Cửa xe mở ra, một người từ bên trong bước xuống, người này rất quen thuộc với tôn hinh hinh, nhưng nàng không thể nào liên hệ hắn và chiếc Volvo kia.
– Ủa, đây không phải là Hạ Thiên sao?
Phương Hiểu Như cũng hô lên một tiếng khá trầm.
Không sai, đó chính là Hạ Thiên, mà lúc này Hạ Thiên cũng đã đi đến chào hỏi Tôn Hinh Hinh:
– Chị Hinh!
Mà chiếc xe Volvo cũng nhanh chóng bỏ đi, người trong xe không lộ mặt ra ngoài.
– Này, Hạ Thiên, tối qua anh đi đâu vậy?
Phương Hiểu Như chạy đến hỏi:
– Chị Hinh nói anh cả đêm không về, không phải đi chơi bời ở đâu đấy chứ?
Tôn Hinh Hinh tuy không hỏi nhưng cặp mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên, tất nhiên nàng cũng rất muốn biết đáp án.
– Anh cùng ở với vợ.
Hạ Thiên thuận miệng trả lời.
– Vợ anh?
Phương Hiểu Như không tin:
– Ai cơ?
– Không phải anh đã nói rồi sao?
Hạ Thiên có chút buồn bực:
– Chính là Kiều Tiểu Kiều!
– Lại là Kiều Tiểu Kiều!
Phương Hiểu Như bĩu môi:
– Vậy thì chồng em sẽ là Steve Jobs.
– Steve Jobs là ai?
Hạ Thiên có chút bực bội:
– Không phải em nói Bill Gates là chồng mình sao?
– À, Steve Jobs và Bill Gates đều giống nhau, cả hai đều là người có tiền.
Phương Hiểu Như giải thích một câu.
– Steve Jobs và Bill Gates làm gì?
Hạ Thiên hỏi bằng giọng có chút tò mò.
– À…Steve Jobs bán táo, còn Bill Gates bán cửa sổ!
Phương Hiểu Như có chút đau đầu, người này ở đâu ra vậy, hai người nổi tiếng như thế mà không biết sao?
– Hạ Thiên, cậu đừng nghe lời Hiểu Như.
Tôn Hinh Hinh cuối cùng cũng không nhịn được:
– Người ta là Steve Jobs, cũng không phải bán táo, mà là ông chủ hãng điện thoại Apple.
– Điện thoại Apple sao?
Hạ Thiên gãi đầu, sau đó hắn móc trong túi ra một thứ:
– Có phải cái này không?
– Á, iphone 4!
Phương Hiểu Như chợt liếc mắt rồi cướp ngay:
– Thứ này phải vài ngàn đồng, Hạ Thiên, tối qua không phải anh qua đêm với phú bà đấy chứ?
– Vợ anh đưa đấy.
Hạ Thiên có chút bất đắc dĩ, sao đến tận lúc này Phương Hiểu Như vẫn chưa tin Kiều Tiểu Kiều là vợ hắn?
– Hừ, tôi không tin.
Phương Hiểu Như bĩu môi:
– Nếu Kiều Tiểu Kiều thật sự là vợ anh, hôm nay còn đưa anh đến đây làm gì?
– Anh đã nhận của chị Hinh một tháng lương, ít nhất cũng phải làm việc một tháng chứ?
Hạ Thiên cảm thấy làm người phải giữ chữ tín, tuy đã tìm được Kiều Tiểu Kiều nhưng đã nhận lương của Tôn Hinh Hinh, ít nhất phải làm ở đây đủ một tháng.
Hơn nữa Hạ Thiên cũng không phải kẻ thích ăn bám, dù tìm được Kiều Tiểu Kiều thì hắn vẫn phải nghĩ biện pháp kiếm tiền cho riêng mình.
Kiều Tiểu Kiều cũng không nói gì với ý nghĩ của Hạ Thiên, vì vậy đưa cho hắn một chiếc điện thoại để giữ sự liên lạc giữa hai người, sau đó tự lái xe đưa Hạ Thiên đến cửa hàng hoa Hinh Hinh.
– Đại ca, đại ca!
Tên mập chạy đến không kịp thở, đúng là Vương Kiệt.
– Anh đến đây làm gì?
Phương Hiểu Như tức giận nói.
-Đại ca, may mà anh không sao, em còn sợ anh xảy ra chuyện.
Khi thấy Hạ Thiên thì Vương Kiệt thở phào nói.
– Anh tất nhiên sẽ không việc gì.
Hạ Thiên nói mà chẳng thèm để ý:
– Dù bọn họ thật sự bắt anh cũng phải thả đi thôi.
– Đại ca đúng là đại ca, trâu bò quá.
Vương Kiệt bắt đầu vuốt mông ngựa.
Phương Hiểu Như bây giờ đã không nhịn được, nàng hừ một tiếng nói:
– Nịnh hót.
Vương Kiệt có vẻ rất rãnh rỗi, cả buổi sáng đều ở lại cửa hàng hoa Hinh Hinh, thỉnh thoảng yêu cầu Hạ Thiên chỉ giáo võ công. Nhưng mỗi lần như vậy đều bị Hạ Thiên dùng một câu đánh ngược trở về:
– Đợi đến khi anh gặp em gái của chú rồi nói sau.
Mùa này cửa hàng bán hoa Hinh Hinh tương đối quạnh quẽ, mà Hạ Thiên cũng không có nhiệm vụ tặng hoa, vì quá nhàm chán mà hắn phải nghịch chiếc điện thoại quả táo mà Kiều Tiểu Kiều đã tặng. Nhưng nghịch ngợm cả ngày cũng không biết đủ chức năng của chiếc điện thoại, cũng may hắn học được cách gọi điện thoại.
Hạ Thiên nhàm chán gọi điện thoại cho Kiều Tiểu Kiều nhưng chỉ nói được vài phút, Kiều Tiểu Kiều hình như khá bận rộn. Sau đó Hạ Thiên lại làm một chuyện mà Phương Hiểu Như cho rằng không có việc gì làm sinh phá hoại.
Hạ Thiên vốn chỉ có một dãy số của Kiều Tiểu Kiều, nhưng sau khi biết cách lưu số điện thoại thì hắn lại lưu vào danh bạ số điện thoại của ba người Tôn Hinh Hinh, Phương Hiểu Như và Vương Kiệt. Sau đó hắn bắt đầu gọi điện.
– Chị Hinh sao? Tôi là Hạ Thiên!
– Ờ…Biết rồi, tôi đang ở bên cạnh cậu… ….
– Vương Kiệt, anh là đại ca!
– Đại ca, em đang ở sau lưng nghe lời anh chỉ bảo.
– Alo… ….
– Là em, cúp máy đây, gọi tốn tiền.
Khi thấy Hạ Thiên còn tiếp tục muốn gọi thì Phương Hiểu Như cuối cùng cũng không nhịn được nói:
– Hạ Thiên, anh chán quá thì cùng chị Hinh đi dạo, đừng quấy rầy điện thoại của em.
Đúng lúc này điện thoại của Tôn Hinh Hinh chợt đổ chuông:
– Em là hoa hồng của anh, em là hoa… ….
Vẻ mặt Phương Hiểu Như chợt xám đen:
– Hạ Thiên, muốn di dạo với chị Hinh cũng không cần phải gọi điện thoại.
– Không phải anh!
Hạ Thiên cảm thấy rất vô tội.
– Không phải anh sao?
Phương Hiểu Như cầm điện thoại của Hạ Thiên lên xem xét, quả nhiên không gọi, mà Tôn Hinh Hinh lúc này cũng đang nghe điện thoại.
– Chào anh, tôi là…Đúng, không có vấn đề, điện thoại là…Yên tâm, chúng tôi sẽ đưa đến.
Hạ Thiên cuối cùng cũng bắt đầu công tác.
Người gọi điện cho Tôn Hinh Hinh là một người tên là Lô Cương, người này trước đó là sinh viên đại học Giang Hải, hai năm trước tìm được một bạn gái học chung trường. Trong thời gian hai năm Lô Cương đã tặng gần trăm bó hoa, hơn nữa mỗi bó hoa đều khá xa hoa, nghe nói đã tiêu phí hơn mười ngàn tiền hoa, có thể nói hắn là khách quý của cửa hàng hoa tươi Hinh Hinh.
Năm nay Lô Cương đã tốt nghiệp, mấy tháng trước đã ra đi làm, mà bạn gái của hắn thì chưa ra trường, nghe nói hè năm nay cũng không về nhà mà ở lại trường. Hôm nay là sinh nhật bạn gái, Lô Cương không thể đến được, vì vậy mới gọi điện thoại đến yêu cầu cửa hàng hoa Hinh Hinh tặng cho bạn gái một bó hoa.
Tuy bây giờ cửa hàng bán hoa là không ít nhưng Lô Cương tín nhiệm cửa hàng mình hay ghé đến, mà Tôn Hinh Hinh nhận được điện thoại cugnx không chần chừ, nàng lên tiếng hỏi số điện thoại của bạn gái điện thoại, sau đó hứa hẹn sẽ đưa hoa đến tận tay.
Bạn gái của Lô Cương là Lôi Tiếu Nguyệt, khi Tôn Hinh Hinh liên lạc thì Lôi Tiếu Nguyệt đã không còn ở trong trường, nhưng chiều nay nàng sẽ quay về. Mà đến chiều khi Tôn Hinh Hinh điện thoại thì Lôi Tiếu Nguyệt lại nói đến tối mới về, mà đến sáu giờ tối Tôn Hinh Hinh gọi lại thì đối phương nói đến khuya mới về, có lẽ sau mười hai giờ khuya mới về nhà.
Hôm nay là sinh nhật Lôi Tiếu Nguyệt, nếu sau mười hai giờ đêm mới đến tặng hoa thì mất hết ý nghĩa. Vì rơi vào đường cùng, Tôn Hinh Hinh đành điện thoại cho Lôi Tiếu Nguyệt để hỏi vị trí hiện tại, sau đó sẽ đưa hoa tới. Lôi Tiếu Nguyệt ở bên kia do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng cho một địa chỉ, là khách sạn Lam Thiên.
Sau đó Hạ Thiên ôm một bó hoa lớn chạy đến khách sạn Lam Thiên. Tôn Hinh Hinh cũng lo lắng Hạ Thiên không tìm được, đang định cùng đi thì Vương Kiệt đã xung phong nhận việc, tình nguyện dẫn đường cho Hạ Thiên. Tất nhiên Tôn Hinh Hinh cầu còn chưa được, vì vậy nàng chỉ nhắn Hạ Thiên giao hoa xong thì về nhà, không cần phải quay lại cửa hàng hoa.
Hạ Thiên ôm một bó hoa hồng lớn leo lên xe buýt mà hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người. Khách sạn Lam Thiên cách khá xa đại học Giang Hải, Hạ Thiên ngồi xe buýt nửa giờ mới đến nơi.
Khi đến bên ngoài khách sạn Lam Thiên thì Hạ Thiên lấy điện thoại ra gọi cho Lôi Tiếu Nguyệt.
– Chào chị, tôi là nhân viên cửa hàng hoa Hinh Hinh, xin hỏi…Cái gì?
Hạ Thiên có chút buồn bực, vì người phụ nữ ở đầu dây bên kia nói mình không còn ở khách sạn Lam Thiên, đang hát karaoke ở một ở một quán Thịnh Thế gì đó.
– Này, người phụ nữ này có muốn nhận hoa không?
Vương Kiệt rất bất mãn:
– Tôi thấy con đàn bà này tám phần theo thằng khác rồi.
– Có lẽ chúng ta đi quá chậm.
Hạ Thiên thì không để ý, người ta dù không yêu cũng chẳng quan hệ gì đến hắn, nhưng đây là lân đầu tiên hắn đi tặng hoa, dù thế nào cũng phải đưa đến tay gia chủ.
– Đại ca, chúng ta còn phải đến quán karaoke Thịnh Thế gì đó sao?
Vương Kiệt nói với vẻ mặt đau khổ.
– Chú biết quán karaoke đó ở đâu không?
Hạ Thiên hỏi.
Thịnh Thế là một quán karaoke rất nổi tiếng, Vương Kiệt tất nhiên biết rất rõ, mà quán karaoke này cũng không quá xa khách sạn Lam Thiên, đi bộ mười phút là đến.
Hạ Thiên ôm một bó hoa đi về phía quán karaoke Thịnh Thế, cũng không quan tâm đến người ngoài. Hắn cảm thấy đưa hoa đến đây dù sao cũng có chút quái dị, địa phương này hỗn tạp đủ hạng người, cũng không thiếu mấy thằng tâm thần đến tặng hoa. Khi đến nơi thì một tiểu thư xinh đẹp mặt sườn xám đứng ở cửa cười tủm tỉm cúi chào Hạ Thiên, nàng dùng giọng ngọt ngào nói bốn chữ “Kính chào quý khách”.
Hạ Thiên lại bấm điện thoại cho Lôi Tiếu Nguyệt, lúc này hắn đã có chút khó chịu, hôm nay hắn chỉ gọi cho vợ Kiều Tiểu Kiều một lần, mà lại gọi hai lần cho Lôi Tiếu Nguyệt này.
Cũng may Lôi Tiếu Nguyệt vẫn còn ở trong quán karaoke, Hạ Thiên nói mình đang ở bên ngoài, Lôi Tiếu Nguyệt lập tức đi xuống.
Chưa đến hai phút thì một cô gái xinh đẹp từ bên trong đi ra, khi thấy Hạ Thiên đang ôm bó hoa thì lập tức tiến đến.
– Anh là nhân viên cửa hàng hoa Hinh Hinh sao? Em là Lôi Tiếu Nguyệt, có thể giao hoa cho em.
Cô gái nhanh chóng nói.
– Sinh nhật vui vẻ.
Hạ Thiên đưa hoa đến, hắn mở lời chúc sinh nhật vui vẻ. Đây là những gì Tôn Hinh Hinh đã căn dặn trước đó, khi thấy Lôi Tiếu Nguyệt phải nói vài lời.
– Cám ơn.
Lôi Tiếu Nguyệt nhận hoa rồi xoay người bỏ đi, bộ dạng rất vội vàng.
– Tốt, Lôi Tiếu Nguyệt, cô quả nhiên hẹn hò bạn trai sau lưng tôi.
Một giọng nói tức giận chợt vang lên, một tên đàn ông cao gầy đeo kính mắt chợt đứng chắn trước mặt Lôi Tiếu Nguyệt.
– Triệu Tranh, anh đừng hiểu lầm… ….
Lôi Tiếu Nguyệt vội vàng giải thích.
– Tôi tận mắt nhìn thấy, còn gì mà hiểu lầm?
Tên đàn ông được gọi là Triệu Tranh có vẻ rất tức giận:
– Hôm nay cô liên tục nhận điện thoại, tôi đã sớm cảm thấy không đúng, bây giờ để tôi bắt tận tay rồi nhé. Cô còn nói đã chia tay bạn trai rồi sao?
Triệu Tranh càng nói càng lớn, hắn đẩy Lôi Tiếu Nguyệt ra, sau đó phóng về phía Hạ Thiên:
– Mày là bạn trai trước đó của Lôi Tiếu Nguyệt sao?
– Hừ, tao thèm vào, người phụ nữ này có liên quan gì đến chúng tao sao?
Vương Kiệt không khỏi cảm thán, chẳng lẽ những năm gần đây con gái thích chơi trò chân đạp hai thuyền? Trước đó bạn gái Trương Lỵ của hắn đã cùng một chỗ với Tô Tử Cường, mà bây giờ Lôi Tiếu Nguyệt cũng ở sau lưng Lô Cương hẹn hò với người khác.
Hạ Thiên nhíu mày, người này toàn thân đều bốc mùi rượu, rõ ràng là đã uống say.
– Triệu Tranh, anh đừng hiểu lầm, anh ta chỉ là nhân viên cửa hàng bán hoa đến tặng hoa mà thôi.
Lôi Tiếu Nguyệt vội vàng giải thích.
– Tặng hoa sao?
Triệu Tranh chợt sững sờ, sau đó lại bất mãn:
– Này, ai bảo mày tặng hoa cho bạn gái tao? Tao không đặt hoa, mày đem hoa đến làm gì?
– Này, mày có bệnh không?
Vương Kiệt bất mãn nói:
– Có người đặt hoa, chúng tao đi tặng, mày không phục thì đi mà tìm thằng đặt hoa, gào rống trước mặt chúng tao làm gì?
– Con mẹ nó, dám mắng bố à?
Triệu Tranh tức giận nói.
– Này, tao chửi đấy, chửi thì mày làm gì được tao?
Vương Kiệt bình thường cũng không to gan như lúc này, nhưng bây giờ có Hạ Thiên ở bên cạnh, tất nhiên hắn sẽ không sợ. Hắn đã từng được thấy tận mắt bản lĩnh đánh nhau của Hạ Thiên, hắn không tin mình sẽ thiệt thòi.
– Tốt, có dũng khí!
Triệu Tranh dùng ánh mắt hung hăng nhìn Vương Kiệt:
– Mày ngon thì đứng đây đợi một phút.
Triệu Tranh nói xong thì lập tức chạy vào bên trong.
– Đợi thì đợi, tao cóc sợ.
Vương Kiệt cũng không vui sướng gì:
– Không phải chỉ là tặng hoa sao? Chúng tao đến tặng thì có liên quan gì?
Hạ Thiên cũng thấy mình rất vô tội, nhưng chẳng có quan hệ gì. Nếu bản thân hắn muốn tặng hoa cũng không thể đưa cho Lôi Tiếu Nguyệt, tuy người này có chút tư sắc nhưng còn lâu mới đạt đến tiêu chuẩn của hắn.
– Những năm gần đây đám người bị bệnh tâm thần là hơi nhiều.
Hạ Thiên cảm thấy tên Triệu Tranh có tám phần bị điên. Ngày hôm qua hắn đã gặp Hoàng An Bình, hôm nay lại gặp một tên khác, mà bệnh tâm thần quá nhiều cũng làm hắn cảm thấy cần phải tổ chức chữa trị chuyên môn, như vậy sẽ thu được khối tiền.
Nhưng khi Hạ Thiên còn đang cảm khái thì một đám thanh niên đã từ trong quán karaoke phóng ra, mỗi người đều câm trên tay một ống tuýp, bộ dạng rất hùng hổ.
– Đúng là hai thằng kia, đánh chết mẹ chúng nó cho tao.
Triệu Tranh chỉ tay về phía Hạ Thiên và Vương Kiệt:
– Đừng để chết người là được.
Vương Kiệt chợt cảm thấy phát lạnh, hắn vô thức lui về phía sau vài bước rồi trốn sau lưng Hạ Thiên. Đúng là nói giỡn, chỉ cần một tên tiến lên thì Vương Kiệt đã đánh không lại, huống hồ là mười tên? Lúc này hắn cũng chỉ biết đặt niềm tin lên đại ca, hy vọng đại ca tiếp tục thi triển thần uy.
Đám người vọt đến trước mặt Hạ Thiên, những ống tuýp được đưa lên cao, nhưng khi thấy rõ bộ dạng của Hạ Thiên thì lại không dám đánh xuống.
– Đại…Đại ca, là anh sao?
Tên phóng đến đầu tiên dùng giọng lo sợ nói, trong lòng hắn thầm kêu khổ, sao lại gặp mặt tên biến thái này.
– Anh quen chú sao?
Hạ Thiên có chút kỳ quái, người này là ai?
– Đại ca, anh không nhớ, ngày hôm qua chúng em và Báo ca… ….
Người này nở nụ cười mà trong lòng cực kỳ buồn bực, thì ra ngày hôm qua vị đại gia này đánh bọn họ một trận, nhưng sau đó không nhớ gì.
– À, là các chú sao?
Hạ Thiên bĩu môi:
– Các chú vung ống tuýp muốn đánh anh sao?
– Không, tất nhiên là không, nào dám.
Người này vội vàng thu ống tuýp trở về, trên mặt là nụ cười lấy lòng:
– Đại ca, anh đến hát sao? Em sẽ lập tức đi chuẩn bị phòng tốt cho anh.
– Hắc Tam, mày đang làm gì vậy? Còn chưa ra tay sao?
Triệu Tranh ở bên kia chợt rống lên.
– À, Triệu thiếu gia, anh uống rượu say rồi, vào nghỉ ngơi chút đi.
Hắc Tam nói với vẻ mặt đau khổ, tiểu tử này đến đây náo loạn, hắn cũng không muốn bị đánh.
– Bốp!
Triệu Tranh vung tay cho Hắc Tam một bạt tai:
– Tao bảo mày đánh người, mày điếc rồi à? Không muốn lăn lộn nữa sao?
Hắc Tam chợt ngây người nhưng cũng lập tức tức giận, tiểu tử khốn kiếp này đám đánh mình sao?
– Tam ca, có theo lời hắn không?
Một tên sau lưng Hắc Tam chợt hạ giọng nói, hắn dùng ánh mắt không chút thiện cảm nhìn Triệu Tranh. Chỉ cần Hạ Thiên ra lệnh một tiếng thì cây tuýp trên tay hắn sẽ không do dự mà đập xuống người Triệu Tranh.
Trên danh nghĩa thì quán karaoke này thuộc về cha Triệu Tranh, đám người Hắc Tam chẳng qua được cha Triệu Tranh mời đến bảo kê, vì vậy mà Triệu Tranh có thể tùy ý sai bảo. Nhưng Triệu Tranh cũng không biết, ông chủ thực tế của quán karaoke này chính là Đinh Báo, cha Triệu Tranh chẳng qua chỉ là kẻ làm công cho Đinh Báo mà thôi. Nếu xét theo Đinh Báo thì địa vị của Hắc Tam còn cao hơn cha của Triệu Tranh, lúc này Triệu Tranh dám tát Hắc Tam, tất nhiên đám đàn em sẽ không nhịn được.
– Thôi bỏ, trước tiên cứ nhịn một chút.
Hắc Tam liếc mắt nhìn Triệu Tranh, hắn quyết định không gây chuyện. Đối với hắn thì quan trọng nhất phải làm sao cho vị đại nhân Hạ Thiên kia cất bước, hắn cũng không muốn đối phương tức giận đập nát quán karaoke này. Đến lúc đó sợ rằng hắn sẽ khó ăn nói với Báo ca.
– Đại ca, nếu anh đang bận thì em sẽ cho anh em đưa anh quay về.
Hắc Tam dùng ánh mắt và vẻ mặt cung kính nhìn Hạ Thiên, trước tiên phải tiễn chân vị đại ca kia, sau đó mới tính sổ với tiểu tử Triệu Tranh.
– Không cần, chúng tôi tự về.
Khi thấy Hắc Tam khách khí như vậy thì Hạ Thiên cũng không muốn gây ra phiền toái, hắn nói một lời với Vương Kiệt rồi cả hai xoay người bỏ đi.
Nhưng đêm nay có người nhất định phải ăn đòn, đúng lúc này Triệu Tranh đã rống lên:
– Chúng mày đứng lại đó cho tao.
Cũng không biết Triệu Tranh uống say quá hay chỉ đến mức bình thường, người này đơn giản không vừa mắt Hạ Thiên, vì vậy sau khi rống lên thì chụp lấy một ống tuýp trong tay người khác, sau đó phóng về phía Hạ Thiên.
– Bốp!
Ống tuýp tiếp xúc thân mật với đầu người.
Một tiếng kêu đau đớn vang lên, Triệu Tranh té xuống đất, mà người đập tuýp lên đầu Triệu Tranh chính là Hắc Tam. Đáng lý ra Hắc Tam muốn đợi Hạ Thiên đi rồi mới tính sổ Triệu Tranh, nhưng bây giờ hắn đã không nhịn được nữa, phải đánh Triệu Tranh một gậy.
– Kéo vào!
Hắc Tam phất tay, hai tên thủ hạ lập tức tiến lên kéo Triệu Tranh vào trong quán karaoke.
– Đại ca, không có gì, anh đi thong thả.
Hắc Tam nở nụ cười nịnh nọt nhìn Hạ Thiên.
Mà người đẹp mặt sườn xám ở cửa ra vào cũng không biết có chuyện gì xảy ra, Tam ca không phải đi giúp ông chủ nhỏ đánh nhau sao? Vì cái gì mà cuối cùng Tam ca lại đánh cho ông chủ nhỏ ngất xỉu?
– Đại ca, cũng là anh trâu bò, không ra tay cũng có thể đánh người.
Vương Kiệt lại càng sùng bái Hạ Thiên, nghe nói đánh người cũng phân chia cấp bậc, thấp nhất chính là ra tay đánh người, mà khi lên đến cấp mười thì chỉ cần dùng miệng mà không dùng tay. Mà đến cảnh giới cao nhất chính là dùng lời cho kẻ khác đánh nhau, mà tình huống vừa rồi rõ ràng là cảnh giới cao nhất.
Hạ Thiên bĩu môi, thật ra hắn rất thích tự mình ra tay, như vậy mới thích.
– Ông xã, có điện thoại, ông xã, có điện thoại… ….
Chuông điện thoại chợt vang lên, Hạ Thiên sững sốt một lúc lâu mới ý thức được đây là điện thoại của mình.
Hạ Thiên móc điện thoại iphone từ trong túi ra, hắn nhìn màn hình, thì ra người gọi đến là Tôn Hinh Hinh.
– Hạ Thiên, đã tặng hoa chưa?
Sau khi điện thoại nối thông thì Tôn Hinh Hinh đã nói.
– Vừa mới đưa đến.
Hạ Thiên thành thật trả lời.
– À, vậy thì quá tốt, cậu còn chưa dùng cơm tối, cậu mau trở về, tôi làm cơm tối chờ cậu.
Tôn Hinh Hinh nói xong thì cúp điện thoại.
Hạ Thiên quả thật còn chưa dùng cơm tối, nhưng hắn định đi đến chỗ Kiều Tiểu Kiều. Tôn Hinh Hinh bây giờ nói như vậy làm hắn cảm thấy nên quay về với nàng, nếu không sẽ làm cho người đẹp thất vọng.
Nửa giờ sau Hạ Thiên nhìn về phía những ngõ nhỏ u tối mà cảm thấy khó hiểu, hắn rõ ràng đã lạc đường.
Sau khi rời khỏi quán karaoke Thịnh Thế thì hắn ngồi xe buýt đi về nhà Tôn Hinh Hinh, Vương Kiệt cũng muốn đi ăn ké nhưng lại bị đại ca đuổi đi. Chị Hinh là của Hạ Thiên hắn, sao có thể cho Vương Kiệt ăn chùa?
Mà di chứng sau khi đuổi Vương Kiệt đi chính là Hạ Thiên không thể biết rõ đường về, sau khi xuống xe thì hắn chẳng còn phân biệt được đâu là đông tây nam bắc. Sau đó hắn tìm người hỏi đường, kết quả là tên kia không biết chỉ thế nào lại đưa Hạ Thiên tiến vào một ngõ nhỏ u tối.
Con hẻm này quá tôi và lạnh lẽo, Hạ Thiên muốn tìm người hỏi đường cũng không có ai. Khi chẳng còn biện pháp nào thì đành đi về phía trước, sau khi đi qua con hẻm thì tiếp tục hỏi thăm.
Một bóng đen đột nhiên phóng ra cản đường Hạ Thiên, một ánh dao lóe lên trong bóng tối, một giọng điệu trầm thấp và lạnh lẽo vang lên:
– Cướp đây, lấy ví và điện thoại ra.
– Cướp sao?
Hạ Thiên rất muốn dùng gương soi mặt mình, chẳng lẽ bộ dạng mình rất dễ bắt nạt sao? Trước đó đến tặng hoa thì có người muốn đánh, bây giờ lạc đường lại gặp cướp?
– Nhanh lên, lề mề vậy?
Tên cướp cầm dao tiến lên:
– Có tin anh xỏ lỗ trên người chú không?
– Không tin!
Hạ Thiên có chút khó chịu, cái quái gì thế này, rõ ràng là uy hiếp mình.
Tên cướp chợt sững sờ, hắn không ngờ thằng nhóc gầy yếu trước mặt dám nói ra những lời như vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!