Lâm Dục Thư nhếch mép thản nhiên, reply:
Lâm Dục Thư: Thiệu Quang Kiệt có vẻ đang hoài nghi chúng ta
Khung chat nhanh chóng có tin nhắn mới.
Tống Khải Minh: Không sao
Tống Khải Minh: Dù sao cũng phải khai chiến
Cuộc họp hội đồng quản trị sắp tới. Thiệu Chấn Đông đã thông báo sẽ biểu quyết phê duyệt việc bắt tay với Nam An. Nhưng Tống Khải Minh muốn nhân dịp này bãi miễn Thiệu Quang Kiệt. Đây cũng chính là chuyện bận rộn mấy ngày nay. Đến lúc đó dù kết quả là tốt là xấu, đều sẽ liên lụy đến Lâm Dục Thư.
Điện thoại lại rung.
Tống Khải Minh: Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em thật tốt
Thật ra Lâm Dục Thư không sợ, một là y đã thăng lên CEO cty quản ly gia đình, hai là vẫn có thể lui về làm cho cty nhà mình.
So với mấy tháng trước, lúc này thân phận và giá trị bản thân của y đã khác, còn có thêm một người bạn trai, tâm tính dĩ nhiên cũng khác.
Lâm Dục Thư: Không cần
Lâm Dục Thư: Cứ tập trung làm chuyện của anh đi
Tống Khải Minh: Ốc Ốc thân thiết. jpg
Tống Khải Minh: Yêu em bảo bối
Lão già Đức lại bắt đầu nói lời buồn nôn, quả thực không dám nhìn.
Lâm Dục Thư cất điện thoại bắt đầu ngủ bù, cũng may bên cạnh Thiệu Quang Kiệt không đòi nói chuyện nữa.
Tới khách sạn đã là chạng vạng tối, vừa lúc có thể dùng cơm.
Lâm Dục Thư nhận thẻ phòng mới biết phải ở cùng phòng với Thiệu Quang Kiệt.
“Đi không?” Thiệu Quang Kiệt chủ động đi đến cạnh y, “Tôi giúp cậu xách hành lý.”
“Không cần.” Lâm Dục Thư túm lại vali của mình, khách khí đáp, “Cảm ơn sếp Thiệu.”
Vừa rồi đã cảm thấy kỳ quái khi Thiệu Quang Kiệt nói “Đến nơi rồi lại nói”.
Hóa ra là hắn đã sắp xếp trước không gian riêng tư tốt đẹp cho hai người.
Lần này đi với đoàn khá đông, Lâm Dục Thư quả thực không ngờ hắn còn có thể bị xếp vào cùng xó với Thiệu Quang Kiệt. Tống Khải Minh hiển nhiên cũng không ngờ Thiệu Quang Kiệt sẽ giở trò tới mức này, gương mặt ẩn dưới mũ lưỡi trai âm trầm đến đáng sợ.
Tống Khải Minh: Anh một mình một phòng
Tống Khải Minh: đổi sang phòng anh
Hai người đứng hai góc thang máy, Lâm Dục Thư nhắn:
Lâm Dục Thư: Không việc gì
Lâm Dục Thư: Em ứng phó được
Nếu thật sự đổi phòng thì khác nào giấu đầu lòi đuôi, khẳng định suy đoán của Thiệu Quang Kiệt.
Vào giai đoạn mẫn cảm thế này, y không muốn có thêm sự cố.
Tống Khải Minh: Ốc Ốc sủa loạn. jpg
Tống Khải Minh: Ốc Ốc muốn ồn ào. jpg
Lâm Dục Thư cất điện thoại, nhìn lướt Tống Khải Minh, trong Wechat hắn đã sắp muốn nổi điên, nhưng ngoài mặt vẫn hết sức khắc chế.
Về phòng cất hành lý xong, Lâm Dục Thư không muốn cùng Thiệu Quang Kiệt ở chung lâu, lên tiếng chào hỏi liền muốn xuống lầu ăn cơm.
Đang là giờ ăn, tưởng Thiệu Quang Kiệt hẳn sẽ không muốn sinh sự vào lúc này, nào ngờ trong suy nghĩ của hắn ta, đã ở cùng phòng thì phải cùng dùng cơm.
“Chỗ này đồ ăn không tệ.” Thiệu Quang Kiệt bưng khay ngồi xuống đối diện Lâm Dục Thư, “Trước kia cậu từng ở đây rồi sao?”
“Ở rồi.”
“Từ khi nào?” Thiệu Quang Kiệt thuận miệng hỏi.
“Năm trước.” Lâm Dục Thư hững hờ vừa ăn vừa nói. Không lâu sau, một bóng dáng quen thuộc ngồi xuống cạnh y.
“Em họ.” Thiệu Quang Kiệt nhíu mày, vẻ mặt mất hứng.
Lâm Dục Thư nhìn bên cạnh, xa cách chào hỏi: “Sếp Tống.”
“Ừm.” Tống Khải Minh không nhìn thẳng vào Thiệu Quang Kiệt, chỉ gắp sườn cho y, “Đừng chỉ ăn rau quả, ăn nhiều thịt vào.”
Lâm Dục Thư: “…”
Chơi cái trò gì vậy?
“A.” Thiệu Quang Kiệt chậm rãi bỏ dao trong tay xuống, “Chú với Tiểu Lâm Tổng nhà anh đã thân quen như vậy rồi sao?”
“Bình thường thôi.” Tống Khải Minh mặt tỉnh bơ, cắt bít tết, “Thân hơn anh một chút mà thôi.”
Lâm Dục Thư phát hiện, Tống Khải Minh tới đây để khiêu khích.
Dù sao chỉ vài ngày nữa đã vạch mặt, hiện tại cần gì đóng kịch?
“Tiểu Lâm Tổng làm việc bên cạnh anh năm sáu năm,” Thiệu Quang Kiệt không chút nào yếu thế, “Hai người biết nhau mới được bao lâu? Mấy tháng?”
“Cậu ấy làm việc bên cạnh anh năm sáu năm, ” Tống Khải Minh nhạt nhẽo nhại lại, “Mà anh còn không biết cậu ấy chơi xe đua sao?”
Chuyện này trong công ty rất nhiều người đều biết.
Nhưng cái này cũng giống như có người thì thích chụp ảnh, có người thích câu cá … Sở thích của đồng nghiệp đâu mấy ai chú ý.
Thiệu Quang Kiệt đương nhiên biết Lâm Dục Thư chơi xe, nhưng bây giờ Tống Khải Minh nói vậy mới khiến hắn ý thức được, Lâm Dục Thư và Tống Khải Minh có sở thích chung.
Vòng này, Tống Khải Minh toàn thắng.
“Thế nào, ” Thiệu Quang Kiệt nhìn Lâm Dục Thư, kéo ra một cái nụ cười, “Các cậu còn hẹn cùng nhau chơi sao?”
Lâm Dục Thư đau đầu thở dài: “Không, tán gẫu linh tinh mà thôi.”
Lâm Dục Thư không thích xung đột chính diện, huống chi là khi không cần thiết.
Hiện tại Thiệu Quang Kiệt đã đang hoài nghi hai người, mặc dù hắn cũng không có chứng cớ gì, nhưng khiêu khích hắn cũng không cần thiết.
“Tôi ăn xong rồi.” Lâm Dục Thư dứt khoát kéo khăn tay lau miệng, “Hai vị từ từ ăn.”
Y đứng dậy đang muốn đi, nhưng lúc này Thiệu Quang Kiệt đột nhiên gọi y lại.
“Cậu tắm rửa trước đi.” Thiệu Quang Kiệt nói, “Lát nữa tôi lên.”
Thiệu Quang Kiệt ngữ khí vô cùng tự nhiên, như thể muốn Lâm Dục Thư tắm xong chờ hắn vậy.
Tống Khải Minh xanh mặt, nhưng Lâm Dục Thư cũng không tiện nói gì, chỉ có thể mặc kệ cho Thiệu Quang Kiệt thắng lại một ván.
Về đến phòng, y vẫn tắm một cái. Cũng không phải là y nghe lời Thiệu Quang Kiệt, chỉ là muốn mau chóng vệ sinh xong, đỡ phải cùng Thiệu Quang Kiệt giao lưu.
Vừa thay xong đồ ngủ ra khỏi phòng vệ sinh thì thấy Thiệu Quang Kiệt về đến phòng.
Hắn dò xét y trên dưới một chút, cười: “Tắm xong chưa?”
Ngữ điệu ngả ngớn khiến y khó chịu. Lấy ra laptop, y nói: “Sếp vào tắm đi.”
Quả thực có một ít việc chưa làm, Lâm Dục Thư định dùng công việc để giết thời gian, nhưng chưa bao lâu sau, Thiệu Quang Kiệt tắm rửa xong đã đu ra, chỉ mặc quần, không mặc áo, trên đường cong cơ bụng rõ ràng còn bốc lên hơi nước.
Lâm Dục Thư hơi nhíu mày, chuyên tâm nhìn laptop.
“Muốn uống rượu không?” Thiệu Quang Kiệt hỏi, “Tôi gọi một chai Whiskey lên.”
“Không được.” Lâm Dục Thư không thể không nhìn hắn, “Không phải mai anh còn phải diễn thuyết sao?”
“Bản thảo tôi đã thuộc rồi.” Thiệu Quang Kiệt vẫn cầm lấy điện thoại gọi một chai Whiskey lên, rồi nói tiếp, “Nghỉ tết nguyên đán còn chưa kết thúc, không cần làm việc vất vả như vậy.”
Lâm Dục Thư ôm laptop không nhúc nhích: “Công việc tồn quá nhiều không tốt.”
“Rốt cuộc là công việc gì? Tôi xem một chút.”
Nói xong câu này, hắn sán vào, Lâm Dục Thư lập tức căng cứng cả người, né sang một bên khác, kéo giãn khoảng cách.
Cảm nhận được sự đề phòng, Thiệu Quang Kiệt cười cười, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, tôi sẽ không ăn cậu.”
Đến lúc này, Lâm Dục Thư thật sự không thể nhịn được nữa.
Y hết lần này đến lần khác giữ mặt mũi cho hắn nhưng Thiệu Quang Kiệt hết lần này đến lần khác khiêu chiến ranh giới cuối cùng của y.
Lâm Dục Thư khép lại laptop, để qua một bên, nhíu mày: “Sếp Thiệu, rốt cuộc anh có ý gì?”
“Không vội.” Thiệu Quang Kiệt lui ra, “Chờ rượu đưa lên rồi từ từ nói.”
Xem ra đêm nay không dễ giết thời gian.
Phục vụ viên đưa tới một chai Whiskey.
Hai người ngồi tại bàn nhỏ, Thiệu Quang Kiệt tốt xấu cũng mặc áo vào, để Lâm Dục Thư đỡ mất tự nhiên.
Hắn rót một chén, đưa qua: “Cậu bình thường ở nhà uống gì?”
“Rượu vang.” Lâm Dục Thư cầm chén lên, nhàn nhạt nhấp một ngụm, lại bỏ xuống mặt bàn.
“Sao không nói sớm.” Thiệu Quang Kiệt lại rót cho mình một ly, “Biết vậy tôi gọi vang.”
Lâm Dục Thư không nói tiếp, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này mặt trăng còn chưa lên cao, tối nay còn dài đằng đẵng.
Nhưng y cũng không vội. Thiệu Quang Kiệt muốn cùng y vòng vo, y phụng bồi là được.
“Cậu hay đi trường đua lắm sao?” Thiệu Quang Kiệt đột nhiên hỏi.
Lâm Dục Thư thu tầm mắt lại, thản nhiên nói: “Đi ít.”
“Vậy tức là muốn đi.” Thiệu Quang Kiệt uống một ngụm rượu, lại hỏi, “Vậy là trường đua chỗ có scandal của Tống Khải Minh cậu cũng hay đi?”
Tống Khải Minh bị điểm danh sớm hơn y tưởng.
“Có đi.”
“Vậy sao?” Thiệu Quang Kiệt lắc lắc chén rượu, “Vậy lat các cậu không chỉ tán gẫu linh tinh.”
“Sếp Thiệu.” Lâm Dục Thư nhẫn nại nói, “Nếu muốn biết tôi với sếp Tống có quan hệ gì thì có thể hỏi thẳng.”
“Ồ?” Thiệu Quang Kiệt nhíu mày, “Vậy cậu nói đi.”
“Chúng tôi không có quan hệ gì.” Mặt không biến sắc, y nói, “Tôi thấy anh rất thích so sánh với sếp Tống. Tôi thấy đâu cần thiết.”
Thiệu Quang Kiệt lại uống một ngụm rượu, nhìn y: “Tôi tin cậu.”
Dù sao cũng là nói dối, y cầm chén rượu lên, nhấp một ngụm.
“Vậy chúng ta tối nay thẳng thắn nhé?”
“Thẳng thắn?”
“Tôi vẫn luôn hiếu kì,” Thiệu Quang Kiệt chậm rãi hỏi, “Rốt cục cậu có thích đàn ông hay không?”
Lâm Dục Thư vô thức nhìn đi chỗ khác, dù chỉ một chút nhưng đã đủ lộ ra sơ hở.
“Xem ra tôi không đoán sai.” Thiệu Quang Kiệt tâm tình không tệ mỉm cười, “Cậu che giấu rất khá.”
Lâm Dục Thư có chút ảo não nhíu mày: “Vậy thì sao?”
Thiệu Quang Kiệt hỏi lại: “Cậu thích kiểu người thế nào?”
“Không liên quan đến anh.” Sau nhiều năm như vậy, Lâm Dục Thư lần đầu tiên dùng loại giọng điệu này để nói chuyện với hắn.
“Đừng nóng giận,” Thiệu Quang Kiệt không mấy để ý, cười nói, “Tâm sự chút thôi mà.”
Lâm Dục Thư đã không còn muốn trò chuyện gì nữa.
Y đang bắt đầu suy nghĩ xem nên làm thế nào một lần nói cho rõ ràng thì điện thoại di động bắt đầu rung, Tống Khải Minh gọi tới.
Y che màn hình, nói “Tôi đi nghe điện thoại”, rồi bỏ ra ngoài ban công.
“Ra ngoài ăn khuya không?” bên kia điện thoại vang lên giọng Tống Khải Minh, “Anh không muốn để em với gã đó ở cùng một chỗ.”
Căng thẳng nãy giờ, đầu óc y lúc này mới thoáng chốc trầm tĩnh lại. Tống Khải Minh còn nói thêm: “Em cứ nói đây là điện thoại công việc, có chuyện phải xử lý, rồi cứ thế đi thôi.”
Ngay cả lấy cớ gì cũng đã giúp y nghĩ kỹ.
“Bây giờ nhất định phải phản hồi ngay sao?” Lâm Dục Thư giở giọng công việc, phối hợp nói dối, “Giờ tôi đang đi công tác, tìm số liệu khả năng mất chút thời gian đó.”
“Hoặc là em cứ bảo hắn là em muốn cùng chồng em đi ăn khuya.”
“Ừm, OK, vậy—— “
“Anh còn biết tôi đang gọi điện thoại à?” Lâm Dục Thư ngắt điện thoại, không khách khí đẩy hắn ra, “Anh có ý gì, định quấy rối tì.nh dục thật sao?”
“Hả, quấy rối tì.nh dục?” Thiệu Quang Kiệt tức giận bật cười, “Đều là đàn ông, làm dáng như thế làm gì?”
Lâm Dục Thư quả thực muốn chửi thề, nhưng đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa mãnh liệt và tiếng gầm thét của Tống Khải Minh: “Mở cửa!”