Tiếng chuông trường vang lên, báo hiệu thời gian ăn trưa đã đến. Học sinh của các lớp thi nhau chạy xuống canteen để dùng bữa. Thế nhưng, tất cả học sinh trong lớp của Lâm Hiểu Ninh đều vẫn đang ngồi tại chỗ để nghe giáo viên chủ nhiệm trách phạt.
“Các cô các cậu học hành đã kém, sao cả ý thức cũng kém luôn vậy? Kỳ thi tháng sắp đến rồi mà không chịu ôn tập, ngồi học trong lớp thì nói chuyện riêng. Bài tập về nhà thì cũng chỉ có một, hai người làm. Những người còn lại thì làm gì mà không làm được bài về nhà thế hả?”
Lâm Hiểu Ninh mặc dù đã làm bài tập về nhà đầy đủ nhưng vẫn phải ngồi nghe mắng cùng các bạn. Vừa nghe, cô vừa nhớ đến chuyện Lâm Hữu Kỳ hẹn cô cùng nhau ăn trưa.
Lâm Hiểu Ninh nghĩ: Chắc giờ này Lâm Hữu Kỳ đã xuống canteen rồi. Không thấy mình, cậu ta có tức giận không? Hay là cậu ta còn không nhớ tới việc đã mời mình cùng đi ăn nhỉ?
Lâm Hiểu Ninh vừa nghĩ tới đây thì bỗng nhiên lại nghe thấy giọng của Lâm Hữu Kỳ.
“Thưa thầy, em có hẹn ăn trưa với bạn Lâm Hiểu Ninh của lớp thầy. Thầy có thể cho bạn ấy nghỉ sớm được không ạ?” Lâm Hữu Kỳ đứng ngoài cửa lớp nói.
Lâm Hiểu Ninh thấy vậy thì ngơ ngác nhìn về phía anh.
Lúc này, các học sinh trong lớp của Lâm Hiểu Ninh đều kinh ngạc vì sự xuất hiện của Lâm Hữu Kỳ, nhất là Lý Kha Lộ - người đã thích thầm Lâm Hữu Kỳ khá lâu.
Và đương nhiên, Lâm Hiểu Ninh cũng rất bất ngờ, không nghĩ rằng Lâm Hữu Kỳ lại đến tận lớp để tìm cô. Còn giáo viên chủ nhiệm thấy Lâm Hữu Kỳ - người có thành tích đứng đầu trường thì thái độ liền trở nên ôn hòa. Sau đó, thầy suy nghĩ một lát rồi nhẹ nhàng nói: “Vừa nãy thầy kiểm tra bài tập về nhà thì thấy Lâm Hiểu Ninh đã làm bài tập rồi. Thái độ khi học tập của Lâm Hiểu Ninh cũng tốt. Vì vậy, thầy cho phép Lâm Hiểu Ninh nghỉ sớm đấy!”
Nghe thấy vậy, Lâm Hiểu Ninh liền lễ phép cảm ơn thầy rồi vui vẻ đứng dậy, rời khỏi lớp cùng Lâm Hữu Kỳ.
Lý Kha Lộ thấy vậy thì vô cùng bực mình, liền nói với mấy bạn học khác: “Thầy giáo thiên vị cái con Lâm Hiểu Ninh kia thật đấy!”
Mấy bạn học khác cũng cảm thấy như vậy nên liền thì thầm to nhỏ với nhau.
Thầy chủ nhiệm phát hiện ra Lâm Hiểu Ninh vừa đi thì mấy học sinh trong lớp liền nói chuyện thì vô cùng tức giận, liền mắng mấy học sinh đó một trận.
Trong lúc đó, Lâm Hiểu Ninh đang đi cùng Lâm Hữu Kỳ đến canteen.
Nhờ có Lâm Hữu Kỳ mà Lâm Hiểu Ninh mới được ra ngoài trước các bạn trong lớp nên Lâm Hiểu Ninh rất vui vẻ, liền nói ngọt: “Cảm ơn cậu nha! Cậu đúng là một người bạn tốt! Cậu là số 1!”
Lâm Hữu Kỳ nghe vậy thì thích muốn chết nhưng ngoài miệng lại nói: “Cậu yên lặng đi! Ồn ào thật đấy!”
Lâm Hiểu Ninh biết Lâm Hữu Kỳ ngoài miệng nói vậy nhưng thật ra lại thích nghe lời ngọt ngào. Vì vậy, cô vẫn luôn miệng khen: “Lâm Hữu Kỳ đẹp trai, học giỏi, lại còn là người bạn vô cùng tốt! Tôi đúng là may mắn khi được làm bạn của cậu mà!”
Nghe đến đây, Lâm Hữu Kỳ không tự chủ được mà cong môi cười. Lâm Hiểu Ninh nhìn thấy được nụ cười của anh thì thoáng ngẩn người, trái tim lỡ mất một nhịp. Nhưng rất nhanh sau đó, cô lại thản nhiên khen: “Bình thường đã đẹp mà khi cười lại còn đẹp hơn! Cậu đúng là một cực phẩm mà!”
Nghe thấy vậy, hai tai Lâm Hữu Kỳ ửng đỏ. Lâm Hiểu Ninh lại nói: “Khi cười cậu cực kỳ đẹp trai luôn! Vì vậy phải cười nhiều lên đấy!”
Hai tai Lâm Hữu Kỳ lại càng đỏ, còn trái tim thì đập càng nhanh, càng mạnh.
Anh vừa đi, vừa nắm chặt bàn tay để lấy dũng khí. Sau đó, anh nói nhỏ: “Cậu… cũng rất đẹp.”
Lâm Hiểu Ninh đi ngay bên cạnh Lâm Hữu Kỳ nên đã nghe thấy. Tuy nhiên, cô không tin được nên liền đứng lại, hỏi: “Cậu vừa nói gì cơ?”
Hai tai Lâm Hữu Kỳ lúc này đã đỏ bừng. Anh ấp úng, nói lí nhí trong miệng: “Cậu… đẹp…”
Lâm Hiểu Ninh nghe không rõ nên lại hỏi: “Cậu nói gì cơ?”
Lâm Hữu Kỳ hít một hơi thật sâu, sau đó nói lớn hơn một chút: “Nói nói… Cậu… Cậu… trông cũng được…”
“Hả?” Lâm Hiểu Ninh nhíu mày, không hiểu Lâm Hữu Kỳ nói như vậy là có ý gì. Hơn nữa, Lâm Hữu Kỳ cứ ấp úng nên Lâm Hiểu Ninh liền bảo: “Cậu nói rõ ràng được không?”
Lâm Hữu Kỳ nghe thấy vậy thì cảm thấy vừa xấu hổ vừa bực bội, liền lớn tiếng: “Tôi nói là cậu không xấu.”
Nói xong, Lâm Hữu Kỳ liền hậm hực đi về phía canteen.
Lâm Hiểu Ninh nhìn bóng lưng của Lâm Hữu Kỳ rồi bật cười, sau đó liền đi theo anh.
Đến canteen.
Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ lấy đồ ăn rồi chọn bàn ở trong góc canteen để ngồi.
Lâm Hữu Kỳ ngồi xuống trước. Sau đó, Lâm Hiểu Ninh liền ngồi xuống vị trí đối diện.
Lâm Hữu Kỳ cảm thấy có chút không quen. Bởi vì khi ăn ở nhà, Lâm Hiểu Ninh đều ngồi ở bên cạnh anh. Hơn nữa, Lâm Hữu Kỳ nhìn vào chỗ ngồi trống bên cạnh Lâm Hiểu Ninh thì lại lo rằng chốc nữa vị trí đó sẽ có người đến ngồi. Vì vậy, anh liền đứng dậy, bê đĩa đồ ăn rồi đi đến, ngồi xuống ngay bên cạnh Lâm Hiểu Ninh để không ai có thể ngồi bên cạnh cô được nữa.
Lâm Hiểu Ninh thấy Lâm Hữu Kỳ chuyển tới ngồi cạnh mình thì cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, liền bắt đầu dùng bữa.
Bữa ăn của trường làm khá ngon. Tuy không thể so với đồ ăn ở nhà nhưng Lâm Hiểu Ninh vẫn cảm thấy ngon miệng. Thế nhưng, Lâm Hữu Kỳ lại cảm thấy đồ ăn không hợp khẩu vị của mình chút nào. Vì thế, anh ăn với vẻ chán nản. Đã vậy, anh còn cảm thấy món rau hôm nay cực kỳ khó ăn. Vậy mà khi nhìn sang Lâm Hiểu Ninh, anh lại thấy cô đã ăn hết sạch phần rau rồi.
Lúc này, lớp của Lâm Hiểu Ninh sau khi bị thầy chủ nhiệm trách mắng một hồi thì cuối cùng cũng đã được nghỉ. Các bạn học sinh trong lớp liền vội vàng đi xuống canteen để ăn trưa.
Lý Kha Lộ đi chung với vài người bạn. Vừa đi, Lý Kha Lộ vừa nói với giọng điệu khó chịu: “Tại sao hôm nay Lâm Hữu Kỳ lại đến rủ Lâm Hiểu Ninh ăn trưa chứ? Không phải bình thường hai người họ vẫn luôn ăn riêng sao?”
Một bạn nữ liền bảo: “Gần đây đang có tin đồn hai người họ yêu nhau. Hôm nay Lâm Hữu Kỳ và Lâm Hiểu Ninh lại cùng nhau ăn trưa, vậy thì tin đồn chắc chắn là thật rồi.”
Lý Kha Lộ nghe đến đây thì liền gắt gỏng: “Yêu cái gì mà yêu chứ? Hai người họ là họ hàng mà!”
“Lâm Hiểu Ninh nói là họ hàng mà cậu cũng tin sao?” Một bạn nữ nói, “Tớ thấy là vì không muốn bị mọi người dòm ngó nên Lâm Hiểu Ninh mới nói dối rằng cậu ta là họ hàng với Lâm Hữu Kỳ đấy! Nếu không, cậu ta hay đi chung xe với Lâm Hữu Kỳ như thế thì không phải người ngoài sẽ nói cậu ta yêu đương với trai giàu để được đi xe sang hay sao?”
Nghe đến đây, Lý Kha Lộ cảm thấy rất có lý. Tuy nhiên, cô ta vẫn không muốn tin rằng Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ là một cặp nên bèn nói: “Tớ nghĩ chắc hai người họ thật sự là họ hàng, bởi vì hai người họ đều mang họ Lâm. Hơn nữa trông hai người họ cũng khá giống nhau nữa.”
“Giống nhau chỗ nào chứ? Khuôn mặt hai người đó chỉ có thể nói là đẹp ngang nhau, chứ giống nhau thì hoàn toàn không nhé!”
“Phải đó! Trông nhìn có điểm nào giống nhau đâu? Chắc giống mỗi ở chỗ hai người đó đều đẹp.Còn về chuyện cùng mang họ Lâm thì đâu nói lên được điều gì? Lớp mình cũng có mấy người họ Lâm đấy thôi!”
Lý Kha Lộ nghe mấy bạn nữ nói như vậy thì bắt đầu cảm thấy bất an, lo sợ rằng Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ thật sự không phải là họ hàng.
Để trấn an bản thân, Lý Kha Lộ lại nói: “Cho dù Lâm Hữu Kỳ và Lâm Hiểu Ninh thật sự không có quan hệ họ hàng thân thích đi chăng nữa thì chắc gì hai người họ đã yêu nhau.”
“Không yêu nhau thì sao ngày nào hai người họ cũng đi chung xe với nhau chứ? Hơn nữa hôm nay hai người đó còn cùng đi ăn trưa với nhau nữa.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!