Bà thuận miệng muốn gọi Tiểu Vũ, nhưng lời đến khóe miệng mới phát giác không thích hợp.
Dù không biết Lâm Vũ có thân phận gì, nhưng trong lòng bà cũng biết xưng hô “Tiểu Vũ" này không phải ai cũng gọi được.
"Nó có chút việc phải làm." Tuyên Vân Lam cũng hiểu ý bà nên mỉm cười nói: "Cháu không biết cụ thể mọi người và Tiểu Vũ có hiểu lầm gì, nhưng Tiểu Vũ và Khanh Nguyệt đều nói không tức giận, mọi người không cần lo lắng."
“Thật sao?" Lão phu nhân kích động không thôi, tự trách nói: 'Lâm tiên sinh và Thẩm tiểu thư thật là đại nhân lượng lớn, so với sự rộng lượng của họ thì chúng tôi thật hổ thẹn!"
Nói xong, lão phu nhân lại kêu bọn Lạc Tiên Triều mang quà lên.
Một cặp ngọc như ý xanh biếc có giá trị năm sáu mươi triệu.
Một tượng phật Di Lặc làm bằng bạch ngọc Dương Chi, cũng có giá trị mấy chục triệu.
Rất rõ ràng, ngọc như ý này là tặng cho Lâm Vũ cùng Thẩm Khanh Nguyệt. Mà tượng phật Di Lặc là tặng cho Thẩm Vũ Nông.
"Thẩm tiểu thư, tôi biết cô và Lâm tiên sinh không quan tâm những vật này."
Lão phu nhân cười rạng rỡ nhìn Thẩm Khanh Nguyệt: “Chúng tôi không có ý gì khác, chỉ do trước đó hiểu lầm ý tốt của cô và Lâm tiên sinh, chúng tôi rất áy náy nên xin mọi người nhận lấy hai phần quà mọn này, nhận lời xin lỗi của chúng tôi."
"Cái này tôi không thể nhận." Thẩm Khanh Nguyệt lắc đầu, thái độ rất kiên quyết: “Trước đó Lâm Vũ đã nói chúng tôi đều không tức giận nên không cần mọi người nhận lỗi, mọi người cứ mang quà về đi!"
"Thẩm tiểu thư, xin các cô cất đi, đây chỉ là một chút tấm lòng của chúng tôi mà thôi." Lão phu nhân lại khuyên.
Mấy người Lạc Tiên Triều cũng thuyết phục. "Đem về đi! Chúng tôi sẽ không nhận." Thẩm Khanh Nguyệt lại từ chối rồi
đứng lên nói: "Tôi nhớ ra trong email còn có hai phần văn kiện chưa xử lý, mọi người cứ từ từ trò chuyện, tôi xin lỗi không tiếp được.”
Nói xong, Thẩm Khanh Nguyệt khế gật đầu với người nhà họ Lạc rồi bước nhanh lên lầu.
Cái tên Lâm Vũ này chắc đã sớm đoán được tình cảnh này nên mới mượn cớ rời đi, hại mình bị người nhà họ Lạc dây dưa!
Chờ lát nữa tìm được hắn, cô nhất định phải cắn hắn hai phát!
Nhìn bóng lưng Thẩm Khanh Nguyệt rời đi, người nhà họ Lạc lập tức xấu hổ muốn chết.
Mọi người đều ngầm hiểu chẳng có công chuyện công ty gì cả, chẳng qua là lấy cớ rời đi mà thôi.
Người ta căn bản không muốn nói nhiều với họ về hai phần quả này, thậm chí không muốn nghe họ thành khẩn xin lỗi!
"Mọi người cứ đem về đi!"
Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Thẩm Vũ Nông phất phất tay với họ, mỉm cười nói: "Họ nói không nhận thì sẽ không thu! Mọi người không cần lo lắng, họ nhất định không tức giận, bằng không hiện tại mọi người không có khả năng ngồi ở đây nói chuyện với chúng tôi."
Nghe Thẩm Vũ Nông nói vậy, trong lòng mọi người lập tức run lên. Ngụ ý của Thẩm Vũ Nông đã rất rõ ràng.
Nếu thật sự làm Lâm Vũ và Thẩm Khanh Nguyệt tức giận thì họ chỉ có con đường chết!
Sau khi trò chuyện với bọn Thẩm Vũ Nông thêm vài câu, đám người Lạc gia vội vàng mang quà rời đi.
Xe chạy xa được mấy cây số, lão phu nhân bảo mọi người tấp xe vào lề.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!