Sau một đêm, thành phố bắt đầu không còn cảm nhận được hơi thở của mùa đông. Đèn lồng trang trí bị gỡ xuống, kỳ nghỉ Tết Âm Lịch đã hoàn toàn qua đi.
Các phương tiện truyền thông gần đây bị bao phủ bởi quảng cáo của Tấn Tiệp. Không ai ngoài giới biết chuyện gì xảy ra đằng sau bức màn, nhưng trong giới làm ăn ai cũng sát sao theo dõi diễn biến vụ đánh cuộc giữa Tấn Tiệp và Vĩnh Tinh.
Thiệu Chấn Đông lấy cớ sức khỏe đi xuống để nghỉ hưu sớm, nhưng nghe Chiêm Đình nói thì có vẻ ông ta vẫn nơi nơi nghe ngóng, có vẻ đang chờ cơ hội ngóc đầu trở lại. Còn Thiệu Quang Kiệt, bị điều đi nhà xưởng quản lý cương vị, nhưng hắn cũng không có đi đi nhậm chức, nghe nói là ở suy xét chính mình gây dựng sự nghiệp.
Lâm Dục Thư và Tống Khải Minh vẫn sinh hoạt bình thường, ngầm xem như đã quên mất vụ đánh cuộc kia.
Ngày 1/4 họ dậy sớm, lẳng lặng chia ra đi làm. Vốn dĩ mỗi tháng phải tới mùng 10 Tấn Tiệp mới có thể thống kê chính xác doanh số tháng trước, nhưng mấy hôm nay tất cả đều đã tăng ca thêm giờ để thống kê sớm hơn. 8 giờ rưỡi, trong phòng hội nghị của Tấn Tiệp:
“Đều tại đối thủ đột nhiên tung ra ảnh nhá hàng dòng xe mới quá sớm, nếu không doanh số đã chẳng bị hãm lại ở mức này.”
“Nhưng không thể không nói, nếu không xét tới vụ đánh cuộc này thì thành tích như vậy đã là ok lắm rồi.”
Lâm Dục Thư nhìn con số trong tay: 44.2 vạn chiếc. Không đạt được đủ 45 vạn chiếc như đã cược. Lâm Dục Thư không thể không thừa nhận sự thật: Y đã thua cuộc lần này.
“Giờ phải làm sao đây?” Có một vị quản lý hỏi, “Giờ nếu thương lượng cầu hòa thì bọn họ có chịu không?”
“Hẳn là chịu.” Một vị khác nhìn về phía Lâm Dục Thư, “Sếp Lâm kiểu gì chẳng có cách.”
Tất cả mọi người đều nhìn lại đây, bao gồm cả Lâm Dĩ Tắc: “Em có ngầm trao đổi gì với Tiểu Tống chưa?”
Lâm Dục Thư chưa kịp trả lời, trợ lý đột nhiên tiến vào nói: “Người bên Vĩnh Tinh tới đây.”
“Gấp như vậy sao? Không cho chúng ta một chút thời gian bàn bạc lại sao?”
“Người ta tới thu hoạch chiến lợi phẩm, đương nhiên vội rồi.”
Trong phòng họp, bầu không khí căng thẳng. Tống Khải Minh và luật sư Chung tiến vào, mọi người đều ngưng nói chuyện phiếm.
“Nghe nói có kết quả rồi.” Tống Khải Minh ngồi xuống, nhìn thoáng qua Lâm Dục Thư phía đối diện, rồi nói với Lâm Dĩ Tắc.
Lâm Dĩ Tắc cũng chỉ có thể nói: “Phải, kém một chút.”
“Một chút cũng là kém. Vậy theo quy định của hiệp nghị, bên anh phải tặng 5% cổ phần cho bên tôi.” Luật sư Chung lấy ra văn kiện.
Lâm Dục Thư tiếp nhận hợp đồng đã ký, sau đó lại đẩy trở về.
“Sau khi suy nghĩ cặn kẽ,” y thong dong nói, “chúng tôi quyết định không chấp hành việc này.”
Lời nói vừa nói ra, toàn bộ người của Vĩnh Tinh đều quan sát nét mặt Tống Khải Minh. Hắn lại bình thản như không. Luật sư Chung phản ứng còn khá mạnh: “Cái gì mà gọi là không chấp hành?”
“Tức là,” Lâm Dục Thư dừng một chút, “Sẽ không tặng cho các anh 5% cổ phần.”
“Đó là vi phạm hợp đồng, bên anh biết chứ?” Luật sư Chung nhăn nhó, “Chúng tôi có thể khởi tố!”
“Xin mời tự nhiên.” Lâm Dục Thư nói, “Dựa theo cương lĩnh ban bố mấy năm trước, đánh cuộc giữa Tấn Tiệp với công ty khác thì có chấp hành kết quả hay không còn tùy từng tình huống. Khi chúng ta ký kết hợp đồng, việc nhượng lại 5% cổ phần cần phải có 2/3 cổ đông trở lên đồng ý. Tại đây tôi có thể khẳng định, sẽ không cổ đông nào đồng ý. Bởi vậy chúng tôi cũng sẽ không chấp hành.”
“Các người dám đào hố trong hợp đồng?!” Luật sư Chung khó có thể tin hỏi.
Loại hiệp nghị đánh cuộc tự định ra điều khoản như lần này rất ít, hơn nữa cũng không có nhiều án lệ về việc tranh chấp. Lâm Dục Thư sở dĩ biết cách lách luật này là do bạn của Chu Hiền từng gặp trường hợp như vậy. Chu Hiền đã từng kể cho y, y mới biết được trong một điều khoản hiệp nghị đơn giản như vậy mà cũng đầy hố.
Ban pháp chế của Vĩnh Tinh chắc chắn là chuyên nghiệp, nhưng không ai có thể quen thuộc với tất cả điều luật và án lệ, huống chi là xoay quanh tình huống hiếm gặp như vậy.
Y quả thật là đào hố bẫy Tống Khải Minh.
Hai nhà chênh nhau quá nhiều, dù sáp nhập thì Tấn Tiệp cũng sẽ ở chiếu dưới. Bởi vậy y mới nghĩ ra chiêu này, nếu đánh cuộc thắng, họ được ra điều kiện sáp nhật, nếu đánh cuộc thua, họ cũng sẽ không thiệt gì.
Trên thực tế, bọn họ suýt thì thắng.
Tuy rằng có chút đáng tiếc, nhưng cũng chỉ là hết thảy trở lại điểm bắt đầu mà thôi. Đương nhiên, nếu đổi thành công ty khác, hai bên không thể nào còn tiếp tục tâm bình khí hòa nói chuyện.
Lâm Dục Thư cũng là cậy vào mối quan hệ giữa mình và Tống Khải Minh nên mới dám dùng thủ đoạn này. Bởi vì xét cho cùng, nếu hai người không phải một đôi thì chuyện thu mua lần này đã chẳng có nhiều cảm xúc cá nhân như vậy.
“Không việc gì.” Tống Khải Minh thong thả nói với Chung luật sư, “Không chấp hành thì không chấp hành, hơn 44 vạn với 45 vạn cũng không cách biệt lắm.”
“Cái gì?” Luật sư Chung ngẩn người.
“Tôi nói hiệp nghị đánh cuộc xem như họ thắng đi.” Tống Khải Minh đứng dậy, nói với Lâm Dục Thư, “Điều kiện sáp nhập bên em định đoạt.”
Lâm Dục Thư có chút kinh ngạc. Lâm Dĩ Tắc càng kinh ngạc đến mức không thể che giấu nổi: “Hả?”
“Không được,” luật sư Chung nhíu mày, “Vậy cậu——”
“Tôi còn chút việc ở công ty,” Tống Khải Minh cắt lời, “Về trước đây.”
Nói xong hắn liền nhanh gọn đi khỏi phòng họp, luật sư Chung vội vội vàng vàng thu thập đuổi theo. Lúc này Lâm Dục Thư lại lên tiếng gọi ông ta lại.
“Luật sư Chung, vừa rồi Tống Khải Minh làm sao vậy?”
Như vậy hiển nhiên là có chuyện cần nói, Lâm Dục Thư không đến mức nhìn không ra.
“Haiz, Tiểu Lâm tổng, cậu không biết đâu.” Luật sư Chung thấy Tống Khải Minh đã đi xa, đành thôi không đuổi theo, chỉ nói, “Chúng tôi thu mua cổ phiếu nhiều như vậy rồi, các cậu đột nhiên đòi đánh cuộc, vừa nhìn là biết có vấn đề. Cổ đông Vĩnh Tinh sao có thể đồng ý?”
Lâm Dục Thư hơi hơi nhíu mày: “Vậy?”
“Hiệp nghị quả nhiên có vấn đề, lẽ ra tôi nên phản đối đến cùng——”
“Luật sư Chung,” Lâm Dục Thư nhịn không được cắt lời, “Sao cổ đông Vĩnh Tinh lại đồng ý?”
“Bởi vì sếp Tống lấy cả ghế chủ tịch của mình ra đánh cược!” Luật sư Chung thở dài, “Nếu không thắng thì cậu ta sẽ thất nghiệp đó.”