Ba giờ chiều, bên trong cục cảnh sát Nam Thành mọi người vẫn bận rộn như cũ, Phó Lâm Giang từ bên ngoài đi tới: "Tống đội, đã đưa Mã Minh Huy đến rồi."
Vụ án này từng bước đi đến điểm mấu chốt, công việc cứ lặp đi lặp lại để tìm hy vọng, quá trình thẩm vấn thì phải căng não như đánh cờ, vô luận đúng sai, có càng nhiều tin tức càng tốt. Khác với khi hỏi chuyện Chung Tình thì Mã Minh Huy là nghi phạm nên trực tiếp bị mang vào, không phải giấu diếm gì mà hỏi thẳng vào vấn đề.
Phòng thẩm vấn của cảnh cục có vách tường cách âm màu xanh lam, cả không gian chỉ có bàn ghế cùng một chiếc đèn, sạch sẽ nhưng đầy áp lực. Mã Minh Huy bị dẫn vào phòng thẩm vấn, Tống Văn dẫn theo Phó Lâm Giang cùng Lục Tư Ngữ đến tường quan sát nhìn vào bên trong. Có một tấm kính lớn một mặt ở đây, qua tấm kính đó thì có thể quan sát mọi động tác cùng biểu cảm của nghi phạm, nghi phạm thì không thể nhìn đến tình hình bên này.
Chu Hiểu đưa cho Tống Văn tư liệu của Mã Minh Huy rồi nói thêm về bản ghi chép vừa điều tra được ở ngân hàng. Tống Văn nhận nói: "Trong hai mươi phút đừng cho cậu ta uống nước." Sau đó xoay người giải thích cho Lục Tư Ngữ, "Thẩm vấn hiện giờ không thể dùng nhục hình, cũng không thể lừa dối để nhận tội nên phải chú ý vào kỹ xảo tâm lý. Anh không thể dụ dỗ cậu ta nhưng có thể lừa gạt, chú ý khống chế tiết tấu để mình ở vị trí chủ động."
Thời gian trôi qua, Mã Minh Huy trong phòng thẩm vấn rõ ràng luống cuống đứng lên, bởi vì không thể xác định hành vi phạm tội của cậu ta nên không thể hạn chế tự do thân thể, chỉ là tịch thu hết vật dụng cá nhân. Mã Minh Huy trong phòng bước đi vài bước đến gõ cửa.
Hiển nhiên là không ai để ý đến cậu ta.
Mã Minh Huy đành phải xoa tay ngồi trở về ghế. Vài cảnh sát ngồi bên tường quan sát nhìn cậu ta, người này thoạt hơn hai mươi tuổi, thân cao một mét tám, tóc nhuộm rám nắng, làn da màu lúa mạch, mái tóc dài, cả người không thể nói là anh tuấn tiêu sái, cách ăn mặc có thể coi là sạch sẽ lưu loát.
Tống Văn tập trung xem tài liệu, so sánh vài tờ giấy rồi lấy tay chỉ vào nói: "Chỗ này có vấn đề." Phó Lâm Giang nghe cậu nói chuyện nhìn đến vài chỗ ghi chép chi tiêu của ngân hàng.
Lâm Chính Hoa gần đây ngoài chuyển cho Chung Tình mười vạn còn lấy ra hai mươi vạn tiền mặt. Hiện tại các phương thức trả tiền đều rất nhanh và tiện, nạn nhân không mua nhà không mua xe, khoản tiền rút ra này dễ khiến người khác nghi ngờ. Lần cuối cùng rút tiền là bảy giờ tối ngày nạn nhân bị sát hại, rút một lần mười vạn.
Tống Văn nhìn những chứng cứ khác mà Chu Hiểu tìm được, là một phong thư mặc danh mà nạn nhân nhận được một tháng trước, bên trong là ảnh chụp anh ta cùng Mã Minh Huy đang vô cùng thân thiết ở quán bar. Sau đó cậu mở bản ghi chép ngân hàng của Mã Minh Huy, có mấy giao dịch lớn cùng nhiều tài khoản ngân hàng khác nhau. Trước đó, mỗi một khoảng thời gian, tài khoản của cậu ta cũng nhiều thêm một khoảng tiền bất chính.
Phó Lâm Giang nhíu mày: "Đây không phải...... là nhảy khiêu dâm sao?" Trước đây nhảy khiêu dâm thường dùng để sử dụng trong quan hệ nam nữ nhiều hơn mà hiện tại loại quan hệ này là một biến thể của nhảy khiêu dâm truyền thống.
Tống Văn gật đầu dặn dò Chu Hiểu: "Cậu đi tìm thêm băng hình và ghi âm."
Lần này là Tống Văn và Phó Lâm Giang phụ trách thẩm vấn. Mã Minh Huy không đề phòng bỗng nhiên thấy người đến, âm thanh mở cửa làm cậu ta hoảng sợ ngẩng đầu lên.
Tống Văn nhìn cậu ta một cái rồi đi đến kéo ghế ngồi đối diện.
Mã Minh Huy lúc này mới dường như tỉnh mộng: "Cảnh quan, nhất định là có gì đó hiểu lầm rồi, tôi không biết Lâm Chính Hoa đã chết, tôi thật sự không làm gì cả......"
Phó Lâm Giang không để ý cậu ta, gương mặt hiền lành tủm tỉm cười mở miệng hỏi: "Họ tên."
"Tôi...... Tôi......" Mã Minh Huy còn muốn nói gì đó.
Tống Văn lăp lại, ngữ khí nghiêm khắc hơn Phó Lâm Giang, "Họ tên."
Mã Minh Huy lúc này mới lắp bắp trả lời: "Mã......Mã Minh Huy."
"Giới tính."
"Nam."
"Tuổi."
"24."
"Dân tộc."
"Hán."
"Nghề nghiệp."
"Bartender ở quán bar."
"Trình độ văn hoá."
"Tốt nghiệp trung học."
"Cậu cùng nạn nhân có quan hệ như thế nào." Rốt cục cũng vào vấn đề chính.
"Tôi...... chúng tôi chính là...... ngẫu nhiên ở cùng một chỗ."
"Nói rõ ràng."
"Quan hệ tình nhân, anh ta dùng tiền bao dưỡng tôi." Mã Minh Huy dùng âm thanh nhỏ như muỗi kêu lầm bầm trả lời.
"Các người đã quen nhau bao lâu? Quen biết như thế nào?"
"Hơn ba tháng, tôi quen anh ta khi đi làm ở quán bar."
"Buổi tối ba hôm trước, cậu có gặp qua Lâm Chính Hoa không?"
"Có gặp qua."
"Lúc mấy giờ."
"Bảy giờ......"
Tống Văn nâng mắt nhìn: "Ít mẹ nó nói dối đi, sáu giờ năm mươi nạn nhân tan tầm liền trực tiếp đến ATM gần ngân hàng lấy tiền, bảy giờ thì xuất hiện trong camera theo dõi ở cửa ngân hàng, trong lúc này các người không có gặp nhau."
Nghi phạm bình thường có vài loại, có loại không mở miệng nói lời nào, có loại miệng đầy lời nói hưu nói vượn không được mấy câu nói thật, còn có loại mười câu nói thật mang theo nửa câu nói dối như người trước mặt này. Đối phó với người như thế Tống Văn rất có kinh nghiệm, trước tiên phải bắt không tha lời nói dối của bọn họ, bắt càng chặt thì đối phương càng lúng túng.
"Kia đại khái là lúc sau đi...... Anh cảnh sát à, tôi thật sự không nhớ rõ...... Hôm đó tôi được nghỉ, cùng bạn bè ăn cơm uống rượu, bảy giờ thì trở về ngủ, sau khi tôi bị Lâm Chính Hoa nhấc ra khỏi giường rồi xảy ra cãi vã, thì liền thu dọn ít đồ đạc rồi gọi điện đến nhà một người bạn tá túc." Mã Minh Huy ấp úng nói càng làm cho người khác cảm thấy trong lòng có quỷ. Cậu ta nghĩ muốn đem thời gian nói mơ hồ bởi vì cậu ta biết đó là thời gian Lâm Chính Hoa bị sát hại, thời gian càng sớm thì hiềm nghi của cậu ta càng nhỏ, nhưng chính cách nói chuyện này càng khiến cậu ta bị nghi ngờ nhiều hơn.
"Các người cãi nhau có gay gắt không?"
"Ân...... lúc ấy tôi vừa ngủ dậy nên không nhớ rõ......"
Phó Lâm Giang nói: "Nhưng cậu lại nhớ rõ thời gian."
Mã Minh Huy kêu oan: "Đêm đó tôi cùng anh ta kết thúc như thế, anh cảnh sát, tôi nói đều là sự thật, tôi cũng không dám giết người đâu, lá gan tôi rất nhỏ......"
Tống Văn hừ một tiếng: "Tôi thấy cậu lá gan cũng không nhỏ đâu, cậu tìm người chụp ảnh mình cùng Lâm Chính Hoa sau đó uy hiếp sẽ đem ảnh chụp đến công ty anh ta đúng không?"
Lâm Chính Hoa mặc dù nổi tiếng trong vòng, nhưng bởi vì vợ và con trai nên anh ta che giấu rất kỹ trong công ty. Phản ứng đầu tiên khi bị tống tiền là dùng tiền để tiêu diệt tai hoạ.
"Tôi không biết, tôi không có." Mã Minh Huy vẫn còn vịt chết tại miệng.
Tống Văn cầm tư liệu nhìn cậu ta: "Hiện tại cho dù là rút tiền mặt thì ngân hàng vẫn có bản ghi chép, chúng ta đánh cược nhé, xem tiền trong tài khoản của cậu cùng tiền Lâm Chính Hoa lấy ra có vừa lúc giống nhau hay không?"
Nghe xong những lời này, màu sắc trên mặt Mã Minh Huy liền rút xuống, trán cũng lấm tấm mồ hôi.
"Nhận tội đi, chúng tôi đã nắm giữ được bằng chứng cậu lừa đảo vơ vét tài sản của Lâm Chính Hoa." Tống Văn vừa nói vừa lấy tay gõ trên mặt bàn, "Tội lừa đảo vơ vét tài sản với mức tiền này thì hơn mười năm đấy, hiện tại cậu lại là nghi phạm lớn nhất của vụ án giết người...... Hơn nữa......"
Nói đến đây, Tống Văn nhìn về phía Mã Minh Huy, ánh mắt đó làm cho sau lưng Mã Minh Huy ra một tầng mồ hôi lạnh.
"Cậu không phải là lần đầu tiên phạm tội đi? Lấy thân phận người pha chế rượu, cậu chuyên lựa chọn những người đàn ông đồng tính đã kết hôn để xuống tay. Một khi câu người đến tay liền lấy thân phận tình nhân để thực hiện, sau đó uy hiếp người bị hại muốn đem chuyện này công khai. Lấy được tiền rồi thì tìm cớ để chia tay......"
Mã Minh Huy không nghĩ tới sự tình nhanh như vậy đã bị cảnh sát điều tra rõ ràng, run giọng nói: "Cảnh sát, tôi nhận chuyện lừa đảo đó, đều là đồng bọn của tôi - Quách Tử làm, lần này...... Y chụp hình tôi cùng lâm Chính Hoa sau đó gửi đến hòm thư của anh ta...... Bắt đầu vơ vét hai mươi vạn của Lâm Chính Hoa, sau đó Quách Tử nói nếu người này đưa tiền sảng khoái như vậy thì khẳng định sẽ dễ đánh lừa...... Liền muốn thêm mười vạn nữa. Nhưng giết người cùng tôi không có quan hệ."
"Quách Tử tên thật là gì?"
"Là Quách Tử...... Tôi không biết ba mẹ hắn sao lại đặt cho hắn cái tên này."
Trong phòng quan sát Chu Hiểu thấy Phó Lâm Giang hướng mình làm cái thủ thế, Chu Hiểu lập tức xoay người đi tra người tên Quách Tử này.
"Chuyện cậu cùng đồng bọn lừa đảo vơ vét tài sản bị Lâm Chính Hoa phát hiện...... Nên buổi tối anh ra lái xe về phòng thuê chất vấn cậu, cậu dùng dao giết anh ta?" Phó Lâm Giang cảm thấy đến đây thì đã tiếp cận được chân tướng sự việc.
"Tôi lúc ấy...... cầm dao nhỏ thì không sai, nhưng àm tôi chỉ hù doạ anh ta, anh ta mắng tôi vài câu đòi tôi trả tiền lại cho anh ta, nhưng tôi không có giết anh ta......" Mã Minh Huy nói chuyện, đồng tử co rụt lại. "Đúng rồi...... Quách Tử...... sau khi tôi rời khỏi nơi đó, có thể là tên đó giết Lâm Chính Hoa......"
Vì để tẩy trắng mình, Mã Minh Huy đã lựa chọn bán đứng đồng bọn. Lục Tư Ngữ trong phòng quan sát ôm cánh tay cắn móng tay nhìn thấy hết thảy trong phòng thẩm vấn.
Tống Văn nhìn thẳng Mã Minh Huy, Quách Tử gì kia, là hắn giết người sao? Chỉ vì lấy được phân nửa của ba mươi vạn, sợ Lâm Chính Hoa trả thù, tìm bọn họ đòi tiền nên bọn họ đã giết chết Lâm Chính Hoa? Cậu vẫn cảm thấy sự tình không đúng chỗ nào đó.
Mặc kệ như thế nào, hai người kia lừa đảo vơ vét tài sản quá lớn, chờ đợi bọn họ chính là song sắt nhà giam. Mã Minh Huy bắt đầu kể lại chi tiết. Lão Giả gõ cửa phòng quan sát, trong phòng chỉ có Lục Tư Ngữ đang bĩu môi, hoàn toàn không có ý tứ cùng ông nói chuyện liền quay đầu gõ cửa phòng thẩm vấn.
Khẩu cung còn chưa lấy xong, Tống Văn không thể phân thân, Phó Lâm Giang liền đi cùng lão Giả đến phòng quan sát.
Lão Giả lúc này mới mở miệng: "Phó đội, bên ngoài có một người phụ nữ đến, gọi là cái gì Chung Tình đó"
"Chung Tình? Không phải là vợ nạn nhân sao? Cô ấy đến làm gì?" Phó Lâm Giang rất có ấn tượng với Chung Tình. Lục Tư Ngữ nghe được tên Chung Tình cũng xoay đầu lại nhìn về phía lão Giả, người vừa gặp lúc trưa giờ lại xuất hiện ở đây, anh cũng rất ngoài ý muốn.
Lão Giả nhìn Mã Minh Huy bên trong đang khóc rống nói rõ tình hình, có chút nghi hoặc mở miệng nói: "Cô ấy đến tự thú, đây là tình huống gì thế?"
~ Hết chương 11 ~