HỒ SƠ HÌNH SỰ TRINH SÁTTác giả: Thanh Vận Tiểu ThiChuyển ngữ: Cá trêSÁT SƯ YẾN_______________
Chín giờ tối, giữa những toà nhà cao tầng san sát nhau ở trung tâm thành phố Nam Thành, buổi biểu diễn long trọng bên bờ sông Hoàng Giang vừa mới chấm dứt.
Trong màn đêm tối đen cùng gió đêm nhẹ nhàng thổi, người đi đường vẫn còn đang bồi hồi nhớ lại khoảnh khắc khó quên trong nháy mắt vừa nãy, trong không khí tràn ngập mùi khói lửa.
Trên tầng năm của nhà hàng Liên Hoa Minh Nguyệt, Tống Văn đang đứng cách Lục Tư Ngữ nửa mét trên hành lang, cậu nghe xong lời Lục Tư Ngữ nói thì sửng sốt: "Anh xác nhận thế nào?"
"Trong tay chúng ta hiện chỉ có được mấy phần khẩu cung, tất cả tiêu chuẩn phán đoán đều là miêu tả của đương sự, cũng không có nhiều hình ảnh tư liệu." Lục Tư Ngữ tiếp tục nói, thanh âm lạnh lẽo của anh tạo thành tiếng vọng nhỏ giữa hành lang trống trải im lặng, "Tôi cho rằng chúng ta hiện đang quá ỷ lại vào khẩu cung của nghi phạm, trong những lời khai này có một vài cái không trùng khớp nhau. Vừa nãy tôi vừa nghĩ tới một phương pháp có lẽ sẽ có thể giám định được đêm nay ai đã đi lên sân thượng......"
Vấn đề mang tính mấu chốt của vụ án này chính là ai đã từng đi lên sân thượng. Vụ án này tựa như một chiếc hộp kín, muốn hiểu được chân tướng là gì thì phải giải được mật mã của khoá hộp.
Lục Tư Ngữ chỉ mặt sàn trước mặt, sàn ở Liên Hoa Minh Nguyệt đều được lót bằng gạch giả đá cẩm thạch trong suốt chống trơn trượt, rồi anh chỉ vào ngọn đèn một bên, tiếp đó thì chỉ đến camera ở trong góc. Dưới sự phản chiếu của khung cảnh màu trắng xung quanh, gương mặt thanh tú của anh càng thêm trắng muốt, màu môi tái nhợt, hàng mi dài tạo thành một cái bóng dưới mắt.
Ánh mắt Tống Văn di chuyển theo hướng ngón tay của anh, nhất thời không kịp phản ứng lại ý của Lục Tư Ngữ.
Thấy Tống Văn khó hiểu, Lục Tư Ngữ liếm môi giải thích thêm: "Phạm vi của cameras không thể quay được ai đã lên sân thượng, thế nhưng dựa vào nguyên lý trong vật lý thì đèn của hành lang này cùng với cẩm thạch trắng trên sàn lại có thể phản chiếu lại hình ảnh ngược."
Tống Văn cúi đầu nhìn gạch lót sàn dưới chân, nãy giờ bọn họ đã xem nhẹ nhân tố hoàn cảnh, cẩm thạch chuyên dụng trắng tinh trơn nhẵn tựa như một cái gương thật lớn, từ đó phản xạ lại ảnh ngược mơ hồ của hai người.
Tống Văn đã từng học vẽ tranh, lập tức hiểu ý: "Nói cách khác, chúng ta có thể thông qua cái bóng trên sàn cùng với phản quang trên tường để phán đoán ra là ai đã đi qua hành lang hướng về hướng sân thượng?"
Lục Tư Ngữ gật đầu: "Nhưng đây chỉ là suy đoán của tôi thôi. Hy vọng độ phân giải của videos giám sát đủ cao để nhìn rõ."
Nếu có thể thấy rõ thì thứ vốn chỉ là giám sát phụ lại trở thành chứng cứ mang tính quyết định xem ai là người đã đi lên sân thượng, có thể bù vào tư liệu hình ảnh làm bằng chứng cứ bị thiếu trong vụ án này.
"Thông minh!" Tống Văn lập tức hưng phấn lên, hận không thể bế Lục Tư Ngữ lên xoay vài vòng. Cậu nhìn nhìn Trương Tử Tề đang thành thật đứng trên hành lang cách đó không xa giám sát mấy nghi phạm trong phòng liền kiềm chế lại, búng tay một cái nói, "Đi, chúng ta đến chỗ quản lý xem cameras theo dõi nào!"
Bởi vì lúc nãy Tống Văn có hỏi quản lý chuyện videos theo dõi nên quản lý đã sớm lấy băng hình theo dõi trong nhà hàng ra. Nghe bọn họ nói muốn kiểm tra videos giám sát để xác minh lại liền giao toàn bộ phòng giám sát cho bọn họ.
Tống Văn so sánh thời gian: "Căn cứ vào ghi chép báo án là có thể suy đoán được, nói cách khác chúng ta chỉ cần xem lại videos của cameras trong góc ở tầng năm trong khoảng thời gian từ sáu giờ rưỡi đến sáu giờ năm mươi thôi."
Lục Tư Ngữ ngồi xuống ghế xoay, bắt đầu thao tác trên bàn điều khiển, anh rất nhanh đã xác nhận được videos của cameras kia, nhấn nút mở phát.
Tống Văn đứng bên cạnh Lục Tư Ngữ một tay vỗ vỗ lưng ghế xoay, tay kia thì vịn vào cạnh bàn.
Lục Tư Ngữ ngẩng đầu liếc nhìn Tống Văn, từ góc độ này vừa vặn nhìn được góc nghiêng của Tống Văn, lúc này vẻ mặt cậu vô cùng nghiêm túc, hai mắt nhìn chằm chằm vào videos trước mắt, ánh sáng màu trắng trong videos chiếu thẳng vào hai má khiến cậu trông rất rắn rỏi đẹp trai, nhất thời làm nhịp tim anh bất chợt tăng tốc.
Màn hình bắt đầu phát, từng đoạn dữ liệu điện tử hợp thành một hình ảnh động, không ngừng thay đổi.
Lục Tư Ngữ nhìn kỹ, trong videos đúng theo những gì quản lý cửa hàng nói, góc quay chính là tình hình liên quan đến phòng tài vụ và hậu cần, có thể nhìn thấy một vài nhân viên đi tới đi lui, từ bên trong cầm ra hoá đơn hoặc đồ đạc này nọ.
"Có thể nhanh hơn." Tống Văn mở miệng nói.
Tống Văn nhấn tốc độ nhân hai lên, tiếp đó anh suy nghĩ một chút rồi nhấn lên gấp bốn lần.
Cuối cùng bên trong góc của videos cũng xuất hiện một cái bóng.
Lục Tư Ngữ nhấn nút tạm dừng, Tống Văn ở bên cạnh cúi thấp người xuống, cẩn thận quan sát: "Nhìn bóng dáng này hẳn là tóc ngắn, so vóc dáng với chiều cao này thì có thể đây là thời điểm Triệu Vũ Lượng ra ngoài theo lời anh ta nói."
Videos chạy tiếp thêm một phút nữa thì lại xuất hiện thêm một cụm bóng, cái bóng xuất hiện rất nhanh, gần như là nhoáng lên một cái rồi trôi qua.
Lục Tư Ngữ tạm dừng, chụp ảnh màn hình ra, Tống Văn híp mắt cẩn thận nhìn: "Nhìn không rõ lắm, hình dạng này......"
Lục Tư Ngữ nghĩ nghĩ rồi nói: "Có thể nào là hai người không, ví dụ như là Trương Đông Mai và Đàm San cùng nhau đi qua?"
Tống Văn nhíu mày nói: "Xem phía sau trước đã." Hình ảnh chỗ này qua mơ hồ, căn bản là không thể phán đoán, hy vọng phía sau sẽ rõ ràng hơn.
Videos được nhấn tiếp tục.
"Chỗ này!" Tống Văn dùng ánh mắt sắc bén nhìn ra, cướp bàn phím nhấn tạm dừng. Cậu bỗng nhiên thò người thấp xuống, cách Lục Tư Ngữ cực gần, Lục Tư Ngữ gần như có thể nghe được tiếng hít thở của Tống Văn khiến anh có chút khẩn trương mà liếm liếm môi, Tống Văn thì không để ý đến, cậu cúi đầu, ngón tay đặt trên bàn phím nhấn nhấn vài cái, sau đó thì phóng to ảnh trên màn hình lên.
Lục Tư Ngữ theo ánh mắt Tống Văn nhìn qua. Trong góc của khung hình xuất hiện một chút ánh sáng màu lam, nếu không phải mắt Tống Văn sắc bén thì căn bản là không có cách nào nhìn ra được.
Tống Văn nói: "Đây có lẽ chính là thời điểm Đàm San đi từ sân thượng xuống theo khẩu cung của cô ấy."
Hôm nay Đàm San mặc trang phục màu xanh da trời, hơn nữa còn là màu xanh nhạt, nếu không cẩn thận quan sát thì cực kì dễ bỏ sót, cũng may năng lực quan sát của Tống Văn tốt.
Tiếp theo...... Chính là thời khắc kiểm tra xem Đàm San có nói dối hay không.
Nhấp chuột vào nút phát videos, hai người nín thở tập trung nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên màn hình.
Thời gian từng giây từng giây trôi qua, ngay tại một khắc bọn họ gần như kết luận Đàm San chính là hung thủ thì trên mặt sàn màu trắng bất chợt hiện ra một mảng màu đỏ.
Màu đỏ rõ ràng phản xạ dưới nền trắng nhìn rõ ràng hơn so với màu lam và các màu khác, mặc dù chỉ là hơn một ít.
Tia sáng màu đỏ kia dừng ở chỗ cameras một lát, sau đó hơi chần chừ rồi cất bước đi về hướng sân thượng.
Tống Văn và Lục Tư Ngữ tiếp tục nhìn màn hình, chỉnh tốc độ videos trở về bình thường, nửa phút sau, tia sáng đỏ kia như chợt loé lên vụt qua, tốc độ cực nhanh, dường như là đang chạy qua.
Theo sát sau sự xuất hiện của tia sáng màu đỏ thì có một cái bóng xẹt qua, đây có lẽ là thời gian Triệu Vũ Lượng xuống khỏi sân thượng, mà dựa theo thời gian trên videos giám sát thì Trương Đông Mai hẳn đã bỏ mình dưới nhà hàng Minh Nguyệt!
Mà trong mấy người kia chỉ có Cơ Mĩ Vân là mặc áo khoác ngoài màu đỏ!
Cô ta mới là người cuối cùng đi lên sân thượng, Cơ Mĩ Vân vừa nãy đã cuống cuồng giải thích, hơn nữa theo như phản ứng của nhân viên phục vụ trong nhà hàng thì Cơ Mĩ Vân là người nhanh nhất xuống hiện trường, Đàm San thì theo sát cô ta, vậy thì rất có thể giống như lời Đàm San nói, thời điểm cô xuống khỏi sân thượng thì Trương Đông Mai vẫn còn sống.
Hiềm nghi của Triệu Vũ Lượng cùng Cơ Mĩ Vân bỗng chốc tăng lên, mà Cơ Mĩ Vân vừa nãy vẫn một mực nói cô ta không hề lên sân thượng, lời nói dối này càng khiến cô ta khả nghi hơn.
Chẳng qua Cơ Mĩ Vân vì sao lại giết cô giáo của mình?
Cô ta là một cô dâu sắp kết hôn, lúc này hẳn là không nên làm ra chuyện tràn ngập sát khí này chứ.
Nhưng cameras theo dõi sẽ không nói dối......
Lục Tư Ngữ cúi đầu cắn móng tay, hết sức tập trung suy nghĩ, đôi mi dài rũ xuống: "Vừa nãy Cơ Mĩ Vân đã nói dối, cô ấy vẫn luôn nói bản thân chưa từng lên sân thượng......"
Bất luận thế nào thì bọn họ đã phát hiện lời nói dối của Cơ Mĩ Vân, cô ta nhất định vì che giấu gì đó nên mới nói vậy, đây có thể chính là điểm đột phá của bọn họ.
"Nhưng căn cứ vào lời khai của Triệu Vũ Lượng......" Tống Văn nói được nửa cậu thì đột nhiên phản ứng lại, "Không đúng, Đàm San có nói, ban đầu lúc chơi thật thách Triệu Vũ Lượng có nói anh ta thích Cơ Mĩ Vân, vậy thì khẩu cung của anh ta cũng không thể tin được."
Động tĩnh khi Trương Đông Mai rơi xuống không phải là nhỏ, Triệu Vũ Lượng đứng ở sân thượng rõ ràng là có thể nghe được hoặc là nhìn thấy được gì đó nên anh ta mới nói dối, thậm chí có thể anh ta chính là đồng loã.
Tống Văn đứng thẳng người lên, cúi đầu lẩm nhẩm: "Vậy động cơ giết người của Cơ Mĩ Vân là gì...... Là tức giận vì bị tống tiền vơ vét tài sản, hay là báo thù cho quá khứ của cô ấy?"
Lục Tư Ngữ suy nghĩ một lát, liếm môi nói: "Cậu có cảm thấy lời tự thuật vừa nãy của Cơ Mĩ Vân có vấn đề hay không?"
"Vấn đề gì?" Tống Văn hỏi.
Lục Tư Ngữ nhíu mày, lông mi run rẩy, nghĩ xem phải hình dung cảm giác này thế nào: "Chính là...... Chính là...... Cô ấy hình như vô cùng chán ghét Trương Đông Mai nhưng những gì cô ấy nói lại không hề mãnh liệt như những người khác...... Thời điểm cô ấy nói đến Trương Đông Mai thì có một loại cảm giác mà tôi không nói ra được."
Tống Văn vốn không nhìn ra vấn đề gì, nhưng lúc này vừa nghe Lục Tư Ngữ nói thì cũng nhận ra điều không đúng, câu chuyện ngày xưa của Cơ Mĩ Vân vốn vô cùng bi thương, thế nhưng nửa trước của quá trình cô ấy lại miêu tả quá nhẹ nhàng bâng quơ rồi.
Xảy ra chuyện như vậy, rồi bị ép bỏ đi đứa nhỏ, đối với một cô gái mà nói thì đó chính là sự tổn thương rất lớn, có lẽ sẽ là khắc cốt ghi tâm trong trí nhớ......
Song sự miêu tả của Cơ Mĩ Vân lại như của một người ngoài cuộc.
Lục Tư Ngữ ngưng mi, bỗng mở miệng nói: "Tôi hiểu rồi! Có lẽ, trước mặt chúng ta không phải là cô gái năm đó!"
Tống Văn cũng nghĩ đến khả năng này, cậu nhíu mày nói: "Ý của anh là người tới tham gia buổi họp mặt đêm này căn bản không phải là Cơ Mĩ Vân mà chính là chị gái của cô ấy?!"
Hôm nay là thời gian đặc thù, địa điểm đặc biệt, vật chứng bị phá hỏng, pháp y không thể tiến hành giải phẫu khiến bọn họ chỉ có thể ở đây thẩm vấn không quá chính quy, rất nhiều bước đều bị giản lược đi.
Quá trình thẩm vấn này càng khiến họ ỷ lại vào khẩu cung của mấy người kia, mà mấy phần khẩu cung cùng với nhân chứng này có thể cho bọn họ nhiều tin tức, sẽ giúp họ phác thảo ra được quan hệ giữa các nhân vật, thế nhưng cũng sẽ có thể dẫn dắt họ đi sai đường.
Ngay từ đầu mối quan hệ thầy trò đã trở thành cơ sở của vụ án này thông qua các lời khai, bọn họ cứ tự nhiên vậy mà hiểu lầm rằng những người này chính là bạn học cùng lớp!
Chẳng qua trí nhớ có thể sai, con người có thể nói dối, chân tướng sự thật cũng có thể không trùng khớp với những gì bọn họ nhìn thấy.
Nếu Cơ Mĩ Vân không phải là học sinh của lớp học này mà chính là hung thủ thật sự của vụ án thì rõ ràng cô ta đang lợi dụng chính điểm này để che giấu thân phận của bản thân.
Lục Tư Ngữ nghĩ nghĩ rồi lắc đầu: "Chứng minh thư không phải là giả, chứng minh thư trong ghi chép của Trương Tử Tề là chính xác, rất có thể Cơ Mĩ Vân chính là tên của người chị gái."
Tống Văn hỏi: "Thế vì sao nhưng bạn học kia lại không chỉ ra điểm này?"
Lục Tư Ngữ nhẹ giọng nói: "Bởi vì cô ta cùng với em gái ruột của mình rất giống nhau, mọi người đã nhiều năm không gặp nhau rồi, hơn nữa trong cả quá trình bọn họ đều gọi là Mỹ Nhân......" Cái biệt danh đơn giản này đã sớm thay thế tên của người em gái.
Tống Văn mở bảng ghi chép ra đối chiếu, bên trên là thông tin đơn giản của từng người như tên, tuổi, giới tính, số điện thoại, số chứng minh thư, địa chỉ thường trú. Đây đều là do Trương Tử Tề yêu cầu mọi người tách ra điền vào sau khi xảy ra chuyện, lúc bọn họ tới thì công việc này đã hoàn thành, thông tin của Cơ Mĩ Vân được viết ở cuối cùng cho nên không có ai phát hiện ra điều khác thường, hoặc là nói, có người phát hiện ra nhưng không vạch trần cô ta.
Từ khi tiếp nhận vụ án, bọn họ đã theo quan điểm chủ quan mà đem hiềm nghi tập trung vào mấy đương sự này, vội vàng thẩm tra thông tin cơ bản của họ, sau khi phát hiện chưa từng có ghi chép phạm tội thì cũng không tiến hành điều tra sâu hơn.
"Em gái của cô ta tên gì nhỉ......" Tống Văn vội vàng gọi vào điện thoại Chu Hiểu, "Chu Hiểu, cậu giúp tôi điều tra tên tất cả học sinh trong lớp của cô giáo Trương Đông Mai ở trường cấp hai số một Nam Thành đã tốt nghiệp mười năm trước."
"Được!" Đêm nay Chu Hiểu vốn đang ngồi trước máy tính chờ lệnh bất cứ lúc nào, lúc này nhận được mệnh lệnh thì bắt đầu gõ bàn phím như bay tìm kiếm, danh sách học sinh cũng không phải tư liệu bí mật gì nên sau khi mã hoá thông tin trên internet thì rất dễ dàng đã tìm được.
Sau hai phút ngắn ngủi, một danh sách đã được gửi tới điện thoại Tống Văn.
Tống Văn cầm điện thoại đến trước mặt Lục Tư Ngữ, hai người cùng nhau đối chiếu tên của từng người một.
Đàm San, Triệu Vũ Lượng, Tiền Giang, Mạnh Điềm Điềm...... Đây đều là những người bọn họ đã tiếp xúc cũng như thẩm vấn qua. Bọn họ cùng những người này vốn xa lạ nhau, chẳng qua sau khi trải qua một đêm này thì bọn họ đã vô cùng quen thuộc những cái tên này.
"Cơ Mĩ Ngọc......" Tống Văn chỉ vào một cái tên trên danh sách, "Người em gái tên là Cơ Mĩ Ngọc."
Cậu suy nghĩ rồi gửi tin nhắn thoại qua Wechat: "Chu Hiểu, cậu tra giúp tôi ảnh chụp chứng minh thư của hai người Cơ Mĩ Vân và Cơ Mĩ Ngọc. Chia ra ảnh chụp lúc cấp hai cùng với ảnh chụp trên chứng minh thư lúc trưởng thành.
Rất nhanh ảnh chụp đã được gửi đến, vẻ ngoài của hai chị em xác thực vô cùng giống nhau. Tống Văn phóng to ảnh chụp của hai người nhìn kỹ, kết luận nói: "Người đến hôm nay đúng là Cơ Mĩ Vân. Dưới mi mắt phải của Cơ Mĩ Ngọc có một nốt ruồi lệ, so với chị gái thì trán rộng hơn, cằm thì hơi ngắn hơn chút, nhưng những đặc điểm này ở trong mắt những người bạn đã lâu không gặp thì khó có thể nhận ra được."
Thời gian sẽ làm phai nhạt tất cả, trí nhớ sẽ theo đó mà mờ nhạt đi, dung mạo sẽ dần dần thay đổi.
Họp mặt thời đại học hoặc lớp cấp ba thì mọi người có thể vẫn còn ấn tượng với đối phương, nhưng tiểu học, cấp hai...... Thời gian trôi qua khiến cho rất nhiều cái tên không còn nhớ được rõ ràng.
Đây là một vấn đề đáng để suy nghẫm, lúc tham gia họp mặt, bạn có thể xác định được người đang ngồi cạnh bạn, người mỉm cười với bạn rốt cục có phải là bạn cùng lớp với bạn năm đó hay không?
Huống hồ, hai người Cơ Mĩ Vân và Cơ Mĩ Ngọc vốn là chị em cùng trường, các cô như hai đoá hoa xinh đẹp đứng cạnh nhau, vẻ ngoài tương tự nhau, lại cùng nhau tâm sự mỗi đêm.
Đây có thể là chỗ Lục Tư Ngữ cảm thấy Cơ Mĩ Vân có gì đó không đúng, bởi vì miêu tả vừa nãy chỉ là cô ta đang kể lại những gì em gái mình đã trải qua.
Trong đầu cô ta trước hết phải thay đổi thân phận rồi mới tiến hành kể lại.
Rất nhiều chuyện chỉ là được nghe kể lại chứ không phải là tự mình trải qua nên không cách nào kể lại một cách thật sự khiến người khác đồng cảm.
Trương Đông Mai cũng không phải giáo viên của cô ta, trong quá khứ cô ta cũng không tiếp xúc nhiều với Trương Đông Mai, phản ứng của cô ta hoàn toàn không giống với một học sinh ra tay giết chết chính cô giáo của mình, cho nên mới có thể giữa tầng tầng câu hỏi thẩm vấn mà lừa dối vượt qua được.
Về phần tên, có thể Cơ Mĩ Vân đã dùng tài khoản của em gái mình để nói chuyện với những người kia, mà sau khi gặp mặt mọi người cũng chỉ gọi biệt danh của Cơ Mĩ Ngọc ____ Mỹ Nhân. Cho nên họ căn bản không biết cô ta thật ra không phải là bạn cùng lớp của họ.
"Cậu cho rằng Triệu Vũ Lượng biết không?" Lục Tư Ngữ cắn móng tay hỏi.
"Tôi nghĩ rằng có thể Triệu Vũ Lượng đã biết, anh ta hẳn đã phát hiện Cơ Mĩ Vân không đúng từ lâu rồi." Tống Văn nói.
"Vậy chứng cứ để cậu phán đoán là gì thế?" Lục Tư Ngữ ngẩng đầu hỏi cậu.
"Anh có từng thích ai chưa? Nếu anh thích người đó đến mức nằm mơ cũng thấy thì ngũ quan, vẻ mặt hay bộ dáng của người đó đều sẽ như được khắc sâu vào trong tâm trí vậy. Sau khi tốt nghiệp cũng sẽ cố gắng nghe ngóng tình hình của đối phương, cũng như tìm kiếm ảnh chụp của người đó." Tống Văn cúi đầu, dùng ánh mắt cực nóng nhìn Lục Tư Ngữ, "Nếu hồi cấp hai anh ta thật sự thích Cơ Mĩ Ngọc thì hẳn có thể nhận ra người trước mặt không phải là bạn cùng lớp của mình. Dù sao khoé mắt của Cơ Mĩ Vân cũng không có nốt ruồi kia."
"Nói vậy thì lúc học cấp hai Tống đội từng thích ai rồi sao?" Lục Tư Ngữ hỏi.
"Thời điểm học cấp hai thì không có." Tống Văn trả lời như đinh đóng cột, "Nhưng hiện giờ thì có."
Lục Tư Ngữ có hơi hối hận khi hỏi ra vấn đề này, chóp tai anh đỏ lên, cúi đầu đem chủ đề quay về vụ án, nhẹ giống nói: "Cơ Mĩ Vân thay thế Cơ Mĩ Ngọc đến đây tham gia họp mặt bạn bè, vậy thì lúc này Cơ Mĩ Ngọc đang làm gì?"
Tống Văn cũng đang suy nghĩ chuyện này, hai người cùng đồng thanh nói: "Đây có thể chính là động cơ giết người của cô ta!"
Tống Văn nhanh chóng hạ lệnh: "Chu Hiểu, cậu kiểm tra hồ sơ của Cơ Mĩ Ngọc trên cơ sở dữ liệu, thử liên lạc với cô ấy." Cậu suy nghĩ một chút lại nói, "Cũng lấy ra một bản của những người khác nữa, gửi nhanh cho tôi."
Vụ án tra đến đây thì hiềm nghi của Đàm San đã giảm bớt, mà Cơ Mĩ Vân cũng có thể là hung thủ.
Tống Văn tập hợp xong tất cả tư liệu, không quên gọi thêm Trình Mặc, ba người lại cho gọi Cơ Mĩ Vân vào phòng thẩm vấn.
Cơ Mĩ Vân tựa như khó hiểu bản thân vì sao lại bị kêu vào một lần nữa, cô ta cũng không rõ tiến triển thẩm vấn hiện tại, có phần nghi hoặc nhìn ba người trước mắt, vẻ mặt lộ ra sự hoảng hốt, tiếp đó cô ta cúi đầu, đưa tay vén tóc, khi ngẩng đầu lên thì tia hoảng hốt kia đã được thay thế bởi sự lạnh nhạt.
Vừa nãy Trình Mặc không phân tích vụ án cùng hai người Tống Văn nên cũng có chút không rõ lý do vì sao Tống Văn bỗng nhiên lại chuyển dời đối tượng nghi ngờ, song anh ta đã học được thông minh, nhìn Cơ Mĩ Vân cũng không lắm miệng mà ngồi chờ Tống Văn đặt câu hỏi.
Tống Văn hỏi: "Cơ Mĩ Vân, lúc trả lời thẩm vấn khi nãy cô đã nói dối đúng không? Cô căn bản không phải là học trò của Trương Đông Mai năm đó, em gái cô Cơ Mĩ Ngọc mới chính là người đó."
Cơ Mĩ Vân biết bí mật của mình cuối cùng cũng bị phát hiện, cô ta dứt khoát nâng cái chân thon dài lên bắt chéo qua chân còn lại, khoanh hai tay nói: "Đúng vậy, là tôi đã thay em gái đến tham gia buổi họp mặt hôm nay, tôi vẫn luôn dùng thân phận của em gái tôi trước mặt mấy người bạn học kia. Tôi cảm thấy chuyện này rất khó giải thích nên đã nối dối, nhưng mà tôi cho rằng chuyện này không hề có liên quan gì đến vụ án đêm nay, cho nên lúc nãy mới không nói thật ra."
Cô ta đối mặt với ba vị cảnh sát nói ra sự thật, chỉ có điều trong giọng nói của cô ta không hề có sự hối hận hay hoảng sợ do lời nói dối bị dâm thủng.
"Cô vẫn còn tiếp tục nói dối sao?" Tống Văn nói tiếp: "Chúng tôi vừa kiểm tra cameras theo dõi trên sân thượng, phát hiện cô mới chính là người cuối cùng lên đấy, thời điểm cô ở trên sân thượng trùng với thời gian Trương Đông Mai ngã lầu tử vong, cô chính là hung thủ sát hại bà ấy."
"Tôi muốn lên sân thượng nhưng vừa lên đến cửa thì hung án đã xảy ra." Vẻ mặt Cơ Mĩ Vân không thay đổi, đem vấn đề này quay ngược trở về. Cô ta dường như đã khẳng định trên sân thượng không có cameras, có lẽ cô ra trước đây từng lên sân thượng, hoặc là cô ta nghĩ rằng nếu có được chứng cứ thì cảnh sát đã sớm nghi ngờ cô ta.
Trên thực tế thì đoạn videos kia chỉ có thể dùng để xoá đi một phần hiềm nghi của Đàm San, tăng khả năng Cơ Mĩ Vân là hung thủ mà thôi, còn thiếu một chút nữa mới khoá được cô ta chính là hung thủ.
Lục Tư Ngữ nhớ lại, có thể bởi vì lúc nãy Tống Văn đã dùng lời khai của Triệu Vũ Lượng lừa cô ta một lần nên nước đi này không thể dùng lại lần thứ hai, Cơ Mĩ Vân hiện hẳn đã hiểu rõ rằng có thể cảnh sát cũng không tìm được chứng cứ trực tiếp.
"Lời giải thích này của cô vẫn không hề có logic." Tống Văn nhìn người phụ nữ tiếp tục hỏi, "Vậy em gái cô đâu? Vì sao cô lại thay thế cô ấy đến tham gia buổi họp lớp?"
Cơ Mĩ Vân cúi đầu không nói gì.
Đang nói, điện thoại Tống Văn bỗng nhận được tin tức, cậu xem qua, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô ta, "Cơ Mĩ Vân, chúng tôi vừa mới tiến hành kiểm tra, em gái cô, đã qua đời ba ngày trước vì bệnh."
Bởi vì thời gian tử vong quá gần, nhiều thủ tục đăng kí còn chưa hoàn thành, chứng minh thư cùng hộ khẩu vẫn chưa được gạch tên, đây là tin tức mới nhất mà bọn họ tra được khi cố gắng liên hệ với Cơ Mĩ Ngọc.
Điểm này quá trùng hợp, một cô dâu sắp cưới qua đời vì bệnh tất, tất cả mọi chuyện có liên quan đến Trương Đông Mai hay không? Mấu chốt chính là, Cơ Mĩ Vân vì sao lại phải giấu diếm chuyện này?
Người chị gái này không đau khổ trước sự qua đời của em gái, cũng không ở nhà xử lý chuyện hậu sự của em gái mà lại ở đây thay thế em gái đến tham gia họp lớp......
Tự chuyện này đã là một điểm đáng ngờ rất lớn.
Ánh mắt to của Cơ Mĩ Vân chợt loé, cô ta hơi lưỡng lự, cúi đầu xuống, mái tóc dài rũ xuống gương mặt xinh đẹp, cô ta mở miệng nói: "Cảnh quan, tôi thừa nhận hôm nay mình thay thế người em gái đã qua đời đến tham dự buổi họp lớp không nên có này."
Tống Văn nghĩ cô ta sắp khóc rồi, nhưng chờ khi cô ta ngẩng đầu lên cậu mới phát hiện trong mắt Cơ Mĩ Vân không có một giọt lệ nào, khoé miệng cô ta nhếch ra một tia cười lạnh, "Tôi vừa nãy chỉ là do quá hoảng sợ mà thôi, chứ tôi không hề làm chuyện gì khác. Còn về cái chết của em gái tôi thì hoàn toàn không có liên quan gì đến chuyện đêm này, do tôi phát hiện trong điện thoại của em ấy có tồn tại buổi họp lớp này nên mới đến đây."
Tống Văn chất vấn: "Vậy vì sao cô phải đóng giả thành em gái mình, không nói ra sự thật với những người khác?"
Cơ Mĩ Vân chần chừ một lát: "Ban đầu tôi cũng không cố ý che dấu thân phận của mình, nhưng bọn họ vừa thấy tôi liền ngầm thừa nhận tôi là Cơ Mĩ Ngọc, bọn họ đều gọi tôi là Mỹ Nhân, thân thiện hỏi tôi chuyện năm đó. Sau đó tôi phát hiện được mục đích của buổi họp lớp này, lúc đó tôi cảm thấy không nói ra chân tướng thật là một cơ hội tốt. Tôi thuận theo tình hình đóng giả thành em gái mình, thật ra tôi vẫn luôn cân nhắc làm thế nào để nói ra sự thật với bọn họ......"
Cô ta dừng một chút lại nói, "Cảnh quan, tất cả đều không liên quan đến vụ án đêm nay, nếu các anh không còn chứng cứ nào khác thì tôi cũng không còn gì để nói cả. Hơn nữa không phải các anh vừa nói Triệu Vũ Lượng từng ở trên sân thượng sao? Có khi nào là cậu ta đã đẩy Trương Đông Mai xuống không?"
Hiện giờ Cơ Mĩ Vân cũng đã phát hiện ra tính mấu chốt của vụ án, chứng cứ!
Bằng chứng trong videos mà bọn họ thu được chỉ có thể chứng minh cô ta từng lên sân thượng.
Chuyện cô ta không phải là Cơ Mĩ Ngọc, cũng chỉ có thể nói lên rằng cô ta chỉ đang thay em gái mình đi đến buổi họp lớp.
Những thứ này đều chỉ có thể nói rằng cô ta vô cùng khả nghi chứ cũng không đủ để chứng minh cô ta chính là hung thủ đã sát hại Trương Đông Mai.
Ngã lầu vốn là một loại tử vong rất khó để định nghĩa xem là tự sát hay bị mưu sát.
Cảnh sát cũng không thể xác thực được Triệu Vũ Lượng lên sân thượng làm gì?
Thi thể của Trương Đông Mai, videos giám sát, vật chứng, khẩu cung, trừ những thứ này ra thì còn có thứ gì có thể chứng minh khi đó trên sân thượng đã xảy ra chuyện gì.
Hiện giờ thứ thiếu nhất chính là chứng cứ then chốt của vụ án.
Nếu bọn họ không thể chứng minh được, mà Cơ Mĩ Vân cứ cắn chặt khẩu cung này thì rất có thể đến cuối cùng vụ án cũng không thể khoá được hung thủ.
Không khí trong phòng nhất thời đọng lại, bất kể là người thẩm vấn hay người bị thẩm vấn thì đều yên tĩnh lại, trên ngã tư đường phía trước người xem pháo hoa cũng đã bắt đầu ra về.
Buổi biểu diễn long trọng đã kết thúc, nhưng bọn họ vẫn chưa khoá được hung thủ.
Một nghi phạm ở gần ngay trước mắt nhưng không có cách nào chứng minh được chứng cứ phạm tội sau cùng của cô ta.
Tựa như chân tướng chỉ còn cách bọn họ một bước chân thôi nhưng lại cứ không ngừng bước sai hướng.
Lục Tư Ngữ ngẩng đầu lên nhìn Cơ Mĩ Vân, người phụ nữ trước mắt nhìn như một ngọn lựa nóng rực, nước mắt của cô ta đã sớm khô ráo, khoé mắt cùng đuôi mày lộ ra sự đắc ý, cằm cô ta cúi thấp xuống, chôn sâu vào màu đỏ rực.
Đôi mắt đẹp của Lục Tư Ngữ chợt khẽ động, dường như anh đang nghĩ đến gì đó, đứng phắc dậy, lấy bao tay từ trong túi vật chứng ra, lập tức đi về phía người phụ nữ trước mặt.
Tống Văn có phần khó hiểu, nhưng cậu biết Lục Tư Ngữ nhất định đã phát hiện ra thứ gì đó.
Cơ Mĩ Vân dường như không đoán được chuyện này, lúc đối diện với hành động bất ngờ của vị cảnh sát ngồi đối diện cổ cô ta thoáng rụt lại, trong mắt đầy cảnh giác nhìn về phía Lục Tư Ngữ.
Lục Tư Ngữ đi đến dối diện Cơ Mĩ Vân, hạ thắt lưng cúi người xuống.
Trong lúc nhất thời, tầm mắt hai người đối diện nhau.
Lục Tư Ngữ nhằm vào gượng mặt xinh đẹp của Cơ Mĩ Vân, nhìn vào đôi môi hồng hào của cô ta. Nếu người phụ nữ này là hung thủ vậy thì nhất định cô ta có một tố chất tâm lý cực kỳ vững vàng, to gan, tinh tế cùng diễn xuất tuyệt vời, tựa như một con hồ ly xảo quyệt.
Cô ta dám nói như vậy bởi vì cô ta đã xác nhận được cảnh sát khó mà có thể phát hiện ra chứng cứ gì từ sớm, rất có thể cô ta đã từng suy xét qua, không có dấu vết, không có nhân chứng, nếu còn để lại chứng cứ gì thì nhất định đã bị cô ta xử lý cẩn thận......
Chân tướng sự thật của đêm nay rốt cuộc là gì?!
Lục Tư Ngữ khẽ chớp mắt, bất thình lình vươn ngón tay thon dài được bọc trong găng tay ra kéo cái khăn lụa màu đỏ trên cổ Cơ Mĩ Vân, cái khăn lụa kia vô cùng hợp với áo khoác ngoài của cô ta.
Khăn lụa được thắt lại bằng nút dải rút, tạo thành một đoá hoa màu đỏ bên cổ càng làm tôn lên sự xinh đẹp của cô ta.
Theo sự chuyển động của ngón tay Lục Tư Ngữ, đoá hoa đỏ kia từ từ được cởi bỏ, cuối cùng thì bị rút ra theo động tác của anh, biến nó trở thành một chiếc khăn lụa hình vuông màu đỏ bình thường nhẹ nhàng tung bay.
Ánh mắt Cơ Mĩ Vân loé lên, sắc mặt chợt trắng bệch.
Lục Tư Ngữ cầm cái khăn trong tay, anh mở miệng nói: "Thời điểm kiểm tra thi thể Trương Đông Mai thì tình trạng cương cứng tử thi đã hình thành, lúc đó tôi phát hiện tay trái của bà ấy nửa nắm, tay phải thì nắm chặt lại. Ban đầu tôi còn suy nghĩ tay bà ấy đang nắm thứ gì, còn đưa tay qua kiểm tra, thế nhưng không phát hiện được gì......"
Nói đoạn, Lục Tư Ngữ cúi đầu nhìn khăn lụa đỏ trong tay, "Bây giờ thì tôi đã rõ, có thể lúc ngã lầu, tay của nạn nhân quả thật đã túm được thứ gì đó, hung thủ là người đầu tiên chạy xuống lầu và đã lấy đi thứ bà ấy nắm chặt trong tay. Khi đó tay phải của bà ấy đã cương cứng nên vẫn giữ nguyên tư thế nắm chặt như cũ."
"Khi đó rốt cục trong tay Trương Đông Mai đang nắm thứ gì?" Lục Tư Ngữ rũ mắt, nhẹ giọng hỏi Cơ Mĩ Vân trước mặt.
Mắt Cơ Mĩ Vân nhìn thẳng anh, nghe thấy lời của Lục Tư Ngữ thì mím chặt đôi môi đỏ, xuất hiện sự căng thẳng chưa từng có. Vấn đề anh hỏi ra không hề hùng hổ doạ người như của Tống Văn nhưng lại chỉ thẳng ra nguyên nhân cô ta sợ hãi......
Lục Tư Ngữ không chờ cô ta trả lời, tầm mắt anh dừng trên tay phải của mình, trong mắt pha lẫn sáng tối: "Tôi đoán chính là cái khăn lụa này đúng không?"
Nghe miêu tả của Lục Tư Ngữ, trước mắt Tống Văn cũng hiện ra hình ảnh kia, người cuối cùng đi lên sân thượng chính là Cơ Mĩ Vân, cô ta không giao lưu nhiều với Trương Đông Mai mà phẫn nộ thẳng tay đẩy Trương Đông Mai ra khỏi lan can bảo vệ.
Trương Đông Mai bất ngờ không kịp đề phòng, bà ta vươn tay ra muốn túm lấy thứ gì đó, trong nháy mắt rơi xuống bà ta đã kéo được cái khăn lụa đỏ trên cổ Cơ Mĩ Vân, khăn lụa trong chớp mắt bị kéo ra, rơi xuống cùng với Trương Đông Mai.
Cơ Mĩ Vân hoảng hốt lo sợ vội vàng chạy xuống lầu, trước khi mọi người nhào về phía thi thể thì chặn lại tầm mắt mọi người, ở lúc bọn họ còn chưa kịp phản ứng lại liền lén lút rút khăn lụa đỏ trong tay thi thể ra......
Chứng cứ mang tính quyết định đã bị giấu kín từ đầu!
Biểu cảm trên gương mặt thanh tú của Lục Tư Ngữ vẫn bình tĩnh như cũ, anh nắm chặt khăn lụa trong tay: "Trương Đông Mai ngã lầu tử vong, trước khi tử vong đã sặc ra một lượng lớn bọt máu, cô cảm thấy cái khăn bị bà ấy túm chặt này có khi nào vừa lúc dính vào một ít hay không? Liệu vết máu trên đây có khớp với dấu vết của máu bắn tung toé hay không? Cái khăn này màu đỏ, cô lại không muốn để chúng tôi phát hiện so với thời điểm ăn cơm thì trên cổ cô lại thiếu mất một cái khăn nên cô đã thắt cái khăn lên cổ mình lại. Đêm nay một khi cô được thả ra thì e rằng cô sẽ huỷ cái khăn lụa này đi, nhưng thật đáng tiếc......"
Cơ Mĩ Vân từng cân nhắc xem có nên ném cái khăn này đi hay không, hoặc là đến nhà vệ sinh giặt sạch, thế nhưng cô ta cảm thấy cho dù là dùng cách nào để xử lý thì đều sẽ làm tăng hiềm nghi của cô ta lên.
Cô ta lựa chọn phương thức to gan để che dấu, chính là đem cái khăn thắt trở lên cổ mình.
Có lẽ cô ta chỉ còn một chút nữa thôi là có thể trốn thoát thành công, song lưới pháp luật tuy thưa, nhưng lại khó thoát......
~ Hết chương 144 ~