Trước đây, khi biết Liễu Thanh Giang làm cùng công ty với Giản Yên, Phùng cẩn Mai đã khéo léo vẽ ra một câu chuyện, nói rằng mình và Giản Yên có chút bất hoà. Tuy vậy nhưng cô ta vẫn rất quan tâm đến bạn bè, đòi lúc lại ân cần hỏi thăm Liễu Thanh Giang tình hình của Giản Yên, xong sau đó một mực dặn dò Liễu Thanh Giang đừng nói chuyện này cho Giản Yên biết.
Làm như vậy, khác gì tự đưa bản thân cô ta lên một tầm cao mới đâu.
Vừa lúc Liễu Thanh Giang muốn tìm ai đó để bàn luận về chuyện này thì thật may Phùng Cẩn Mai nhắn tin đến, bản năng buôn chuyện trỗi dậy khiến cơn đau đầu của cô ta gần như giảm đi phân nữa. Hào hứng lướt thật nhanh bàn phím điện thoại, Liễu Thanh Giang liền nhắc đến đề tài nóng hổi nhất về Giản Yên hiện tại:
“Cô ấy có bạn trai rồi. Người ta vừa tuấn tú lại giàu có, chiều chuộng bạn gái. Giản Yên đúng là có phước thật đấy!”
Giọng điệu thì có vẻ ngưỡng mộ, nhưng lúc gõ ra mấy chữ này, nói không ghen tỵ thì hoàn toàn không đúng.
Phùng Cẩn Mai đọc đến đây thì trái tim bỗng dưng đánh thụp một cái. Cô ta vội đưa tay
đè lên ngực, ngón tay lúc này đã có chút run rẩy:
/zVậy sao? Cậu nhìn thấy anh ta rồi à?”
“ừm! Chiều nào bạn trai Giản Yên cũng tới đón cậu ấy lúc tan tầm mà!”
“A, nghe cậu nói mình thấy tò mò quá!” Phùng Can Mai siết chặt trong tay, cắn răng gõ ra mấy từ. “Giá mà có ảnh chụp họ thì có phải tốt không?”
“Ôi trời! Mình có đây” Liễu Thanh Giang vội vàng trả lời, gương mặt ngập tràn vẻ đắc ý. “Mấy hôm trước có cô bạn cùng văn phòng kín đáo chụp được”
Hình ảnh nhanh chóng được chuyển qua cho đối phương. Phùng cẩn Mai vốn chỉ nói vu vơ, không nghĩ lại lập tức có ảnh gửi tới nhanh như vậy. Nhìn thông báo gửi tới, cô ta lưỡng lự một lúc rồi mới dám mở ra.
Cô ta sợ! Sợ thứ sắp nhìn thấy là điều mình không bao giờ mong muốn!
Nhưng sự thật, chỉ khi nào chắc chắn về một điều gì đó thì thâm tâm mới hiện hữu một ý nghĩ là “không muốn tin” như vậy!
Hình ảnh được mở ra, đập vào mắt Phùng Cẩn Mai chính là bóng lưng mảnh mai xinh đẹp
của Giản Yên. Đối diện cô ta là người đàn ông tỉnh anh, cực phẩm, anh cúi đầu mỉm cười với cô gái ấy, ánh mắt ngập tràn sự cưng chiều mà Phùng Cẩn Mai có mong ước cả đời này cũng không thể được.
Cuối cùng rồi ngày này cũng đến!
Phùng Cẩn Mai dùng sức siết chặt, tựa như muốn bóp nát chiếc điện thoại trong tay. Cô ta nghiến răng, run rẩy gõ từng chữ trả lời tin nhắn của Liễu Thanh Giang:
“Bây giờ, cậu có tiện nghe máy không vậy? Nếu được thì ra ngoài, mình có chuyện muốn nói ngay với cậu!”
Liêu Thanh Giang đọc xong liền vội vã ngó nghiêng xung quanh. Văn phòng này đâu phải của riêng mình cô ta, buổi trưa mọi người hầu như đều ở lại nghỉ ngơi. Hơn nữa Phùng cẩn Mai nói vậy, chẳng phải là đang ngầm ám chỉ rằng cô ấy muốn kín đáo tâm sự sao?
Liễu Thanh Giang đứng dậy, khẽ khàng bước chân rời khỏi phòng. Cô ta đi vào nhà vệ sinh, cẩn thận kiểm tra một lượt. Cho đến khi chắc chắn rằng nơi này không còn bóng dáng người nào thì mới rút điện thoại gọi cho Phùng Cẩn Mai.
Cô bạn thân rất nhanh liền bắt máy. Liễu
Thanh Giang chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy âm thanh nức nở vang lên:
“Giang à! Hức hức!”
Liễu Thanh Giang giật nảy mình, vội vàng che miệng rồi lên tiếng:
“Mai, cậu sao vậy?”
Ban nãy Phùng Can Mai cũng đã nói qua chuyện của cô ây, đâu có gì nghiêm trọng đến mức này chứ.
“Hức hức!”
Phùng Cẩn Mai tức đến phát khóc, nên lúc này âm thanh chứa đầy vẻ ấm ức tủi hờn khỉ nghe qua điện thoại càng vô cùng chân thực:
“Mình mới chia tay bạn trai. Vì muốn cố gắng quên đỉ nên ban nãy mình đã không nhắc tới chuyện này với bạn!”
“Ôi!”
Liễu Thanh Giang bất ngờ, chỉ biết thở dài cảm thán. Cô ta cũng mơ hồ đoán được lý do tại sao Phùng cẩn Mai ban đầu không muốn tiết lộ nhưng lúc này bầu tâm sự lại như nước cứ thế trút ra.
Có lẽ vì tình yêu mãnh liệt chan chứa nơi ánh mắt hai người trong bức ảnh vừa rồi cô gửi
đã vô tình khiến cô ấy chạnh lòng, nỗi đau muốn giấu đi bất chợt tìm về mới làm cho cô ấy xúc động như vậy.
Trước đây cẩn Mai từng tâm sự, cô ấy đã yêu một người đàn ông từ hồi còn học cấp ba. Ngày được anh ấy tỏ tình, cô ấy đã vuí sướng đến mức đêm đó không dám chợp mắt. Vì sợ khi tỉnh lại rồi, tất cả lại chỉ là một giấc mơ hão huyền mà bản thân tự mình vẽ ra mà thôi.
“Cẩn Mai!” Liêu Thanh Giang thấp giọng an ủi. “Đừng buồn! Khỉ cánh cửa cũ khép lại thì sẽ có một cánh cửa mới mở ra. Cậu tốt như vậy nhất định sẽ gặp được người chân thành!”
“Không!”
Phùng Cẩn Mai quả thực nhập vai vô cùng điêu luyện. Nếu Liêu Thanh Giang có mặt ở đây mà trực tiếp đối diện, nhất định sẽ bị sự đau khổ của cô ta làm cho lay động.
“Bọn mình quan hệ rất tốt, vốn chỉ chờ cha mẹ hai bên định ngày tổ chức đám cưới. Vậy mà vì sự xuất hiện của cô gái đó mà anh ấy tuyệt tình nói lời chia tay, dứt khoát không quay đầu lại!”
“Mẹ kiếp!”
Liễu Thanh Giang nghe tới đây liền buột
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!