Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
EDITOR: HANNAH

Trước kia em chỉ một lòng thích anh, có rất nhiều chuyện em chưa từng suy xét một cách nghiêm túc.

Giờ ngẫm lại, Đường Vực, từ trước tới nay anh chưa từng tìm hiểu thế giới của em.

_ “Nhật ký nữ đại gia”_

Gửi hợp đồng rồi?!

Đường Hinh vội vàng ôm lấy cái gối ôm hình con heo ngồi dậy, tay vuốt vuốt mái tóc đang rối bù, làm lộ ra khuôn mặt nhỏ da trắng nõn. Cô cắn môi, má lúm đồng tiền xinh xinh kia liền lộ ra.

Cô gửi lại icon hình hoa hướng dương, nhắn tin: “Được! Tôi sẽ xem ngay!”

Nhắn tin xong cô lập tức thoát WeChat rồi mở email. Cô vừa hồi hộp vừa phấn khích mở tài liệu đính kèm, đọc kỹ càng từng câu từng chữ từ trên xuống dưới, đến khi đọc những đoạn gần cuối, hai mắt cô liền mở to.

Lục Chi Hành mời cô vào tổ biên kịch kìa!

Cô hưng phấn lăn lộn trên giường một hồi, miệng không ngừng hò reo, làm cho Bánh Bao Cuộn vừa mới trèo lên giường đã sợ chết khiếp, lập tức nhảy xuống đất, bò đến gần mép giường thò nửa khuôn mặt ra nhìn lén, thầm nghĩ: “Chủ nhân phát điên rồi!”

Đường Hinh thực hiện xong nghi lễ ăn mừng thì cả mặt cũng đỏ bừng lên, thần thái sáng láng, gửi hợp đồng cho người anh họ làm luật sư xem qua. Vài phút sau, anh họ trả lời: “Hợp đồng không có vấn đề gì.”

Không những không có vấn đề mà thậm chí phí bản quyền đưa ra còn cao hơn mức cô đề nghị, tính cả lương biên kịch lẫn phí bản quyền Lục Chi Hành trả cô những 10 triệu tệ!

Chỉ cần ký xong hợp đồng này cô sẽ thành triệu phú rồi!

Trong đầu Đường Hinh lẩm nhẩm tính, nếu trừ đi thuế thu nhập cá nhân, khoản tiền trong ngân hàng của cô sẽ tăng bao nhiêu, tính xong thì cực kỳ sung sướng, nhưng sung sướng nhất là vì tiểu thuyết của cô sắp được chuyển thể thành phim rồi!

Lục Chi Hành rất tế nhị không gửi thêm tin nhắn nào, có ý muốn cho cô thời gian cân nhắc về hợp đồng.

Đường Hinh ngồi nghiêm chỉnh trên giường, gửi tin nhắn đáp lại thật trịnh trọng: “Hợp đồng tôi đã xem kỹ rồi, không có vấn đề gì. Cảm ơn đạo diễn Lục đã ưu ái, sau khi ký hợp đồng tôi sẽ cố gắng làm việc thật chăm chỉ, báo đáp công ơn giúp đỡ của anh.”

Gửi xong tin nhắn lại gửi thêm icon trái tim.

Lúc đó Lục Chi Hành đang ngồi ở bàn ăn nhà mình, vừa mới ăn xong bánh sandwich, đang lười nhác tựa lên ghế, thơ thẩn nhịp nhịp ngón tay lên mặt bàn chờ câu trả lời của Đường Hinh.

Đối với chuyện hợp tác này anh ta vốn dĩ cũng không quá sốt ruột, nhưng hôm qua sau khi gặp Đường Vực ở lễ trao giải, anh ta chợt có linh cảm không lành, sợ giữa đường lại có gì đó trục trặc xảy ra, thế nên cả đêm qua anh ta tập trung soạn thảo chỉnh sửa lại hợp đồng, sáng sớm nay đã gửi cho Đường Hinh.

Con người chính là như vậy đấy, có những thứ phải cho tới khi bị người ta đoạt mất thì mới biết quý trọng.

Lục Chi Hành từ trước tới nay vẫn có một tổ biên kịch riêng, mấy người làm việc cùng nhau đã nhiều năm cho nên rất hiểu ý nhau. Ngay từ đầu anh ta đã cân nhắc không biết có nên để Đường Hinh tham gia tổ biên kịch hay không, có điều anh ta cũng nhận thấy được rằng cô rất muốn tham gia nhưng còn ngại chưa dám mở lời.

Cho nên anh ta cố ý thêm điều khoản này vào trong hợp đồng.

… Để tới khi phim chiếu, Đường Hinh cũng sẽ được ghi nhận là biên kịch của phim.

Điều này với cô thực sự rất quý giá.

Điện thoại rung lên, Lục Chi Hành lập tức mở ra xem, xem xong thì mày hơi nhướng lên, cô gái này đúng là rất thích dùng icon. Anh ta gửi một tin nhắn thoại, nói: “Nếu không có vấn đề gì thì hai ngày nữa chúng ta sắp xếp thời gian ký hợp đồng.”

Bản quyền của cô với Thời Quang tới ngày 25 tháng này sẽ hết hạn, tức là ngày mai.

Hết kỳ hạn bản quyền, cô sẽ có quyền tự do bán lại.

Đường Hinh đáp: “Vâng!”

Đường Hinh ngả ra giường, báo tin vui cho mấy người bạn.

Nữ đại gia: “Tớ sắp hợp tác với Lục papa rồi! Anh ấy muốn giúp tớ lăng-xê, trả những 10 triệu đó! Chị em ơiiii!”

Đợi một lúc cũng không thấy ai trả lời.

Giờ này chắc Vưu Hoan đang tới cửa hàng, chắc là rất bận rộn, Đường Hinh đánh răng rửa mặt xong thì thấy điện thoại có chuông báo.

Vưu Tiểu Hoan: “Sắp giàu rồi, sau này có muốn tới trông cửa hàng giúp tớ nữa không?”

Đường Hinh đang pha một cốc sữa nóng, thấy điện thoại báo có tin nhắn thì vui vẻ lấy ra xem rồi trả lời: “Tới chứ! Đây là thú vui của tui mà, sao lại không tới được?”

Vưu Tiểu Hoan: “Đợi ký xong hợp đồng, tiền đút đầy ví rồi thì nhớ khao ăn. Tớ muốn ăn chơi một trận no nê từ sáng tới tối, tốt nhất bao thêm cho tớ một anh đẹp trai, theo hầu tớ cả ngày.”

Đường Hinh rất hào phóng đáp: “Không thành vấn đề! Bao cho cậu hẳn ba anh luôn!”

Một lúc sau Minh Chúc cũng online.

Minh Tiểu Chủ: “@Nữ đại gia, chọn Lục Chi Hành à? Sáng suốt đấy!”

Nữ đại gia: “Ừ, không thèm để ý đến đồ óc heo Đường Vực nữa!”

Niềm hứng khởi dần qua đi, Đường Hinh bỗng cảm thấy trong lòng gợn lên chút cảm giác tiếc nuối, dù sao thì trước giờ cô vẫn rất hy vọng được cùng làm phim với Đường Vực. Cô ngồi trên sô-pha, nhìn Bánh Bao Cuộn càng ngày càng tròn ung ủng, lại muốn phản nghịch rồi, cô không bao giờ thèm để ý tới Đường Vực nữa.

Cô thích anh nhiều đến vậy, thế mà ngay cả não của hai người cũng không cùng một tần số.

Anh cũng chẳng thèm để mắt đến cô…

Cô không biết những người khác khi thất tình có giống như cô bây giờ không, cảm xúc cứ lặp đi lặp lại, rất dễ vui vẻ nhưng tâm trạng cũng nhanh chóng tụt dốc.

Rõ ràng một giây trước còn cười cười nói nói mà một giây sau đột nhiên lại muốn khóc.

Tình yêu đúng là làm con người ta muốn phát điên.

Cô khụt khịt mũi.

Vì muốn giải toả tâm trạng, không muốn cứ chìm đắm trong mấy suy nghĩ luẩn quẩn, cô liền đăng bài lên WeChat.

Nữ đại gia: “Hai ngày nữa sẽ ký hợp đồng, yayy.”

Cuối cùng là icon hình mặt cười hai mắt sáng như sao.

Tối đó, Đường Vực theo thói quen lại lướt WeChat trước khi đi ngủ, thấy bài đăng này thì xúc cảm trong lòng thực sự rất khó tả, chua cay mặn đắng đủ cả, vừa khó chịu vừa bực bội.

Hai ngày sau đó, ngay từ sáng, Đường Vực không nhịn được, hỏi Cao Hằng: “Hai ngày nay Đường Hinh không tới công ty à?”

Cao Hằng gật đầu đáp: “Vâng, tổ dự án đã chọn Hàn Tiêu Tiêu thay thế vị trí của cô Đường, hai ngày nay hình như cũng không thấy cô ấy đến công ty.”

“Tôi biết rồi, cậu ra ngoài đi.”

Đường Vực cau mày, hơi sốt ruột.

Cao Hằng nhìn anh, ngập ngừng nói: “Sếp vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện bản quyền của cô Đường phải không ạ? Hay là… sếp thử nói chuyện trực tiếp với cô ấy xem sao?”

Thương lượng lại?

Trước đây Đường Vực cũng đã từng nói chuyện với cô, lúc đó cô đã kiên quyết từ chối. Anh dựa vào lưng ghế, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhớ tới cái icon kiêu ngạo quay lưng về phía anh, lại nhớ tới vẻ mặt Đường Hinh giận dỗi quay đi.

Dù giờ có thương lượng lại với cô thì e rằng kết quả cũng sẽ không thay đổi. Giữa hai người không có mối quan hệ rõ ràng, anh lại từng từ chối lời tỏ tình của cô khiến mọi thứ càng thêm nhạy cảm.

Nhạy cảm tới mức Đường Vực phải bối rối. Anh cố gắng đè nén cái cảm giác khó chịu đang căng trong lồng ngực, lạnh nhạt nói: “Không cần đâu.”

Bốn giờ chiều, Đường Vực và Hoắc Thần Đông đang định đi gặp mặt đối tác. Hai người cùng với hai trợ lý đi vào thang máy, thang máy dừng lại ở tầng tám. Lúc cửa thang máy mở ra, cả người đứng trong và đứng ngoài thang máy đều ngỡ ngàng nhìn nhau.

Đường Hinh mặc áo sơ-mi trắng cùng váy ngắn màu kaki đứng ở ngoài thang máy. Hai chân thon nhỏ trắng trẻo, hai tay ôm máy tính cũng rất trắng rất mịn, hai mắt cô mở to, trông có hơi ngốc.

Đường Vực tay đút túi quần, mặt không đổi sắc nhìn cô.

Hoắc Thần Đông lại trêu chọc: “A, Tiểu Đường Tâm à.”

Đường Vực nhíu mày.

Đường Hinh dời mắt khỏi anh, nở nụ cười với Hoắc Thần Đông: “Sếp Đường, sếp Hoắc.”

Cô nhẹ nhàng bước vào thang máy, đứng trước Hoắc Thần Đông.

Hoắc Thầng Đông liếc nhìn Đường Vực, lại nhếch miệng cười hỏi: “Cô đang đi đâu đây?”

“À, tôi tới công ty lấy ít đồ, tiện thể in mấy tài liệu, gần đây không tìm thấy cửa hàng in nào cả.” Đường Hinh không quay đầu lại, giọng nói rất nhẹ nhàng, không thèm liếc nhìn về phía bên trái, “Sếp Hoắc ra ngoài gặp khách hàng sao?”

Hoắc Thần Đông ừ một tiếng rồi nói: “Cô cần in tài liệu gì thế?”

Đường Hinh im lặng một giây rồi thản nhiên đáp: “Hợp đồng.”

“Hợp đồng?” Hoắc Thần Đông hơi giật mình, cúi xuống nhìn cô, hỏi: “Cô cùng làm phim với Lục Chi Hành hả?”

“Vâng.” Đường Hinh cười đáp.

Đường Vực đột nhiên nhìn về phía cô, có cảm xúc gì đó chợt ánh lên trong đôi mắt đen sâu thẳm, hai mày khẽ nhíu lại.

Không khí trầm xuống trong vài giây, Hoắc Thần Đông lại nhìn thoáng qua Đường Vực, tới khi thang máy xuống đến tầng hai, anh ta cười rồi nói: “Tiểu Đường Tâm à, sao cô dễ dàng chạy theo người khác thế? Thế còn Đường papa của cô ở đây thì sao giờ?”

Đường Hinh: “……”

Đường Vực hơi sững người nhưng cũng không trách cứ Hoắc Thần Đông nói năng không cẩn trọng, anh chỉ cúi đầu nhìn Đường Hinh.

Đường Hinh cũng không biết phải nói gì, đợi đến lúc ra khỏi thang máy, cô mới quay lại nhìn họ, cười rạng rỡ rồi nói: “Con người không thể ngừng tiến lên, tôi cũng muốn được làm phim.”

Thoạt nhìn cô có vẻ thực sự vui vẻ.

Đường Vực bước ra khỏi thang máy, vẫn không dời mắt khỏi cô.

Đường Hinh nhìn anh, rồi vẫy tay chào: “Tôi đi trước đây, bye.”

Đi được một đoạn, từ phía sau bỗng truyền đến giọng nam trầm ấm: “Đường Hinh.”

Đường Hinh khựng lại, cả người cứng đờ quay đầu lại, cố nở nụ cười với Đường Vực, hỏi: “Sếp Đường, còn có chuyện gì sao?”

Đường Vực đứng cạnh chiếc Land Rover, một tay đút túi quần, xúc cảm trong đôi mắt thật khó diễn tả, vừa như muốn bùng nổ vừa như đang cố kìm nén. Anh nhìn cô, nói thật nhỏ: “Nếu em ký hợp đồng với Thời Quang, dự án này chắc chắn sẽ được duyệt, em sẽ được làm biên kịch chủ chốt để cải biên tiểu thuyết, nếu em còn có yêu cầu gì khác thì cứ nói.” Anh ngừng lại một giây rồi lại chậm rãi nói: “Tôi sẽ làm nhà chế tác cho em.”

Đường Hinh tròn mắt, ngơ ngác nhìn anh, trong nháy mắt tim đập thình thịch.

Đường Vực muốn làm nhà chế tác cho cô, để cô có thể làm phim từ tiểu thuyết của mình, đây đã từng là ước mơ mà cô khao khát nhất.

Không chỉ có Đường Hinh kinh ngạc mà ngay cả Hoắc Thần Đông và Cao Hằng cũng đều giật mình. Không ai có thể ngờ được ở thời khắc cuối cùng này, Đường Vực lại thốt ra lời níu kéo. Bọn họ nhìn Đường Vực rồi lại quay qua nhìn Đường Hinh, không đoán được liệu cô có đồng ý hay không.

Ánh sáng trong hầm để xe rất mù mờ, khuôn mặt của cô gái nhỏ lại trắng nõn, cô ngây người một lúc, rồi từ từ lấy lại tinh thần, nở nụ cười với anh rồi nói: “Không cần đâu, em muốn để cho đạo diễn Lục làm phim.”

Trong nháy mắt không khí bỗng lặng ngắt như tờ.

Đường Vực liếm môi, nhìn cô, hỏi: “Vì sao?”

“Lúc đạo diễn Lục nói chuyện với em, em có thể cảm giác được anh ta thực sự thích bộ tiểu thuyết kia, thực sự muốn biến nó thành một bộ phim điện ảnh. Tất nhiên, em cũng biết đối với mỗi tác phẩm anh cũng dốc rất nhiều tâm huyết, nhưng để cải biên tiểu thuyết của em thành phim, em vẫn cảm thấy anh ta thích hợp hơn anh.”

Đường Hinh im lặng một lúc rồi lại cười với anh và nói: “Đường Vực, em đoán, anh chưa từng đọc tiểu thuyết của em.”

Đường Vực sững người.

Đường Hinh đột nhiên cảm thấy rất đau xót, suy đoán là một chuyện nhưng khi biết được suy đoán của mình đúng là sự thật thì lại là chuyện khác.

Cô nhìn anh, cũng không quan tâm Hoắc Thần Đông và trợ lý của anh ta đều đang ở đây, dù sao thì trợ lý Cao đã biết chuyện, Hoắc Thần Đông là một lãng tử tình trường, chuyện đã tới nước này, ắt hẳn anh ta đã đoán được ít nhiều.

Cô nhìn Đường Vực, không giấu được nỗi chua xót trong giọng nói: “Đường Vực, từ trước tới nay anh chưa từng thử bước chân vào thế giới của em. Anh nói chúng ta không thích hợp, có lẽ anh đã nói đúng, nếu đã như vậy, chúng ta cũng không hợp để cùng làm việc, trước đây em muốn xin anh làm nhà chế tác cho em, là do em đã không suy xét kỹ càng, anh cứ coi như em chưa nói gì đi.”

Nói xong, cô gượng cười rồi xoay người rời đi.

Khi vừa quay đi, cô không kìm được mà nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn trần tầng hầm để xe đen kịt…

Cái đồ óc heo Đường Vực.

Ai thèm để ý đến anh.

*****

Đường Vực mím môi, gò má như căng ra, bàn tay đút trong túi quần cũng siết chặt.

Anh nhìn theo bóng lưng thanh mảnh của cô, dường như có chút cô đơn, suy nghĩ đó như thể muốn làm máu trong người anh đông lại, bất lực, nặng nề, khó chịu… Đường Vực gục đầu xuống, bỗng nhớ tới hình ảnh ngày đó khi anh từ chối lời tỏ tình của cô.

Hoá ra đây chính là cảm giác bị từ chối, có phải lúc đó cô cũng cảm thấy khổ sở như thế này không?

Hoắc Thần Đông hắng giọng, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng: “Tiểu Đường Tâm… rất dũng cảm, theo đuổi giấc mộng thiếu nữ, thật đáng để cổ vũ.” Anh ta lại cười khùng khục, nói: “Không tệ, rèn luyện một chút cũng tốt.”

Đường Vực nặng nề thở ra một hơi dài, quay lại nhìn Hoắc Thần Đông, ánh mắt lạnh như băng.

Hoắc Thần Đông giơ tay đầu hàng, haizzz, được rồi không nói nữa.

Cũng không phải do anh ta xua đuổi cô ấy đi, trách gì anh ta chứ?

Đường Vực xoay người về chỗ đỗ xe, lạnh nhạt nói: “Đi thôi, muộn rồi.”

Sau khi lên xe, trên mặt Đường Vực vẫn không thể hiện cảm xúc gì rõ rệt, có điều những người hiểu tính anh đều biết rõ lúc này tâm trạng anh chắc chắc đang rất tệ. Hoắc Thần Đông vắt chân, tay để lên bệ cửa sổ xe, vuốt cằm nhìn anh nói: “Bản quyền còn chưa hết hạn, nếu cậu còn muốn giữ bản quyền thì hoàn toàn có thể giở chút thủ đoạn ngang ngược, lập tức duyệt dự án, lập tổ hạng mục…”

Cái loại thủ đoạn ép bức này, Đường Vực không thể nào dùng để đối phó với Đường Hinh được, anh nghiêng người nhìn Hoắc Thần Đông, cáu kỉnh nạt: “Cậu im miệng đi.”

Hoắc Thần Đông buông tay, đáp: “Được, tôi không nói nữa.”

Đường Vực dựa vào lưng ghế, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu cứ văng vẳng câu nói của Đường Hinh: “Đường Vực, em đoán, anh chưa từng đọc tiểu thuyết của em.” Cô đứng trước mặt anh, nở nụ cười lộ ra má lúm đồng tiền thốt ra câu này, chẳng khác gì dùng kim đâm thẳng vào tim anh.

Vẫn là cảm giác đau không thể diễn tả thành lời đó.

Có lẽ mọi chuyện ngày hôm nay đều không thể suôn sẻ, chuyện công việc cũng bàn bạc không thành công nên cũng chỉ qua loa cho xong việc.

Khi Đường Vực trở về xe cũng mới 7 giờ, tài xế hỏi anh: “Sếp tổng, giờ chúng ta đi đâu?”

Đường Vực cụp mắt nhìn điện thoại, chần chừ một chút rồi lại quẳng qua một bên, lạnh nhạt nói: “Về nhà họ Đường đi.”

Hôm nay là thứ sáu, thường thì thứ sáu anh lại ghé qua nhà một chuyến, bàn chuyện công việc với Đường Hải Minh, giờ còn sớm, cũng nên ghé qua nhà.

Cùng lúc đó…

Đường Hinh đang hẹn gặp Lục Chi Hành ở nhà hàng lần trước, cũng là trong phòng bao lần trước nhưng lần này không chỉ có hai người họ mà còn có biên kịch cộng sự của Lục Chi Hành là Phùng Trình cùng trợ lý Tiểu Đồng. Đường Hinh vừa lo lắng vừa rầu rĩ, biết thế cô đã lôi thêm ai đó đi cùng, ít nhất cũng có thêm chút thể diện.

Giờ cô giống như đang phải một mình đối chọi.

Ngược lại, Lục Chi Hành lại rất ung dung bình thản cười cười, giới thiệu với cô: “Đây là biên kịch Phùng Trình, còn đây là trợ lý của tôi Tiểu Đồng.”

Đường Hinh cười ngọt ngào, nói: “Biên kịch Phùng Trình, ngưỡng mộ đã lâu!”

Phùng Trình không ngờ Đường Tâm lại trẻ trung xinh đẹp như vậy, ông ta cũng cười đáp: “Tôi cũng đã ngưỡng mộ Đường Tâm từ lâu.”

Lục Chi Hành nhìn vẻ mặt tươi cười của cô, thầm nghĩ lần này hợp đồng nắm chắc trong tay rồi, lại nhếch miệng cười rồi gọi phục vụ: “Phục vụ, cho chúng tôi gọi đồ.” Anh ta nói với Đường Hinh: “Cứ ăn trước đã rồi ký hợp đồng sau.”

Những gì cần nói đã nói rồi, hợp đồng cũng cân nhắc xong xuôi rồi.

Chỉ cần ký tên nữa thôi.

Đường Hinh đương nhiên không có ý kiến gì, chỉ gật đầu tủm tỉm cười.

Tới 8 giờ, cô cầm bút nhìn hợp đồng, sau đó nhanh chóng ký tên mình.

Cô tự nhủ: “Ừm, đây chính là mười triệu đó. Tiền là vạn năng, ngày mai phải đi mua túi xách, mua một cái không đủ thì mua hai ba cái…

Nếu vẫn chưa vui vẻ thì…

Lại tới tiệm chỉ chị Hoan thịt dê béo.”

*****

Đường Vực trở lại nhà họ Đường, vừa vào tới cửa đã thấy Đường Đinh Đinh đang ngồi trên sô-pha, mở đồ chuyển phát nhanh, lôi ra mấy quyển sách, cô còn đang mải sắp xếp thì thấy anh trai đang bước vào.

Cô liền quay đầu cười: “Anh! Anh về rồi! Hôm nay bố mẹ không có nhà, đến nhà bạn chơi rồi, chắc tầm 10 giờ sẽ về.”

Đường Vực ừ một tiếng rồi bước qua, vừa định nói gì đó thì bỗng khựng lại, ánh mắt dừng ở mấy chục cuốn sách với dòng chữ màu xanh lam đậm phóng khoáng mềm mại: “Dệt một giấc mộng cho anh.”

Là sách của Đường Tâm.

Anh từ từ ngồi xổm xuống, cầm lên một quyển, chìn chằm chằm vào dòng chữ trên cuốn sách.

Đường Đinh Đinh không hề nhận ra có gì đó không ổn, cô ngồi bệt trên thảm, cực kỳ hưng phấn nói với anh: “Là tiểu thuyết Đường Hinh viết đó, anh không giành được bản quyền, em thấy cô ấy quảng cáo sách trên Weibo, em liền mua mấy chục quyển để ủng hộ cô ấy, em đang chuẩn bị tặng lại cho mọi người. Bìa sách đẹp đúng không? Đây là bản tái bản. Em còn mở give away, còn chưa có kết quả, đợi cô ấy lên Weibo đăng kết quả em cũng sẽ đăng kết quả.”

Đường Đinh Đinh tíu ta tíu tít kể chuyện.

Sau đó cô hỏi: “Anh, cho anh một quyền nè.”

Cô thấy anh cứ nhìn bìa sách chăm chú, cho rằng chắc anh rất thích.

Yết hầu anh khẽ chuyển động, như đang cố gắng nuốt xuống một cảm giác chua xót không thể gọi tên, anh để sách xuống, đáp: “Không cần, anh có rồi.”

Anh đứng dậy, không quay lại mà đi thẳng ra cửa.

Đường Đinh Đinh sửng sốt, lại không hiểu gì, sao tự dưng lại bỏ đi rồi.

Cô nửa quỳ nửa đứng gọi với theo: “Anh, anh đi đâu thế? Sao không vào nhà?”

“Anh có việc, về đây.”

Buông một câu hờ hững rồi đi luôn.

Để lại Đường Đinh Đinh vẫn đang mù mờ nhưng rất nhanh cô lại hào hứng sắp xếp đống sách kia, nghĩ hay là nên đem sách đi xin chữ ký Đường Hinh nhỉ.

*****

Về đến nhà, Đường Vực lập tức vào phòng làm việc, một tay tháo ba nút áo sơ-mi.

Anh mở cửa phòng sách, nhấn công tắc đèn bên tường, đèn rọi xuống chói loà. Anh đột nhiên khựng lại ngay ngưỡng cửa, ánh mắt dừng ở tủ sách to rộng, rồi chậm rãi hướng về một góc của kệ sách, trên giá đỡ đang để một quyển sách tựa đề…

“Dệt một giấc mộng cho anh”

Bìa sách vẫn là bản cũ, không giống bản tái bản mà Đường Đinh Đinh đã mua.

Thiết kế cũ hơn cũng không đẹp bằng bản mới.

Quyển sách này là do Đường Hinh đưa cho anh từ hơn một năm trước, khi đó hai người họ vừa add WeChat của nhau, anh muốn nhờ cô giúp mình theo đuổi Minh Chúc. Add WeChat được vài ngày thì cô ôm một quyển sách gõ cửa phòng làm việc của anh, cười tủm tỉm rồi đưa cho anh, nói: “Đây là tiểu thuyết do em sáng tác, em đã bán bản quyền lại cho Thời Quang, em không biết anh đã đọc chưa, công ty chắc là cũng có nhưng quyển này có chữ ký của em, do em đặc biệt ký đề tặng để tặng cho sếp đó.”

Khi đó anh cầm cuốn sách, cũng nể mặt cô giở sang trang ký tặng.

Bây giờ Đường Vực đứng trước tủ sách, cúi đầu nhìn lớp bụi bám phía trên, nhẹ nhàng lật mở bìa sách, trên trang lót là dòng chữ mảnh khảnh xinh xắn—–

Lời chúc:

Mong ngày tháng sau này bên anh có người cùng nắm tay rong ruổi, cùng anh ngắm cảnh rực rỡ phồn hoa.

Lúc đó trên mạng đang rất nổi câu nói này, nghe thực hay.

Cô vừa cười vừa giải thích ý nghĩa câu nói cho anh.

Yết hầu lại lay động, nuốt xuống những cảm giác khó chịu đang nghẹn ở cổ. Anh ngồi xuống ghế, mở công tắc đèn bàn, cúi đầu nhìn cuốn sách rồi chậm rãi lật mở từng trang, bắt đầu đọc.

Đọc suốt một đêm.

Ngay cả tư thế cũng không thay đổi nhiều, trên người vẫn mặc áo sơ-mi trắng cùng quần âu từ ngày hôm qua, dựa vào lưng ghế, đọc sách suốt cả đêm.

Tới tận khi ánh mặt trời bắt đầu rọi xuống bên ngoài khung cửa sổ, cuốn sách mới được đọc xong.

Anh nhìn trang sách cuối cùng, ánh mắt dính chặt vào dòng chữ thanh mảnh xinh xắn kia, cả người cứng đờ, im lặng nhìn chằm chằm vào mấy chữ này.

Rồi anh khẽ liếm môi, đầu ngả ra sau, quai hàm dưới căng ra lộ ra đường cong hoàn mỹ, cằm hơi siết lại, cả người rã rời trên ghế, như thể sức lực cùng tinh lực toàn thân đều kiệt quệ.

Yết hầu lay động không ngừng, đôi mắt bỗng nhiên vừa rát vừa xót mãi không thôi, có lẽ là bởi thức đọc sách xuyên đêm hoặc cũng có lẽ là bởi điều gì đó khác…

Ví dụ như Đường Tâm.

Đường Hinh.

Anh cụp mắt. Tròng mắt đỏ rực nhìn lại hàng chữ kia một lần nữa.

Yeah! Đường Vực, chào mừng anh bước vào giấc mộng của em!

Chào mừng anh bước vào thế giới của em!

Lời của editor: Bắt đầu bước vào giai đoạn anh Đường ăn hành nhé!
Nhấn Mở Bình Luận