“Hồi nhỏ lên núi, lớn lên trở về thành thị, thiếu niên thần bí Hạ Thiên từ trên núi đi ra, từ đây tiến vào cái thế giới đầy phồn hoa và sôi động, hắn có võ công tuyệt thế, y thuật siêu quần, sau khi gia nhập vào cái thế giới này thì số đào hoa cũng không ngừng nối gót mà đến…”
Ánh nắng chói chang, không khí oi bức làm cho người ta cảm giác có chút thở không nổi, từ đầu tháng bảy đến nay, thành phố Giang Hải đã hơn một tuần lễ này luôn bảo trì mức nhiệt trên 40°C, khí trời dị thường như vậy khiến mọi người không dám ra khỏi cửa, chỉ có thể ở trong phòng có điều hòa không khí.
Giữa trưa chính là thời gian nóng nhất trong ngày, đoạn quốc lộ 107 Giang Hải lại có một thiếu niên không nhanh không chậm bước đi trên đường, hướng đi về phía trung tâm thành phố Giang Hải.
Thiếu niên cao hơn 170cm, vóc người gầy ốm, khuôn mặt cũng không tính là đẹp trai, ngược lại mang cho người ta cảm giác thấy vài phần thanh tú, mà một thân ăn mặc cũng là bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa.
Trên thân mặc một chiếc áo T-shirt phổ thông màu trắng, dưới thân xuyên một chiếc quần jean đã bạc màu, chân đi một đôi giày thể thao màu trắng đã bị ố vàng, toàn bộ tổ hợp một chỗ thêm cả đầu tóc cộng lại sợ là cũng không đến một trăm đồng.
Mặt trời trên đỉnh đầu đủ có thể nướng cháy da thịt dường như lại không có chút gì ảnh hưởng tới thiếu niên, hắn một mặt hớn hở, không chút nào có cảm giác mệt mỏi, càng khiến người ta kinh ngạc đó là trên mặt của hắn không hề có một giọt mồ hôi nào.
“Tuýt tuýt….” Tiếng còi xe vang lên, một chiếc Audi màu đen từ phía sau thiếu niên đang lao nhanh về phía hắn.
Thiếu niên quay người lại, trên mặt lộ ra một nụ cười xán lạn, hắn chẳng những không tránh né, ngược lại còn giang rộng hai tay ngăn tại giữa đường.
“Kít……..” Kèm theo tiếng phanh xe chói tai còn có hai tiếng kinh hô, chiếc Audi đã dừng lại cách thiếu niên không đến một xích (bằng 1/3 mét).
Cửa sổ hạ xuống, một nam nhân nhô đầu ra hướng về phía thiếu niên rống giận:
– Ngươi muốn chết à?
– Xe này đi thành phố Giang Hải phải không?
Tuy thiếu niên thiếu chút nữa bị xe đụng trúng, nhưng lại không có chút nào bị hù dọa, thậm chí trên mặt còn kèm theo nụ cười.
– Liên quan gì đến ngươi? Mau tránh ra, không thì đừng trách ta không khách khí!
Nam nhân lớn tiếng trách mắng, giọng điệu còn mang theo khẩn trương, hắn từng nghe nói qua, đoạn thời gian này không phải là lúc thái bình, chẳng lẽ tiểu tử này muốn ăn cướp?
Thiếu niên khẽ cười:
– Ta muốn đi nhờ xe.
– Đi nhờ xe?
Nam nhân sững sờ, ngữ khí thả lỏng đồng thời lại cảm thấy tức giận:
– Đây không phải là taxi!
– Ta biết.
Thiếu niên hì hì cười nói:
– Ta không thích ngồi taxi.
– Ngươi không thích ngồi taxi thì ngồi xe bus đi, tóm lại nhanh tránh ra cho ta!
Nam nhân không nén phiền nói.
– Ta cũng không thích ngồi xe bus.
Bộ dáng của thiếu niên là muốn quyết tâm phải ngồi chiếc xe này, y nguyên ngăn trở trước mặt xe, không có chút nào ý tứ muốn nhường đường.
– Ta không cần biết người thích hay không…
Nam nhân hiển nhiên không muốn dây dưa nhiều với tên gia hỏa này.
Chỉ là hắn còn chưa nói xong, trong xe lại truyền ra một thanh âm nghe rất vui tai:
– Để cho hắn lên xe đi!
Nghe được thanh âm này, nam nhân không khỏi ngơ ngác:
– Mộng Oánh, tiểu tử này không rõ lai lịch, em thật muốn cho…
– Ta nói để cho hắn lên đi!
Thanh âm vui tai kia mang theo chút bất mãn:
– Nhanh lên chút, ta không muốn để lỡ thời gian.
– Được rồi!
Nam nhân tuy không mấy tình nguyện, nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể mở cửa xe rồi không cam tâm hướng thiếu niên nói:
– Coi như vận khí của ngươi tốt, đi lên đi!
Thiếu niên chui vào trong xe, hướng về chỗ ngồi phía sau xe khẽ cười hì hì:
– Cảm ơn mỹ nữ tỷ tỷ!
Chỗ ngồi sau xe có một lớn một nhỏ hai mỹ nữ, đại mỹ nữ khoảng hai mươi ba hai mươi bốn, mặc một bộ đồ công sở màu lam, thành thục mà lãnh diễm, khiến cho người ta có cảm giác xa ở ngàn dặm, mà tiểu mỹ nữ chỉ khoảng mười ba mười bốn, một thân ăn mặc đơn giản, hai mắt linh động, cảm giác rất hoạt bát đáng yêu.
Đại mỹ nữ dường có tâm sự nặng nề, đối với hành động làm quen của thiếu niên không hề phản ứng, mà tiểu mỹ nữ lại cau lại chiếc mũi nhỏ đáng yêu, có chút bất mãn trừng thiếu niên:
– Ngươi sao lại không cảm ơn ta?
– Bởi vì ngươi quá nhỏ.
Thiều niên cười hì hì nhìn vào tiểu mỹ nữ:
– Ta không thích tiểu nữ hài.
Tiểu mỹ nữ lập tức giận dữ:
– Ta có chỗ nào nhỏ?
Thiếu niên không hề cố kị quét nhìn một lượt các bộ phận then chốt trên người tiểu mỹ nữ, sau đó đưa ra kết luận:
– Ngươi chỗ nào cũng nhỏ.
– Ngươi!
Tiểu mỹ nữ tức giận đỏ bừng khuôn mặt:
– Biểu tỷ, nhanh đuổi tên tiểu tử đáng ghét này xuống xe đi!
– Bối Bối, chúng ta đang tranh thủ thời gian.
Đại mỹ nữ hơi nhíu mày, nhìn vào nam nhân ở phía trước:
– Tuấn Phong, lái xe nhanh đi!
Rất hiển nhiên, cho dù là nam nhân lái xe hay tiểu mỹ nữ ngồi phía sau, đều rất nghe lời của đại mỹ nữ, đại mỹ nữ vừa lên tiếng, tiểu mỹ nữ liền không muốn đuổi thiếu niên xuống xe nữa, mà nam nhân cũng nhanh chóng khởi động xe, tiếp tục chạy về phía trước.
– Hóa ra bên trong xe là như thế này a!
Thiếu niên ngồi ở trong xe lại không an phận, rất hiếu kỳ hết sờ chỗ nọ lại xem chỗ kia, một mặt rất là hưng phấn.
– Nhà quê, ngươi không phải là lần thứ nhất ngồi xe chứ?
Tiểu mỹ nữ một mực ở phía sau coi chừng thiếu niên, cuối cùng nhịn không nổi liền hỏi.
– Đúng vậy.
Thiếu niên rất tự nhiên gật đầu thừa nhận.
– Ngươi căn bản chưa bao giờ ngồi xe, sao lại nói không thích ngồi taxi?
Tiễu mỹ nữ tức tối hỏi.
– Lão bà của ta nói với ta, ngồi taxi phải trả tiền.
Thiếu niên trả lời.
– Như ngươi còn có thể tìm được lão bà?
Tiểu mỹ nữ rất thù dai, gia hỏa này vừa nói nàng chỗ nào cũng nhỏ, hiện tại nàng tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội châm chọc hắn.
– Lão bà của ta rất xinh đẹp.
Thiếu niên nhìn tiểu mỹ nữ:
– So với ngươi đẹp hơn nhiều.
– Ngươi nói khoác!
Tiểu mỹ nữ một mặt coi thường, tên gia hỏa này trông cũng chẳng ra sao, toàn thân trên dưới đều là hàng vỉa hè, thậm chí cả xe cũng chưa từng ngồi qua, còn không biết là từ cái khe núi nào mới chui ra, nàng mới không tin hắn có thể tìm được lão bà xinh đẹp!
– Tài xế đại ca, còn bao lâu nữa mới có thể đến thành phố Giang Hải vậy?
Thiếu niên hỏi.
– Hai giờ nữa.
Nam nhân vừa lái xe vừa trả lời.
– Còn hai giờ nữa là ta có thể gặp lại lão bà của ta!
Thiếu niên hiển nhiên rất vui vẻ.
– Lão bà của ngươi ở Giang Hải?
Tiểu mỹ nữ không nén nổi hỏi.
– Đương nhiên, nếu không ta đi Giang Hải làm gì?
Thiếu niên thuận miệng nói.
– Này, nếu lão bà của ngươi xinh đẹp như vậy, mà nàng còn ở Giang Hải, nói không chừng ta cũng quen biết, ngươi nói đi, nàng tên là gì?
Tiểu mỹ nữ tuy không tin tưởng tên nhà quê này có lão bà xinh đẹp, nhưng vẫn là có chút hiếu kỳ hỏi.
– Nàng tên là Kiều Tiểu Kiều.
Thiếu niên quay đầu lại nhìn vào tiểu mỹ nữ:
– Ngươi quen biết à?
Xe đột nhiên phanh gấp, nam nhân chính đang lái xe thiếu chút nữa đầu đụng vào vô-lăng.
– Kiều Tiểu Kiều?
Nam nhân thất thanh kinh hô, mà sau đó cả đại tiểu mỹ nữ đều dùng ánh mắt không thể tin được nhìn vào thiếu niên, cái danh tự này có xung kích lực đối với các nàng quá lớn.
– Tài xế đại ca, ngươi biết lão bà của ta à?
Thiếu niên có chút không rõ, lập tức khẽ cười hì hì:
– Lão bà của ta rất xinh đẹp phải không?
– Biểu tỷ, chẳng lẽ Giang Hải còn có một người khác cũng tên là Kiều Tiểu Kiều?
Tiểu mỹ nữ nhẹ giọng hỏi.
– Có lẽ vậy.
Đại mỹ nữ rất nhanh khôi phục lại như cũ:
– Tuấn Phong, tiếp tục lái xe đi.
Xe lại tiếp tục tiến về phía trước, không khí trong xe có chút trở lên quỷ dị.
– Này, nhà quê, ngươi thật quen Kiều Tiểu Kiều?
Quá vài phút, tiểu mỹ nữ cuối cùng cũng không kiềm nén được.
– Nàng là lão bà của ta, ta đương nhiên quen nàng.
Thiếu niên dùng ánh mắt khó hiểu nhìn vào tiểu mỹ nữ:
– Ngươi chẳng lẽ là ngu ngốc à?
– Ngươi mới ngu ngốc ấy!
Tiểu mỹ nữ phẫn nộ không thôi:
– Mà cho dù ngươi quen biết Kiều Tiểu Kiều, nàng cũng không có khả năng là lão bà của ngươi, thân phận của nàng là gì, làm sao có thể thích ngươi được chứ?
– Tiểu muội muội, ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi thích trời đông hay thích trời hè (Hạ Thiên)?
Thiếu niên nhãn châu chuyển động, mở miệng hỏi.
– Không được gọi ta là tiểu muội muội, ta không nhỏ, cũng không phải muội muội của ngươi!
Tiểu mỹ nữ một mắt trừng thiếu niên:
– Ta tên là Tô Bối Bối, ngươi có thể gọi ta là Tô đại tiểu thư, cũng có thể gọi ta là Bối Bối đại tỷ!
– Được rồi, Tô đại tiểu thư, ngươi trả lời vấn đề vừa rồi của ta đi.
Thiếu niên khẽ cười hì hì.
– Sao còn phải hỏi? Ta đương nhiên là thích trời hạ (Hạ Thiên) rùi, trời đông quá lạnh.
Tô Bối Bối bĩu bĩu môi.
– Vậy là đúng rồi, ngươi vừa nhìn thấy ta liền thích ta, lão bà của ta thích ta thì có gì lạ đâu?
Thiếu niên hì hì cười nói.
Tô Bối Bối trừng mắt với thiếu niên:
– Ta lúc nào nói là thích ngươi?
– Không phải vừa rồi ngươi nói thích Hạ Thiên sao?
Trong mắt thiếu niên chớp qua một tia giảo hoạt.
– Vậy thì sao?
Tô Bối Bối còn chưa rõ là chuyện gì.
– Ngươi thích Hạ Thiên, cũng chính là thích ta.
Thiếu niên khẽ cười hắc hắc:
– Ta họ Hạ, tên có một chữ là Thiên.
Tô Bối Bối không khỏi phải ngẩn người, nàng thế nào cũng không nghĩ tới, tên của gia hỏa này lại như vậy, không trách được tự nhiên hắn lại hỏi nàng cái vấn đề vớ vẩn kia.
– Làm gì có ai tên như vậy?
Sau phút chốc, Tô Bối Bối căm phẫn nói.
Hạ Thiên lại ở đó cảm khái:
– Nhiều người ưa thích ta như vậy, áp lực đối với ta thật là rất lớn!
– Buồn nôn!
Tô Bối Bối làm bộ như muốn nôn ọe.
– Đại sư phụ nói với ta, nữ hài tử buồn nôn quá nửa là mang thai.
Hạ Thiên một mặt đứng đắn nói.
– Ngươi!
Tô Bối Bối khuôn mặt đỏ bừng:
– Lưu manh!
– Nhị sư phụ nói với ta, ta trời sinh chính là một tên lưu manh.
Hạ Thiên vẫn một bộ dạng đứng đắn nói.
– Ta thấy đại sư phụ nhị sư phụ của ngươi cũng không phải là người tốt!
Tô Bối Bối hung hăng nhìn chằm chằm Hạ Thiên, nếu ánh mắt có thể giết người, Hạ Thiên sớm đã bị thiên đao vạn trảm.
– Tam sư phụ của ta nhất định sẽ ưa thích ngươi, bởi vì hắn với ngươi có cùng một cách nhìn, hắn nói đại sư phụ và nhị sư phụ của ta đều là hỗn đản.
Hạ Thiên khẽ cười hì hì.
– Ngươi sao lại có nhiều sư phụ như vậy?
Tô Bối Bối sắp điên mất rồi.
– Thần tiên tỷ tỷ nói cho ta, người khác từ nhỏ đến lớn ít nhất có mấy chục lão sư, ta chỉ có ba sư phụ cũng tính là không tệ rùi.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
– Thần tiên tỷ tỷ lại là ai?
Tô Bối Bối đầu đã có chút phát ngất.
– Thần tiên tỷ tỷ cũng là lão bà của ta.
Hạ Thiên trong mắt chớp qua một phần ôn nhu, biểu tình trên mặt trong nháy mắt cũng không cùng dạng.
– Lão bà của ngươi không phải là Kiều Tiểu Kiều sao?
Tô Bối Bối một trận đau đầu, gia hỏa này sao lời nói lại loạn như vậy a.
– Ngươi thật ngốc, thần tiên tỷ tỷ là đại lão bà của ta, Tiểu Kiều là tiểu lão bà, vấn đề đơn giản như vậy ngươi cũng không rõ ràng?
Hạ Thiên trong giọng nói mang theo một tia xem thường.
Nam nhân ở phía trước lái xe cuối cùng cũng không nhịn nổi:
– Bối Bối, gia hỏa này vốn bị bệnh thần kinh, em so đo cùng hắn làm gì?
– Tam ca, em cũng vừa mới biết hắn bị bệnh thần kinh mà!
Tô Bối Bối bĩu bĩu môi, không sai, hiện tại nàng đã tin tưởng não Hạ Thiên có vấn đề, như nói Kiều Tiểu Kiều là lão bà của hắn còn có một phần vạn khả năng là thật, đằng này lại nói Kiều Tiểu Kiều làm tiểu lão bà của hắn, khẳng định chỉ có ở trong ảo tưởng của mấy tên bị bệnh thần kinh.
– Tài xế đại ca, ta biết anh đố kị ta.
Hạ Thiên như cũ đắc ý nói.
– Đố kị ngươi? Tô Tuấn Phong ta lại phải đi đố kị với ngươi?
Nam nhân cảm giác thấy quá buồn cười.
– Đúng vậy, tam ca từ nhỏ đã là thiên tài, hai mươi hai tuổi đã lấy được học vị bác sĩ tại đại học Colombia ở Mỹ, sau khi về nước từ tay trắng khởi nghiệp, chỉ với thời gian ba năm đã xây lên một nhà công ty có tài sản ngàn vạn, lại phải đi đố kị cái loại nhà quê không có cả tiền ngồi taxi như ngươi à?
Tô Bối Bối khẽ hừ một tiếng:
– Tam ca so với ngươi có tiền, cũng đẹp trai hơn ngươi, nếu nói đố kị thì cũng phải là ngươi đố kị anh ấy mới đúng!
– Tài sản có ngàn vạn mà thôi, chờ đến lúc ta hai mươi lăm tuổi khẳng định sẽ không chỉ có chút ít tiền như vậy.
Hạ Thiên hời hợt nói.
– Như vậy mà còn là chút ít tiền?
Tô Bối Bối căm phẫn không thôi,
– Ngươi ngay cả taxi còn chưa ngồi, thế mà dám nói ngàn vạn chỉ là chút ít tiền?
– Lão bà của ta nói, nàng nhắm mắt một ngàn vạn không có, nhưng mở mắt sẽ có tiền triệu.
Hạ Thiên thờ ơ nói.
Tô Bối Bối không khỏi ngẩn ngơ, cả Tô Tuấn Phong cũng nhịn không nổi quay sang nhìn Hạ Thiên, chẳng lẽ gia hỏa thật sự quen biết Kiều Tiểu Kiều? Bởi vì bọn họ biết, xác thực Kiều Tiểu Kiều có bản sự như vậy, tư kim quay vòng trên tay của nàng chút ít cũng có vài chục triệu, trong nháy mắt tổn thất ngàn vạn hoặc lãi tiền triệu đều là có khả năng.
– Nhà quê, cho dù Kiều Tiểu Kiều là lão bà của ngươi thì tiền đó cũng là của nàng, không liên quan gì đến ngươi!
Tô Bối Bối hừ nhẹ một tiếng, giọng điệu mang theo chế nhạo:
– Chẳng lẽ ngươi muốn ăn bám?
– Thực ra thì lão bà là của ta, tiền của nàng đương nhiên cũng là tiền của ta, chẳng qua tam sư phụ nói với ta, nam nhân không thể ăn bám, cho nên ta quyết định chính mình sẽ đi kiếm tiền.
Hạ Thiên tràn đầy tự tin:
– Chờ sau khi ta tới Giang Hải, rất nhanh sẽ kiếm được tiền.
– Hừ, chỉ bằng ngươi như thế này, tám phần là chưa tốt nghiệp đại học, nhiều nhất cũng chỉ có thể đi làm dân công, một tháng có thể kiếm hai ba ngàn đồng cũng là không tệ.
Tô Bối Bối dùng ánh mắt xem thường nhìn Hạ Thiên.
– Thực ra ta cũng không đi học.
Hạ Thiên quay đầu nhìn Tô Bối Bối:
– Năm ta ba tuổi, ngày đầu tiên đi nhà trẻ thì trên đường đã gặp Thần tiên tỷ tỷ, hai chúng ta vừa gặp đã chung tình liền cùng nhau cùng lúc bỏ chạy.
“Phụt….” Đại mỹ nữ đang uống nước khoáng, vừa nghe như vậy liền một ngụm nước đều phun hết ra, sau đó là một trận ho khan kịch liệt, “Khụ…khụ…”
– Biểu tỷ, chị không sao chứ?
Tô Bối Bối nhanh chóng vỗ nhẹ lên lưng của đại mỹ nữ, một mặt quan tâm hỏi.
– Không có việc gì, chỉ bị sặc nước.
Đại mỹ nữ lắc lắc đầu, chỉ là lại nhịn không nổi dùng ánh mắt cổ quái nhìn vào Hạ Thiên, đây là người gì a, ba tuổi liền cùng người ta vừa thấy chung tình còn bỏ chạy nữa?
Chính vào lúc này cả xe đột nhiên chấn động, đồng thời còn có hai tiếng xì hơi, Tô Tuấn Phong đang lái xe sắc mặt cũng hơi biến, nhanh chóng giảm tốc độ của xe, phút chốc hắn liền đem xe dừng tại ven đường.
– Tuấn Phong, làm sao vậy?
Đại mỹ nữ vội vàng hỏi.
– Có thể bị nổ lốp, để ta xuống xem một chút.
Tô Tuấn Phong nói xong liền xuống xe.
Rất nhanh, Tô Tuấn Phong liền ở nơi đó trách mắng:
– Thật là gặp quỷ, không biết tên vương bát đản nào lại rải đinh trên đường, bánh trái phía trước cùng bánh phải phía sau đều bị cán phải đinh!
– Gì, nghiêm trọng như vậy? Vậy không phải không thể đi tiếp ư?
Tô Bối Bối kêu lên.
Bốn cái bánh xe bị hỏng hai cái, trên xe cũng không có bánh dự phòng, đương nhiên sẽ không cách nào đi tiếp, Tô Tuấn Phong nhìn quanh bốn phía cũng không thấy có chiếc xe nào khác, nguyên nhân có lẽ do hiện tại quá nóng nên cũng không có ai muốn tuyển chọn lúc này xuất môn.
Phía trước cách đó mấy trăm thước có một tòa nhà hai tầng, chính phía tường hướng về bên này được sơn hai chữ màu đỏ rất lớn: Làm lốp!
– Phía trước có một chỗ làm lốp, trước đến đó xem vậy.
Tô Tuấn Phong quay lên xe, thừa lúc hơi trong lốp còn chưa bị xì hết thì lái đến phía trước mấy trăm thước cũng không có vấn đề gì.
– Trên đường bị người rải đinh, vừa vặn phía trước lại có chỗ làm lốp, cái này cũng quá trùng hợp đi?
Tô Bối Bối tức tối nói:
– Em thấy tám thành là người ở chỗ đó cố ý làm ra.
Tô Bối Bối hoài nghi như vậy cũng rất bình thường, việc như thế này đã xảy ra ở rất nhiều nơi, chỉ là việc này rất khó tìm được chứng cứ nên mọi người cũng chỉ có thể tự nhận là mình xui xẻo mà thôi.
Trong lúc nói chuyện thì Tô Tuấn Phong cũng lái xe đến cửa của căn nhà, lấy tay ấn lên còi xe.
Một thanh niên đầu trọc nhanh chóng chạy ra, trên mặt cười cười:
– Ông chủ, xe hỏng gì ạ?
– Lốp xe cán phải đinh, có thể thay không?
Tô Tuấn Phong hỏi.
– Có thể, đương nhiên có thể!
Đầu trọc chuyển thân hướng phía trong gọi một câu,
– Đại Lưu, Tiểu Đỗ, làm việc!
Hai thanh niên đầu cua cầm lấy dụng cụ từ bên trong chạy ra, chạy một vòng quanh xe liền bắt tay vào làm việc, rất nhanh tháo ra hai cái lốp xe cán phải đinh, sau đó liền lăn chúng vào bên trong cửa hàng.
– Ông chủ, vào trong nghỉ ngơi một chút đi, bên trong có điều hòa, còn có nước đá cung cấp miễn phía nữa.
Đầu trọc chủ động mở cửa xe cho Tô Tuấn Phong.
Tô Tuấn Phong quay đầu lại phía sau nhìn đại mỹ nữ, hiển nhiên là muốn trưng cầu ý kiến của nàng.
– Vào trong đi.
Đại mỹ nữ mở cửa xuống xe trước.
Tô Tuấn Phong cùng Tô Bối Bối tự nhiên cũng cùng theo xuống xe, Hạ Thiên đi phía sau cùng, bốn người cùng lúc theo đầu trọc tiến vào trong nhà, đi vào bên trong một căn phòng y như lời đầu trọc nói có mở điều hòa, phía góc tường còn có một cái tủ lạnh.
– Ông chủ, tiểu thư, ngồi xuống trước đi!
Đầu trọc nhiệt tình chiêu đãi bốn người, còn từ trong tủ lạnh lấy ra bốn trai nước khoáng lạnh đưa cho mỗi người, khiến Tô Tuấn Phong âm thầm cảm khái phục vụ ở chỗ này còn không tệ.
– Bao lâu mới thay xong?
Đại mỹ nữ mở miệng hỏi.
– Nhanh nhất nửa giờ.
Đầu trọc trả lời:
– Chẳng qua…..
– Chẳng qua làm sao?
Đại mỹ nữ nhíu lông mày.
– Tiểu thư, còn là phiền hà các người trả trước tiền thay lốp cho chúng ta.
Đầu trọc vẫn là đầy mặt mỉm cười.
Tô Bối Bối lập tức bất mãn kêu lên:
– Này, người ta đều là sửa xong xe mới trả tiền chứ!
– Tiểu thư, cô có điều không biết, vốn dĩ là vậy, ta cũng muốn xe sửa xong mới nhận tiền công, nhưng mấy tên tiểu tử công nhân của ta lại không nghe lời, bọn chúng không nhận tiền trước đều là không nguyện ý đi làm việc, vốn thay lốp chỉ cần nửa giờ là xong nhưng bọn họ có thể kéo dài tới nửa ngày.
Đầu trọc cười hì hì giải thích,
– Ta nghĩ mấy vị khẳng định không muốn đợi lâu như vậy, vì suy nghĩ cho mấy vị nên ta chỉ có thể nhận tiền trước mà thôi.
– Ngươi sao lại như vậy?
Tô Bối Bối có chút giận:
– Đây không phải là ngươi uy hiếp chúng ta ư?
– Bao nhiêu tiền?
Đại mỹ nữ nhàn nhạt hỏi.
Đầu trọc giơ lên một ngón tay.
– Một trăm đồng?
Tô Bối Bối lại bất mãn kêu lên:
– Có nhầm lẫn gì không vậy, ta nghe nói thay lốp nhiều lắm cũng hai ba mươi đồng là cùng.
– Tiểu thư, cô hiểu lầm, không phải một trăm khối.
Đầu trọc lắc lắc đầu.
– Mười đồng? Vậy còn không sai.
Tô Bối Bối nói chung mới mãn ý:
– Còn tính là tiện nghi.
– Tiểu thư, là một ngàn đồng.
Đầu trọc trong lòng thầm mắng, ở đâu lại tới một con nha đầu ngốc này, mười đồng còn không đủ mưa mấy chai nước khoáng ấy chứ!
– Cái gì? Một ngàn?
Tô Bối Bối nhảy dựng lên, tức giận trừng mắt với đầu trọc:
– Ngươi sao không đi ăn cướp đi?
– Tiểu thư, ăn cướp là phạm pháp, chúng ta không làm việc phạm pháp.
Đầu trọc một mặt ôn hòa, hắn đối với phản ứng của Tô Bối Bối cũng không cảm giác được có gì kỳ quái, hắn cũng không phải lần thứ nhất gặp đến tình huống như thế này.
– Bối Bối, không cần nói nữa.
Đại mỹ nữ mở túi xách lấy ra một xấp tiền mặt, rút ra mười tờ đưa cho đầu trọc:
– Đây là một ngàn đồng, phiền hà các ngươi nhanh chút, chúng ta đang vội.
Đầu trọc nhận lấy tiền, lại không có đi ra:
– Tiểu thư, còn thiếu một ngàn đồng.
– Các ngươi đừng có thái quá!
Tô Tuấn Phong cũng không thể nhẫn được nữa.
– Ông chủ, một cái bánh xe một ngàn đồng, hai cái bánh xe đương nhiên là hai ngàn, ta mặc dù ít đọc sách nhưng phép tính đơn giản như vậy vẫn là biết tính.
Đầu trọc không nhanh không chậm nói.
– Cầm lấy đi!
Đại mỹ nữ lại rút ra mười tờ tiền đưa đến tay đầu trọc,
– Nếu các ngươi có thể trong mười năm phút làm xong, ta sẽ trả thêm hai ngàn cho các ngươi.
– Cảm ơn tiểu thư.
Đầu trọc ngẩn ngơ, mỹ nữ này cũng thật là hào phóng ngoài cả hắn dự liệu, chẳng qua hắn rất nhanh phản ứng lại:
– Xin tiểu thư yên tâm, chúng ta nhất định sẽ nhanh chóng giúp cô thay xong săm lốp!
Đầu trọc rất nhanh rời đi, Tô Bối Bối lại ở nơi đó xì xào:
– Biểu tỷ, đám người này rõ ràng là thừa dịp cháy nhà mà đi hôi của, làm sao lại cho bọn hắn nhiều tiền như vậy?
– Ta chỉ muốn nhanh chóng về Giang Hải, mấy ngàn đồng chỉ là việc nhỏ.
Đại mỹ nhân nhàn nhạt nói.
– Cũng không biết hôm nay làm sao lại gặp nhiều chuyện như vậy, trước kia chúng ta về Giang Hải đều rất thuận lợi mà.
Tô Bối Bối trề lên miệng nhỏ, sau đó liền đem hết bất mãn chuốc lên người Hạ Thiên:
– Ta thấy ngươi chính là Tai tinh, ngươi mới lên xe một lúc, xe liền bị hỏng!
– Thần tiên tỷ tỷ nói ta chính là đại Phúc tinh, lão bà của ta nói gặp được ta cũng là vận may lớn nhất cuộc đời nàng.
Hạ Thiên hiển nhiên không đồng ý với cách nói của Tô Bối Bối.
– Bệnh thần kinh, hoang tưởng điên dại, không cách trị!
Tô Bối Bối bĩu bĩu môi.
– Chỉ cần là bệnh đều có thể chữa, bệnh thần kinh cũng chỉ là hệ thần kinh có chút vấn đề mà thôi, đều có thể chữa khỏi.
Hạ Thiên lắc lắc đầu nói.
– Làm như ngươi là thần y không bằng!
Tô Bối Bối dùng ánh mắt xem thường nhìn vào Hạ Thiên.
– Không sai, ta chính là thần y.
Hạ Thiên lại không thấy gì không đúng, gật gật đầu.
– Ngươi không nói khoác sẽ chết à?
Tô Bối Bối không giọng điệu không tốt nói.
Hạ Thiên một mặt vô tội:
– Không trách được đại sư phụ nói với ta, bây giờ nói thật luôn không ai tin tưởng.
Tô Bối Bối hung hăng trừng Hạ Thiên, cuối cùng không tiếp tục nói chuyện.
Khoảng mười phút sau, đầu trọc lại xuất hiện trước mặt mọi người.
– Sửa xong rồi chứ?
Đại mỹ nữ đứng dậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!