Một giây khi Trừ Tịch xuất hiện trước mặt mình, Tiêu Nam Chúc kỳ thực vẫn còn chưa phản ứng được đây là tình huống gì.
Dù sao đòn sấm kia của Kinh Trập đánh xuống cũng chỉ trong nháy mắt, Tiêu Nam Chúc dẫu có phản ứng nhanh hơn nữa thì cũng chỉ là một người bình thường, cho nên điều phản ứng duy nhất mà anh có thể làm ra ngay lập tức chính là đẩy Trương Thỉ đang đứng không xa ở ngay sau mình ra chỗ khác.
Thời điểm bị trận gió mạnh kia quật ngã trên mặt đất, theo bản năng ngẩng mặt nâng tay che chắn cường quang trước mắt, thì Tiêu Nam Chúc sắc mặt trắng bệch đã cảm thụ được đòn sấm đáng sợ kia đã sắp xuyên xuống đỉnh đầu mình, nhưng chỉ ngay sau đó, một dáng hình đỏ tươi liền bất ngờ xông vào tầm mắt, dùng một lực độ cơ hồ nghiền nát xương cốt toàn thân anh mà ôm anh thật chặt.
Một giây kia bọn họ dường như hợp thành một thể, cái ôm hòa hợp cùng tứ chi quấn quýt khiến hai cỗ thể xác dưới tiếng sấm nổ vang đều phát ra run rẩy đồng dạng.
Cùng nhau tiếp nhận tai ương ngập đầu đáng sợ này, Tiêu Nam Chúc có thể cảm nhận được khi đòn sấm kia đánh vào lưng Trừ Tịch, hắn đã phát ra một tiếng rên nhẹ đè nén.
Sau khi mọi thứ qua đi, Tiêu Nam Chúc cứng ngắc ngẩng mặt nhìn lên, anh nghe thấy vị lịch thần xuất hiện vào ngày không thuộc về mình, lúc này đang phơi bày vẻ đẹp thê lương diễm lệ dùng một loại thanh âm run rẩy mà gọi anh.
"Lịch sư...!May quá, chỉ cần ngài vô sự là tốt rồi."
Nháy mắt đó dường như đã thấy cả nước mắt đọng nơi khóe mắt Trừ Tịch, Tiêu Nam Chúc trong lòng nói chẳng rõ là tư vị gì kinh ngạc đến nửa ngày vẫn chưa phục hồi tinh thần.
Khó khăn lắm mới chờ được lúc đầu óc tỉnh táo nhưng tay thì vẫn cứ run rẩy, anh có chút muốn mở miệng nói chuyện, nhưng khi nhìn đến gương mặt tái mét xanh xao của Trừ Tịch thì lại một câu cũng chẳng nói được.
"Trừ Tịch..."
Cổ họng khô cằn mà gọi tên hồng y nam nhân một tiếng, trong lòng Tiêu Nam Chúc thiên hồi bách chuyển đến cuối cùng chỉ còn lại một loại tình cảm bí ẩn nóng bỏng đang lan tràn, anh không biết vị lịch thần đột ngột xuất hiện ở đây này tại sao lại liều mạng che chắn trước mặt mình như thế.
Sau khi đầu óc trống rỗng mà ôm Trừ Tịch lảo đảo ngồi dậy từ mặt đất, Tiêu Nam Chúc thần sắc cứng ngắc mắt nhìn một mảng lớn hồng y phía sau Trừ Tịch đã bị lôi điện thiêu hủy, hồng y rách nát phủ lên sống lưng tái nhợt đầy vết bỏng, vệt máu uốn lượn kia khiến người khác nhìn liền rét run.
Tiêu Nam Chúc lập tức sầm mặt cởi áo khoác trên người mình ra, dùng tư thế gần như ngang ngược thô lỗ mà quấn chặt Trừ Tịch nhìn qua như sắp ngã xuống tới nơi.
"Lịch sư?"
Trừ Tịch thần sắc mờ mịt lên tiếng, ban nãy khi hắn vừa vội vội vàng vàng lao ra từ trong niên lịch đã tiêu hao không ít khí lực, bây giờ lại bởi vì đón đỡ đòn sấm xuân kia của Kinh Trập mà cực kỳ uể oải.
Tuy nói đây cũng không tính là đả kích trí mạng gì đối với hắn, chút đau đớn ấy hắn còn chẳng buồn lưu tâm, nhưng có lẽ là do tận mắt chứng kiến tình trạng cận kề cái chết của Tiêu Nam Chúc mà cảm xúc cả người hắn đều xuất phát từ một loại trạng thái cực đoan căng thẳng vặn vẹo.
Giờ khắc này thấy Tiêu Nam Chúc lông tóc không gì tổn hại, Trừ Tịch quân tuy cuối cùng đã hạ xuống được sự nóng ruột nóng gan trong lòng, nhưng theo đó mà đến lại là sự tự trách nồng đậm, sợ hãi cùng thất vọng mất mác.
"Anh ngoan ngoãn lăn qua bên kia chơi đi."
Ngữ khí có gì đó không đúng mà nói như vậy, Tiêu Nam Chúc nhìn chằm chằm Trừ Tịch vẻ mặt phức tạp, nhưng vẫn là vì hắn mà cẩn thận sửa sang lại áo khoác khoác trên vai hắn, tránh đụng vào miệng vết thương trên lưng hắn.
Dù sao hiện giờ tình hình bên kia của Kinh Trập vẫn còn rất ác liệt, xà mẫu chết bằm kia tính kế người khác xong liền chuyển sang đối phó Kinh Trập, mà bởi vì lo lắng cho tình hình của Tiêu Nam Chúc và Trừ Tịch nên Kinh Trập cũng khó tránh khỏi bị phân tâm, chỉ trong chốc lát đã trúng ám toán đến mấy lần.
Tình hình như vậy tất nhiên không cho phép Tiêu Nam Chúc có quá nhiều chần chừ, cho nên anh chỉ đem tâm tình vừa mới bại lộ ngắn ngủi của mình thu liễm lại kỹ càng, chuẩn bị tiếp tục đi giết xà.
Thế nhưng Trừ Tịch rõ ràng đã hiểu lầm một loạt hành động này của anh, chỉ cho là anh mất hứng mới xa lánh mình như vậy.
Hắn đột nhiên nắm lấy cổ tay anh, vẻ mặt hốt hoảng muốn giải thích gì đó, Tiêu Nam Chúc bị dọa hú hồn thấy thế chỉ bình tĩnh đối diện với hắn, sau đó nâng tay lên sờ sờ vành mắt phát đỏ của Trừ Tịch, cau mày hỏi.
"Anh không đau sao?"
Lời này quả thực không giống tác phong của Tiêu Nam Chúc, nhưng vị thần quân sắc mặt tái nhợt ngước nhìn anh này lại thật sự khiến người ta tàn nhẫn chẳng đành.
Dù sao sau khi tận mắt thấy hắn vì mình mà da tróc thịt bong cam chịu lôi hình, thì Tiêu Nam Chúc đã không còn biết nên dùng phương thức nào mới có thể đền đáp lại loại tình nghĩa này nữa.
Anh từ trước đến nay chỉ có che chắn trước mặt người khác, giờ đây lại có người nguyện ý vì anh sinh vì anh tử, anh ngược lại có chút không biết làm sao.
Tiêu Nam Chúc nghĩ như vậy chợt thấy tâm tình phức tạp, cơ thể loạng choạng đứng lên từ trên mặt đất đầy đất khô cằn cùng xác trùng, sau khi dùng răng thô lỗ cắn tháo găng tay da xuống, anh cũng chẳng thèm nhìn đến biểu tình có chút cứng ngắc trong nháy mắt của Trừ Tịch, đã trực tiếp bế ngang hắn lên.
Vị thần quân trông tái nhợt ốm yếu này như có một bộ xương cốt nhẹ bỗng không trọng lượng, thời điểm Tiêu Nam Chúc bế hắn lên lại vô cùng nghe lời, chẳng hề nhúc nhích, thân hình chiều cao của hai người đều xấp xỉ, nhưng Tiêu Nam Chúc bế Trừ Tịch cũng không tính là vất vả.
Tuy nói hành động như vậy đối với Trừ Tịch thần quân cao quý mà nói có thể là có chút mạo phạm, nhưng Tiêu Nam Chúc hoàn toàn không muốn thấy hắn lại có tí mảy may tổn hại nào nữa nên vẫn cứ kiên trì mà làm thế.
Sau khi trầm mặc giấu Trừ Tịch vào trong xe của Trương Thỉ còn kinh hồn không thôi, Tiêu Nam Chúc sắc mặt không tốt lắm lại gõ gõ kính xe ra hiệu Trương Thỉ mở cửa, sau đó híp mắt như đang uy hiếp mà nhìn Trừ Tịch nãy giờ vẫn luôn cúi đầu không nói lời nào, cố ý lạnh giọng mở miệng nói.
"Anh nghe kỹ cho tôi, cho dù hôm nay anh chạy đến tăng ca, tôi cũng sẽ không phát lương cho anh, tôi nghe nói gần đây anh tìm người khắp nơi muốn tăng ca, bộ anh thiếu tiền lắm hả? Ở yên đây, không cho chạy ra nữa, đánh xong con rắn tham ăn kia tôi sẽ dẫn anh về nhà xử lý vết thương, đừng tưởng anh là lịch thần thì có thể tùy tiện làm loạn, biết chưa! Nếu như anh bị đánh chết thì chúng ta, mọi người đều sẽ chẳng còn đón Giao Thừa được nữa!"
Mặc dù làm ra bộ dáng lạnh lùng, nhưng lời nói lại không đủ để uy hiếp người khác, Trừ Tịch biết Tiêu Nam Chúc không phải đang trách mình, mà ngược lại nhìn qua còn kiểu rất lo lắng cho mình, điều này khiến cho hành động liều lĩnh ban nãy hắn làm ra khi kích động dường như trở nên có chút đáng giá.
Nhưng Trừ Tịch tựa hồ không mấy tin tưởng vào năng lực của lịch sư nhà mình cũng không còn kiên trì nói muốn ra ngoài hỗ trợ gì nữa, chỉ lộ ra thần sắc hơi phức tạp mà nhìn Tiêu Nam Chúc đang mở miệng nói chuyện với nam tử nhân loại trốn trên ghế lái kia.
"Cái kia...!Trương Thỉ, ông giúp tôi trông kỹ người này, nếu hắn chạy loạn thì ông lập tức kêu tôi lại đánh gãy chân hắn, biết chưa!!"
"Ok ok ok! Biết rồi!! Biết rồi!!"
Trên mặt đầy vết máu vẫn gật gật đầu nhanh chóng đáp lại, Trương Thỉ kinh hồn chưa thôi kỳ thực rất muốn hỏi đại mỹ nhân trong lòng Tiêu Nam Chúc này đây là từ đâu mà ra, thế nhưng nghĩ đến anh vừa mới ở trong sấm vang chớp giật mà vẫn có thể êm đẹp sống sót thì hắn chẳng còn dám hỏi, chỉ thành thành thật thật nhìn Tiêu Nam Chúc đóng cửa xe rời đi, rồi cùng Trừ Tịch đợi trong chiếc xe tạm thời an toàn này.
Nhưng rõ ràng dục vọng bát quái của con người là vĩnh viễn không có điểm dừng, cho nên tên vô lại Trương Thỉ gan to bằng trời này không đến hai giây đã bắt đầu bắt chuyện với Trừ Tịch bộ dạng người sống chớ lại gần đang ngồi một mình ở băng ghế sau, mà vấn đề đầu tiên y hỏi lại là...!
"Hê hê, soái ca à, cậu có chơi wechat khum? (* ̄▽ ̄)y"
............!
Kinh Trập từ lúc thấy Tiêu Nam Chúc và Trừ Tịch bị sấm của mình đánh trúng liền giận bay màu, một mặt cậu cáu giận sự khinh xuất ngu xuẩn của bản thân, mặt khác lại tràn ngập lửa giận mà nhắm thẳng vào thân con xà mẫu đầu sỏ kia tung chiêu.
Cậu vốn là một thần quân lười biếng không thích động đậy, nhưng giờ thật sự đã bị chọc tức, nên mỗi đòn sấm xuân nện xuống lòng sông lại càng lúc càng dữ dội, đem con xà mẫu vốn còn dự định thừa dịp vùng lên khi cậu chưa sẵn sàng nổ đến gầm rú kêu gào, trong không khí đều tràn ngập mùi cháy khét tanh hôi ghê tởm.
"Kinh Trập! Cậu bình tĩnh chút! Đánh vào 7 tấc của ả! Dùng chút lực đánh!!"
Xa xa trông thấy thần quân tựa như sát tinh đang vung lửa ở đằng kia, Tiêu Nam Chúc mới vừa bị bổ một phát nên thiệt lòng vẫn còn sợ hãi, may mà lần này Kinh Trập không còn dám tùy tiện đánh loạn lên người anh, thấy anh bình yên vô sự ở đó, đôi mắt lập tức đỏ bừng, vẻ mặt hổ thẹn mà hét to: "Lịch sư ta đánh không trúng nên làm sao bây giờ?" Một tiếng lịch sư này mang theo chút luống cuống cùng ủy khuất, Kinh Trập nói xong vẫn chưa hả giận mà đánh thêm một đòn sấm vào lòng sông.
Thế nhưng đúng là vẫn đáng lo, xà mẫu bay nhảy một hồi cũng chẳng thấy làm sao, còn Kinh Trập thì tức giận đến mức chỉ thiếu nước xốc cả cái Tân Giang này lên nhưng ngay cả phần 7 tấc của ả cũng nhắm không trúng, Tiêu Nam Chúc mắt thấy mà bó tay toàn tập.
Trong tầm mắt, tuy xà mẫu bởi vì Kinh Trập cùng Tiêu Nam Chúc luân phiên ép sát đã dần lộ ra chân tướng, nhưng suy cho cùng vẫn là tà vật sinh ra trong tai họa trăm năm, chỉ bằng ngàn mặt ngàn thân như ẩn như hiện trên da rắn kia cũng đủ khiến người ta nhìn liền phát nôn.
Kinh Trập thì lại cứ đánh không chuẩn, đánh liên tiếp nhiều đòn sấm xuân như vậy mà vẫn không đập nát được gương mặt nữ nhân dữ tợn nhất sinh trưởng ở nơi 7 tất của xà mẫu.
Đúng lúc này, Tiêu Nam Chúc thần sắc ngưng trọng chợt nghe thấy tiếng chó sủa gâu gâu gâu truyền đến từ phía sau mình, vừa quay đầu liền phát hiện một dáng dấp dọa người, quái vật kim tông sừng hươu vẻ mặt ngốc nghếch đang từ trên cao nhìn xuống lắc lắc đuôi to với anh.
"Ta không đến, A Niên đến."
Bên tai là một loạt thanh âm trầm thấp như gió thổi qua, Trừ Tịch rốt cuộc vẫn lo lắng cho Tiêu Nam Chúc nên gọi niên thú ra hỗ trợ, Tiêu Nam Chúc thấy thế cũng bất đắc dĩ, gật gật đầu nói một tiếng cảm ơn rồi vịn đầu niên thú, leo lên sống lưng vô cùng thô ráp của nó.
Chờ sau khi lưu loát vỗ vỗ chiếc sừng của tên to xác ngày thường cực không đáng tin này, Tiêu Nam Chúc lấy từ trong túi ra một khẩu súng bắn tỉa m200 gác trên lưng niên thú, nhắm ngay xà mẫu còn đang làm mưa làm gió cách đó không xa.
Sau khi xác định chính mình hẳn là có thể tìm được vị trí ngắm bắn tốt nhất, Tiêu Nam Chúc nghẹn một bụng hỏa lúc này mới diện vô biểu tình dùng tay giữ thân súng, trầm giọng mở miệng.
"A Niên, đi, đi giúp chủ nhân nhà mày báo thù."
Vừa dứt lời niên thú liền phát ra một trận kêu rống, cởi bỏ bộ dạng ngốc nghếch lắc đầu vẫy đuôi với chủ nhân nhà mình thường ngày, bây giờ trái lại thật có vài phần giống với hung thú trong truyền thuyết.
Có lẽ do chứng kiến xà mẫu này thương tổn đến Trừ Tịch, nên niên thú hộ chủ ngàn năm như một ngày tất nhiên sẽ nghĩa vô phản cố mà đứng về phía Tiêu Nam Chúc.
Còn Tiêu Nam Chúc, với tư cách là người đầu tiên có thể ngồi trên lưng niên thú trong suốt gần ngàn năm qua, bây giờ thấy tên to xác này cõng mình đạp lên mây mù phóng tới xà mẫu giữa lòng sông đột nhiên cũng cảm thấy hơi run sợ trong lòng.
Bất quá sau khi cấp tốc vượt qua loại cảm giác mất trọng lượng cường liệt này, Tiêu Nam Chúc liền cắn răng đem nòng súng chuẩn xác nhắm ngay phần 7 tấc cực kỳ dễ thấy của xà mẫu kia, rồi dứt khoát bóp cò, trực tiếp bắn vào gương mặt nữ nhân đáng sợ nhất nổi bật nhất.
Viên đạn bay vào gương mặt nữ nhân xấu xí kia không sai tẹo nào, kéo theo một trận gào thét thống khổ, xà mẫu dằn vặt bọn họ cả đêm này coi như đã bị chọt trúng chân đau.
Nhìn đại xà múa may quay cuồng giữa lòng sông, Kinh Trập bị tóe nước thối đầy mặt bấy giờ mới từ trong tiếng hét lớn của Tiêu Nam Chúc khôi phục tinh thần, sau đó cuối cùng cũng coi như là thông suốt mà đem từ Trập phát ra kim quang hội tụ trong tay mình đánh xuống 7 tấc của ả xà mẫu.
Sấm sét đáng sợ kéo theo nước sông bắn tung tóe, đan dệt thành một nhà giam cực đại, xà mẫu ăn thịt người vô số tội nghiệt đầy mình khó mà trốn khỏi, thi thể vẩn đục bẩn thối tan thành tro bụi cùng ngàn vạn tai họa trong cơ thể.
Bởi vì một đòn sấm lửa giận ngút trời này của Kinh Trập mà đêm đó tất cả các thiết bị cung cấp điện bên trong nội thành đều đồng loạt đứt cầu dao, người dân thành phố Y chỉ nghe được một loại âm thanh tựa như tiếng khóc của phụ nữ vang vọng phía trên chân trời vùng ngoại thành, chờ ánh lửa đáng sợ nơi chân trời kia biến mất, rất nhiều người sờ soạng đi kiểm tra công tắc điện thì lại phát hiện tất cả hàng xóm xung quanh mình đều bị cúp điện hết.
"Lịch sư, ta sai rồi...!qaq"
"Cậu đừng nói chuyện với tôi, khấu trừ toàn bộ tiền lương của cậu hôm nay, không bàn cãi."
"Trừ Tịch quân...!Xin lỗi...!qaq"
"Cậu đừng có phiền anh ta, cậu đi mà quỳ trước mặt người của cục Điện lực thành phố nói xin lỗi đi..."
Mở đèn xe lái về phía trước trên con đường ngoại thành tối đen như mực, Trương Thỉ sắc mặt trắng bệch hư thoát nghe tiếng cãi vả ở băng ghế sau cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện tà môn đêm nay quả thực đã lật đổ tam quan cả đời của y, nhưng có lẽ là do tận mắt chứng kiến nên giờ đây y lại càng thêm bội phục Tiêu Nam Chúc xĩu lên xĩu xuống.
Bất kể là quái xà dưới Tân Giang, cậu thanh niên có thể dẫn sấm, hay là hồng y nam nhân đột ngột xuất hiện cùng con dã thú không biết tên hình dáng đáng sợ kia thì đều làm cho Trương Thỉ đến giờ vẫn chưa thể hoàn hồn.
Mà nghĩ đến đây, từ gương chiếu hậu liếc nhìn Tiêu Nam Chúc đang ngồi hưởng thụ hai đại mỹ nhân lại còn tỏ vẻ rất không hiểu phong tình, y liền cảm thấy cực kỳ ghen tị mà âm thầm nghiến nghiến răng.
Lúc này Tiêu Nam Chúc ngồi ở băng ghế sau đương nhiên không biết tên háo sắc Trương Thỉ đã hiểu lầm cái gì, Trừ Tịch cùng Kinh Trập chia nhau ngồi ở hai bên anh, mà ngoại trừ anh nhìn qua có chút ổn áp thì hai vị thần quân này đều mang thương tích.
Kinh Trập là lúc đầu bị xà mẫu gây ra, còn Trừ Tịch là chân thật chịu khổ thay mình.
Nghĩ vậy, Tiêu Nam Chúc cũng chẳng còn lòng dạ tiếp tục ầm ĩ với Kinh Trập, thấy cậu không lâu sau đã dựa vào cửa xe ngủ ngon lành, anh cũng bất đắc dĩ mà bật cười, sau đó nghiêng đầu liếc nhìn Trừ Tịch vẫn luôn trầm mặc không nói lời nào.
"Tan làm rồi, anh cực khổ rồi."
Lên tiếng nói một câu như thế, Tiêu Nam Chúc nhìn chằm chằm Trừ Tịch dường như muốn nhìn thấu tâm tình của hắn, Trừ Tịch thấy vậy nâng khóe mắt đỏ tươi lên nhìn anh, cả nửa ngày mới lắc lắc đầu cắn đầu lưỡi trả lời lại.
"Nên làm mà."
Lúc nói lời này Trừ Tịch còn đang gắt gao, tựa như sợ lạnh mà siết chặt chiếc áo khoác Tiêu Nam Chúc cho hắn, Tiêu Nam Chúc thấy thế con ngươi âm trầm vờ như cái gì cũng không thấy quay đầu đi.
Trong lòng anh nhất thời thiên hồi bách chuyển, có thêm một loại áp lực không nói nên lời, trên đời này không có nhiều đương nhiên như vậy, Trừ Tịch là một thần quân, cũng không thể nào hảo tâm đánh cược tính mạng vì mình như thế được.
Đợi đến khi tài xế vừa tốt lại còn đáng tin Trương Thỉ đưa bọn họ về đến dưới lầu tiểu khu, anh lại cùng Trừ Tịch kéo Kinh Trập ngủ như lợn chết kia về đến nhà, nhưng trước khi tiến vào gian nhà tối đen, Tiêu Nam Chúc liền bất thình lình nói một câu với Trừ Tịch vẫn luôn không rên một tiếng.
"Trừ Tịch, anh thích tôi?".