HỒ SƠ HÌNH SỰ TRINH SÁTTác giả: Thanh Vận Tiểu ThiChuyển ngữ: Cá trêSÁT SƯ YẾN_______________
Lúc này đã gần tám giờ tối, chỉ còn một tiếng nữa là đến thời gian biểu diễn pháo hoa, người trên đường đã đông hơn thấy rõ, hai người Lục Tư Ngữ cùng Tống Văn đang đứng ở góc đường bên dưới nhà hàng Minh Nguyệt.
Gió đêm mang theo mùi máu tanh chầm chậm nổi lên.
Vết máu bên cạnh chỗ bọn họ đứng đã khô hoàn toàn, dần biến thành một mảng đỏ sậm, chỉ cần tẩy rửa thì sẽ không còn ai nhìn ra được vừa mới có một người chết ở đây nữa. Mà hiện giờ, thi thể của người phụ nữ xấu số đang được đặt bên trong nhà hàng chỉ cách bọn họ đúng một cánh cửa.
Lục Tư Ngữ vươn ngón tay thon dài, nhấn vào nút phát, xem lại đoạn videos kia một lần nữa.
Bối cảnh trong videos chính là trong căn phòng Hà Đường Xuân Hiểu trên tầng năm của nhà hàng Liên Hoa Minh Nguyệt. Thời điểm quay, trên bàn đã có thức ăn tinh xảo được dọn lên, rượu cũng đã uống không ít, cửa phòng được khoá từ bên trong.
Đoạn video thứ nhất, hình ảnh dần rõ ràng, xuất hiện đầu tiên là một bàn tay giãy dụa, hình ảnh tiếp theo dần chuyển ra xa, có thể nhìn thấy được có một người phụ nữ, cả khuôn mặt đều bị chôn vào trong bánh ngọt nhìn tựa như đà điểu đang vùi đầu vào cát, hai tay người này vùng vẫy trong tuyệt vọng, miệng phát ra tiếng ô ô không rõ ràng, sau đó màn hình bị kéo qua, Triệu Vũ Lượng xuất hiện phía sau người nọ, anh ta dùng tay ấn đầu không cho người kia giãy dụa, tựa như muốn dìm chết người kia vào trong bánh ngọt.
Một lát sau, người bị đè kia dường như không còn sức lực để vùng vẫy nữa, Triệu Vũ Lượng lúc này mới kéo người lên, khiến cho diện mạo người này rõ ràng hơn, người bị đè xuống bánh kem chính là cô giáo của những học sinh này ____ Trương Đông Mai.
Bà lúc này đã cởi áo khoác, bên trong chỉ mặc vỏn vẹn một chiếc áo sơ mi.
Video có chút không ổn định, trong màn hình, trên mặt Trương Đông Mai toàn là bánh ngọt màu trắng, nhìn vừa buồn cười lại vừa đáng thương. Bà mở to miệng hô hấp, trong mắt tràn đầy sợ hãi, tiếp đó bà lấy tay lau bánh ngọt trên mặt, còn chưa lau sạch bánh ngọt thì Cơ Mĩ Vân đã bắt đầu trút rượu vào miệng bà.
Trương Đông Mai rõ ràng đã không uống được nữa, rượu thừa theo khoé miệng bà chảy xuống, bà liên tục bị sặc, thế nhưng làm thế nào cũng thoát ra được, trong video còn truyền đến tiếng cười mơ hồ. Trút đến cuối, Cơ Mĩ Vân dứt khoát đem rượu còn dư lại đổ từ trên đầu bà xuống. Rượu trôi xuống mang theo kem của bánh ngọt khiến cho Trương Đông Mai càng thêm chật vật.
Tiền Giang phía sau camera nói: "Cởi bỏ quần áo còn lại đi, đừng để quần áo bị ướt, bữa cơm này chỉ mới bắt đầu thôi mà, tửu lượng của cô giáo rất tốt, nhiêu đây chưa là gì đâu."
Đoạn video thứ nhất chấm dứt, Lục Tư Ngữ lại mở đoạn thứ hai.
Trong đoạn video thứ hai, quần áo của Trương Đông Mai đã bị cởi ra hơn phân nửa, trên người chỉ còn sót lại mỗi nội y, bánh ngọt trên mặt bà đã không còn nhiều, chỉ còn một ít kem màu trắng dính trên tóc, lúc này trên dưới cơ thể bà đều ướt, có chút bất lực nằm sấp trên mặt đất lạnh lẽo, rượu cùng nước trái cây từ trên người bà chảy xuống đất. Mạnh Điềm Điềm mang khẩu trang ngồi đối diện Trương Đông Mai, "Cô Trương à, hiện giờ cô chọn nói thật hay mạo hiểm nào?"
Cô Trương do dự trong phút chốc: "Nói...... Nói thật?"
Mạnh Điềm Điềm tát một bạt tay vào mặt cô Trương, rồi dùng khăn giấy lau nước trái cây dính trên tay: "Năm đó cô và chồng mình vì sao lại ly hôn thế?"
Cô Trương nghẹn ngào, lớp trang điểm trên mặt đã bị nhoè hết: "Bởi vì anh ta bị tôi bắt được khi đang ngoại tình với y tá."
Chát, lại một bàn tay đánh lên, sức lực của cái tát này còn lớn hơn, đánh cho cả khuôn mặt của Trương Đông Mai lệch đi, Cơ Mĩ Vân từ phía sau kéo tóc để bà ngồi thẳng lại, đôi môi đỏ mọng nói bên tai bà: "Tôi nói mà, chắc người ta cũng đã nhìn thấu được con người của cô rồi nhỉ, không có người đàn ông nào thích phụ nữ như cô cả."
Đàm San ngồi phía sau, cầm đũa gắp thức ăn từ từ ăn, nhìn các cô đánh người thì chậm rãi nói: "Đừng làm quá mức, hòm hòm là được rồi, ngày mai bà ta còn phải đến trường, đừng làm mất mặt quá." Sau đó cô bỏ thêm một câu, "Muốn đánh thì đánh ở chỗ không nhìn thấy được đi."
Mạnh Điềm Điềm nghe xong thì nhéo một cái vào cánh tay trần trụi của Trương Đông Mai, giày cao gót còn đạp thêm một cái vào chân bà. Trương Đông Mai nhất thời phát ra tiếng hét thảm thiết, nhưng người còn lại cười thầm trong lòng, Tiền Giang đang quay video cũng cười đến nỗi hình ảnh đều rung lắc cả lên.
"Tiếp tục, chúng ta lại nói thật nào." Mạnh Điềm Điềm cúi người xuống hỏi Trương Đông Mai, "Cô à, tiền của cô đi đâu hết rồi."
Tóc Trương Đông Mai bị Cơ Mĩ Vân túm về sau, run giọng nói: "Tiền tôi gửi về nhà mấy năm nay đều bị cha mẹ đưa cho em trai mua nhà, thế nhưng sau khi cha tôi xảy ra tai nạn giao thông, phải bồi thường cho nhà người ta ba mươi vạn, em tôi đã cãi nhau ầm ĩ với cha mẹ rồi đuổi bọn họ ra, không cho ở trong nhà mới nữa, cũng không chịu ra một đồng nào. Khi đó tôi vẫn còn nợ thế chấp, chỉ có thể đi làm thẻ tín dụng với vay tiền......"
Bà nói chuyện mà khoé mắt toàn là nước, khóc không thành tiếng. Thế nhưng lại không đổi được chút đồng tình nào mà còn làm cho bọn họ càn rỡ hơn.
Hình ảnh trong video yên tĩnh lại, đoạn video đã kết thúc.
Đoạn video thứ ba, quần áo của Trương Đông Mai đã bị lột ra hết, bà khóc rống lên, hai tay bụm mặt, chẳng qua vẫn đủ để những người quen biết nhận ra bà là ai: "Tôi sai rồi...... Là lỗi của tôi, tôi...... Tôi không phải là một giáo viên tốt, tôi rất xin lỗi tất cả học sinh của tôi...... Tôi có tội, thái độ làm người của tôi thật hổ thẹn cho nghề giáo, sau này tôi sẽ không làm vậy nữa, các người buông tha cho tôi đi. Tôi thành thật sám hối, cầu xin các người......"
Triệu Vũ Lượng đứng bên cạnh chụp ảnh, khi quay đầu mắt kính phản xạ lại ánh sáng hỏi: "Đã quay được hết chưa?"
Âm thanh Tiền Giang truyền đến: "Đã quay hết rồi, yên tâm đi, trở về tớ sẽ xử lý một chút, làm mờ mấy người chúng ta đi, thêm mã số vào rồi sẽ gửi cho các cậu, chúng ta mỗi người giữ một bản."
Ba đoạn videos, không dài nhưng nội dung bên trong lại khiến cho người xem nổi da gà, chỉ với vài đoạn video ngắn ngủi mà cô giáo không còn là cô giáo, học sinh cũng không còn là học sinh nữa.
Tôn sư trọng đạo hay nói, không hề nhìn ra được một chút nào bên trong những videos này.
Thời điểm xem lần thứ nhất thì cảm thấy khó có thể tin được, sau lưng lạnh lẽo một mảng, xem đến lần thứ hai vẫn khiến cho người khác khiếp sợ không thôi.
Trong videos có thể nhìn ra được, những học sinh này không hề đùa giỡn cùng giáo viên, đây là một cực hình, một màn hành hạ, bọn họ đang làm nhục giáo viên của mình đến mức cực điểm.
Chắn chắn những người này đã thông đồng với nhau, câu trả lời với cảnh sát cũng là cố ý nói dối. Bọn họ rõ ràng đều biết rõ đêm nay đã xảy ra chuyện gì.
Nếu trong videos, là học sinh đánh chửi giáo viên khi ở trường học thì Tống Văn cũng không chấn động đến vậy, thế nhưng một màn này lại xảy ra ở nhóm người tốt nghiệp đã mười năm, trên người những học sinh công thành danh toại, bọn họ ra tay tàn nhẫn với một giáo viên trung niên, nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ.
Bọn họ từng người từng người đều là thiên chi kiêu tử, có tiền, có nhan sắc, trẻ tuổi, thế nhưng tựa như đó chỉ là là một lớp da bên ngoài, họ đã làm ra những hành động hạ lưu. Hơn nữa, không chỉ có một người làm mà là cả một đám người, ngay cả thái độ của nhà giáo gương mẫu như Đàm San, tuy rằng không trực tiếp ra tay nhưng cũng đứng bên cạnh đưa ra kế hoạch.
Tống Văn nói: "Xem ra cái chết của giáo viên này không phải là đột ngột."
Liên tưởng đến một số khẩu cung vừa này, những người đó khoá cửa lại là để làm chuyện này, cuối cùng thì mang cô giáo đi đến nhà vệ sinh, có lẽ là để bà sửa soạn lại một chút, sau đó thì uy hiếp không cho bà nói ra chuyện vừa xảy ra.
Lục Tư Ngữ nói: "Videos chỉ là một phần sự thật của đêm nay, tôi cảm thấy học sinh sẽ không vô duyên vô cớ làm chuyện này, phía sau nhất định có chuyện xưa gì đó."
Tống Văn gật đầu: "Tôi cũng rất tò mò chuyện xảy ra bên trong đó, nhìn theo videos thì Trương Đông Mai có thể là bị sỉ nhục đến quá mức xấu hổ và giận dữ, không chịu nổi nữa nên mới nhảy lầu. Nhưng mà...... Tôi nghiêng về hướng bà ấy bị giết hơn."
Kia không còn là những học sinh nhu thuận nữa, nữ thì như rắn độc, nam thì như sài lang hổ báo, từng ánh mắt hung ác, hận không thể dồn bà vào chỗ chết.
Chuyện xảy ra đêm nay sẽ không đơn giản như vậy, mà quan hệ của giáo viên và học sinh cũng không như bề ngoài của nó. Đây căn bản không phải cái gọi là bữa tiệc cảm ơn, mà chính là một bữa tiệc có chuẩn bị trước nhằm giết chết cô giáo của mình.
Đám học sinh giơ tay chém xuống, giáo viên cũng ngã xuống giữa vũng máu.
Mấu chốt là, trong những người này rốt cục ai mới là hung thủ, hay tất cả đều là hung thủ, mà lý do thật sự phía sau là gì.
Tiêu hoá hết thảy, Tống Văn nói với Lục Tư Ngữ: "Đi thôi, lên lầu nào."
Lục Tư Ngữ hỏi: "Kế tiếp làm gì bây giờ? Gọi Đàm San đến hỏi lại lần nữa, hay hỏi những người khác?"
Có mấy đoạn videos này thì lời nói dối lúc nãy cũng tự sụp đổ. Mà Đàm San nhìn như một Bạch Liên hoa kia chính là người tổ chức buổi họp mặt này, nhất định không hề đơn giản.
Tống Văn nói: "Trình Mặc vẫn ở đó, chừa cho anh ấy chút thể diện đi, chúng ta thẩm vấn hết một vòng để biết rõ mọi chuyện đã, cuối cùng thì tìm Đàm San." Khi đó, dù Đàm San nói gì đi nữa thì cũng không thể lật khẩu cung lại được nữa.
Hai người đi lên lầu, tới phòng riêng. Trình Mặc vẫn ngồi ở đó, anh ta không thẩm vấn trước, trên cái bàn trước mặt lại xuất hiện thêm đồ uống, còn có quả hạch cùng một mâm trái cây. Thấy hai người họ đi lên, Trình Mặc vờ như không có phát sinh chuyện gì, quăng vỏ quả hạch xuống thùng rác bên cạnh.
Tống Văn nhìn nhìn nói: "Trình đội, tâm trạng anh tốt ghê nhỉ."
Trình Mặc nói: "À thì, do vừa nãy quản lý nhất quyết mang lên đây, nói cảnh sát chúng ta vất vả rồi, còn nói nếu muốn ăn gì thì có thể nói với bọn họ, tôi cũng chưa động vào đâu, hai cậu xem có gì muốn ăn không. Quay về cũng khỏi phải nói hai người ăn không no, còn phải gọi thức ăn ngoài."
Trong lòng Tống Văn hiểu rõ, có lẽ lúc nãy hai người họ mượn danh đi lấy đồ ăn để xuống lấy điện thoại đã làm cho anh ta bất bình.
Cậu trái lại cũng không để ý, đẩy quả hạch và trái cây sang một bên, rồi đưa điện thoại cho Trình Mặc: " Trình đội, trước đó trong mấy người học sinh kia có người làm mất điện thoại, thời điểm chúng tôi đi xuống đúng lúc có người dân nhiệt tình nhặt được đưa tới, trong điện thoại này tôi lục ra được một ít chuyện xảy ra vào đêm nay, tôi cảm thấy có thể giúp đỡ việc phá án, Trình đội cũng nhìn thử đi."
Trình Mặc dùng khăn giấy lau tay, có chút nghi hoặc cầm điện thoại, sau đó nhấn nút phát, cả phòng đều bị bao phủ bởi tiếng khóc của Trương Đông Mai.
Ba đoạn videos rất ngắn, cộng lại cũng chỉ hơn một phút, xem xong videos, mặt Trình Mặc tái mét lại, mắng một trận. Dù sao anh ta cũng là đội trưởng có kinh nghiệm, biết phán đoán vừa nãy của mình độc đoán, đã xem thường vụ án này, quay đầu lại hỏi Tống Văn: "Nếu đó là sự thật thì quá lố lăng rồi! Không chỉ làm ra chuyện như vậy mà còn dám nói dối lừa gạt cảnh sát. Hiện giờ có videos làm bằng chứng là tốt rồi, xem xem bọn họ còn nói được gì nữa. Tống Văn, cậu nói kế tiếp nên hỏi ai đây?"
Tống Văn suy nghĩ: "Nếu điện thoại là của Tiền Giang, vậy gọi anh ta đến hỏi một chút đi."
Trương Tử Tề gọi Tiền Giang từ phòng bên cạnh sang, vì thế mà người đàn ông này ngồi vào chỗ của Đàm San ban đầu. Không biết là do trời sinh hay do tác dụng của cồn mà người đàn ông này nói hơi nhiều, thời điểm nói chuyện vẫn luôn cười cười.
Tống Văn chỉ vào điện thoại trước mặt: "Vừa nãy chúng tôi xuống lầu, có người dân nhiệt tình trả lại điện thoại cho anh."
Tiền Giang nói: "Ồ, xem ra đêm nay tôi rất may mắn đấy, nếu không thì phải mua cái khác rồi." Anh ta xoay người muốn lấy lại điện thoại trên bàn.
Tống Văn thu lại điện thoại, nghiêm túc nói với anh ta: "Videos bên trong, chúng tôi đã xem qua rồi."
"Anh đang nói gì thế......" Nụ cười trên mặt Tiền Giang cứng lại, sau đó anh ta lại giả vờ hồ đồ, "Videos gì cơ?"
"Chính là ba đoạn videos các anh chị đã đối xử thế nào với Trương Đông Mai......" Tống Văn nói rõ ràng, hai mắt nhìn chằm chằm Tiền Giang.
"Sao có thể? Cho dù các anh tìm được điện thoại của tôi đi, nhưng điện thoại tôi có mật khẩu......"
Tống Văn không trả lời anh ta, cảm nhận được vẻ mặt nghiêm túc của ba vị cảnh sát ngồi đối diện, gương mặt tươi cười của Tiền Giang dần đông lại, anh ta ngồi ngay ngắn, tựa như từ bỏ việc lấy lại điện thoại của mình, sau đó anh ta chợt thả lòng, tựa lưng vào ghế dựa, khoé miệng nhếch lên ý cười bất cần.
"Cũng tốt, tôi đã sớm biết sẽ không thể lừa gạt được cảnh sát các anh, thẩm vấn từng người một trong sáu chúng tôi, thì sẽ có người nói ra chân tướng thôi, không ngờ tiến triển của các anh cũng nhanh đấy."
Vừa nói Tiền Giang vừa nâng mắt lên nhìn ba vị cảnh sát, anh ta có một đôi mắt phượng, đuôi mắt hơi xếch lên, hiện tại vừa uống rượu xong khiến cho đôi mắt hơi đỏ lên, cả người thoạt nhìn có hơi gian ác, "Bà già biến thái kia đáng chết từ sớm rồi, nói thật nhé, hôm nay bà ta chết ở đây tuyệt đối không hề ngoài ý muốn của tôi."
~ Hết chương 135 ~
__________
C: Xin lỗi mọi người vì tui up chương trễ, dạo này không hiểu sao đi làm về là tui không mở mắt để edit nổi luôn, nên chắc tui sẽ không thể up 1 ngày 1 chương nữa rồi:((((( Mong mọi người tha thứ cho tuiii.