Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hồ Sơ Hình Sự Trinh Sát - Lục Tư Ngữ (Dị Bản)

HỒ SƠ HÌNH SỰ TRINH SÁT

Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi

Chuyển ngữ: Cá trê

TÁ THI HOÀN HỒN

_______________

Mấy chục phút trước, Lục Tư Ngữ ở nhà nhịn xuống một hồi choáng váng, ý chí cùng dục vọng đang đấu tranh với nhau trong thân thể.

Anh an ủi chính mình, anh đã uống đủ nhiều thuốc dạ dày rồi, hiện tại nhu cầu với thuốc phần nhiều chỉ là trên tâm lý mà thôi, anh cũng không phải thật sự cần thuốc này.

Sau khi ra quyết định, Lục Tư Ngữ nghiêng ngã lảo đảo đi vào nhà vệ sinh, mở nước nóng rửa mặt, một lúc sau như mới có hiệu quả khiến anh tỉnh táo lại giữa cơn ỷ lại thuốc.

Đau đớn trong cơ thể dường như đã tốt lên, Lục Tư Ngữ chịu đựng đau đớn thay quần áo đi ra xe, vừa mới lái xe ra đến cổng thì trên điện thoại bỗng hiện ra vài tin tức.

Hành động của Trương Tòng Vân không thể nghi ngờ đã gây ra náo động lớn, Lục Tư Ngữ nhấn vào đường link lập tức tiến vào kênh trực tiếp của Triệu Lục Nhân.

Triệu Lục Nhân đang khóc trần thuật lại tội ác đêm Giáng sinh......

Lúc trước Trương Tòng Vân đã tìm hiểu tin tức của Hoắc Thiểu Khanh ở khắp nơi, phương pháp tốt nhất chính là tiếp cận người bên cạnh Hoắc Thiểu Khanh, vậy thì...... Không khó để suy luận Triệu Lục Nhân đã sớm trở thành một trong các đối tượng của ông ta.

Lúc đó Triệu Lục Nhân có ở trên xe, cô là đồng phạm và nằm trong kế hoạch trả thù kia. Mà mục đích của Trương Tòng Vân chính là thông qua mồi nhử Triệu Lục Nhân để kéo ra con cá Hoắc thiếu này.

Đúng lúc này bỗng livestream bị dừng đột ngột, hình ảnh đen lại, liên tiếp hiện ra thông báo kết nối máy chủ đã bị ngắt và đang được khôi phục khẩn cấp.

Lục Tư Ngữ lái xe mà mồ hôi lạnh trên trán tuôn ra ngày càng nhiều, trong đầu là một mảng hỗn loạn, như đang có một đám lửa cháy đến tận cùng, ầm ầm nổ mạnh, tiếng kêu thảm thiết cứ quanh quẩn trong đầu kích thích từng tấc trên mỗi sợi dây thần kinh.

Đó là kết quả của sự việc trong trường hợp xấu nhất. Hiện tại ngăn cản tất cả có lẽ vẫn còn kịp.

Thời gian trong não lập tức quay ngược trở lại, ngọn lửa ngưng tụ thành một điểm.

Lục Tư Ngữ ép buộc bản thân tỉnh táo lại, lúc này đây dự đoán trở nên vô cùng quan trọng. Anh không thể lại bị Trương Tòng Vân dắt mũi nữa, phải đi trước ông ta một bước.

Nghĩ đến đây, Lục Tư Ngữ mượn lúc đèn đỏ mà nằm úp sấp lên tay lái, hiện giờ anh không ở hiện trường nên không đủ để xác định video có bị cắt ghép gì hay không. Mặc kệ là nguyên nhân gì thì hiện tại đều có nghĩa là nguyện vọng xử tử trước mặt mọi người của Trương Tòng Vân đã thất bại.

Đêm Giáng sinh năm ngoái Trương Tòng Vân mất đi người vợ của mình, cũng là người thân cận nhất trên đời, không lâu sau lại biết được chuyện gánh tội thay theo lời Trần Nhan Thu, lúc đó ông có lẽ đã ở ẩn chuẩn bị thật kỹ càng, tìm kiếm ra hung thủ.

Ông âm thầm từng bước một thu thập tin tức của Hoắc Thiểu Khanh, trăm phương nghìn kế lập kế hoạch tất cả.

Cái cảm giác này Lục Tư Ngữ quen thuộc hơn bất kỳ ai, chính anh cũng là người bị hại trong vụ án tương tự như thế, sự ra đi của người thân đã gây tổn thương rất nặng cho anh, muốn báo thù, muốn tìm đến người kia giết chết hắn, thiên đao vạn quả, xé ra thành từng mảnh nhỏ.

Lối suy nghĩ của hai người trong lúc nhất thời đã đồng bộ, Trương Tòng Vân dựa vào ảo tưởng về giờ khắc bắt đầu vung dao về kẻ thù để chống đỡ qua từng ngày từng đêm. Khi thời gian dần trôi, sự chờ đợi ngày càng dài ra, ông đã không còn vừa lòng với việc chỉ là âm thầm giết chết kẻ thù của mình.

Ông khát vọng muốn để cho nhiều người nhìn thấy, đây là một mắt xích quan trọng trong kế hoạch báo thù của ông, thiếu đi bước này thì cả loạt hành động sau đó đều mất đi ý nghĩa.

Nếu là anh, anh sẽ lựa chọn thế nào?

Kênh trực tiếp nhất thời không thể vào, ông nhất định sẽ có phương án dự phòng.

Trương Tòng Vân đã sớm không còn kiêng kỵ sống chết, người nhà của người bị hại hoá thân thành một người tuyệt vọng, đã nhịn lâu như vậy rồi, ông muốn đến nơi cao hơn để hấp thụ ánh sáng bù lại bất bình trong lòng mình.

Tháp Nam Thành......

Kèn xe phía sau vang lên, Lục Tư Ngữ ngồi dậy khỏi tay lái, hai mắt lộ ra sáng tỏ, đôi môi mỏng mím lại, quay đầu xe lái đến hướng tháp Nam Thành.

Trương Tòng Vân sẽ lựa chọn nơi đó, bởi vì đây là biểu tượng của Nam Thành, là biểu tượng của giai cấp và địa vị, là nguyện vọng cả đời của Triệu Hựu Lan, cũng là chỗ khúc mắt của ông ta.

Nếu là tháp Nam Thành, vậy thì kế hoạch báo thù của Trương Tòng Vân sẽ chấm một dấu chấm tròn hoàn mỹ để kết thúc ở nơi này, thời điểm giết chết kẻ thù sẽ gây ra chấn động, là cách dùng lẫy lừng để đồng quy vu tận cùng với kẻ thù.

Vị trí của Lục Tư Ngữ cách tháp Nam Thành gần hơn so với Cảnh cục, anh lái xe không bao lâu, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy tháp Nam Thành lẳng lặng đứng giữa ánh nắng buổi sáng rực rỡ.

Thời điểm lần trước Lục Tư Ngữ đến nơi này là khi còn nhỏ, anh kéo tay ba mình đứng trước tấm thuỷ tinh cực lớn nhìn xuống cả thành phố.

Ô tô biến thành từng que diêm lớn nhỏ xếp thành hàng dài, người đi đường như những chú kiến vội vã qua đường, cảm giác như giẫm chân lên cả thành phố.

Đến giờ Lục Tư Ngữ vẫn còn nhớ rõ cảm giác dạo chơi giữa những đám mây nhìn xuống trần gian là thế nào, là rung động đến cỡ nào.

Bất luận đã trải qua bao nhiêu năm tháng, bao nhiêu đổi thay, dù là gió hay mưa thì ngọn tháp kia vẫn cứ đứng ở nơi đó, làm bạn với sự trưởng thành của cả thành phố. Nó đã chứng kiến quá nhiều giai đoạn lịch sử, chứng kiến biết bao nhiêu cuộc ly hợp.

Hy vọng dự đoán lần này là đúng.

Mặc cho dạ dày đau như có thanh dao khuấy trộn trong đó, ánh mắt Lục Tư Ngữ dần kiên định hơn.

Rất nhanh đã đến tháp Nam Thành, anh đậu xe xong liền vội vàng chạy lên trên, thang máy đã bị dừng, trên tháp vốn có thứ tự bỗng nhiên xuất hiện một trận xôn xao.

Trong lòng Lục Tư Ngữ sáng tỏ, đây nói rõ ràng cảnh sát đã tìm được chiếc xe kia, hơn nữa chiếc xe đó đang lái về hướng bên này.

"Vì nguyên nhân an toàn, hiện tại cần mọi người nhanh chóng rồi khỏi tháp Nam Thành. Mọi người theo sát nhân viên công tác, không nên tản ra...... Thang máy đã đóng kín...... Mọi người vui lòng đi xuống bằng thang bộ, không cần chen lấn để tránh xảy ra giẫm đạp......"

Trên cầu thang đã xuất hiện nhân viên công tác hướng dẫn sơ tán du khách đi xuống dưới.

Nhóm du khách không biết đã xảy ra chuyện gì, đám người có phần lộn xộn mà rời khỏi đây. Có người hét lên, có người phát ra vài câu bực tức, còn có người đi chậm hơn đã bị tách ra khỏi hàng.

Lục Tư Ngữ theo lối thoát an toàn ngược đám người mà đi lên. Cảm giác bản thân như đang ngược dòng mà chảy lên.

Cấp tốc ngược dòng đi lên cộng thêm phải né tránh người khác đã khiến anh hao phí một lượng lớn thể lực. Đám người xô đẩy nhau, hé ra khuôn mặt hoang sợ cùng nghi vấn đã cản trở bước đi của anh.

Lúc đi đến tầng tám Lục Tư Ngữ cảm giác bản thân đã đến cực hạn, mồ hôi lạnh tuôn ra, dạ dày đau đớn không ngừng, anh đưa tay vịn vào lan can cố gắng chống đỡ.

Bỗng nhiên, bên cạnh có một bàn tay nắm lấy tay anh: "Anh ơi, anh không thoải mái sao?"

Lục Tư Ngữ cúi đầu, là một bé gái mới mấy tuổi, tóc thắt thành hai bím, trên mặt đầy hồn nhiên ngây thơ ngửa đầu nhìn anh.

"Đi nhanh nào, đừng cản đường những người khác," Mẹ đứa nhỏ hiển nhiên không hài lòng với sự trì hoãn của cô bé, vươn tay ôm lấy đứa bé.

Một lão thái thái từ trên đi xuống, bước chân của chính mình còn khẽ run lại thân thiết đến hỏi Lục Tư Ngữ: "Đứa nhỏ cậu đi làm chi vậy, đều nói trên đó nguy hiểm lắm."

Lục Tư Ngữ dừng một giây mở miệng nói: "Cháu là cảnh sát."

Lão thái thái kia à một tiếng: "Vậy đứa nhỏ cậu...... Chú ý an toàn."

Trong đám người có nhân viên công tác nghe được những lời này, kêu lên: "Mọi người đứng sát vào bên này, nhường đường cho đồng chí cảnh sát này đi lên."

Đám người ồn ào rồi khỏi tự nhiên tránh ra một con đường.

Lục Tư Ngữ nhìn lên cầu thang đi về phía trước, đột nhiên cảm giác được một chút khí lực trong cơ thể. Nháy mắt dừng lại này đã cho anh cơ hội nhìn rõ ràng mặt của những người phía trước.

Hoá ra đều là những người dân thường.

Đám người đang sợ hãi đột ngột yên tĩnh lại, xung quanh đều là ánh mắt mong đợi, tựa như thấy được anh thì lập tức cảm nhận được sự an toàn.

Lục Tư Ngữ mạnh mẽ chống đỡ cất bước đi lên trên, trước đây anh không biết được ý nghĩa của hai chữ cảnh sát, cũng không biết được trách nhiệm phải gánh vác trên người, nhưng tới giờ phút này hình như anh đã có chút hiểu được......

Phòng trực tiếp, nếu anh nhớ không lầm thì hẳn là nằm ở tầng mười tám.

Vài phút sau, Trương Tòng Vân kéo Hoắc Thiểu Khanh đi lên tầng mười tám của tháp Nam Thành. Theo tin tức mà ông tra được lúc trước thì phòng trực tiếp của toà tháp này là nằm ở tầng này.

Khi dưới chân tháp, Trương Tòng Vân từng do dự một lát có nên đi lên hay không, thế nhưng khi ông nghĩ đến đây là nơi mà cả đời Triệu Hựu Lan đều muốn đi lên nhưng vẫn chưa đi được, loại chấp niệm này chống đỡ ông, cho dù chết thì cũng phải chết ở trên tháp Nam Thành.

Khi đó mặc kệ mọi người nghĩ hành động của ông là đúng hay sai thì vẫn sẽ nhớ kỹ ông.

Ông cũng sẽ được viết vào lịch sử của Nam Thành!

Dọc theo đường đi không đụng bất kỳ kẻ nào, càng không có ai ngăn cản bọn họ.

Đến khi lên cầu thang, hơi thở của Trương Tòng Vân đã hơi hổn hển, mà Hoắc Thiểu Khanh đang bị ông ép buộc thể lực gần như đã chống đỡ không nổi nữa, cổ tay anh ta đã bị cái thùng nặng nề kia ghìm đến đỏ bừng, ở phía sau khóc cầu xin: "Ông bác...... Tôi đi không nổi nữa."

Trương Tòng Vân không để ý tới anh ta, xem xét các loại đường đi rồi dùng gương mặt bình tĩnh đi tới trước phòng trực tiếp, nhân viên công tác trong toà tháp này cũng đã được sơ tán, hệt như là kế hoạch vườn không nhà trống.

Cửa của phòng trực tiếp chỉ khép hờ, ông đẩy cửa ra, sau đó đạp Hoắc Thiểu Khanh vào.

Phòng trực tiếp toàn bộ đều trong suốt, xung quanh đều là kính thuỷ tinh, ánh sáng khúc xạ qua cửa sổ khiến cho hai mắt Trương Tòng Vân trong chốc lát khó có thể thích ứng được. Ông nắm chặt điều khiển từ xa trong tay, nhìn đến một bóng người ngồi bên trong, uy hiếp kêu: "Nhanh lên! Mở livestream cho tao!"

"Thực xin lỗi, làm cảnh sát nên tôi không thông thạo chuyện này lắm." Lục Tư Ngữ ngẩng đầu nói chuyện, đặt điện thoại xuống bên cạnh, vừa nãy thời gian quá khẩn cấp, anh cũng mới tới không lâu nên chỉ có thể kịp rút dây phát sóng trực tiếp, sau đó nhắn cho Tống Văn một tin nhắn.

Thể lực hiện giờ của Lục Tư Ngữ đã không đủ để anh đứng nói chuyện, may mà nơi này có mấy cái ghế xoay có thể cho anh ngồi xuống để khôi phục lại sức lực. Hơn nữa trong lòng anh hiểu rõ, nếu hiện tại dựa theo lời của Trương Tòng Vân mà mở livestream thì Hoắc Thiểu Khanh cùng anh sẽ cách cái chết không xa nữa.

"Tao sẽ giết hắn ngay lập tức." Trương Tòng Vân hô, cầm điều khiển từ xa chỉ vào Hoắc Thiểu Khanh.

Hoắc Thiểu Khanh đã sớm sợ tới hồn phi phách tán, thở hổn hển quỳ trên mặt đất, "Ông bác à, tôi tôi...... Tôi biết sai rồi, cái gì tôi cũng bằng lòng làm hết...... Ông đừng giết tôi......"

Trương Tòng Vân quay đầu nhìn Lục Tư Ngữ, dường như lúc này mới nhận ra anh, ông giống như một quả khinh khí cầu căng phồng sắp nổ mạnh, nổi giận đùng đùng chất vấn Lục Tư Ngữ: "Vì sao cảnh sát lại biết tao ở trong này? Mày không sợ tao sẽ giết luôn mày sao?"

"Tôi đến đây là hành động cá nhân của tôi." Lục Tư Ngữ nói chuyện, hơi nghiêng người về phái trước, nhanh chóng làm dự tính trước. Cổ tay Hoắc Thiểu Khanh nối liền với một cái thùng, rõ ràng thuốc nổ đã để trong thùng này, điều khiển đang trên tay Trương Tòng Vân, hiện tại phú nhị đại kia đã sợ tới mức xụi lơ xuống.

Dạ dày Lục Tư Ngữ vô cùng đau đớn, cố gắng đứng lên, cũng không thể bảo đảm đoạt được điều khiển từ xa trước, càng không thể xác nhận được có phải chỉ có một cái điều khiển hay không. Anh chỉ có thể dùng trí nên không thể khinh suất, hơn nữa chỉ có thể vào chứ không thể lui ra.

Nghĩ đến đây Lục Tư Ngữ liếm môi, nhìn thẳng Trương Tòng Vân, cố gắng giữ âm thanh của mình bình tĩnh: "Tuy rằng nơi này không thể livestream nhưng phương pháp của chú rất tốt đấy, tin tức chú đến tháp Nam Thành rất nhanh sẽ được truyền bá rộng rãi, đợi cho phóng viên truyền thông đến đại khái chỉ cần mười phút nữa, bọn họ sẽ nhanh chóng xúm lại đông đúc ở đây, đến lúc đó mọi người sẽ nhớ kỹ chú, cũng sẽ nhớ kỹ cái chết của Triệu Hựu Lan. Ánh đèn flash loé lên, dưới sự chú ý của giới truyền thông, nổ bay người này thành từng mảnh, đó là điều mà chú muốn."

Tay nắm chặt điều khiển từ xa của Trương Tòng Vân từ từ buông xuống, Lục Tư Ngữ biết đề nghị này của anh đã khiến ông động tâm. Anh tiếp tục mở miệng: "Cho nên, chú chỉ cần chờ thêm mười phút nữa thôi, trong mười phút này chúng ta có thể tuỳ thích mà tâm sự."

Nghe xong câu này Trương Tòng Vân đã phản ứng lại, người trước mắt chỉ là đang kéo dài thời gian, thế nhưng ông biết rõ nó sẽ dùng được, đề nghị của Lục Tư Ngữ chính xác là phương pháp xử lý tốt nhất trước mắt đối với ông. Nghĩ đến điều này, Trương Tòng Vân lui về sau từng bước, trong mắt đều là đề phòng: "Cậu đến ngăn cản tôi?"

"Không." Lục Tư Ngữ lắc đầu, "Tôi chỉ đang tăng thêm lợi thế của chú, hiện giờ chú đang có hai con tin rồi. Tôi chỉ muốn hoàn thiện một vài ý tưởng cùng suy luận của mình mà thôi."

Ánh mắt Trương Tòng Vân vẫn gắt gao theo dõi anh, vẫn không tín nhiệm như cũ: "Các người là cảnh sát sẽ có cái gì gì đó, cái gì mà kỹ thuật đàm phán? Tôi sẽ không mắc bẫy đâu."

"Lần trước lúc đến nhà chú tôi đã báo qua thân phận rồi nhỉ, bọn họ sẽ không để một cảnh sát thực tập đến đối mặt với chú tiến hành đàm phán." Lục Tư Ngữ đem thân phận của bản thân hạ xuống thật thấp.

Trương Tòng Vân nhất thời trầm mặc không nói gì.

"Tôi biết chú chờ đợi ngày này từ rất lâu rồi, tâm chú vững như bàn thạch không hề lay động, không cần sợ hãi những gì tôi nói." Nói đến đây, Lục Tư Ngữ hít một hơi chịu đựng một cơn đau quặn, anh biết sắc mặt của mình lúc này nhất định đã tái nhợt đến cực điểm, anh dùng ngón tay siết chặt tay vịn ghế xoay tiếp tục nói, "Tôi muốn tìm một đáp án, lúc trước tôi vẫn luôn tự hỏi về quan hệ của chú cùng Trần Nhan Thu, tôi nghĩ chú cũng có nghi ngờ với cái chết của anh ấy đúng không? Cho nên tôi cảm thấy chú nên nghe một chút kết quả điều tra của cảnh sát. Như vậy lúc mọi người cùng chết cũng sẽ không còn chấp niệm gì trong lòng."

Anh đang đánh cược, đánh cược mối quan hệ không bình thường của Trương Tòng Vân cùng Trần Nhan Thu. Ở trong hoàn cảnh mâu thuẫn nhau, bọn họ chắc chắn đã sinh ra mối liên hệ nào đó, nói như vậy Trương Tòng Vân sẽ không hoàn toàn thờ ơ với chuyện cũ của Trần Nhan Thu.

Trương Tòng Vân nhìn anh, hừ một tiếng nhưng không cắt ngang lời anh.

Lục Tư Ngữ thở dài một hơi nhẹ nhõm, anh đoán đúng rồi. Dạ dày quặn đau khiến anh ho khan hai tiếng, anh cố nén lại tiếp tục nói: "Một tuần trước chúng tôi ở một nhà máy hoá chất phát hiện được thi thể của Trần Nhan Thu. Anh ấy bị người đâm vào ngực mà chết, thi thể bị đặt dưới một cái hố đầy muối công nghiệp, đã biến thành một cái xác khô......"

Đây là những chuyện trước đây Trương Tòng Vân chưa từng biết đến, tay ông cầm điều khiển từ xa quay đầu nhìn Lục Tư Ngữ, vẻ mặt biến thành lắng nghe......

Tất cả sự thật, nguyên nhân hậu quả. Lục Tư Ngữ cảm thấy anh đã nắm giữ được chân tướng......

Dưới tháp Nam Thành, quả nhiên truyền thông đã lần lượt chạy tới, thế nhưng lúc này một vòng dây phong toả đã ngăn bọn họ lại, hơn mười cảnh sát đã hoàn toàn khống chế bên dưới chân tháp Nam Thành, khiến cho bọn họ chỉ có thể đứng ngoài vòng không thể áp sát vào.

Một đội cảnh sát đặc nhiệm đã tập kết xong, dẫn đầu là đội trưởng đội một cảnh sát đặc nhiệm Nam Thành, Trương Quốc Đống. Anh cầm sơ đồ kết cấu giàn khung tháp Nam Thành thảo luận với Hứa Trường Anh cùng Tống Văn, tình hình không mấy khả quan.

"...... Lấy suy đoán của chúng tôi về vật nguy hiểm vừa phát hiện lúc nãy thì số lượng nghi phạm mang theo có thể lớn gấp mấy lần chỗ này. Vị trí phòng trực tiếp của tháp Nam Thành tiếp giáp với cột chịu lực của toà tháp, xảy ra nổ có thể sẽ khiến một phần của toà tháp sụp xuống. Hơn nữa từ phương hướng này nếu đột kích từ dưới lên thì khó khăn là rất lớn." Trương Quốc Đống nói chuyện, ngón tay quét nhanh trên bản vẽ.

Hứa Trường Anh hỏi: "Cho nên nếu xông vào thì chỗ anh nắm chắc bao nhiêu phần?"

Trương Quốc Đống cân nhắc một lát rồi lắc đầu: "Đó là phương án cuối cùng, tốt nhất các cậu có phương pháp khác có thể ngăn được nghi phạm tiến hành kích nổ."

Hứa Trường Anh nói: "Bất kể là thế nào thì cũng đều phải nghĩ biện pháp ngăn cản nghi phạm, trên tay đối phương là một lượng lớn thuốc nổ, một khi phát nổ thì hậu quả sẽ khó mà lường được."

Tống Văn: "Hiện tại quan trọng nhất là xác định phương án, anh nhìn đồng hồ đi, Trương Tòng Vân đi đến tầng mười tám thì cần một khoảng thời gian, chúng ta tốt nhất là kết thúc cuộc thảo luận này trong vòng ba phút nữa."

Từ Du Du cảm giác ở đây toàn là người Nam Thành, bản than mình cùng đội trưởng Hứa đang bị ức hiếp, hừ một tiếng: "Bên này còn không phải đều là người của các anh sao?"

Tống Văn: "Các vị đều là cảnh sát xuất sắc, tôi tin mọi người có thể cho ra nhận định chính xác, đương nhiên phải tổng hợp lại ý kiến của tất cả mọi người, đội trưởng Hứa, anh nói trước đi."

Hứa Trường Anh: "Đầu tiên cần tiếp tục sơ tán quần chúng xung quanh, khống chế được truyền thông, làm tốt tất cả chuẩn bị."

Tống Văn gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Hứa Trường Anh tiếp tục, anh ta cắn răng ra quyết định: "Tư liệu của Trương Tòng Vân có nói ông ta có một cô cháu gái, tôi đề nghị nhanh chóng đem đứa bé đó từ trường học đến đây." Nếu con bé đến đây thì có thể ngăn cản được Trương Tòng Vân ấn xuống điều khiển từ xa, anh ta cho rằng nguy hiểm này đáng giá để mạo hiểm.

Tống Văn bất đồng ý kiến với điều này, Hứa Trường Anh là đang đánh cược, nếu cháu gái Trương Tòng Vân tới thì ông sẽ không kích nổ, cậu lắc đầu: "Thời gian không cho phép, hơn nữa đứa bé kia mới mười tuổi, bên trong có thể nổ bất cứ lúc nào, con bé có thể sẽ bị vụ nổ làm bị thương, cho dù có bảo hộ đầy đủ thì anh vẫn muốn con bé tận mắt nhìn ông ngoại nó tự nổ chết chính mình sao?"

Nếu thật sự kịp nhưng lại xảy ra điều không may thì cô bé này không rõ sẽ biến thành quái vật thế nào.

"Được rồi...... Là tôi suy nghĩ không chu toàn." Hứa Trường Anh cũng hiểu được vấn đề trong đó, buông tha kế hoạch này, anh ta lại mở miệng nói, "Ngoài ra tôi nghĩ rằng cần có chuyên gia đàm phán đối thoại với Trương Tòng Vân."

Tống Văn chần chứ một chút nói: "Cảnh cục có chuyên gia đàm phán đợi lệnh bất cứ lúc nào, có thể nhanh chóng có mặt, nhưng mà điều kiện tiên quyết là phải lấy được liên lạc với bên trong." Sau đó cậu sắp xếp lại suy nghĩ, "Tôi cho rằng có thể sử dụng cảnh sát bắn tỉa."

Hứa Trường Anh lắc đầu: "Vừa nãy tôi đã quan sát địa hình, khoảng cách này quá xa."

Tống Văn nhìn Trương Quốc Đống bên cạnh: "Đội trưởng Trương, vị trí tầng hai mươi của toà nhà Kinh Mậu bên phải có thể bắn đến tầng mười tám của tháp Nam Thành hay không?"

Trương Quốc Đống đưa tay ước lượng tốc độ gió: "Thuận gió, vị trí hơi giới hạn nhưng có thể thử một lần." Anh ta bổ sung nói, "Dưới tháp Nam Thành có một thang máy dự phòng, có thể lên thẳng tầng hai mươi, treo bên ngoài phá thuỷ tinh tấn công vào tầng có phòng trực tiếp. Nhưng mà đây sẽ là phương án cuối cùng, nổ là chuyện xảy ra trong nháy mắt, loại tiến công này vô cùng nguy hiểm, không nhất định là có thể nhanh chóng giải quyết nguy cơ."

Tống Văn lại nói: "Tôi cho rằng phải cố hết sức lấy được liên lạc với Lục Tư Ngữ ở bên trong tháp. Lúc này có thể anh ấy đang ở cùng một chỗ với Trương Tòng Vân."

"Lúc sáng không phải cậu nói cậu ấy nghỉ bệnh sao? Vì sao lại ở bên trong tháp Nam Thành rồi? Chúng ta không thể khẳng định cậu ấy có gặp Trương Tòng Vân hay không." Hứa Trường Anh nói, "Hơn nữa, Lục Tư Ngữ tuy rằng vô cùng xuất sắc nhưng tôi cho rằng chúng ta không nên đem hy vọng ký thác vào một cảnh sát thực tập."

"Hứa đội......" Tống Văn ngẩng đầu nhìn về phía anh ta, "Tin tưởng tôi, anh ấy so với chuyên gia đàm phán còn hữu dụng hơn."

Tống Văn hiện giờ đang vô cùng lo lắng cho an nguy của Lục Tư Ngữ, thế nhưng cậu phải cố gắng khiến cho bản thân bình tĩnh lại, phải đối phó cho tốt với nguy cơ trước mắt.

Hai người rốt cục cũng buông xuống ý kiến trái chiều, thương lượng ra được kế hoạch có khả thi nhất: "Tôi ở đây sơ tán mọi người, phối hợp với cảnh sát đặc nhiệm chuẩn bị đánh bất ngờ. Từ Du Du, đem chuyên gia đàm phán đưa đến đây thương lượng kế hoạch, thử nghiệm tầm ngắm bắn cùng chuyện tiến hành liên hệ với Lục Tư Ngữ làm phiền Tống đội."

Tống Văn gật đầu nói: "Thời gian cấp bách, đội trưởng Trương, chúng tađi đi đến điểm ngắm bắn, biết rõ được tình hình thực tế hiện tại bên trong phòng trực tiếp."

~ Hết chương 100 ~
Nhấn Mở Bình Luận