Tại Tạ Gia
Uyển Chi nằm trên giường, cô ngắm nhìn con thỏ bông, nó đang mỉm cười với cô, hình ảnh Hoắc Trương hiện ra, hình như dạo gần đây mối quan hệ của cô và anh đã tiến triển rất nhiều nhưng điều cô thắc mắc chính là anh xem cô là gì chứ.
Điện thoại rung lên, cô có tin nhắn. Uyển Chi cầm điện thoại lên xem, là Hoắc Trương.
“ Cậu ngủ chưa?”
“Chưa.”
“ Tôi đang ở trước cửa nhà cậu, cậu có muốn đi dạo không?”
Uyển Chi mở to mắt đọc từng chữ để đảm bảo bản thân không nhầm, bây giờ phải làm sao, cô có nên nhận lời không? Đột nhiên bản thân có chút ngại không biết phải giải quyết làm sao?
Hoắc Trương đứng trước cổng nhà Uyển Chi, anh nhìn vào trong, hình như mọi người đã ngủ hết rồi, chẳng còn ánh điện nào cả. Đợi thêm một lát thì cũng nhận được tin nhắn của Uyển Chi, cô bảo đợi cô một lát.
Hoắc Trương dựa lưng vào xe, hai tay khoanh lại, đứng bất động suy nghĩ gì đấy, đã mấy ngày anh không chợp mắt đủ, buổi sáng đi học đến chiều, tối về còn phải kiểm tra hoạt động kinh doanh của gia đình, phải nói ra rất mệt.
Hai mươi phút sau, Uyển Chi mở cổng nhà, bình thường ở đây sẽ có bảo vệ, hôm nay người bảo vệ ấy có việc bận nên nghỉ phép một hôm, việc cô ra ngoài nhất định sẽ không báo lại cho ba mẹ.
Hôm nay cô trang điểm nhẹ nhàng, mặc một bộ váy dài, tóc uốn nhẹ trông vô cùng nữ tính. Nhìn đơn giản vậy thôi nhưng thật ra Uyển Chi đã phải rất khó khăn để đưa ra lựa chọn.
Chiếc xe lăn bánh, ngồi trên xe Uyển Chi có thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh đang di chuyển theo tốc độ xe của Hoắc Trương.
“ Cậu có tâm sự sao?”
“ Sao lại hỏi vậy? Nhìn tôi thảm lắm sao?”
Hoắc Trương mỉm cười nhìn cô, anh là người che giấu cảm xúc rất giỏi, không nghĩ là Uyển Chi lại nhìn ra được anh đang không ổn.
“ Không, chỉ là đột nhiên tôi có cảm giác cậu có tâm sự mà thôi.”
Hoắc Trương bật cười, con nhóc này cảm giác rất đúng, anh đang suy nghĩ tìm ra cách để có thể nói ra sự thật đây.
Cả hai rơi vào im lặng một lúc, Uyển Chi đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh, hình như là anh đang đưa cô đến biển thì phải.
“ Cậu có thắc mắc tại sao tôi lại chuyển trường đến đây không?”
Hoắc Trương đột nhiên lên tiếng, anh muốn nhân dịp này bật mí một chút gì đó cho cô, anh không muốn một ngày nào đó bản thân sẽ ồ ập nói hết tất cả cho cô, chi bằng cứ bật mí từng tí một đến thời điểm thích hợp, anh sẽ nói chuyện quan trọng.
“ Không phải là ngày đầu tiên đến trường cậu đã nói rồi sao?”
Uyển Chi ngây thơ nói, cô còn nhớ ngày đầu tiên anh đã nói rằng vì lý do đánh nhau anh buộc phải thôi học, sau thời gian cải tạo anh được ba mẹ chuyển đến đây, chẳng lẽ còn lý do khác sao.
“ Đó chỉ là một phần, thật ra tôi đến đây còn vì một lý do khác, tôi cần tìm một người quan trọng.”
Hoắc Trương dừng xe lại, trước mắt họ là bãi biển, những cơn gió nhẹ nhàng thổi làm bay lọn tóc của cô, Uyển Chi không biết nên trả lời sao với câu nói vừa rồi của anh, tìm người quan trọng sao, người đó quan trọng đến mức nào mà anh phải bay một chặng đường xa như vậy để đến đây chứ.
Cả hai đứng cạnh bên nhau ngắm nhìn những cơn sóng, mỗi người đều có một suy nghĩ của riêng mình, ánh mắt họ nhìn ra xa, không biết được khoảng thời gian này sẽ kéo dài trong bao lâu.
Hoắc Trương cởi áo khoác ngoài ra khoác lên cho cô, cả hai ngồi xuống, Uyển Chi có rất nhiều điều để hỏi nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.
“ Người đó rất quan trọng sao?”
“ Đúng rất quan trọng, tôi đã tìm rất lâu.”
Hoắc Trương gật đầu, anh nói, gia đình anh đã bỏ rất nhiều công sức ra tìm tung tích của em gái nhưng dường như tất cả đều đi vào ngõ cụt. Đến nửa năm về trước đột nhiên có người thông tin cho anh biết có một cô gái có độ tuổi, lai lịch rất giống em gái anh. Ngay lập tức anh đã thu xếp mọi công việc đến đây, lần này ông trời đã không phụ lòng người, cuối cùng anh cũng đã tìm được em gái anh.
Hoắc Trương nhìn Uyển Chi nhưng cô cố tình né tránh ánh mắt anh, Uyển Chi đưa mắt nhìn ra bãi biển, sóng vỗ ào ào, mặt biển đen, ánh trăng rọi xuống, vỡ ta dưới dòng nước.
“ Tôi hơi mệt, cậu đưa tôi về được không.”
Uyển Chi xoay người đi về phía xe, cô trầm mặt, cả quá trình về cũng không nói câu nào, không khí rơi vào im lặng đến tột cùng.
Khi về đến nhà Uyển Chi đặt áo khoác Hoắc Trương xuống ghế phụ sau đó mở cửa đi thẳng vào nhà.
Hoắc Trương đứng đấy vẫn không biết anh đã làm sai điều gì, tại sao cô lại có thái độ ấy với anh.
MỌI NGƯỜI NHỚ LIKE VÀ BÌNH LUẬN ĐỂ MÌNH BIẾT THÊM VỀ CẢM NHẬN CỦA MỌI NGƯỜI.