HỒ SƠ HÌNH SỰ TRINH SÁT Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi Chuyển ngữ: Cá trê TRẦN GIAN HIỂM ÁC _______________
Mười tám năm trước.
Khi đó xung quanh Nam Thành đều là công trường đang mở rộng, bên cạnh Viện dưỡng lão Vu Sơn là một khu dân cư cũ.
Trên không trung là một màu vàng nhạt, trong không khí có xen lẫn mùi axitsunfuric nhàn nhạt, có hơi gây sặc.
Đây là một buổi xế chiều bình thường như bao ngày, trong không khí vẫn còn oi bức của cái nóng ngày thu, rất nhiều ông lão bà lão cũng không rõ gần đây đã xảy ra chuyện gì, chỉ là phát hiện người ra vào đột nhiên nhiều hẳn lên, hơn nữa bên ngoài còn thường xuyên có âm thanh kỳ quái.
Cuối cùng cũng tới thời điểm thu lưới, ngoài cửa trước cửa sau của viện dưỡng lão đang có mấy chiếc xe cảnh sát đang đỗ lại. Người dân trong thành phố phẫn nộ tấn công người gác cổng của viện dưỡng lão, rất nhiều cửa sổ đã bị phá nát, trên mặt đất toàn là mảnh vỡ thuỷ tinh.
Đội trưởng cảnh sát hình sự Tống Thành mang theo một đội người xuyên qua sân vội vã đi vào. Ngay trong tối qua bọn họ đã nắm giữ được chứng cứ quyết định việc Hạ Vị Tri sát hại những cụ già ở đây, người của cảnh sát lần lượt tiến hành điều tra, thế nhưng nghi phạm Hạ Vị Tri lại không thấy bóng dáng đâu nữa.
Tống Thành nhịn không được mà nâng cao giọng hỏi: "Hạ Vị Tri đâu? Các cậu đã lục soát hết chưa? Có ai từng thấy qua cô ta không?" Hiện tại Ngô Thanh vẫn còn nằm trong bệnh viện không rõ sống chết, ông nóng lòng đòi hỏi trận này phải thắng lợi để khích lệ sĩ khí.
"Bác sĩ Hạ hôm qua có ca trực đêm." Có một y tá nhỏ rụt rè lên tiếng, mặc dù đã có vài lần xét hỏi, mọi người cũng biết viện dưỡng lão này đã xảy ra chuyện gì, Hạ Vị Tri đã làm gì nhưng các cô vẫn theo thói quen mà gọi Hạ Vị Tri là bác sĩ Hạ.
"Tối hôm qua hình như tôi nhìn thấy bác sĩ Hạ dưới lầu......" Một cụ già lên tiếng.
Mày Tống Thành nhảy dựng lên, bỗng dưng có dự cảm xấu.
Hôm qua bọn họ tuy rằng vẫn chưa chính thức bắt giữ nhưng đã để người lại ở cổng ngầm canh gác, bảo đảm tất cả mọi người không ai ra vào được viện dưỡng lão, thế nhưng hiện tại vì sao lại xuất hiện tình huống thế này?
"Tăng cường lục soát!" Tống Thành lớn tiếng phân phó cấp dưới, "Tuyên bố truy nã, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Là ai? Là ai cuối cùng nhìn thấy cô ta?" . truyện teen hay
Trong đám người có một đứa nhỏ đứng ra, đó là một đứa bé trai mười tuổi, tóc rất ngắn, da ngăm đen, chỗ góc chân mày có một vết sẹo. Nó đi tới trước mắt cảnh sát, dường như cố lấy hết dũng khí, ngửa đầu mở miệng: "Con thấy có một người đàn ông kéo bác sĩ Hạ xuống lầu, bọn họ cùng nhau trèo tường phía sau ra ngoài.
Cảnh sát phụ trách theo bản năng mà phủ nhận: "Không có khả năng, tối hôm qua nơi này ngay cả một con ruồi cũng bay không lọt!"
Tường phía sau viện dưỡng lão cao ba mét, bên trên đều là mảnh vỗ thuỷ tinh cùng lưới sắt, chẳng lẽ hai người giúp đỡ là có thể bay qua được à? Cho dù có thể trèo tường ra thì cảnh sát phụ trách phía sau cũng không thể hoàn toàn không phát hiện ra.
Toàn bộ viện dưỡng lão đều bị lục soát, bọn họ kiểm tra từng phòng một, mỗi một góc khuất đương nhiên cũng không thể quên. Ai có thể ngờ rằng tối qua chính là lần cuối cùng Hạ Vị Tri xuất hiện trong tầm mắt mọi người chứ.
Nhóm cảnh sát tận lực tìm kiếm nhưng không có kết quả nên chỉ có thể tin tưởng bản tường trình của nhân chứng, bọn họ dựa theo miêu tả của nhân chứng vẽ ra người đàn ông nọ.
Chỉ có điều, dung mạo của người đàn kia nọ trong miêu tả của mấy đứa nhỏ không đồng nhất, mấy cụ già cũng đểu tỏ vẻ chưa từng gặp qua người này.
Hạ Vị Tri cứ như bốc hơi khỏi thế gian vậy, chưa từng xuất hiện lần nữa trước mặt người khác, mà người đàn nọ cũng không tìm ra tung tích.
Sau khi công khai vụ án Viện dưỡng lão Vu Sơn trên truyền thông đã gây ra một hồi náo động, có người ở cửa Cảnh cục treo biểu ngữ yêu cầu bọn họ nghiêm trị hung thủ, truy nã tìm cho bằng được hung thủ. Tống Thành bị chuyện này giày vò đến sứt đầu mẻ trán, trên cột điện khắp phố lớn ngõ nhỏ đều là ảnh chụp truy nã Hạ Vị Tri.
Khi đó bọn họ cũng không biết, ngay tại thời điểm bọn họ tìm kiếm Hạ Vị Tri thì người phụ nữ này đã chết, thi thể của cô ta im lặng nằm dưới cống thoát nước của viện dưỡng lão, từng chút từng chút tan rã, thối rữa cho đến khi chỉ còn lại xương trắng......
Mười tám năm sau.
Hiện tại đang là hơn tám giờ tối, mặt trời đã sớm nhường chỗ cho mặt trăng, nghĩa trang đã sắp đóng cửa nên người bên trong cũng không còn nhiều.
Màn đêm buông xuống, đèn trong nghĩa trang lần lượt sáng lên kéo dài về phía trước như là sao trên bầu trời. Mà người chết thì sao? Có đến được bầu trời đi lên thiên đường hay không.
Trước khi nghĩa trang đóng cửa, có một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi đi đến trước một ngôi mộ, đặt bó hoa bách hợp trắng trên tay xuống. Ngôi mộ này đã được vài năm, bên trên là một ít rêu xanh loang lỗ, trên bia không viết tên cũng không có ảnh chụp.
Thì ra đã gần mười tám năm rồi, gần đến Trung thu, hắn nghĩ ngày giỗ của người phụ nữ kia cũng gần tới rồi.
Người đàn ông cúi đầu nhìn mộ bia, ngôi mộ này là một ngôi mộ rỗng, mộ bia là do hắn dựng ở đây, người phụ nữa kia là tri âm của hắn, là vợ hắn, và cũng là địch nhân của hắn......
Người đàn ông đứng ở chỗ đó một hồi lâu, sau đó hắn xoay người, có lẽ do đứng lâu nên đầu gối có hơi đau, thời điểm chuẩn bị rời đi thì ngã sấp xuống.
Chợt có một người đỡ hắn.
Đó là một cô gái nhỏ gầy, mặt mũi xinh xắn hoạt bát, tay cô cũng nho nhỏ, mang theo ấm áp.
Người đàn ông mở miệng: "Cảm ơn."
"Không có gì ạ, nên làm mà......" Người đến nghĩa trang vào thời điểm này chắc chắn đều đang để tang người thân hoặc bạn tốt, cô là người không có nhiều giao thiệp với bên ngoài tự nhiên vậy mà đồng cảm với người đàn ông trung niên này.
Vẻ mặt hắn bi thương sâu sắc, chắc là người vợ đã qua đời nhỉ?
Cô gái nghĩ vậy, lấy tay vén tóc lên, "Cháu trước kia mắt không thể nhìn thấy nên được rất nhiều người giúp đỡ, cho nên hiện giờ giúp đỡ người khác là việc cháu nên làm."
Cô gái nói xong thì đi đến một ngôi mộ còn mới bên cạnh, đặt một bó hoa hồng nhạt đặt phía dưới bia. Khi nghĩa trang này mới có thì bia mộ được lập thưa thớt, sau này càng có nhiều người chết đến đây nên nghĩa trang đã được tu sửa lại, có thêm một số vị trí, vì thế mà hai ngôi mộ mới cũ cứ như vậy mà ở gần nhau.
Ánh mắt người đàn ông trung niên nhìn về phía bia của ngôi mộ kia, trên đó là ảnh chụp của một chàng thanh niên trẻ tuổi, bên cạnh còn khắc tên của cậu ấy _____ Trần Nhan Thu.
Người đàn ông hỏi: "Đây là......"
"Là anh trai cháu." Cô gái cúi đầu kính cẩn trước ngôi mộ.
Cô vừa mới lãnh di vật của anh trai về, sau khi từ chức cô lựa chọn đi đến một trung tâm giáo dục làm giáo viên dương cầm. Hoá ra vị cảnh sát kia nói đúng, cuộc sống không hề đáng sợ như thế, từng ngày trôi qua, cố gắng là có thể đối mặt được với tất cả.
Người đàn ông gật đầu nói: "Nén bi thương."
Cô gái nói: "Chú cũng thế."
Vào một buổi tối bình thường, hai con người vốn không quen biết nhau lại gặp gỡ tại một nghĩa trang.
Thành phố này đôi khi nhìn qua vô cùng lớn, nhưng thỉnh thoảng lại vô cùng nhỏ.
Người đàn ông đứng vững, thẳng người đi ra khỏi khuôn viên nghĩa trang. Sau cuộc gặp gỡ thoáng qua với cô gái, cước bộ của hắn càng kiên định hơn.
"Tôi trông thấy một con thú đang đến từ biển, có mười sừng bảy đầu, trên mười sừng có đội mười mũ mão*, trên bảy đầu mang theo những cái tên khinh nhờn."
Người đàn ông dần đi xa, hiện tại con cự thú đã chìm vào đáy biển, trên mặt biển khó mà có thể tìm được tung tích của nó
Giữa ánh trăng mờ mịt mông lung, Lục Tư Ngữ cảm thấy bản thân đang đi về phía trước, con đường mỗi giây đều xảy ra thay đổi, không thấy được điểm cuối. Anh đi đến chết đi sống lại, thế như đôi chân dường như không còn là của anh nữa, hoàn toàn không có cách nào dừng lại được.
Xung quanh có rất nhiều người với nhiều vẻ mặt khác nhau, anh không nhận thức rõ đó là ai. Chỉ có điều anh có thể nhận ra được những ánh mắt này, lạnh lùng, ngập ngừng, ghét bỏ, sợ hãi, hoảng hốt. Tựa như anh chính là kẻ điên, là biến thái, có bệnh thần kinh.
Tiếp đó anh nghe được giọng của Ngô Thanh: "Cậu không thích hợp làm pháp y, pháp y là nghề nghiệp tiếp xúc trực tiếp với thi thể, mà cậu lại đang xem thi thể như ma tuý của bản thân. Cậu rất thông minh, lối suy nghĩ của cậu khác hẳn với người thường, tôi cho rằng cậu cần phải học trao đổi với người sống. Cậu có thể thử làm một cảnh sát hình sự xem."
Lục Tư Ngữ mở miệng: "Nhưng mà cái con ghi danh là chuyên ngành pháp y."
"Cậu không cân nhắc về nghiên cứu sinh trinh sát sao? Tôi đã rất lâu rồi không tự tay hướng dẫn nghiên cứu sinh. Tôi đã xem thành tích của cậu, đăng kí chuyên ngành của tôi phương hướng có lẽ không vấn đề gì. Trong công việc pháp y, cậu không thể lấy được nhiều manh mối, cũng không thể tìm được hung thủ sau màn, tìm ra kẻ đã sát hại ba mẹ cậu."
Sau đó Ngô Thanh ngẩng đầu nói với anh: "Quý Tư Ngữ, tôi còn nhớ rõ cậu." Ông ngồi trên xe lăn, ánh mắt bình tĩnh, "Cậu là đứa nhỏ năm đó phát hiện được ở hiện trường hung án, là người duy nhất còn sống của vụ án 519......"
Trong chớp mắt, mặt Ngô Thanh lại biến thành Tống Văn.
Lục Tư Ngữ bỗng nhiên mở to hai mắt ra, cảm nhận được rõ ràng cảm giác không trọng lực, cơ thể chợt đau như bị xé rách mở ra.
Sau vài giây choáng váng Lục Tư Ngữ mới ý thức được đó chỉ là một giấc mơ, trong mơ có thật có giả, tất cả cảnh vật đều lộ ra vẻ kỳ quái.
Lục Tư Ngữ sờ trán mình, trên trán đều là mồ hôi, còn có hơi đau. Bên ngoài trời vẫn còn tối, bởi vì lần trước Lý Loan Phương đến thăm nên Tống Văn đã đem chăn gối chuyển ra ngoài, hôm nay cũng không ngủ lại căn phòng này.
Lục Tư Ngữ đứng dậy khỏi giường nhìn đồng hồ, lúc này là năm giờ sáng, anh lấy cho bản thân một ly nước ấm. Lúc đi ngang qua nhà vệ sinh, anh liếc nhìn một cái vào gương, người trong gương không còn ôn hoà như ngày xưa nữa mà hai mắt toả ra lạnh lùng khiến anh vô cùng xa lạ, đó là gương mặt của một kẻ sát nhân.
Sau đó anh nghe được điện thoại của mình reo lên. Ai lại gửi tin nhắn lúc năm giờ sáng nhỉ?
Tên của đối phương là Bắc Cực.
Bắc Cực, điểm mà trục trái đất và thiên cầu** gặp nhau ở phía bắc, cũng chính là điểm trung tâm chuyển động xoay tròn của Bắc bán cầu.
Trong hàng ngàn năm qua, người trên Trái Đất đều dựa vào ánh sáng những vì sao của nó để dẫn đường.
Lục Tư Ngữ nhấp vào, trạng thái hoạt động của đối phương là đang online. Anh nhanh chóng mở phần mềm định vị, có thể nhìn ra được đối phương đang ở Nam Thành, vị trí cụ thể thì không thể định vị được.
Tựa như biết Lục Tư Ngữ đang làm gì, trên mặt hình lại xuất hiện một hàng chữ: "Cậu không thể tìm thấy tôi."
Mắt Lục Tư Ngữ híp lại, tự hỏi một lát rồi đánh ra ba chữ hỏi: "Anh là ai?"
Đối phương rất nhanh đã trả lời lại: "Tôi là người của thầy Ngô, nghĩ vẫn nên chào hỏi với cậu một tiếng, sau này mọi người sẽ được gặp mặt."
Tiếp đó avatar đối phương biểu hiện đã logout, biến thành màu xám. Tin nhắn vừa gửi đến nhanh chóng biến mất, khung đối thoại lại biến thành trống rỗng, giống như tất cả chỉ là hình ảnh kéo dài trong mơ.
Lúc này đèn phòng Tống Văn chợt sáng lên, ngọn đèn theo khe cửa chiếu ra ngoài, âm thanh cậu nghe điện thoại cũng truyền ra bên ngoài. Lục Tư Ngữ cầm ly nước đi đến cửa phòng Tống Văn, thông qua cánh cửa mở một nửa nhìn thấy Tống Văn đang ngồi khoanh chân trên giường nghe điện thoại.
Lúc này là năm giờ sáng, bóng tối bao phủ khắp nơi, cả thành phố vô cùng im lặng, đa số người vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ.
"Đã xảy ra chuyện gì sao?" Lục Tư Ngữ chờ Tống Văn bỏ điện thoại xuống thì đứng bên cạnh nhẹ giọng hỏi.
Tống Văn ừ một tiếng, "Có phải tôi đánh thức anh không?" Sau đó cậu lại nói, "Thành Đông Nam Thành phát hiện một thi thể nữ, yêu cầu cảnh sát ra trận."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: một chương chuyển tiếp, vụ án mới bắt đầu. P/s: Em gái Trần sẽ không chết, cô cùng boss cuối sau khi gặp thoáng qua thì vẫn sống sót rồi hơ khô thẻ tre.
~ Hết chương 106 ~
Chú thích: (*) Mũ mão: là mũ của vua quan ngày xưa. (**) Trong thiên văn học và ngành hàng hải, thiên cầu là một hình cầu tự quay tưởng tượng với bán kính rất lớn, đồng tâm với Trái Đất. Tất cả các thiên thể trên bầu trời quan sát từ Trái Đất có thể được coi là nằm trên bề mặt của hình cầu này. Hình chiếu của xích đạo và các cực địa lý của Trái Đất lên thiên cầu là gọi là xích đạo thiên cầu (xích đạo trời) và các thiên cực.