Đến giờ ăn cơm tối.
Lâm Hữu Kỳ xuống dưới phòng ăn sớm hơn Lâm Hiểu Ninh.
Đợi đến mẹ nuôi đến, anh liền hỏi: “Hôm nay cho con đổi chỗ được không? Chỉ hôm nay thôi.”
Nghe vậy, mẹ nuôi mỉm cười rồi nói với anh: “Không được.”
Mà bà vừa nói xong thì Lâm Hiểu Ninh cũng đi đến phòng ăn.
Lâm Hữu Kỳ thấy vậy thì liền cúi gằm mặt xuống bàn, cố gắng né tránh Lâm Hiểu Ninh.
Lâm Hiểu Ninh cũng muốn tránh mặt anh nên liền đi đến chỗ của mẹ nuôi, sau đó nói thầm: “Con muốn đổi chỗ ngồi. Chỉ hôm nay thôi ạ.”
Nghe thấy Lâm Hiểu Ninh cũng yêu cầu đổi chỗ, Lâm Mộng Na cảm thấy hơi kỳ lạ. Tuy nhiên, bà cũng chỉ mỉm cười rồi nhẹ nhàng nói với Lâm Hiểu Ninh: “Không được.”
Lâm Mộng Na vừa nói xong, Lâm Thế Lăng và Lâm Tuấn Trì cũng bước vào phòng ăn.
Thấy vậy, Lâm Mộng Na liền nói lớn: “Mẹ nhắc lại với các con một lần nữa: Chỗ ngồi là cố định, không được đổi.”
Lâm Hữu Kỳ và Lâm Hiểu Ninh hết hy vọng chuyển chỗ, đành phải miễn cưỡng ngồi cạnh nhau.
Mà vì chuyện bộ đồ lót màu trắng trên chiếc giường nên suốt cả bữa cơm, Lâm Hữu Kỳ và Lâm Hiểu Ninh không hề nhìn nhau một lần nào.
Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại của Lâm Tuấn Trì bỗng vang lên.
Lâm Tuấn Trì không đứng dậy, mà ngồi ngay tại chỗ nghe điện thoại: “Alo?”
Ở đầu dây bên kia, bạn của Lâm Tuấn Trì nói: “Sắp đến sinh nhật của bạn gái tao rồi. Tao đang định mua quà tặng cô ấy nhưng lại chẳng biết mua gì cả. Mày thử tư vấn xem tao nên chọn quà gì bây giờ?”
Lâm Tuấn Trì vừa ăn vừa đáp: “Chẳng phải hãng XXX vừa có mẫu đồng hồ mới ra mắt sao? Mua tặng cô ấy một chiếc đi.”
Người bạn của Lâm Tuấn Trì cảm thấy ý kiến này cũng không tồi. Nhưng mẫu đồng hồ mới ra có khá nhiều màu sắc nên anh ta chưa quyết định được sẽ mua màu nào. Vì vậy, anh ta lại hỏi: “Tao nên chọn màu gì nhỉ?”
Lâm Tuấn Trì suy nghĩ vài giây rồi đáp: “Chọn màu trắng đi.”
Nghe thấy hai chữ “màu trắng”, Lâm Hữu Kỳ đang ăn cơm bỗng nhiên bị sặc, ho “khụ khụ” mấy tiếng liền hồi.
Lâm Hiểu Ninh cũng nhớ tới chuyện bộ đồ lót màu trắng trên chiếc giường nên vô cùng xấu hổ, liền cố gắng ăn thật nhanh rồi đứng dậy.
“Con ăn xong rồi. Con lên phòng đây.” Lâm Hiểu Ninh nói xong thì liền nhanh chóng rời khỏi bàn ăn.
Lâm Mộng Na thấy vậy thì thở dài, lo lắng nói: “Hôm nay Hiểu Ninh ăn ít quá. Liệu có phải con bé ốm không nhỉ?”
Lâm Tuấn Trì vừa cúp điện thoại xong. Bây giờ nghe mẹ nuôi nói, anh liền bảo: “Chắc Hiểu Ninh ăn kiêng thôi mẹ ạ.”
Sau đó, Lâm Tuấn Trì lại nhớ đến chiếc đồng hồ mới ra của hãng XXX.
Nghĩ rằng mình cũng nên mua cho Lâm Hiểu Ninh một chiếc, Lâm Tuấn Trì liền hỏi: “Mẹ cảm thấy Hiểu Ninh có hợp với màu trắng không?”
Nghe đến đây, Lâm Hữu Kỳ lại ho sặc sụa.
Đã vậy, Lâm Mộng Na lại trả lời Lâm Tuấn Trì: “Mẹ cảm thấy Hiểu Ninh rất hợp với màu trắng đấy.”
Lâm Hữu Kỳ lại ho càng dữ dội hơn.
Thấy vậy, Lâm Mộng Na liền đi đến, vuốt lưng cho Lâm Hữu Kỳ rồi hỏi: “Hôm nay con làm sao thế?”
Lâm Hữu Kỳ lắc đầu, đáp: “Con không sao.”
Lâm Thế Lăng lại hỏi Lâm Tuấn Trì: “Tự nhiên em hỏi Hiểu Ninh hợp với màu trắng hay không để làm gì?”
“À…” Lâm Tuấn Trì đáp: “Em định mua cho con bé một chiếc đồng hồ ý mà. Hỏi xem màu trắng có hợp không để mua tặng màu trắng cho con bé.”
Nghe thấy vậy, Lâm Mộng Na liền nghiêm túc nói với Lâm Tuân Trì: “Con trêu đùa tình cảm của nhiều cô gái, mẹ không thể ngăn con lại được. Nhưng nếu con mà có ý đồ gì với Hiểu Ninh thì mẹ đảm bảo sẽ đánh cho con què chân, sau đó tống con ra khỏi nhà, cho con biết thế nào là cuộc đời tối tăm đấy, biết chưa?”
Nghe mẹ nói đến đây, Lâm Tuấn Trì lạnh cả sống lưng, liền vội vàng nói: “Hiểu Ninh là con gái nuôi của mẹ, cũng là em gái của con. Con dù có khốn nạn đến đâu cũng không thể có ý đồ gì với em gái của mình đâu. Mẹ cần gì phải đe dọa con như thế chứ?”
Nói đến đây, Lâm Tuấn Trì liền nhìn về phía Lâm Hữu Kỳ rồi nói: “Con thấy người mà mẹ cần phải đề phòng là ai đó vừa bị sặc cơm kia kìa.”
Lâm Hữu Kỳ nghe thấy vậy thì liền đưa ánh mắt sắc lẹm về phía Lâm Tuấn Trì, sau đó hỏi: “Anh nói vậy là có ý gì?”
Lâm Tuấn Trì bĩu môi, sau đó nói: “Anh chẳng có ý gì đâu. Chỉ là so với anh thì em trông đáng bị nghi ngờ hơn thôi.”
“Tôi làm gì mà đáng bị nghi ngờ?” Lâm Hữu Kỳ hỏi với giọng nói cục cằn, “Anh nghĩ tôi cũng là kiểu người như anh à?”
Lâm Tuấn Trì nghe vậy thì chỉ nở nụ cười đầy ẩn ý, sau đó trả lời: “Rồi rồi. Em là good boy, còn anh là bad boy. Chúng ta không phải cùng một kiểu người, được chưa?”
Nghe thấy thế, Lâm Hữu Kỳ mới thu lại ánh mắt sắc lẹm đang hướng về phía Lâm Tuấn Trì.
Trong lúc đó, Lâm Hiểu Ninh đang ở trong phòng ngủ.
Vì sự cố đồ lót trên giường nên bây giờ, Lâm Hiểu Ninh chỉ cần ở gần Lâm Hữu Kỳ là lại cảm thấy xấu hổ vô cùng. Vì vậy, cô quyết định phải điều chỉnh tâm lý cho thật tốt để ngày mai không còn ngượng ngùng trước mặt Lâm Hữu Kỳ nữa.
Đến đêm.
Lâm Hiểu Ninh đang ngủ say sưa. Mà ở phòng bên cạnh, Lâm Hữu Kỳ đang ở trong một giấc mơ.
Trong mơ, Lâm Thế Lăng đang từ từ tiến đến phòng của Lâm Hiểu Ninh.
Lâm Hữu Kỳ thấy vậy thì vội vàng nói lớn: “Anh đừng vào! Lâm Hiểu Ninh quên mang quần áo. Bây giờ cậu ta không mặc đồ.”
Lâm Thế Lăng như không nghe thấy, vẫn cứ tiếp tục tiến đến phòng của Lâm Hiểu Ninh. Vì thế, Lâm Hữu Kỳ tức điên lên, vội vàng chạy tới ngăn Lâm Thế Lăng lại.
Tuy nhiên, Lâm Thế Lăng bị ngăn cản thì lại đẩy Lâm Hữu Kỳ .
Lâm Hữu Kỳ bị đẩy mạnh nên ngã ra phía sau. Lâm Thế Lăng nhân cơ hội cầm lấy tay nắm cửa rồi vặn mở.
Thấy cửa sắp bị mở ra, Lâm Hữu Kỳ vội vàng đứng dậy, sau đó dùng hết sức nắm lấy áo của Lâm Thế Lăng rồi kéo mạnh ra đằng sau.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!