An Tuyết Thần không dám nhìn thẳng vào đôi mắt như lang sói kia, cô chỉ biết cúi đầu.
Phàm Ngự nhìn cô, khóe miệng khẽ cong lên. Hắn đứng dậy từ từ đi đến trước mặt cô, nâng cằm cô lên, cẩn thận quan sát tỉ mỉ.
Thân hình cân đối; làn da mềm mại, láng mịn; khuôn mặt trái xoan; mày thanh môi tú; sống mũi cao thẳng; đôi mắt trong sáng tựa như hoa đào mùa xuân, thuần thuần khiết khiết. . . Dùng những câu từ đơn giản này hình dung cô bé cũng không xem là quá, mà là còn chưa đủ.
Miệng hắn từ từ kề sát tai cô nói: “Mới tới? Không hiểu quy củ?” Nói xong hắn cúi đầu nhìn cô, đầu ngón tay xoa nhẹ chiếc cằm nhỏ nhắn của cô.
An Tuyết Thần cũng nhìn hắn. Hắn có khuôn mặt cương nghị, hoàn mỹ đến từng đường cong, đôi mắt nhàn nhạt bá đạo, sắc bén cơ hồ có thể xuyên qua linh hồn tận sâu trong thân thể của người đối diện.
Sống mũi tuấn mỹ, đôi môi khêu gợi có thể làm bao cô gái động lòng xuân. Lồng ngực rắn chắc lờ mờ ẩn hiện sau vạt áo sơ mi đen sang trọng, lúc này hắn đang cau mày hút một điếu thuốc.
Cô. . . chưa bao giờ gần đàn ông, chưa bao giờ biết mùi vị đàn ông là như thế nào nhưng. . . Cô biết đây là một con dã thú nguy hiểm, chỉ là cô không biết hắn nguy hiểm cỡ nào!
Cô có thể nhìn thấy mặt hắn, có thể chạm vào thân thể hắn, nhưng cô vĩnh viễn cũng không đoán được trong lòng hắn đang nghĩ gì!
Hắn giữ chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô một hồi ròi buông tay, xoay người trở lại ghế sa lon. Hắn không nói gì, chỉ im lặng hút thuốc và nhìn cô. Ánh mắt của hắn khiến cô có cảm giác khiếp sợ, tựa như lang sói, nguy hiểm và lạnh lùng.
Hắn ưu nhã gạt tàn thuốc xuống, dựa lưng vào ghế sa lon.
“Tới đây.” Chỉ nhàn nhạt nói một câu, nhưng làm người nghe không thể cự tuyệt.
An Tuyết Thần cố gắng không nhìn những hình ảnh nóng bỏng bên cạnh, từng bước gian nan đi tới gần hắn, tay không ngừng siết chặt vạt áo.
“Ngồi” Phàm Ngự vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, ý bảo cô ngồi xuống.
Đang do dự có nên ngồi hay không, cô liền bị kéo ngã xuống, ngồi lên đùi hắn.
“A, làm cái gì, buông tôi ra.” Cô sợ. Trên người hắn luôn tản ra hơi thở nguy hiểm, cô biết hắn nhất định không phải là người bình thường.
Nhìn con mèo nhỏ trong ngực, Phàm Ngự nhẹ nhíu mày. “Hư, ngoan đi, đừng làm rộn, đừng làm tôi phải tức giận.”
“Thật xin lỗi, vậy xin ngài buông tôi ra, tôi cảm thấy không thoải mái.”
“Không thoải mái, ngoan, một hồi sau nhất định tôi sẽ làm cho cô thoải mái.” Hắn nhẹ nhàng mút môi cô, hôn cô thỏa thích. Đột nhiên bị hôn, đầu An Tuyết Thần bỗng trống rỗng. 18 năm giữ gìn, nụ hôn đầu của cô cư nhiên bị một người xa lạ cướp mất.
Phàm Ngự hôn rất thoải mái bỗng đuôi lông mày tuấn tú cau lại, mở mắt ra, hắn mới phát hiện mình bị con mèo nhỏ này cắn. Cô hung hăng cắn hắn, rồi thừa dịp hắn thất thần liền tông cửa chạy đi.
Nhìn bóng lưng dần xa, gương mặt tuấn tú của Phàm Ngự đen lại. Căn phòng nhất thời yên tĩnh lạ thường sợ có thể chọc giận con ác lang.
“Hừ, chạy đi, dù có chạy đến chân trời góc biển, không có nơi nào Phàm Ngự ta không tìm được.” Phàm Ngự nhìn chằm chằm cánh cửa, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười sâu thẳm.
An Tuyết Thần cứ chạy mà không hề hay biết cô đã chọc giận một con sói đang ngủ say.
Ra khỏi cửa, An Tuyết Thần chạy thẳng vào nhà vệ sinh, nhìn đôi môi bị Phàm Ngự hôn qua, cô tức giận kêu: “Bại hoại, đời này có chết ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi.”
Có ai biết bọn họ rất nhanh sẽ gặp lại, nhưng lần gặp mặt này kèm theo một tờ khế ước.
“Phàm thiếu, chuyện ngài phân phó thuộc hạ đã làm xong.”
Nói chuyện là một thiếu niên có khuôn mặt xinh đẹp tựa như thiếu nữ.
“Nói.” Phàm Ngự ngồi trên ghế, đưa lưng về phía cửa, ánh sáng lờ mờ trong phòng càng tăng thêm vẻ huyền bí của người đàn ông này.
“Thuộc hạ điều tra được cô gái kia tên là An Tuyết Thần, năm nay mười tám tuổi, thông thạo tiếng Anh, tiếng Pháp cùng vài loại ngôn ngữ khác, có thể nói là thiên tài, không có thói quen xấu. Chỉ vì cha mẹ bị tai nạn xe, cần tiền chữa trị, nên cô ấy mới vào Đế Vương Chi Gia.” Thiếu niên xinh đẹp cung kính hướng về phía Phàm Ngự nói.
Nghe thủ hạ báo cáo, Phàm Ngự xoay ghế lại, từ từ hút một hơi thuốc thật sâu, rồi nhẹ nhàng thổi ra.
“Đi ra ngoài.” Phàm Ngự không nói gì thêm.
“Xin hỏi Phàm thiếu. . .” Lời còn chưa dứt đã bị Phàm Ngự cắt ngang.
“Hoa Ảnh, từ khi nào chuyện của ta đến phiên ngươi hỏi tới, không nên chọc ta, cút.” Toàn thân Phàm Ngự đều tản ra một loại hơi thở nguy hiểm, vô hình cảnh cáo 《không phận sự miễn lại gần》. Nhìn sắc mặt của Ngự thiếu, Hoa Ảnh cũng không dám hỏi nhiều, cúi đầu hành lễ một cái rồi lui ra.
Phàm Ngự rất tao nhã ném tàn thuốc vào gạt tàn. Từ từ đứng dậy đi tới cửa sổ thưởng thức cảnh đẹp bên ngoài. Công ty của hắn là một tòa cao ốc 200 tầng nằm ở trung tâm thành phố, từ cửa sổ, hắn có thể nhìn bao quát mọi cảnh đẹp bên dưới, nhất là khi về đêm.
Ánh đèn đêm chiếu lên khuôn mặt anh tuấn, tựa như khắc sâu nét cương nghị lạnh lùng ẩn hiện trong sự tức giận của đôi mắt hắn, nóng bỏng đỏ rực tựa như ngọn lửa địa ngục, sáng chói mà mị hoặc. Cô gái này, hắn nhất định phải có.
Khi An Tuyết Thần trở lại bệnh viện đã sáng ngày hôm sau, nhìn hai thân thể cắm đầy ống dẫn, lòng cô càng thêm đau nhói.
“Làm thế nào bây giờ, đã hai ngày rồi, nếu không có tiền cha mẹ cô buộc phải rời đi.” Đôi tay nhỏ bé đang buông lỏng giờ đã nắm chặt thành quả đấm.
An Tuyết Thần lẳng lặng đi trên những con đường sầm uất của thành phố, nhìn người qua lại, nhìn từng chiếc xe chạy như bay trên đường. Cô chợt phát hiện mình thật nhỏ bé. Cô ngẩng mặt nhìn trời xanh vạn trượng, đưa năm ngón tay che kín một nửa ánh sáng, một nửa cảm thụ sự ấm áp của ánh mặt trời. Trong lúc cô đang lẳng lặng hưởng thụ sự ấm áp từ thiên nhiên thì một chiếc xe Lamborghini màu đen dừng sát bên cạnh cô.
Cửa kính xe dần dần hạ xuống làm lộ ra một gương mặt điển trai đầy tà mị. Chiếc xe này đã đi theo cô rất lâu, nhìn thấy cô như vậy, tim hắn chợt gợi lên một cảm giác rung động. Hắn ngồi trong xe lẳng lặng nhìn cô hưởng thụ ánh mặt trời bất giác lòng cũng cảm thấy ấm ấp. Nhưng trong thế giới của hắn không cho phép có sự hiện diện của mặt trời, bởi hắn được sinh ra trong thế giới của bóng tối, nhất định không thể có ánh sáng.
An Tuyết Thần nhìn hắn, đôi lông mày cau lại. “Là anh? Sao anh lại ở đây?”
Phàm Ngự không nói lời nào, chỉ mở cửa xe ý bảo cô ngồi vào. Nhưng cô sao lại để ý đến hắn, cô khó chịu liếc hắn một cái rồi đi về phía trước.
“Nếu nghĩ đến cha mẹ cô thì mau lên xe.” Lời vừa nói ra như một sợi dây vô hình trói An Tuyết Thần lại khiến cô dừng bước, quay đầu nhìn hắn đang đứng ung dung dựa vào cửa xe. Hắn mặc một bộ âu phục đen, không thắt cà vạt, nút áo tùy ý mở rộng làm lộ bờ ngực màu đồng săn chắc đầy quyến rũ.
“Anh nói cái gì, anh có thể giúp cha mẹ của tôi sao?” An Tuyết Thần kích động chạy đến trước mặt Phàm Ngự, cao hứng nắm chặt hai tay của hắn hỏi.
“Vậy phải xem thân thể cô có đạt đủ điều kiện khiến tôi đi cứu cha mẹ của cô không.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!