“ Anh sang kiếm em có việc gì?”
Uyển Chi thở dài nhìn hai người họ một lớn một nhỏ đang ôm nhau, cô lập tức vào chuyện chính, mới sáng sớm Thiên Vĩ đã đến nhà gặp cô chẳng lẽ có vấn đề gì nghiêm trọng sao?
“ Anh tiện đường ghé sang hộ tống em và Tiểu Đồng luôn ấy mà.”
Tiện đường? Uyển Chi chán nản nhìn anh, nhà anh cách đây khá xa, công ty lại hoàn toàn ngược đường với trường học và chỗ làm của cô, là tiện chỗ nào?
Uyển Chi biết tình cảm mà Thiên Vĩ dành cho mình, chỉ là cô hề còn tình cảm với anh, cũng không muốn anh vì mình mà mất đi thời gian.
Uyển Chi đang tính nói gì đó thì Thiên Vĩ lên tiếng trước.
“ Đồng Đồng có thích ba đưa đi học không?”
Tiểu Đồng đương nhiên là thích, con bé cao hứng gật đầu, ôm lấy cổ của Thiên Vĩ, trông chờ cái gật đầu từ Uyển Chi.
Đây là cách mà Thiên Vĩ thường dùng mỗi khi thấy Uyển Chi sắp từ chối mình, vì anh biết Tiểu Đồng rất thích anh, mà anh cũng rất quý con bé này, chuyện đưa cả hai đi học và đi làm không hề làm anh thấy mệt chút nào.
Uyển Chi cũng rất muốn từ chối nhưng nhìn cái vẻ mặt của Tiểu Đồng đang trông chờ nên cô không nỡ nói ra, bất lực đành phải gật đầu.
Uyển Chi đi vào trong lấy những đồ cần thiết, Tiểu Đồng và Thiên Vĩ nhìn bóng lưng cô đã quay vào trong mà nhìn nhau mỉm cười.
Phải nói là Thiên Vĩ rất cưng chiều Tiểu Đồng, từ khi cô bé chào đời đến nay anh luôn bên cạnh hai mẹ con, cũng vì lẽ đó mà Tiểu Đồng gọi Thiên Vĩ là ba mặc mẹ nhắc nhở, cô bé cũng chưa từng hỏi về ba ruột của mình, không biết có phải do còn quá nhỏ hay là trong thâm tâm cô bé cũng không quan tâm đến người ba đó là ai hay không.
Ba người họ dắt nhau xuống tầng hầm lấy xe, mở cửa cho Uyển Chi và Tiểu Đồng ngồi vào ghế lái phụ, sau đó Thiên Vĩ trở về vị trí của mình, chiếc xe lăn bánh đến trường của Tiểu Đồng.
Trên đường đi cô bé đã thể hiện lại bài hát mới được cô giáo dạy ngày hôm qua, ngồi bên cạnh Thiên Vĩ không ngớt lời khen cho Tiểu Đồng. Một lớn một nhỏ kẻ hát người khen vô cùng náo nhiệt, thỉnh thoảng Uyển Chi chỉ bồi vào vài câu cho có mà thôi.
Đoạn đường đi không quá xa, thoáng chốc đã đến trường của Tiểu Đồng, Uyển Chi đưa con gái vào lớp sau đó cũng theo Thiên Vĩ đến công ty.
“ Chiều nay anh không cần phải sang đón em đâu, em sẽ bắt xe tự về.”
“ Hôm nay anh có công việc phải giải quyết ở gần đây, em không cần khách sáo đến vậy đâu.”
Không có Tiểu Đồng, Thiên Vĩ như mất đi một đồng minh, chỉ có thể dựa vào bản thân mình mà thôi.
“ Nhưng…”
“ Uyển Chi em không thể mở lòng cho anh cơ hội sao?”
Thiên Vĩ thở dài nhìn cô, cô là đang cự tuyệt anh, không phải chỉ là việc đưa rước nhỏ nhặt này, mà cô đang không muốn cho anh cơ hội đến bên cô.
Bao năm qua anh luôn cố gắng thể hiện bản thân có thể sẵn sàng làm một người cha tốt của Tiểu Đồng, một người đàn ông tốt đồng hành cùng cô suốt quãng đời còn lại nhưng Uyển Chi chưa từng mở lòng cho anh thêm một cơ hội. Anh luôn tự dằn vặt bản thân mình, nếu không phải năm đó anh lừa dối tình cảm của cô thì nhất định bây giờ anh đã được bên cô, họ đã có những đứa con của riêng mình. Cơ hội là do anh tự phá đi.
“ Đến nơi rồi, em đi làm vui vẻ.”
Thiên Vĩ không hề làm khó Uyển Chi, anh không ép cô trả lời, nếu cô chưa mở lòng vì anh thì chắc chắn là anh chưa đủ tốt, chưa đủ làm cô tin tưởng, Thiên Vĩ mở cửa xe giúp Uyển Chi sau đó cũng rời đi.
Uyển Chi đi vào bên trong, tâm trạng mang theo nhiều ngổn ngang.
Hôm nay quán bar của Hoắc Trương chính thức đi vào công đoạn xây dựng, tất cả mọi thứ đều được Hoắc Trương lên kế hoạch ổn thỏa, vị trí nằm ngay trung tâm, mọi tiện ích đều được lựa chọn một cách tỉ mỉ, tên tuổi của quán bar anh đã có sẵn tất cả mọi người đều mong chờ nó nhanh chóng đi vào hoạt động, dự là sẽ trở thành một nơi ăn chơi thu hút nhiều người.
Vừa hay công ty xây dựng mà Hoắc Trương chọn chính là công ty mà Uyển Chi đang làm việc, bản thân anh cũng không hề biết thông tin này, chỉ là anh nhìn nhận được sự chuyên nghiệp trong cách làm việc của công ty này nên mới chọn họ mà thôi.
Sáng nay Hoắc Trương cũng đến quan sát tiến độ làm việc của họ, anh không trực tiếp bước ra công trường, chỉ ngồi trong xe nhìn ra bên ngoài, đánh giá tất cả mọi thứ đang đi đúng theo ý mình, Hoắc Trương gật đầu rời đi.
Mấy ngày anh ngoài tập chung cho việc xây dựng quán bar thì cũng không làm gì, cơ bản là khá nhàn rỗi.
Nhưng Uyển Chi thì khác, công trình này khá gấp rút, mọi tiến độ đều phải đẩy nhanh nhưng không thể sai sót, Uyển Chi thỉnh thoảng sẽ đến quan sát cho chắc chắn rằng mọi người đang thực hiện theo kế hoạch.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, Uyển Chi cùng trợ lý ghé sang xem xét mọi thứ, cô là người khá kỹ lưỡng trong công việc, từng khu vực đều được kiểm tra kỹ, đáng lẽ hôm ký hợp đồng cô phải xuất hiện nhưng vì vấn đề phát sinh, cô đành phải phân công người khác.
MỌI NGƯỜI NHỚ LIKE VÀ BÌNH LUẬN ĐỂ MÌNH BIẾT THÊM VỀ CẢM NHẬN CỦA MỌI NGƯỜI.