo hơn 1 chút “An Tố”
Tiết Xán lúc này mới chậm rãi mở miệng “nàng hãy đem tất cả những giác mơ của đứa bé này kẻ lại cho ta nghe 1 lần.”
Tôi bèn có gắng hồi tưởng, kể lại cho anh thật chỉ tiết. Nhưng đến đoạn tiểu Hoa và SpongeBob bị thương cùng xuất hiện, thì Tiết Xán đột nhiên nhíu mày.
“Chờ 1 chút” Anh cắt ngang tôi “Nàng nói Viện trưởng Ngô gọi Tiêu Hoa cô bé đó gật đầu sao? Hơn nữa, cái con SpongeBob kia lại còn gọi nàng là chị An Tô?”
Tôi ngây người, không hiều sao Tiết Xán vậy mà lại chú ý đến 2 điểm nhỏ xíu như vậy.
“Đúng vậy”
Tiết Xán cúi đầu trầm tư, tay gõ lên bàn tạo thành nhịp “Chuyện này có vấn đề gì sao” tôi không nhịn được mà hỏi hắn.
*Ta chỉ cảm thấy, những thứ này, nếu là mơ, thì nhất định phải có quan hệ với ý thức của Tả Tả.”
Tôi sững sờ: “Anh nói vậy là có ý gì?”
“Ta đang hoài nghi, SpongeBob và Tiểu Hoa kia liệu có thật sự là ý thức của Tả Tả, nên mới gọi nàng là chị An Tố, và cũng đáp lại tiếng gọi của Viện trưởng Ngô.”
“Cho nên?”
“Cho nên nếu chúng †a khống chế được tiềm thức của Tả Tả, nói không chừng còn có thể tìm được lai lịch của những quái vật cùng những người bị mắt tích kia.”
Tôi ngơ ngác một chút, đột nhiên kích động nói: “Vậy ý anh là, không chỉ Tiểu Trương mà cả máy người bị quái vật ăn đều chưa chết 2”
“Không Sai” Tiết Xán nhàn nhạt nói “Bọn họ hãn là bị linh lực trong mơ của Tả Tả phong án ở đâu đó.”
“Nhưng mà’ tôi sốt ruột hỏi. “chúng ta làm sao thôi miên Tả Tả 2?”
Tiết Xán nhíu mày: “Ta sẽ thử cố gắng xem sao.”
Rát nhanh, chúng tôi đã quay trở lại phòng.
Tả Tả còn đang run lây bầy, không chịu đi ngủ. Tiết Xán không có chút thông cảm nào với trẻ con, trực tiếp đi đến trước mặt Tả Tả, nói thẳng: “Ta hiện tại muốn thôi miên ngươi, cân ngươi phôi hợp.”
Tả Tả bị dọa sợ, liều mạng chui đầu vào trong chăn. Tôi đành phải dỗ dành cậu bé: “Tả Tả đừng sợ, anh ấy là bạn của chị, anh ấy chỉ muốn giúp em thôi.”
“Bạn?”
Tôi chỉ gắp gáp lo dỗ Tả Tả mà quên đi sự tồn tại của Tiết Xán, anh lên tiếng cắt ngang lời tôi.
Xem chừng anh đang rất không vui với từ “bạn” này.
Tôi ngượng ngùng cười một tiếng.
Lúc nào rồi, anh lại còn so đo máy cái tiêu tiết xưng hô này cơ chứ, thật là nhạt nhẽo.
Tôi mặc kệ anh, chỉ tiếp tục dỗ Tả Tả: “Tả Tả, em có muốn cứu các cô các chú cùng cô giáo đã bị yêu quái trong mơ ăn mất không?”
“Muôn ạ’ nó rụt rè đáp lại tôi.
“Vậy em phải cùng anh ấy phối hợp đánh bại lũ quái vật ấy.” tôi động viên “Đừng lo, chị An Tố sẽ luôn ở bên em.”
Tả Tả hiển nhiên vô cùng tin tưởng tôi, cuối cùng cũng nhẹ nhàng gật đầu.
Tiết Xán rất nhanh liền bắt đầu thôi miên Tả Tả.
Anh bảo tôi mang cho anh một bát nước sạch, chấm lên trán Tả Tả. Rất nhanh Tả Tả liền nhắm mắt mơ mơ màng màng thiếp đi.
Sau đó Tiết Xán nhắm mắt niệm. Tôi, Viện trưởng Ngô và Tạ Phong Tiêu đứng trong phòng, không dám phát ra tiếng.
Bỗng dưng, Tiết Xán mở mắt ra, thấp giọng nói: “Đến rồi!”
Tôi chưa kịp l cái gì đến, lại đột nhiên nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Lòng tôi Trùng xuônsg, không biết lần này Tả Tả mơ thấy gì.
Bước chân ngày càng lại gần. Ngay sau đó, cửa phòng mở ra, một thân ảnh từ từ tiến vào.
Trông thấy người kia đi tới, không chỉ tôi mà cả Tạ Phong Tiêu và Viện trưởng Ngô đều hít một hơi lạnh lẽo.
Trong giấc mơ của Tả Tả vậy mà lại là tôi.
Loại cảm giác này thật quá quỷ dị, tôi liền đứng trong phòng, trơ mắt nhìn, một “người” giỗng mình như đúc đang tiến đến.
Trong lòng tôi thầm mắng mình ngu ngôc.
Khẳng định vừa rồi, nói rằng mình sẽ ở bên cạnh Tả Tả đã khiến cậu bé trực tiếp mơ thấy tôi.
Chỉ tháy cái ‘Tôi’ kia khuôn mặt chất phác, ngây ngốc, nhìn về một phía trong phòng.
Chúng tôi thuận theo ánh mắt của cô ta, đột nhiên hít vào một ngụm khí lạnh.
Vì mải chú ý đến sự xuất hiện “An Tô” kia mà không nhận ra căn phòng đã thay đồi.
Căn phòng lúc này chăng đầy mạng nhện. Tôi nhịn không được lại hít vào một ngụm khí lạnh nữa.
Tôi biết, Tiết Xán hẳn là rất sợ máy cái mạng nhện này, bởi vì sẽ có nhện xuất hiện. Tôi không biết vì sao Tả Tả lại mơ thấy mạng nhện thì Tạ Phong Tiêu ở bên kia đột nhiên hét lên: *Nhìn kìa, trong mạng nhện có người.”
Tôi vội vàng nhìn sang, quả nhiên trông thấy bên trên mạng nhện có vô vàn con mắt đen xì đang chuyền động.
Xuyên qua mạng nhện, tôi bất ngờ thây 1 bóng người rất quen thuộc.
Trong lòng không khỏi bât ngờ và mừng rỡ.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!