Nghe thấy Lâm Mộng Na nói, mấy học sinh ở hàng ghế thứ hai đều há hốc mồm kinh ngạc.
Họ đương nhiên nhận ra Lâm Mộng Na, bởi vì bà thường xuyên xuất hiện trên các trang báo kinh doanh. Hơn nữa, bà cũng là nhà tài trợ lớn của ngôi trường này nên hầu như các giáo viên và học sinh trong trường đều biết mặt bà.
Bây giờ có người nói rằng Lâm Hữu Kỳ và Lâm Hiểu Ninh là anh em nên không đến được với nhau. Lâm Mộng Na lại ngay lập tức quay xuống phủ nhận, nói: "Đến được với nhau mà."
Các học sinh làm sao lại có thể không kinh ngạc chứ?
Lời của Lâm Mộng Na rốt cuộc là nói đùa hay nghiêm túc vậy?
Các học sinh đều vô cùng tò mò nhưng không dám hỏi.
Lâm Tuấn Trì nghe vậy thì vui mừng thay cho Lâm Hữu Kỳ. Còn Lâm Thế Lăng thì thầm nghĩ: Mình, Hiểu Ninh và Hữu Kỳ là anh em. Mẹ lại không phản đối Hiểu Ninh và Hữu Kỳ đến với nhau, vậy thì có nghĩa là mẹ cũng không phản đối chuyện mình và Hiểu Ninh đến với nhau rồi.
Lúc này, Lâm Hiểu Ninh nằm trên chiếc giường trên sân khấu.
Cô có chút không thoải mái. Bởi vì nằm trên giường trước mặt bao nhiêu khán giả như bây giờ, cô có chút ngại ngùng.
May sao, Lâm Hữu Kỳ đã xuất hiện, thu hút sự chú ý của khán giả nên Lâm Hiểu Ninh cũng đỡ ngại ngùng hơn.
Trong khi có, Lâm Hữu Kỳ lại đang đọc lời thoại của mình với tâm trạng khó chịu.
Mặc dù lời thoại của chàng hoàng tử cũng không hề nhiều, nhưng Lâm Hữu Kỳ vốn rất kiệm lời nên cảm thấy vô cùng bất mãn: Tại sao lời thoại lại nhiều như vậy chứ? Mình phải nói lắm như vậy thì bao giờ mới đến cảnh hôn đây?
Một lúc trôi qua.
Như mong muốn của Lâm Hữu Kỳ, cảnh hoàng tử trao cho nàng công chúa nụ hôn nồng thắm cuối cùng cũng đã đến.
Lâm Hữu Kỳ từ từ đi đến bên giường của công chúa Lâm Hiểu Ninh.
Dưới khán đài, hầu như các khán giả đều vô cùng phấn khích.
“Hai người họ định hôn thật hả?”
“Chơi lớn vậy? Hôn thật luôn á?”
“Chắc không phải đâu. Sao giáo viên sao có thể cho phép chứ?”
“Giáo viên có cho phép thì sao Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ hôn nhau được. Họ không phải anh em hay sao?”
“Chỉ là diễn kịch thôi mà! Hôn nhau vì nghệ thuật đâu có sao đâu chứ! Tôi cũng hóng cảnh hôn lắm đây này.”
“Hôn nhẹ một cái thì có làm sao chứ? Hôn đi!”
“Hôn đi!”
“Hôn đi!”
Một người bỗng nhiên lớn tiếng nói “Hôn đi!”, những người xung quanh cũng góp vui mà hô hào. Thế là nhanh chóng, gần một nửa khán giả ngồi dưới khán đài đều nhiệt tình ủng hộ: “Hôn đi! Hôn đi!”
Lâm Thế Lăng nghe vậy thì vô cùng bực tức, thầm nghĩ: Hôn cái gì mà hôn chứ? Mấy người này coi nụ hôn là trò đùa hay sao?
Anh ta siết chặt nắm đấm, trong lòng vừa giận dữ nhưng cũng vừa lo sợ: Ngộ nhỡ Hữu Kỳ và Hiểu Ninh hôn thật thì sao?
Trong lúc Lâm Thế Lăng đang lo lắng như vậy, Lâm Tuấn Trì ngồi bên cạnh lại nhiệt tình hòa nhập cùng đám đông: “Hôn đi! Hôn đi!”
Vì Lâm Tuấn Trì ngồi ở hàng ghế đầu nên Lâm Hữu Kỳ có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hò reo của anh ấy. Đương nhiên, Lâm Hữu Kỳ cũng nghe thấy tiếng của những người khác. Họ đang ủng hộ anh hôn Lâm Hiểu Ninh.
Lâm Hữu Kỳ thật sự rất vui mừng.
Nhìn xuống khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Hiểu Ninh, trái tim anh lại bắt đầu loạn nhịp.
Hàng mi cô khép chặt, khuôn mặt thả lỏng thật sự rất giống như đang say giấc, khiến cho Lâm Hữu Kỳ liên tưởng đến một chú thỏ không hề có chút phòng bị khi đối diện với con sói nguy hiểm.
Đương nhiên, con sói đó chính là Lâm Hữu Kỳ.
Con sói Lâm Hữu Kỳ lúc này chỉ muốn nuốt chửng cô thỏ đáng yêu, biến cô thỏ nhỏ trở thành vợ của con sói hung ác.
Bỗng nhiên, giọng nói của người dẫn chuyện vang lên: “Chàng hoàng tử sẽ tặng cho nàng công chúa nụ hôn để nàng công chúa tỉnh giấc.” Đáng lẽ, người dẫn chuyện sẽ không cần nói câu này. Nhưng vì thấy Lâm Hữu Kỳ cứ mải mê nhìn Lâm Hiểu Ninh nên người dẫn chuyện mới phải khéo léo nhắc nhở anh.
Lâm Hữu Kỳ bị nhắc nhở thì mới sực tỉnh.
Anh bắt đầu làm theo kịch bản, đặt một tay lên má của nàng công chúa rồi từ từ cúi người, đưa mặt lại gần khuôn mặt của cô.
Bỗng nhiên, đèn trên sân khấu vụt tắt.
Lâm Hữu Kỳ biết rằng đèn tắt là để che mắt khán giả, như vậy thì anh và Lâm Hiểu Ninh sẽ không phải hôn nhau thật.
Thế nhưng…
Anh muốn.
Anh muốn hôn Lâm Hiểu Ninh.
Lâm Hữu Kỳ vì thế nên không hề dừng lại. Anh cúi đầu xuống, thẳng đến khi môi mình và môi Lâm Hiểu Ninh áp sát vào nhau rồi mới dừng lại.
Lâm Hiểu Ninh đang nhắm mắt liền giật mình.
Cô đã cảm nhận được sự mềm mại bao phủ lên đôi môi mình. Cô cũng đã cảm nhận được hơi thở nóng bỏng quen thuộc của Lâm Hữu Kỳ xen lẫn vào hơi thở ấm áp của cô.
Lâm Hiểu Ninh mở mắt.
Vì đèn đã tắt nên trước mắt cô là một mảng tối đen, nhưng cô biết rằng Lâm Hữu Kỳ vẫn đang hôn mình.
Anh đang hôn cô.
Nhưng tại sao chứ? Là vì tối quá nên hôn nhầm hay sao?
Không đúng!
Dù Lâm Hữu Kỳ có lỡ hôn cô thì cũng phải nhận ra là mình hôn nhầm rồi. Vậy mà bây giờ anh vẫn còn hôn, có nghĩa là anh thật sự muốn hôn.
Lâm Hiểu Ninh vừa nghĩ đến đây thì Lâm Hữu Kỳ liền lưu luyến rời khỏi môi cô.
Đúng lúc này, đèn trên sân khấu ỗng sáng trở lại.
Lâm Hiểu Ninh tròn mắt nhìn ánh đèn chiếu lên khuôn mặt đỏ bừng của chàng hoàng tử Lâm Hữu Kỳ.
Chàng hoàng tử Lâm Hữu Kỳ cũng nhìn xuống khuôn mặt đỏ bừng của nàng công chúa anh yêu.
Dưới khán đài, các khán giả nửa đùa nửa thật nói:
“Chơi gì kỳ vậy? Tắt đèn đi thế để không phải hôn thật hả?”
“Hôn thật đi chứ! Làm tôi hụt hẫng quá đi à!”
“Lớp 12-1 như vậy là không được đâu nha. Trong nguyên tác, lúc hoàng tử hôn công chúa thì đèn trong lâu đài có bị tắt đâu.”
Lâm Hữu Kỳ và Lâm Hiểu Ninh nghe thấy những lời này thì khuôn mặt càng ngày càng đỏ.
Một người bạn đứng ở cánh gà nhắc nhở: “Lâm Hữu Kỳ, Lâm Hiểu Ninh, hai cậu diễn đi chứ!”
Nghe vậy, hai người mới giật mình.
Hóa ra là từ nãy tới giờ, hai người quá ngại ngùng nên đã quên luôn cả việc diễn.
Bây giờ, được nhắc nhở, Lâm Hiểu Ninh liền nhanh chóng đứng dậy khỏi giường.
Lâm Hữu Kỳ nhìn lên đôi môi Lâm Hiểu Ninh thì vô thức nuốt nước bọt “ực” một tiếng.
Bạn học đứng ở cánh gà lại nhắc: “Lâm Hữu Kỳ, đọc lời thoại đi chứ!”
Lời thoại?
Lời thoại gì?
Lâm Hữu Kỳ hôn Lâm Hiểu Ninh xong thì đã hoàn toàn quên sạch lời thoại trong đầu rồi. Bây giờ anh nên làm gì đây?
Lâm Hữu Kỳ hơi bối rối, liền cố nhớ lại lời thoại trong kịch bản.
Lâm Hiểu Ninh thì ngại ngùng, không dám nhìn về phía Lâm Hữu Kỳ.
Lâm Hữu Kỳ đang cố nhớ lại kịch bản. Nhưng bỗng phát hiện ra Lâm Hiểu Ninh đang né tránh ánh mắt của mình, anh liền gọi cô: “Công chúa…”
Nghe thấy hai chữ” công chúa”, Lâm Hiểu Ninh liền tự nhắc nhở bản thân rằng: Đừng ngại ngùng nữa! Bây giờ đang biểu diễn, không được ngại ngùng!
Thế là không còn cách nào khác, Lâm Hiểu Ninh phải hít thở một hơi thật sâu rồi từ từ ngẩng đầu nhìn Lâm Hữu Kỳ.
Sau đó, cô ấp úng nói: “Hoàng tử… Cảm ơn ngài đã cứu tôi.”
Lâm Hữu Kỳ nghe vậy thì nhìn Lâm Hiểu Ninh, sự si mê trong ánh mắt không thể nào che giấu nổi.
Ở dưới khán đài, mấy cô bạn thường xuyên xem phim tình cảm liền xôn xao bàn tán:
“Lâm Hữu Kỳ diễn giỏi nhỉ! Ánh mắt nhìn Lâm Hiểu Ninh trông đắm đuối chưa kìa!”
“Đúng đó! Nếu không phải biết rằng chỉ là diễn kịch, tôi còn tưởng Lâm Hữu Kỳ yêu Lâm Hiểu Ninh thật đó.”
“Chà! Lâm Hữu Kỳ đẹp trai vậy, diễn xuất lại giỏi như thế. Nếu mai sau cậu ấy mà làm diễn viên thì chắc chắn sẽ nổi tiếng lắm đây.”
Mấy cô bạn ngồi dưới khán đài nhiệt tình bàn luận về tương lai trở thành ngôi sao của Lâm Hữu Kỳ. Tuy nhiên, họ lại không biết rằng nếu Lâm Hữu Kỳ trở thành diễn viên, anh nhất định sẽ được gọi với biệt danh: Ông hoàng mặt lạnh, diễn viên một biểu cảm, Trai đẹp diễn đơ, Chàng trai nghèo nàn cảm xúc,...
Lâm Hữu Kỳ có khuôn mặt của một chàng hoàng tử, có ánh mắt thâm tình khiến các cô gái khó có thể không gục ngã.
Tuy nhiên, ánh mắt ấy chỉ có thể dành cho một mình Lâm Hiểu Ninh mà thôi.
Khi nhận được ánh mắt đó, Lâm Hiểu Ninh thật sự cũng đã gục ngã rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!