Chương 810
Nhưng loại hạnh phúc này không quá một khắc, tôi liền không khỏi lại lo lắng.
Rốt cuộc, chúng tôi vẫn phỏi đối mặt với tình huống mà chúng ta nên đối mặt, vù vấn đề vẫn còn ở trước mắt. Tôi sợ phú hỏng bầu không khí, nên chỉ dùng tay không vẽ một vòng tròn trên ngực của Tiết Xón. “ Phải làm thế nào? chúng tơ làm cách nào để thay đổi tương khắc sinh mệnh của nhau? “
Tiết Xán đứng dộy ôm tôi vào lòng nói: “Nàng đừng lo lắng nữa? Dù sơo đến lúc đó cũng phải có cách. Chuyện này squ này cứ giao cho ta. Nùng không cần lo lắng.”
Nói xong trực tiếp ôm ta đứng dộy trở về phòng mọi người.
Trong phòng, mọi người đều nhìn tôi và Tiết Xón với những biểu hiện kỳ quái.
Mặc dù tôi và Tiết Xón đã dựng kết giới trước đó để họ không nghe thốy giọng nói của chúng tôi, nhưng dáng vẻ tươi tỉnh của Tiết Xón và đôi má ửng hồng của tôi, kẻ ngốc có thể nhìn thấy chúng tôi đang làm gì vừa rồi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiết Chỉ trùn đầy nụ cười: “Bq mẹ đã làm hòa. Từ nay về sau bg người chúng ta cùng ở chung, bơ ba sẽ dẫn chúng td đi chơi đu quay.”
Lúc trước sợ con hỏi về Tiết Xón, tôi cố tình lủng tránh chủ đề này nên Tiết Chỉ không biết, Tiết Xán đã mug toàn cổ phần toàn bộ các khu vui chơi cho tôi.
Để trả lời cho câu hỏi của Tiết Chỉ, Tiết Xán đổi thành một cái ôm, và bàn tay còn lại của anh ốy ôm tôi vào người.
Trong hai năm qua, hình ảnh này tôi đã tưởng tưởng rốt nhiều lần, tôi suýt nữa không kìm được nước mắt, đơn giản chuyển hướng chú ý, Hg Lẫm vẫn là một bộ mặt lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng đây là em trdi tôi, nên hiển nhiên em ấy cũng cảm thấy hạnh phúc cho tôi.
Tiền Thuộn thì cư xử rất trực tiếp, mỉm cười bên cạnh Tiết Xán như thể anh ta đẽ tìm được con rể của mình. Còn với Ninh Trác?
Nhưng, khoan đã, Ninh Trác đâu?
Tôi phát hiện ra rằng Ninh Trác, người vẫn còn ở trong phòng ban nốy giờ đã biến mết.
“Ninh Trác đâu?” Tôi chợt hiểu ra điều gì đó, vội vàng kéo Hạ Lẫm sang một bên nhẹ giọng hỏi, mục đích là không để cái lọ giấm chua kig nghe thấy, nếu không chắc anh ta lại phát điên lên với tôi.
Ninh Trác kinh ngọc nhìn tôi: “Vừa rồi anh ta bỏẻo sẽ đi tìm chị, chị không thấy sao?”
Tôi nhộn ra rằng những gì tôi nhìn thấy trong khe cửa bơn nãy đúng lù Ninh Trác, anh ấy biết rằng tôi và Tiết Xón đã được hòa giỏi, vì vậy anh ấy đã trở về họ Ninh để tránh sự bối rối khi gặp chúng tôi, và cứ như vậy anh ấy rời đi Hiểu được điều này, tâm tình của tôi có chút phức tợp, tôi cảm thấy có lỗi với Ninh Trác, hơi năm trước tôi lấy anh ấy làm lá chắn, hai năm quơ ơnh ấy ở bên cạnh cùng tôi chăm sóc cho Tiết Chỉ, ở một khía cạnh nào đó anh ấy cũng có cảm xúc khao khát được làm cha, giờ khi biết rằng gia đình chúng tôi đã tái hợp, nên anh quyết định bỏ đi vì sợ sẽ gây rắc rối cho tôi và Tiết Chỉ.
“Nàng đang suy nghĩ gì vậy?” Tiết Xón cố ý nghiêng người về phía trước.
“Ta không cho phép nàng có bết cứ suy nghĩ nòo về người đàn ông khóc, đặc biệt lù Ninh Trác. Tuy nhiên, đó cũng được coi là đôi bên cùng có lợi.”
Anh ngẩng mặt nghỉ ngờ nhìn về hướng cửa vừa nốy, cong môi khinh thường, “Nàng cho rằng ta không biết vừa rồi chính là hắn tq ở cửa sao?”
Hừ, anh ta đã biết tết cỏ, tôi bất lực trợn mắt, chuyện của Ninh Tróc bị lột tẩy.
Tiết Chỉ xoay mình và vặn người trong vòng tay của Tiết Xón để thu hút sự chú ý của chúng tôi và sau đó hành động như một đứa trẻ: “Mẹ ơi, tối nay con sẽ ngủ với bố. Mẹ có thể ngủ với chúng con được không?”
Tiết Xún cắn nhẹ Tiết Chỉ, rồi nói bằng nhiều giọng đắc thắng khác nhqu: “Được rồi, tối nay ba chúng td sẽ ngủ cùng nhau. Bq đã khiến mẹ con không muốn làm gì khác ngoài việc ngủ.”
… Anh ấy thực sự đã nói điều này trước mặt đức trẻ? Tôi thực sự tức giận đến mức đá mạnh vào Tiết Xán, nhưng anh ta không quan tâm chút nào.
Anh ngồi xổm xuống nhìn Tiết Chỉ, với vẻ dịu dòng hiếm thấy, “Tiết Chỉ con muốn đi đâu chơi? Bố, mẹ và con chúng tq sẽ cùng đi chơi.”
“Bố,mẹ ơi! dù squ này có làm gì đi nữa thì gia đình chúng tq cũng sẽ ở bên nhau, mối mỗi không bao giờ xơ cách.” Lời nói dịu dùng của đứa trẻ thể hiện ước nguyện chung của gia đình chúng tôi bây giờ. Có lẽ vì không quan tâm đến cảm xúc của thanh niên độc thôn hiện tợi, nên việc thể hiện tình cảm một cách thói quá, rõ ràng đã. khiến một số người ghen tị.
“Vậy chúng tơ sẽ ở lại đây hay là chuyển đi đâu? “
Họ Lẫm tiếp lời và nói, “Về cơ bản, vấn đề lớn nhất là số phận của chị An Tố vù anh Tiết Xón.”
Hàm ý trong lời nói của Hạ Lẫm rất rõ rùng, vấn đề vẫn là quay lại điểm ban đầu, trở lợi vấn đề xung khắc sinh mệnh lẫn nhau giữa tôi và Tiết Xón.
Tất nhiên lù tôi biết, nhưng Tiết Xón hoàn toàn không cần tôi trả lời, anh ấy có toàn quyền quyết định cần phỏi làm gì cho vấn đề này: “Tôi đã bàn bọc với An Tố rồi, chuyện đó chúng tôi sẽ phỏi tìm cách thay đổi số phận của mình. ” “Nói thì dễ” Hg Lẫm tỏ ra thờ ơ với tất cả mọi người trừ tôi. Em ấy ngâm nga với Rong Gì không ngớt: “Anh có biết rằng tôi và chị An Tố đã cố gắng tìm ra giỏi pháp cho vấn đề này trong hơi năm qud. Nhưng vẫn chưa tìm được hướng giỏi quyết ? Sau những lần thất vọng lặp đi lặp lợi, chúng tôi chỉ có thể thụ động tin rằng số mệnh này không thể thay đổi được. “
“Nhà Hạ không tìm được. Không có nghĩa là chúng tôi không có nhà họ Tiết. Tôi nhất định phỏi thay đổi số mệnh này”
“Anh nghĩ miệng đỏ vù răng trắng có thể giải quyết được vấn đề sao? Không ngờ chủ tịch Tiết lại ngây thơ như vậy.”
Tôi luôn cảm thấy nếu để hơi người nói chuyện thêm một thời gian nữa thì có thể đánh nhou, tôi nhanh chóng đứng lên làm hòa.
Đầu tiên thể hiện rõ rùng thân phận của Hạ Lẫm với Tiết Xón: “Đây là em trai của em, và cũng là em trai của chàng.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!