“Nhập ngũ ba năm thì lợn nái cũng sánh ngang với Điêu Thuyền!”
Lâm Vũ nhếch khóe miệng lên: 'Huống hồ, anh đã làm quân nhân đã mười lăm năm rồi."
Thẩm Khanh Nguyệt hơi khựng lại, hơi thở đột nhiên trở nên gấp gáp.
Một lúc sau, cô tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Anh nói ai là lợn nái?”
"Em là Điêu Thuyền." Lâm Vũ nghiêm túc nói.
'Thẩm Khanh Nguyệt thở mạnh hơn, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, nghiến răng
nghiến lợi nói: "Lợn nái cũng sánh ngang với Điêu Thuyền! Ý anh là, tôi thậm chí còn không thể so sánh với một con lợn nái sao?"
...' Lâm Vũ nhất thời cạn lời, không biết nên nói gì. Logic của phụ nữ thực sự khó đoán. €ó điều tình trạng của Thẩm Khanh Nguyệt khiến hắn khá vui mừng.
Điều hắn lo lắng nhất không phải là Thẩm Khanh Nguyệt không chấp nhận anh, mà là cô quá câu nệ trước mặt mình.
Một người đàn ông bình thường sẽ không muốn vợ mình quá câu nệ trước mặt mình.
May mắn thay, xét theo tình hình hiện tại, sự lo lắng của hắn có phần dư thừa.
Sau khi bắt đầu trò chuyện, bầu không khí trên xe trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Hai người trò chuyện cười đùa, chẳng mấy chốc đã đến công ty của Thẩm gia.
Công ty của Thẩm gia là một công ty gia đình điển hình, chủ yếu sản xuất và kinh doanh linh kiện điện tử.
Vào thời kỳ hưng thịnh, công ty của Thẩm gia có giá trị thị trường từ hai đến ba chục tỷ. Có điều, những năm gần đây bị Lâm gia đàn áp, tình hình hoạt động hiện tại rất tệ và giá trị thị trường ước tính chỉ khoảng bốn đến năm tỷ.
Vừa đến cổng công ty đã thấy vài chiếc ô tô chặn cổng công ty.
Xe còn chưa dừng hẳn, những người trên xe lần lượt bước xuống.
Lâm Vũ dừng xe, quay đầu nhìn Thẩm Khanh Nguyệt: “Xem ra em gặp rắc rối rồi”
"Có lẽ là đến để giục nợ."
Thẩm Khanh Nguyệt lắc đầu mỉm cười, mở cửa xe bước ra ngoài.
Lâm Vũ lo lắng những người này sẽ xung đột với cô nên cũng xuống xe.
“Cô Thẩm, thuê tài xế rồi à?I”
Vương Minh Viễn thản nhiên liếc nhìn Lâm Vũ, mỉm cười nhìn Thẩm Khanh Nguyệt: “Nếu cô Thẩm vẫn đủ tiền thuê tài xế nên tôi đoán tài khoản của quý công ty không phải là không có tiền. Cô xem, cô có thể thanh toán khoản nợ tháng
trước cho chúng tôi không?"
Thẩm Khanh Nguyệt lập tức cau mày: “Anh Vương, hôm nay là ngày bao. nhiêu?”
"Ngày 17." Vương Minh Viễn trả lời.
Thẩm Khanh Nguyệt thẳng thắn nói: “Nếu tôi nhớ không nhầm, thời gian thanh toán của chúng tôi với công ty anh là ngày hai mươi hàng tháng đúng không?”
Vẫn chưa đến hạn mà đã đến ép thanh toán, rõ ràng là Vương Minh Viễn sợ chuỗi vốn của Thẩm gia sẽ hoàn toàn bị phá vỡ, sẽ không thu được tiền.
"Gô Thẩm, tôi cũng hết cách!"
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!