Chương 691: Nhảy dù Edit by Ngao Thị Ngày hôm sau, trước khi tôi và Tiểt Xán ra sân bay, lần đầu tiên đến một nơi giống như sân chơi, tôi rất ngạc nhiên, “Anh nói muốn dẫn em đi chơi, đó là sân chơi này à?” Tiết Xán đã mua cho tôi mấy khu vui chơi, nhưng tại sao lại phải đến Anh quốc? “Không phải sân chơi.” Tiết Xán ghé vào bên tai tôi nói nhỏ, “Hôm qua anh tình cờ tìm được. Anh nghĩ em sẽ thích nó.” Chúng tôi đi qua sân chơi và đến một nơi giống như hẻm núi, và tôi thấy một chiếc trực thăng đang tiến tới. Nhìn một đám người đeo túi đang ở bên trong trực thăng, tôi đột nhiên nhận ra được điều gì, trố mắt nhìn Tiết Xán : “Anh … anh đưa em đi nhảy dù sao?” “Ừ.” Tiết Xán nhìn đôi mắt tròn xoe của tôi, cười thầm, “Em không muốn trải nghiệm sao? Tôi vội lắc đầu. Nhiều người thực sự thích cảm giác phấn khích khi nhảy dù, nhưng rõ ràng “nhiều người” này không bao gồm tôi. Tuy rằng hiện tại tôi có linh lực mạnh mẽ, có thể nói là lên trời không khó, nhưng để tôi trực tiếp từ không trung nhảy xuống, tôi thật sự không thể vượt qua chướng ngại này. “Cái này … Tiết Xán, quên đi …” Tôi rùng mình bắt đầu lùi lại, “Anh nghĩ xem đây không phải chuyện để đùa giỡn, chúng ta không nên chơi phải không?” Nói xong, tôi lập tức muốn xuống taxi, nhưng Tiết Xán lại nắm lấy eo tôi, trực tiếp túm lấy tôi, “An Tố, em sợ hãi sao?” Tiết Xán nhìn tôi, ánh mắt mang theo ý cười. “Em sợ hãi chỗ nào?” Tôi không muốn bị Tiết Xán coi thường,dù sao tôi cũng là chủ nhân của Hạ gia, làm sao có thể tùy ý coi thường! “Đừng coi thường người ta.” Tôi khịt mũi, “Anh biết không, khi em đi du lịch chín trăm năm trước, em đã bị con chim ma quái đó bắt được và em đã thoát khỏi con chim đó và nhảy ra ngoài không trung.” Nói xong, tôi nghiến răng nghiến lợi cùng Tiết Xán lên trực thăng. Ngồi xuống trực thăng, Tiết Xán dùng Anh ngữ để chỉ cho huấn luyện viên rời đi, chỉ để lại đồ nhảy dù. Tôi cau mày nhìn Tiết Xán, “anh không cần huấn luyện viên sao?” Tôi nhớ rằng một người bạn của tôi đã từng cho tôi xem một đoạn video quay cảnh anh ấy nhảy dù, và sẽ luôn có một huấn luyện viên giữ anh ấy và cùng nhau rơi xuống, và huấn luyện viên có trách nhiệm giúp anh ấy mở màn nhảy dù. “Không phải huấn luyện viên của em ở đây sao?” Tiết Xán nhướng mày liếc tôi. Tôi sững sờ một lúc, trước khi nhận ra, “Ý anh là anh sẽ giúp em nhay dù sao? Nhưng anh có chứng chỉ huấn luyện viên không? Anh có chứng chỉ nhảy dù không?” Tiết Xán hiển nhiên cảm thấy tôi nói quá nhiều, anh vươn tay búng trán tôi, cười khúc khích, “Em cho rằng anh cần loại bằng cấp đó sao?” Tôi sững người một lúc mới nhận ra, quả thật đối với Tiết Xán mà nói thì không cần chứng chỉ nhảy dù, nói chính xác là tôi cũng không cần, bởi vì chúng toi có thể bay trên không với một chút linh lực. “Lần này, chúng ta không cần linh lực.” Tiết Xán hiển nhiên đoán được tôi đang suy nghĩ gì, trầm giọng nói: “Chúng ta cũng chỉ nhảy dù như người thường thôi. Tôi rùng mình, “Anh sẽ kéo ô chứ?” “Ừ. Đừng lo lắng, anh đã nghiên cứu rồi.” Tất nhiên tôi tin tưởng vào thực lực của Tiết Xán nên sẽ không nói nhiều. Lúc này, chiếc trực thăng đã bay lên không trung, và đi hết một đoạn đường lên đỉnh hẻm núi. Tôi từ cửa sổ nhìn xuống và không khỏi trầm trồ, “Thật đẹp.” Phong cảnh ở đây hoàn toàn khác với Trung Quốc, nếu như cảnh Trung Quốc là một bức tranh thủy mặc đẹp đẽ thì cảnh sắc âu mỹ lại giống một bức tranh sơn dầu phong phú. Lúc này đang là mùa thu, hầu hết lá cây trong thung lũng đã ngả vàng, trông vàng rực cả những ngôi nhà nhỏ trong truyện cổ tích, trông thật đẹp mắt. Đang đắm chìm trong vẻ đẹp thì Tiết Cán đã ôm lấy tôi, bước đến cửa trực thăng, nói nhỏ: “Tố Tố, em chuẩn bị xong chưa?” Vừa nói, anh vừa đặt tôi xuống, giúp tôi mặc dù, ôm tôi từ phía sau, ghé sát tai thì thầm với tôi: “Sẵn sàng thì chúng ta xuống đi, một, hai, ba. “ “Ah! Cái gì! Em vẫn chưa sẵn sàng – “A!” Tôi chưa kịp nói xong thì đã hét cả lên, bởi vì Tiết Xán đã tính nhanh ba giây này, anh ấy không chút do dự, trực tiếp đẩy tôi ra, cùng tôi nhảy xuống. Lúc này, tôi thực sự cảm thấy mình như đang nhảy khỏi một tòa nhà để săn tìm cái chết, hét lên cao hơn, gió thoảng qua bên tai, kèm theo tiếng cười nhẹ của Tiết Xán “Tố Tố, em không phải là đã thử qua rồi sao ? nó như trên con chim ma trước đây? Sao lần này vẫn sợ vậy? “ Tôi có thể lấy đâu ra tâm trạng để trả lời câu hỏi của Tiết Xán? Bạn biết đấy, tôi đã thực sự cố gắng để tồn tại trong thời gian đó, lần này tôi thực sự cảm thấy rằng tôi đang tìm kiếm sự bình tĩnh. Lúc này tôi hoàn toàn sợ hãi không biết phải làm sao, nhưng lại cảm nhận được cảm giác rơi tự do rất rõ ràng, Tiết Xán rất bình tĩnh, lập tức kéo dây dù, ngay sau đó tôi nghe thấy phù một tiếng, tôi đột nhiên cảm có Một lực cản lớn đến từ thắt lưng của tôi, điều này làm giảm tốc độ của tôi. Sau một thời gian, tôi bay chậm dần đều trên không. “An Tói, đừng sợ, nhìn cảnh vật bên dưới đi.” Giọng nói trầm thấp ngọt ngào của Tiết Xán vang lên bên tai, như có ma lực mê hoặc, vì sợ hãi mà mở to hai mắt. “Thật là một khung cảnh đẹp …” Nhìn cảnh vật bên dưới, tôi không khỏi thở dài. Mặc dù tôi đã nhìn thấy khung cảnh này từ máy bay, nhưng khi tôi tiếp tục hạ cánh vào thời điểm này, tôi thực sự cảm thấy mình là một con chim, và tôi lặng lẽ đánh giá cao khung cảnh này. Lại cảm giác được áp vào lồng ngực lạnh lùng của Tiết Xán từ phía sau, tôi mới chậm rãi không khỏi hoảng sợ, tiếp tục hạ xuống, trong lòng càng ngày càng bình tĩnh. Lúc ngã xuống, tôi hơi quay đầu lại, nhìn thấy Tiết Xán ở bên cạnh, thì thào nói: “Tiết Xán, thật vui khi được ở bên cạnh anh.” Tuy lời tôi nói rất nhẹ, xung quanh gió thổi rất lớn, nhưng tôi tin Tiết Xadb nhất định đã nghe thấy. Tôi cảm thấy nụ hôn của anh ấy rơi trên tóc tôi, và giọng nói của anh ấy lọt vào tai tôi rõ ràng. “Câu này, nên để anh nói.” Khóe miệng tôi hơi mím lại. Cho dù có chuyện gì xảy ra, chỉ cần tôi cảm nhận được Tiết Xán ở bên cạnh tôi như vậy, tôi sẽ cảm thấy rất hạnh phúc. Lúc đó, tôi không biết hạnh phúc lúc này ngắn ngủi và xa xỉ đến nhường nào. Sau khi trở về từ Anh quốc, tôi ngủ một giấc để tránh bị mất sức, ngày hôm sau tỉnh lại thì thấy Tiết Xán đã tỉnh dậy rồi, trên bàn là lọ sứ Trung Quốc. Tôi cầm chai sứ trắng lên, cau mày hỏi: “Tiết Xán, cái lọ này là gì?”