HỒ SƠ HÌNH SỰ TRINH SÁTTác giả: Thanh Vận Tiểu ThiChuyển ngữ: Cá trêTRẦN GIAN HIỂM ÁC_______________
Tống Văn đem ý tưởng sử dụng mồi câu báo cáo lên trên, đạt được sự ủng hộ mạnh mẽ của Cố cục.
Hiện tại áp lực của Cố cục đang rất lớn. Cảnh sát sợ nhất chính là không tìm được tung tích của nghi phạm, kế hoạch này của Tống Văn cho dù tỷ lệ bắt được không lớn nhưng cũng đáng để thử. Công tác phân tích giai đoạn trước của cảnh sát cùng với hồ sơ tội phạm đều đã tiến hành được hòm hòm, lúc này có thể đến hiện trường phát sinh hung án vẫn tốt hơn so với ngồi đợi ở văn phòng.
Cố cục đặc biệt cho gọi tất cả cảnh sát nữ của Cảnh cục đến, toàn bộ những cô gái trong độ tuổi phù hợp của tất cả các phòng bao gồm cả phòng văn thư hồ sơ, trung tâm giám định, pháp y đều được tập hợp. Ngoại trừ người đang mang thai, tuổi quá lớn, quá béo, quá nhỏ gầy thì tổng cộng sàng lọc chọn ra được sáu người, số lượng này rõ ràng là không đủ.
Vì thế Cố cục đi tới tổ chuyên án giận dữ: "Đồng nghiệp nữ trong Cục chúng ta ít vô cùng, các cậu thân là cảnh sát vậy tự giác đâu?! Tinh thần hy sinh hiến dâng của các cậu đâu? Dựa theo phân chia lúc trước của chúng ta, toàn Cục sáu tổ, mỗi tổ thiết lập hai mồi câu, phải hoàn thành!"
Điền Minh giang hai tay: "Cố cục, chú bảo chúng tôi đi đâu tìm được nhiều cô gái thích hợp vậy chứ? Chung quy cũng không thể ra đường đem đại một người về mà đúng không? Nếu dùng chính người thân bạn tốt của mình ấy, thật ra có thể hỏi đến nhưng cô nương chưa học so chiêu cũng sợ không an toàn mà đúng không?"
Cố cục trừng mắt: "Hoá trang trinh sát của các cậu đều học vô ích rồi sao? Vừa lúc nhờ vào vụ án này luyện tập một chút, tìm không được người thì tự mình hoá trang!"
Điền Minh gãi đầu kêu oan: "Chú nhìn Cảnh cục chúng ta xem, thời điểm tuyển vào toàn là đại lão gia một mét tám mấy...... Phần tử phạm tội kia, tôi nghĩ cũng không dám lên á."
Cố cục xoa thắt lưng: "Cái gì mà không dám lên chứ, đó là do kỹ thuật hoá trang trinh sát của cậu không đến nơi đến chốn, buổi tối ai mà thấy rõ cao hay thấp chứ? Chờ lúc đến gần, thừa dịp thời điểm hắn quan sát, cân nhắc xem là nam hay nữ thì nhân cơ hội đó ra tay! Lúc tôi còn trẻ có một lần có một tên tội phạm bắt cóc trẻ con ở nhà trẻ, sau đó chính là một đặc công nam hoá trang thành nữ đánh gục tội phạm đấy! Trước an nguy của nhân dân, chút khó khăn cùng mặt mũi đó được tính là gì chứ?"
Tống Văn đứng bên cạnh nhìn Điền Minh kinh ngạc mà cười trộm, không nghĩ tới giây tiếp theo liền bị Cố cục điểm danh: "Tống Văn, ví dụ như cấp dưới Tiểu Lục của cậu đấy, ăn mặc đẹp một chút, kéo ra ngoài tuyệt đối không kém hơn so với đồng nghiệp nữ bao nhiêu đâu."
Tống Văn nghe xong câu này lập tức quay lại nhìn về phía Lục Tư Ngữ.
Lục Tư Ngữ đang ngồi ở phía sau, anh mới vừa từ bên phòng vật chứng trở về, Trình Tiểu Băng cho anh vài cái bánh gạo Vượng Vượng, lúc này anh vừa cho vào miệng liền thấy tầm mắt của mọi người cứ thế mà phóng đến chỗ mình thì vội vàng cúi đầu, che kín miệng không dám cử động.
"Hạng mục này sẽ được đưa vào khảo hạch cuối năm, phải có thêm phần hoá trang!" Cố cục tiếp tục nói, "Tóm lại cứ sắp xếp như vậy đi, một tổ phải chọn ra được một người làm mồi câu, các cậu tự bỏ phiếu chọn người, sau khi chọn xong thì đến phòng hậu cần lấy quần áo mặc thử, tôi sẽ đến nhìn thành quả!"
Chờ Cố cục đi khỏi, cả văn phòng lập tức nổ tung.
"Cố cục hôm nay là...... Ăn nhầm thuốc súng sao?"
"Vụ án không phá được nên sốt ruột thôi, có thể hiểu có thể hiểu......"
"Vụ án lần này quá lớn, tôi thấy trà hoa cúc Cố cục pha cũng không dập nổi."
"Đội trưởng, anh thấy ai trong đội thích hợp hơn? Mặt em là mặt rỗ khẳng định là không được rồi, nửa đêm mà mặc đồ nữ nữa thì không chừng giống y hệt với Bạch Vô Thường."
Chỉ thị của Cố cục khiến cho Cảnh cục mấy ngày nay bị vụ án tra tấn thành ao tù nước đọng bỗng chốc trở nên nào nhiệt hẳn lên.
Tổ tuần tra đã sớm phân xong, có hơi khác khi chia tổ bình thường, Tống Văn cùng Phó Lâm Giang chia đội một thành hai tổ, mỗi người dẫn một tổ. Tống Văn xoay người nói với Phó Lâm Giang: "Lâm Giang, Cố cục đã điểm danh bên tôi, bên anh anh tự mình giải quyết đi, người thì anh tự chọn trong tổ."
Phó Lâm Giang xoa mi tâm khẽ thở dài: "Cậu nhìn coi lão Giả thích hợp hay Tiểu Vương mới đến có thể giả trang? Đây không phải là bức tôi không trâu bắt chó đi cày sao."
"Tôi thấy anh cũng thích hợp mà." Tống Văn vỗ vỗ vai Phó Lâm Giang an ủi, "Có cộng thêm điểm vào sát hạch đó, nói không chừng anh cách không xa vị trí đội trưởng nữa đâu."
An ủi xong Phó Lâm Giang, Tống Văn đi đến bên người Lục Tư Ngữ: "Cố cục đã điểm danh, toàn bộ Cảnh cục đoán chừng đều đang mỏi mắt mong chờ anh đấy. Anh đừng áp lực quá."
Lục Tư Ngữ vừa mới nuốt xuống đồ ăn, một ngụm trong miệng xém chút đã mắc nghẹn khiến mắt anh đỏ cả lên, nhất thời không nói chuyện được. Tống Văn nghĩ anh da mặt mỏng, tâm đều mềm xuống: "Nhưng mà...... Nếu anh không muốn đi thì trong đội vẫn còn những người khác. Chiều cao của Chu Hiểu hiệu quả chắc cũng không khác mấy đâu, thật sự không được thì vẫn còn biện pháp khác......"
Lục Tư Ngữ liếm môi, lúc này mới trở lại bình thường nói: "Tống đội, cậu muốn tự mình ra trận không?"
Tống Văn hai tay ôm cánh tay, khụ một tiếng: "Cũng không phải không thể." Hoá trang trinh sát là môn học bắt buộc ở trường Cảnh sát của bọn họ, có bài kiểm tra đánh giá. Năm đó thành tích môn này của Tống Văn không thấp, thời điểm thực tập còn bị kéo ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, đến nay trong máy tính vẫn còn lưu mấy tấm ảnh lịch sử đen tối kia.
"Tôi phục tòng an bài của Cảnh cục, chỉ là có chút khẩn trương." Lục Tư Ngữ nhìn Tống Văn nói thêm, "Tống đội, lần này cậu thật sự là đào hố đấy."
Tống Văn nói: "Cho dù là mèo trắng hay mèo đen, có thể bắt được chuột chính là mèo tốt, chỉ cần biện pháp sử dụng tốt là được." Vừa nói cậu vừa nháy mắt mấy cái với Lục Tư Ngữ, "Đi, thừa dịp bọn họ còn chưa tìm được người, chúng ta đến phòng hậu cần lãnh quần áo đi, quần áo thích hợp bên đó không nhiều lắm, tới trước tốt hơn. Chốc nữa nếu tới chậm thì chỉ còn thừa lại dây đeo tất cùng tất lưới, tuy rằng tôi rất muốn thấy anh mặc mấy thứ đó."
Đi đến phòng hậu cần dưới lầu, Tống Văn tự mình lấy cho Lục Tư Ngữ vài món quần áo rồi kéo anh tới phòng lưu trữ ở lầu một, đóng cửa lại, "Hoá trang trinh sát này ấy, không phải nói chứ hồi còn ở trường, điểm môn này của tôi rất cao đấy. Anh vóc người cao nhưng bả vai không quá rộng, chân dài lại nhỏ, cổ cũng nhỏ tinh tế, đảm bảo mặc bộ này sẽ không sai. Bộ tóc giả này còn mới nè, anh có mang dây cột tóc không?"
Lục Tư Ngữ cầm đống quần áo, anh tuy không bài xích trang phục nữ nhưng lại bị sự nhiệt tình của Tống Văn doạ cho sợ hãi, nói với Tống Văn: "Tống đội, cậu ra ngoài đi. Tôi có thể tự mình thử."
Tống Văn bị Lục Tư Ngữ đẩy ra cửa, cảm giác chờ đợi như đã qua một năm. Thật ra cậu không có niềm yêu thích đặc biệt gì, chỉ là tò mò không biết sau khi Lục Tư Ngữ thay vào sẽ là bộ dạng thế nào.
Qua mười phút, cửa phòng hé ra một ít, giọng Tống Văn truyền ra ngoài: "Nhìn hợp không?"
Âm thanh anh đến trước, sau đó người mới cúi đầu xuất hiện, không thường làm việc này nên anh có chút thẹn thùng. Tống Văn ngẩng đầu lên, mắt liếc qua một cái, theo sau cả người đều sững sờ.
Bộ dạng Lục Tư Ngữ thanh tú, Tống Văn đoán anh mặc trang phục nữ sẽ không khó coi nhưng cậu tuyệt đối không nghĩ tới lại đẹp như vậy.
Lục Tư Ngữ chỉ đội thêm tóc giả, thay quần áo, trên mặt vẫn là mặt mộc bình thường, tóc mái che đi hàng mi anh khí, góc cạnh cùng hai má trắng nõn bị mái tóc giả cột lệch che khuất, lộ ra tia mềm mại đáng yêu, gương mặt trắng nõn tản ra một mùi sữa ngào ngạt.
Lạnh lùng ngày xưa đã biến thành một loại khí chất độc đáo như hoa lan ở nơi hang núi âm u vắng lặng.
Áo Lục Tư Ngữ mặc là một chiếc áo cổ lọ, mép cổ áo che đi hầu kết cùng nốt ruồi son trên cổ, cố tình khi anh cử động, điểm đỏ kia sẽ lộ ra như gãi vào tâm người đối diện.
Bên dưới là một chân váy đuôi cá, nhìn qua vô cùng tao nhã quyến rũ, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác có thắt lưng. Bộ trang phục này vừa lúc che được đôi vai hơi rộng hơn so với phụ nữ của anh, chân dài eo nhỏ, không chỉ không tạo cảm giác mâu thuẫn mà ngược lại nhìn anh cứ như thần tiên tỷ tỷ đang hạ phàm.
Hiện giờ là ban ngày nên vẫn có thể nhìn ra hầu kết cùng vài dấu vết của nam giới, nếu là buổi tối mà không mở miệng nói chuyện thì thật sự là một đại mỹ nhân khó bề phân biệt.
Người trước mắt nhìn vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, Tống Văn sửng sốt vài giây rồi mới xác nhận đây chính là tiểu tổ tông nhà mình, cậu ho nhẹ một tiếng, cúi đầu nhìn dây giày của Lục Tư Ngữ bị lỏng, vội nói: "À gì nhỉ...... Giày anh bị tuột kìa."
Tống Văn nói xong thì cúi người xuống, cột dây giày Lục Tư Ngữ thành một cái nơ thật đẹp.
Trên đùi Lục Tư Ngữ mang tất chân, váy đuôi cá trước mặt cậu lay động thoáng qua một cái, không biết có phải bởi vì trên váy có nước hoa hay không mà như có như không một mùi hương thoang thoảng.
Lục Tư Ngữ nhìn Tống Văn đang cúi đầu bận rộn, mở miệng nói: "Luận sắc đẹp, tôi cảm thấy đội trưởng hoá trang cũng sẽ không kém đâu."
"Để lần sau đi, lần sau sẽ cùng anh hoá trang thành hai người đẹp." Tống Văn đứng lên, nhìn nhìn Lục Tư Ngữ, lại giúp anh sửa sang tóc giả, "Ban ngày anh ngàn vạn lần đừng mặc thế này ra ngoài nhé."
Lục Tư Ngữ ngẩng đầu lên, hàng mi dài chớp chớp, đôi mắt đẹp khẽ chuyển động, "Cậu là...... Sợ tôi doạ người khác sao?"
Tống Văn cẩn thận đánh giá anh, Lục Tư Ngữ mặc trang phục nữ cả người liền lộ ra một loại cảm giác kinh diễm siêu việt: "Tôi là sợ người khác thật sự xem anh thành em gái, khiến cho oanh động, ngoảnh lại vạn nhất có phần tử tội phạm muốn bắt cóc anh vậy thì thành tổn thất lớn cho đội cảnh sát chúng ta rồi."
Cằm nhọn của Lục Tư Ngữ rũ xuống, cúi đầu nhìn một thân hoá trang của mình rồi trầm mặc một hồi lâu, nhỏ giọng nói: "Tống đội, cho dù tôi có gầy cỡ nào thì vẫn có cơ bụng tám múi mà......"
Tống Văn nghe xong chỉ cảm thấy máu huyết dâng trào: "Lời này cũng đừng nói trước mặt người khác."
Cơ thể nam giới, cánh tay, ngực, đường thắt lưng đều khác hẳn sự mềm mại của phụ nữ, dáng người Lục Tư Ngữ nhìn kỹ thì vẫn có thể thấy được một số dấu vết của đàn ông. Không nói đến những thứ khác, hai chân anh so với phụ nữ bình thường thì dài hơn, thắt lưng lại nhỏ đến khó tin, so sánh hai người thì Tống Văn hình như thích loại của Lục Tư Ngữ hơn.
"Kia gì...... Đây là......" Điền Minh đang từ trên lầu đi xuống, thấy Lục Tư Ngữ đã thay quần áo, nhìn chằm chằm một hồi lâu mới dám xác nhận, "Cái đệt, tôi còn nghĩ bạn gái của Tống đội đến đấy. Tiểu Lục...... Cậu mặc bộ này sao?...... Cậu cũng quá đẹp rồi...... Không để cho người thường như chúng tôi sống nữa sao?"
Điền Minh đứng ở chỗ này gào to lên, trong khoảng thời gian ngắn đã thu hút một nửa Cảnh cục vây lại đây. Lục Tư Ngữ hận không thể chôn mặt vào cổ áo, nhưng vẫn cứ bị chặn ở cửa.
"Đẹp quá...... Trình độ nghiệp vụ cũng quá cao rồi, dáng người này, gương mặt này, quả thực giống y hệt nữ người mẫu vậy."
"Hôm nay đã tiếp thu được kiến thức mới, cái gì mà gọi là nữ trang đại lão ấy......"
"Hoá ra Cố cục mới là người tinh mắt, thân hình này nếu không cao đến thế thì nói là đồng nghiệp nữ mới tới tôi cũng tin."
"Nếu đây là đồng nghiệp nữ tôi đã sớm theo đuổi rồi, còn đến lượt cậu sao?"
Lục Tư Ngữ có cảm giác bản thân giống như gấu trúc trong lồng sắt, bị nhóm đồng nghiệp ở Cảnh cục đứng vây xem.
Tống Văn đem Lục Tư Ngữ ra phía sau che chở: "Mấy người nhìn là được rồi, không cần càn rỡn giễu cợt vậy. Lục Tư Ngữ, anh nhanh đi thay lại đi, chốc nữa đến lúc hành động buổi tối rồi nói sau."
~ Hết chương 116 ~