Chương 368: Hướng mà la bàn không thể chỉ
Trước mắt chúng tôi bây giờ là một tòa nhà bỏ hoang tối tăm.
Có vẻ như đã có một vụ cháy trong tòa nhà đó, toàn bộ tòa nhà bị cháy xém, xung quanh không có tòa nhà nào khác, chỉ có một tòa nhà bỏ hoang như vậy, và nó trông thật sự hoang tàn, đổ nát, âm u lãnh lẽo.
Tạ Phong Tiêu đứng bên cạnh nói nhỏ: “Đây là cô nhi viện Ocean”
Tôi hoàn toàn choáng váng.
Tòa nhà trước mắt vốn là cô nhi viện bị thiêu rụi chỉ bởi ước mơ của Tả Tả sao?
Ngô viện trưởng và hồn ma oan ức của những đứa trẻ kia đang ở đây sao?
Thực ra mà nói thì đây là điều dễ hiểu và logic.
Ba đứa trẻ đó đều xuất thân từ cô nhi viện này, và chúng đều chết ở đây, việc bắt Ngô viện trưởng đến đây là chuyện hết sức bình thường.
“Đi thôi.” Tạ Phong Tiêu thì thào, cầm lấy la bàn dẫn tôi vào cô nhi viện Ocean.
Khi tôi bước vào trại trẻ mồ côi, tôi nhận ra rằng vụ cháy này thực sự rất lớn, gây ra thiệt hại không hề nhỏ.
Mọi thứ trong toàn bộ khu nhà đều bị thiêu rụi, chỉ còn lại phần vỏ trống rỗng của ngôi nhà. Những bức tường cháy xém, nham nhở, trong đêm tối trông càng quỷ dị. Tôi lạnh người.
Chúng tôi đi trên hành lang trống trải của cô nhi viện, dưới chân là đống tro tàn, không hiểu sao luôn phát ra tiếng kêu cót két kì dị.
Tôi và Tạ Phong Tiêu đi rất chậm, vừa đi vừa nhìn theo hướng la bàn chỉ.
Dưới sự hướng dẫn của la bàn, chúng tôi đi bộ đến một căn phòng trên tầng hai.
Cánh cửa của căn phòng đó đã cháy đen, nhưng có một tấm biển kim loại trên cánh cửa mà hầu như bị che bởi bụi than đen nhẻm gần như không thể đọc được.
Lúc này, la bàn đã chỉ thẳng vào bên trong căn phòng.
Tôi và Tạ Phong Tiêu không vội vàng đi vào, mà trước tiên dùng tay áo cẩn thận lau biển số trên cửa.
Nhìn thấy những dòng chữ trên, mặt hai chúng tôi biến sắc.
Tấm biển ghi, Phòng ngủ dành cho trẻ em khuyết tật.
Căn phòng này là nơi Trân Trân và những người khác ở, vụ hỏa hoạn xảy ra khi Tả Tả đang mơ, tức là vào ban đêm, Trân Trân và những đứa trẻ khác đã bị thiêu sống trong ngọn lửa hung ác đó.
Cái chết bi thảm không thể giải thích được trong một giấc mơ, và nhanh chóng bị lãng quên, không có gì lạ khi ba đứa trẻ này trở thành oan hồn.
Mặc dù thương cảm cho ba đứa nhỏ, nhưng việc quan trọng nhất của tôi lúc này là giải cứu Ngô viện trưởng.
Nghĩ đến đây, Tạ Phong Tiêu liếc mắt một cái, duỗi tay ra mở cửa trước mặt.
Với một tiếng cọt kẹt, cánh cửa từ từ mở ra.
Tôi hít sâu một hơi rồi đi theo Tạ Phong Tiêu vào phòng.
Qua ánh trăng vàng trên cửa sổ phòng, tôi thấy cách bài trí của căn phòng này rất đơn giản.
Sau khi bị lửa thiêu rụi không còn gì nữa, chỉ còn thấy cái tủ và ba chiếc giường cháy xém ngoài ra không còn gì nữa.
Tôi nghi ngờ liếc nhìn Tạ Phong Tiêu, anh ấy ra hiệu với ánh mắt không lo lắng, và lập tức bắt đầu nhìn lại la bàn.
Nhưng nhìn vào la bàn, cả hai chúng tôi đều sững sờ.
Khi chúng tôi nhìn vào la bàn này trước đây, nó giống như một chiếc la bàn, chỉ về một hướng nhất định và khi chúng tôi di chuyển, nó sẽ điều chỉnh theo hướng cần chỉ.
Nhưng bây giờ, tôi và Lục Diệc Hàn rõ ràng đang đứng ở vị trí này nhưng la bàn lại không ngừng quay, hết vòng này đến vòng khác.
Tôi không khỏi nhìn chằm chằm Tạ Phong Tiêu, thấp giọng nói: “A Viễn, la bàn của anh bị hỏng rồi sao?”
Tạ Phong Tiêu ,cũng tỏ vẻ khó hiểu, cau mày nói: “Không thể hỏng được, chiếc la bàn này đã có mấy trăm năm rồi. anh chưa từng nghe sư phụ nói nó hỏng bao giờ.”
Tôi cau mày.
Hay là do không đủ máu, nên nó hoạt động kém?
Đang suy nghĩ xem có nên lấy thêm chút máu hay không, lúc này Tạ Phong Tiêu đột nhiên nghĩ tới điều gì, sắc mặt tái nhợt.
“Tiểu Tố.” Hắn nhẹ giọng nói, “Nếu la bàn không hỏng mà cứ quay, có nghĩa là hiện tại vị trí của những oan hồn này chính là chỗ chúng ta đang đứng, vậy có nghĩa là…..?
Mặt tôi cắt không còn giọt máu nào, toàn thân lạnh toát, không muốn hình dung ra kết quả thì đã thấy Tạ Phong Tiêu đột nhiên dựng la bàn lên.
Tôi đã choáng váng.
Thật vậy, tôi gần như quên mất, la bàn này phẳng, nó không chỉ hướng.
Đó là, trên và dưới.
Khi Tạ Phong Tiêu dựng la bàn, tôi nhìn thấy một biểu đồ phiếm thần quay cuồng, cuối cùng cũng dừng lại.
Hướng thẳng lên.
Tôi cảm thấy ớn lạnh khắp lưng.
Tôi nín thở, Tạ Phong Tiêu trùng hợp chậm rãi ngẩng đầu lên.
Vừa nhìn lên, tôi thấy trên trần nhà có ba quả bóng bay có hình mặt người, nhảy nhót vui mừng như trẻ con.
Tôi hít một hơi, chưa kịp phản ứng thì đám bóng bay đó đột nhiên lao xuống, khuôn mặt trên bóng bay cứ phóng to.
“Tiểu Tố, cẩn thận!” Tạ Phong Tiêu bên tai tôi hét lên.
Tôi cũng phản ứng nhanh chóng.
Tôi rút ra lá bùa màu vàng, cắn qua đầu ngón tay, nhanh chóng viết lên lá bùa, ném ra ngoài!
“AAAAAA!”
Một trong những quả bóng bay bị trúng lá bùa vàng của tôi và phát ra tiếng kêu thảm thiết.
bùm!
Trong số bóng đó, bóng của Trân Trân đã vỡ tung.
Vài lần trước khi bóng bay nổ đều để lại cho tôi bóng tối tâm lý cực kỳ nghiêm trọng, khiến tôi theo bản năng muốn tránh những thứ ghê tởm khi quả bóng bay phát nổ.
Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên là lần này bong bóng mặt nổ, và không có bay ra cả.
Ngược lại, trong quả bóng bay nổ tung, một bóng trắng mờ ảo bay trên giá đỡ rồi rơi xuống đất.
Tôi hầu như không nhận ra đó là hình bóng của một cô bé.
Đó là linh hồn của Trân Trân.
Sau đó tôi mới nhận ra rằng những quả bóng bay mà tôi nhìn thấy trong cô nhi viện chỉ là trò bịp bợm, và ba quả bóng bay mặt trước mặt tôi chính là cơ thể thật của linh hồn ba đứa trẻ.
“Trân Trân!” Nhìn thấy hồn Trân Trân rơi xuống đất, hai bóng người mặt mũi kia cũng hoảng sợ, vội vàng đáp xuống bên cạnh cô bé.
Hình như Trân Trân vì lá bùa của tôi mà trở nên yếu ớt như sương mai.
Nhìn cô bé hồn nhiên tôi choáng váng.
Bây giờ tôi rất nhạy cảm với những oan ức của những hồn ma.
Tôi có thể rõ ràng cảm giác được TiểuTrân trước mặt, không có chút nào oán giận, ma khí rất yếu.
Loại linh hồn này chỉ thực sự là một linh hồn lang thang, chứ không thể là linh hồn chịu nhiều oán giận, mà bị sai khiến.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!