HỒ SƠ HÌNH SỰ TRINH SÁTTác giả: Thanh Vận Tiểu ThiChuyển ngữ: Cá trê_______________Buổi tối một ngày mùa thu, hoa mộc tê trong tiểu khu cũng đang nở rộ, Tống Văn lúc này mới phát hiện hoá ra trong tiểu khu có nhiều cây mộc tê như vậy, khắp nơi đều là những bông hoa màu vàng, trong không khí toàn là mùi hương ngọt ngào, hít vào một hơi liền có cảm giác như đang ăn đường.
Sau khi hai người về đến nhà, chuyện đầu tiên Lục Tư Ngữ làm chính là cầm cái bình giữ nhiệt Tống Văn tặng ra cẩn thận rửa thật sạch, Tống Văn nghĩ như vậy đã xong rồi, không ngờ tới Lục Tư Ngữ lại bắt đầu đun nước.
Tống Văn ngồi trên sô pha, uể oải vuốt vuốt lông Sói Nhỏ, nhìn anh vội đến vội đi thì nói: "Vụ án này chấm dứt rồi là có thể thanh nhàn hai ngày, cũng không cần ra ngoài chạy khắp hiện trường, hiện tại anh sốt ruột gì chứ."
"Tôi đang làm thí nghiệm." Lục Tư Ngữ vừa nói vừa đổ nước sôi vào bình, rồi đậy nắp bình lại.
Cái bình vừa mới đổ đầy nước sôi đã nhanh chóng biến thành màu đỏ, cuối cùng hiện ra nhiệt độ là 95oC.
Tống Văn hỏi: "Vậy kết quả thí nghiệm của anh thế nào rồi?" Ngay cả Sói Nhỏ cũng như nghe hiểu, dựng đứng hai tai lên nhìn về hướng của Lục Tư Ngữ.
Lục Tư Ngữ nhìn cái bình trong tay, trên mặt không có biểu cảm gì, trịnh trọng như đang tuyên bố chuyện quan trọng: "Cái bình này quả nhiên có hiển thị nhiệt độ."
Tống Văn cười nói: "Chắc chắn rồi, nếu nó không hiển thị thì tôi sẽ đi đòi tiền lại."
Lục Tư Ngữ còn chưa chơi đủ, anh đổ nước nóng trong bình ra rồi đưa cái bình lại chỗ van nước đá trên tủ lạnh, thiết bị này anh không thường dùng mấy, chỉ ngẫu nhiên sử dụng trong lúc nấu ăn.
Chỉ chốc lát, nước đá lạnh chảy xuống, anh tăng thêm lượng nước lạnh vào bình, bởi vì vừa nãy cái bình vẫn còn đang nóng nên con số hiển thi bên trên đang nhảy đến 10oC, đợi một lát cho ổn định thì hạ xuống còn 5oC. Lúc này cái bình lại biến thành màu lam băng.
Lục Tư Ngữ tiếp tục tổng kết: "Hoá ra nhiệt độ quá thấp thì bình sẽ chuyển thành màu lam à......"
Sau đó anh lật bảng hướng dẫn sử dụng ra, đổ vào một ít hỗn hợp nước ấm và nước nóng với nhau. Cuối cùng thì bên trên hiển thị 45oC, khe hở trên nắp bình biến thành màu hồng nhạt.
Đây chính là nhiệt độ nước thích hợp để uống, Lục Tư Ngữ hài lòng cầm bình uống một ngụm, nhiệt độ nước thích hợp, không còn món gì tuyệt vời hơn.
"Uống ngon không nào?" Tống Văn nhìn anh cầm cái bình xoay đi xoay lại đến hơn mười phút. Mà cậu thì phải ngồi một mình trên sô pha, trống vắng khó chịu.
Lục Tư Ngữ lại uống một ngụm nước, vừa lạnh nhạt vừa trịnh trọng trả lời: "Ngon."
"Anh đây là...... Không còn gì để chơi sao?" Tống Văn có phần dở khóc dở cười, nhưng cậu vẫn nhìn ra Lục Tư Ngữ thật sự thích món quà này, trong lòng có chút vui vẻ đắc ý nho nhỏ.
Cậu chợt nghĩ tới Lục Tư Ngữ hôm nay đã bận rộn cả đêm liền đau lòng, cậu nói: "Mười một giờ rồi, thật là một ngày nghỉ vất vả, anh còn không nhanh nghỉ ngơi cho khoẻ đi."
"Xong ngay đây, đi ngủ liền mà." Lục Tư Ngữ vừa mới trả lời dứt câu thì điện thoại của anh bỗng reo lên.
Lục Tư Ngữ bỏ cái bình xuống, cầm điện thoại lên, kinh ngạc nhìn thoáng qua tên người gọi rồi nhận cuộc gọi: "Alo......"
Tống Văn muốn hỏi là ai mắt mù mà gọi vào tối khuya như thế. Cậu bình thường rất ít khi thấy Lục Tư Ngữ nhận được điện thoại, cho dù có thì đa số đều là của chuyển phát nhanh, của quản lý toà nhà, không thì là quảng cáo đẩy mạnh tiêu thụ, đã tối khuya thế này rồi, Tống Văn cũng không đoán ra được cuộc gọi này là đến từ ai.
Đối phương nói gì đó, Lục Tư Ngữ cầm điện thoại, vẻ mặt bỗng nhiên ngưng trọng hẳn lên.
"Sao vậy anh? Rốt cục là ai gọi thế?" Tống Văn phát hiện vẻ mặt Lục Tư Ngữ càng ngày càng không đúng, bèn đứng lên đuổi Sói Nhỏ đang ngồi trong lòng xuống.
Nhìn Lục Tư Ngữ, trong lòng Tống Văn bỗng nổi lên dự cảm xấu. Loại cảm giác này cậu đã có từ lâu rồi, tựa như từ lần đầu tiên giằng co với Lục Tư Ngữ ở đây thì cậu đã sợ phải có một ngày như hôm nay.
Lục Tư Ngữ không trả lời cậu mà một tay cầm điện thoại, một tay cầm chìa khoá xe lập tức chạy ra cửa.
"Rốt cục đã xảy ra chuyện gì thế?" Tống Văn càng ngày càng khó hiểu.
Tống Văn vừa định đi thì Lục Tư Ngữ đã ngoảnh đầu lại nói: "Đừng đi theo tôi!"
Rồi anh vừa bước nhanh vừa run giọng nói với bên kia điện thoại: "Hiện giờ bên cạnh tôi không có ai rồi, anh nói đi." Lại nghe thêm vài câu, hai mắt anh đã đỏ cả lên, xoay người xông thẳng ra cửa.
"Lục Tư Ngữ?!" Tống Văn hoàn toàn bị hành động của anh làm cho kinh ngạc, mà cậu thì cũng không phải là người ngoan ngoãn nghe lời gì, lập tức theo Lục Tư Ngữ xông ra ngoài, nhưng dù sao cậu cũng đã chậm hơn vài bước, chỉ bắt kịp cảnh xe của Lục Tư Ngữ xượt qua trước mặt.
Tống Văn cảm thấy chuyện đêm nay thật sự quá mức kỳ lạ, cậu dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra cổng tiểu khu ngăn một chiếc taxi lại, đưa ra thẻ cảnh sát: "Cảm sát! Làm phiền chú giúp tôi đuổi theo chiếc xe phía kia."
Tài xế là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, không dám chậm trễ ngay lập tức nhấn ga.
Lúc này đã là đêm khuya, Nam Thành chìm vào một mảng tối đen, đèn đường tựa như từng ngôi sao đang loé sáng giữa màn đêm.
Không khí lễ hội đã qua đi, thành phố được thay thế bằng không khí se lạnh buổi đêm. Cao điểm giao thông là vào hôm qua, đến lúc này thì đã gần rạng sáng, số lượng xe trên đường cũng không còn nhiều lắm.
"Làm phiền chú theo sát......" Tống Văn nói với tài xế, tài xế liền đạp mạnh chân ga, nhưng tính năng của xe taxi làm sao có thể so được với chiếc xe đắt tiền của Lục Tư Ngữ, may mà lúc này trên các giao lộ không có nhiều người, cũng không gặp nhiều đèn đỏ.
Hai chiếc xe trên đường phóng nhanh như chớp, một trước một sau lần lượt vượt qua. Trong nháy mắt đã chạy được vài kilomet.
Thời gian dần trôi, mắt thấy khoảng cách giữa hai xe ngày càng lớn, Tống Văn một bên thì lo lắng, một bên thật sự nghĩ không ra chuyện gì có thể khiến Lục Tư Ngữ gấp như vậy, từ kính chắn nhìn sang xe phía trước, hình như cuộc điện thoại kia của Lục Tư Ngữ vẫn chưa chưa gọi xong, Tống Văn chỉ có thể ngồi phía sau thúc giục: "Chú ơi, lái nhanh hơn nữa đi."
Chú tài xế ngồi trên ghế lái nói: "Nhóc con, đang bắt phạm nhân bỏ trốn sao?"
"Nhiệm vụ đặc thù, không thể trả lời được!" Tống Văn vừa nói vừa nắm lấy vô lăng, "Nếu không thì để tôi lái cho."
"Cho dù là nhiệm vụ thì cũng phải đặt an toàn lên hàng đầu chứ!" Tài xế một bên trả lời cậu, một bên đạp mạnh chân ga.
Ra khỏi cao tốc, đường càng ngày càng trống trải, bọn họ đã đến vùng ngoại ô, nơi này dân cư thưa thớt, càng đừng nói đến hôm nay là ngày lễ, các toà nhà hai bên đường đều tối om, chỉ còn mỗi đèn đường le lói không quá sáng.
Mắt thấy xe của Lục Tư Ngữ ngày càng cách xa, sau khi rẽ vào giao lộ ở phía trước biến mất không thấy đâu nữa, Tống Văn thiếu chút nữa phun ra một bụm máu, đang suy nghĩ có nên gọi người giúp không thì khi sờ vào túi cậu liền phát hiện lúc nãy mình sốt ruột chạy ra đến mức không cầm theo điện thoại.
Tài xế taxi cuối cùng cũng chạy đến chỗ giao lộ kia, vừa mới quẹo qua lập tức nhìn thấy một mảng lộn xộn trên mặt đất.
Tống Văn làm thế nào cũng không hề nghĩ mình sẽ nhìn thấy cảnh tượng như vậy......
Dưới ánh đèn đường chiếu rọi là hiện trường tai nạn do hai chiếc xe tông vào nhau, nhìn qua là một chiếc ô tô con va chạm với một chiếc container cỡ lớn.
Tai nạn đã xảy ra từ lâu, hẳn là đã qua một khoảng thời gian, lúc này hai chiếc xe đều đồng thời yên tĩnh dừng bên đường, thân xe biến dạng nghiêm trọng, chiếc ô tô gần như bẹp dúm do va chạm dữ dội.
Trên mặt đất là một ít thuỷ tinh vỡ vụn, ốc vít văng khắp nơi, còn có vài linh kiện ô tô không tên cùng một chiếc lốp xe bị hỏng nặng, rồi cả vài thứ gì đó đang bốc cháy, trong không khí nồng nặc mùi máu tươi.
Nơi này vừa mới xảy ra một vụ tai nạn xe nghiêm trọng!
Xe của Lục Tư Ngữ cũng vừa đến không lâu, anh vừa xuống xe liền khẩn cấp chạy về hướng chiếc ô tô con.
Tống Văn không buồn giải thích, la về phía tài xế: "Dừng xe!"
Không đợi xe dừng hẳn, Tống Văn đã vội chạy xuống khỏi xe.
Lục Tư Ngữ chạy đến bên hông xe ô tô, anh dùng sức kéo cửa xe đã biến dạng nghiêm trọng, thò người nhìn vào trong, chỉ vừa liếc mắt một cái, cả người anh lập tức lạnh lẽo......
Lúc này Tống Văn vừa chạy đến xe ô tô, cũng thấy được người ngồi ở ghế lái. Cậu vạn lần không ngờ tới, tài xế của chiếc ô tô này cậu cũng có quen biết, người nọ chính là Hứa Trường Anh.
Giờ phút này, Hứa Trường Anh gục đầu xuống, máu tươi từ trên trán cùng bên khoé môi chảy xuống không ngừng, tụ xuống ở chỗ xương quai xanh. Dây an toàn trên người anh vẫn còn thắt chặt, trụ vô lăng bị biến dạng do tai nạn biến thành một con dao sắc bén đâm thẳng vào người, gần như chọc thủng cả người anh. Cánh tay anh buông lỏng, máu tươi không ngừng chảy xuống theo đầu ngón tay, mà bên cạnh tay anh là một chiếc điện thoại vẫn còn đang kết nối......
Cuộc điện thoại vừa nãy là do Hứa Trường Anh gọi đến, có lẽ là điện thoại cầu cứu, nhưng thời gian trò chuyện dài như thế, hình như không hề đơn giản như vậy......
"Hứa đội......" Lục Tư Ngữ gọi một tiếng, anh cố gắng muốn kéo Hứa Trường Anh ra khỏi ghế lái, thế nhưng hai chân Hứa Trường Anh đã bị kẹt hoàn toàn dưới chiếc xe bị biến dạng, vết thương trên ngực khiến Lục Tư Ngữ không thể di chuyển được anh. Tình hình này cần phải có nhân viên chuyên nghiệp mới có thể cạy mở được, hai người anh và Tống Văn căn bản là không thể làm được.
"Còn cứu được không?" Tống Văn nhẹ giọng hỏi. Tuy rằng không xuất hiện cùng Hứa Trường Anh nhiều, nhưng lúc này nhìn cảnh tượng thê thảm này trong lòng cậu vẫn đắng chát.
Tống Văn đã nhìn qua rất nhiều hiện trường, trong đó hiện trường mà cậu không thích nhìn nhất chính là hiện trường tai nạn xe cộ, bởi vì khó mà có thể đoán được, một người mới vừa sờ sờ trước mắt, nhưng chỉ trong nháy mắt va chạm thì sẽ biến thành bộ dáng nào.
Ngay tại thời điểm này, bạn mới có thể cảm nhận được sự mềm mại của cơ thể, máu thịt bị nghiền nát, xương cốt gãy thành từng đoạn, nội tạng bị xé toạc...... Tống Văn không hiểu y học nhưng vẫn có thể nhận ra Hứa Trường Anh bị thương rất nặng.
Lục Tư Ngữ đưa tay quẹt khoé mắt ửng hồng, lắc lắc đầu với Tống Văn, anh vừa kiểm tra tình trạng vết thương của Hứa Trường Anh, xương ngực biến dạng, bụng hõm xuống, nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng, hiện anh ấy đã không còn hô hấp, chỉ dựa vào những cái này là có thể phán đoán ra được người trước mắt đã không thể cứu được nữa.
Hứa Trường Anh đã tử vong trước khi bọn họ chạy tới nơi này, ngay cả cơ hội cứu chữa cũng không còn.
Tống Văn cảm thấy như có một tảng đá đè nặng trong lòng ngực, cậu đã gặp qua rất nhiều thi thể, nhưng đây là lần đầu tiên cậu phải chứng kiến một cảnh sát còn đang tại ngũ chết ngay trước mắt.
Tuy rằng cậu đã gặp qua vô số sinh tử, cho dù chính bản thân cậu cũng đã chuẩn bị chuyện hy sinh, nhưng dù cái chết là đích đến cuối cùng của mỗi người thì trong lòng Tống Văn vẫn cảm thấy rất khó chịu, đầu ngón tay lạnh run lên, hô hấp dần nặng trĩu.
Cậu vẫn còn nhớ rõ lần đầu nhìn thấy Hứa Trường Anh, đó là một người đàn ông lạnh lùng kiêu ngạo, tựa như tất cả tà ác trên thế gian này đều không thể đánh bại anh.
Không lâu trước đây, bọn họ còn từng là cộng sự hoá giải mối nguy hiểm ở tháp Nam Thành.
Trong lúc đó có lẽ cậu cùng Hứa Trường Anh từng xảy ra chút giao chiến không thoải mái, thế nhưng khi đứng trước sinh tử thì những thứ đó đều trở thành việc nhỏ râu ria không đáng kể. Đó là một người sống sờ sờ trước mắt, là một vị cảnh sát nhân dân xuất sắc, anh ấy còn trẻ, anh ấy vốn nên có một tương lai tốt đẹp.
Anh ấy không sợ cái chết, thế nhưng anh ấy lại không chết khi đang đọ sức với phần tử phạm tội trên chiến trường, cũng không chết khi đang thực hiện nhiệm vụ mà lại qua đời ở một góc đường vắng vẻ ở Nam Thành.
Một vụ tai nạn xe kì lạ đã khiến anh ấy nằm lại nơi này, toàn thân đầy máu tươi rồi trở thành một khối thi thể lạnh lẽo.
Tống Văn vỗ vỗ vai Lục Tư Ngữ an ủi anh, anh không thử di chuyển Hứa Trường Anh nữa, nếu người đã tử vong, hơn nữa còn chết trong xe thì việc di chuyển thi thể không những không còn ý nghĩa mà ngược lại sẽ phá hỏng chứng cứ liên quan.
Tiếp đó Tống Văn đứng dậy nhìn chiếc xe khác trong vụ tai nạn, là một chiếc container rất lớn, trong xe chỉ có một người tài xế, lúc này tài xế nằm lệch sang một bên, đầu trũng xuống, cũng đã tử vong từ lâu.
Vụ tai nạn này rất kì lạ, vào đêm quốc khánh bỗng nhiên xảy ra tai nạn ở một ngã tư đường yên tĩnh, xung quanh đều là nhà xưởng và công ty tạo ngừng hoạt động, trên đường không có một bóng người.
Theo dấu vết ở hiện trường cùng với vết lốp xe để lại là có thể nhìn ra được lộ tuyến của hai chiếc xe, là xe container bất thình lình chuyển hướng ép xe ô tô sát vào lan can bảo hộ ven đường, mà xe container sau khi va chạm cũng trượt sang một bên.
Đây có thể là một vụ mưu sát được lên kế hoạch từ trước.
Tống Văn nhớ mình không mang theo điện thoại, thấy xe taxi vẫn chưa lái đi thì mới nhớ ra mình chưa trả tiền, cậu lấy tiền mặt trên người trả cho tài xe, sau đó thì hỏi: "Bác tài, có thể cho tôi mượn điện thoại của chú không, tôi gọi điện thoại báo cảnh sát đến." Lúc này ngay cả giọng cậu cũng đã hơi run rẩy.
Tài xế thấy hiện trường thê thảm, vội vàng cầm điện thoại đưa cho Tống Văn.
Tống Văn ép buộc bản thân bình tĩnh lại, gọi liên tiếp mấy cuộc điện thoại, tóm tắt lại mọi chuyện một lần. Cậu hơi chần chừ nhưng rồi cũng không gọi cho Tống Thành, rất nhanh thôi sẽ có người thông báo đến ông ấy.
Chờ Tống Văn gọi điện thoại xong, xe taxi rời khỏi, cậu xoay người lại, thấy Lục Tư Ngữ vẫn còn ngơ ngác đứng tại chỗ bên cạnh thi thể Hứa Trường Anh, anh cúi đầu như suy nghĩ gì đó, vừa như đang tưởng niệm.
Từ sau khi nhận cuộc điện thoại kia đến khi nhìn thấy cái chết của Hứa Trường Anh, cả người anh như lạc mất hồn phách.
Đợi Tống Văn đi tới, Lục Tư Ngữ mới ngẩng đầu lên.
Đứng ở hiện trường tai nạn, trong đầu Tống Văn vẫn luôn nghi hoặc, Hứa Trường Anh vì sao lại bỗng nhiên xảy ra tai nạn? Mà anh ấy vì sao lại cầu cứu Lục Tư Ngữ? Đã trễ thế này rồi, Hứa Trường Anh là đang điều tra manh mối có liên quan đến vụ án, hay là đang làm cái gì?
Hứa Trường Anh vốn là cảnh sát do Tỉnh cục cử xuống, vẫn luôn điều tra vụ án 519 bí ẩn, lại không hiểu sao lại xảy ra tai nạn vào đêm nay......
Tống Văn ý thức được trong chuyện này tuyệt đối không đơn giản, cậu bỗng nhớ tới lời Lý Loan Phương nói lúc trước.
Lục Tư Ngữ đứng bên cạnh liếm nhẹ môi, thoáng phục hồi lại tinh thần, vừa nãy khi nhận điện thoại anh cũng hoàn toàn không ngờ Hứa Trường Anh sẽ gọi điện cho mình, càng không ngờ đến nội dung cuộc gọi lại kinh động như vậy...... Đến tận lúc này anh vẫn có chút mơ màng.
Tống Văn mở miệng hỏi Lục Tư Ngữ: "Hứa Trường Anh gọi điện cho anh là bởi vì......"
Lục Tư Ngữ khôi phục lại giọng điệu lãnh đạm khi hai người còn chưa thân thuộc, ánh mắt trốn tránh Tống Văn.
"Thực xin lỗi, Tống đội...... Tôi hiện tại cái gì cũng không thể nói cho cậu được."
Anh nói xong thì ngẩng đầu hướng về phía Tống Văn, trong ánh mắt đẹp đẽ kia phản chiếu đầy máu, dường như có thiên ngôn vạn ngữ nhưng lại không nói ra được gì.
"Ngay cả tôi cũng không thể nói sao?" Tống Văn nhíu mày muốn đến gần anh.
Trên đường vào ngày thu, thời tiết đã chuyển lạnh, ở nơi góc đường hẻo lánh này chỉ còn mỗi ánh sáng của đèn đường.
Trong không khí có mùi cháy khét trộn lẫn với mùi máu tươi, Lục Tư Ngữ quay đầu nhìn cậu, khoé mắt anh còn mang theo nước, có nháy mắt cơ thể anh run rẩy, tựa như phòng tuyến của anh sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào.
Ngập ngừng một khắc, Lục Tư Ngữ vẫn lắc lắc đầu: "Không thể."
Nguyên nhân là vì cậu nên mới càng không thể......
Hai người đứng giữa một giao lộ ở Nam Thành, hai bên cách nhau không đến hai mét nhưng lại như có một cánh tay vô hình đang đẩy xa khoảng cách giữa hai người bọn họ.
Năm giờ sáng, trong phòng thẩm vấn của Cục cảnh sát Nam Thành, Lục Tư Ngữ cúi đầu ngồi ở vị trí bị thấm vấn.
Hiện tại đã gần sáu tiếng trôi qua, trong sáu tiếng này Cục cảnh sát Nam Thành đã bắt đầu điều tra sự cố giao thông khiến Hứa Trường Anh tử vong, vụ tai nạn này xảy ra ở điểm mù của cameras theo dõi, theo cameras phía trước có thể tra được sau khi anh ấy xuất phát một đoạn thì chiếc container kia lập tức từ phía sau đuổi kịp anh.
Không ai biết được hai chiếc xe này đâm vào nhau như thế nào.
Căn cứ vào giải thích của các thành viên tổ chuyên án 519 mới, bọn họ trước mắt vẫn đang điều tra sự thật của vụ án năm đó, Hứa Trường Anh sắp nói với bọn họ một vài manh mối gì đó, thế nhưng cũng không nói cho bọn họ biết cụ thể là gì.
Bạn cùng phòng của Hứa Trường Anh nói, đêm nay sau mười giờ anh ấy mới đi ra ngoài, đếm nay rốt cục Hứa Trường Anh muốn đi đâu cũng không nói với bất kì một ai khác.
Người của phòng vật chứng đã đi đến hiện trường thu thập chứng cứ, thi thể Hứa Trường Anh cũng đang chờ để giải phẫu.
Tài xế tử vong tại chỗ của chiếc container kia, sau khi tra hệ thống, bọn họ thế mà không tra ra được bất kì thông tin của người nọ, người chỉ lái một chiếc xe bình thường, trên người không có điện thoại, toàn thân giống như chưa từng tồn tại trên đời, tra không ra được vân tay trùng khớp, cũng không tìm thấy mẫu máu trùng khớp trong ngân hàng máu, thậm chí ngay cả thông tin chứng minh thư cũng không tìm ra được.
Khắp sự việc chỗ nào cũng lộ ra sự kì lạ.
Mọi người bận rộn cả đêm, cuối cùng thì Lục Tư Ngữ bị gọi vào phòng thẩm vấn, hiện tại manh mối duy nhất dường như chỉ còn mỗi một cuộc điện thoại Hứa Trường Anh gọi trước khi gặp chuyện không may.
Tất cả mọi người đều đoán lúc đó nhất định Hứa Trường Anh đã nói gì đó, cũng như đã để lại tin tức nào đó.
Thế nhưng Lục Tư Ngữ lại im lặng không hề đề cập đến chuyện này.
Tống Văn bởi vì thân phận đặc thù nên bị yêu cầu tránh đi, cùng Cố cục ngồi trong phòng quan sát.
Từ khi chuyện đêm qua xảy ra, bọn họ gần như thức trọn cả đêm. Người thẩm vấn đã được thay đổi một lần, hiện tại đang là Điền Minh và Trình Mặc phụ trách, hai vị đội trưởng tự thân ra trận.
Bọn họ trăm triệu không ngờ rằng, trận chiến nhằm vào phần tử phạm tội này lại sẽ có một ngày dùng vào chính đồng nghiệp của mình.
"Hứa Trường Anh vì sao lại gọi điện thoại cho cậu?"
"Tôi cũng không biết."
"Rốt cuộc thì nội dung cuộc điện thoại là gì?"
"Anh ấy chỉ nói địa điểm gặp chuyện không may." Lục Tư Ngữ cúi đầu, anh nhắc lại vị trí vụ tai nạn một lần nữa.
"Thời gian trò chuyện bảy phút mà chỉ nói vậy thôi sao?" Điền Minh hiển nhiên là không tin.
"Anh ấy nói mình bị một chiếc xe khả nghi theo đuôi, nói cho tôi địa điểm, sau đó thì tôi nghe thấy tiếng tông nhau." Lục Tư Ngữ trả lời với vẻ mặt bình tĩnh, "Thời gian trò chuyện thực tế cũng không lâu như vậy, là do tôi không ngắt điện thoại thôi, khi đó trong tâm tôi vẫn còn tồn tại một tia hy vọng nên liên tục gọi anh ấy......"
Điền Minh có hơi bất đắc dĩ: "Tiểu Lục à, cậu cũng là cảnh sát, tất cả mọi người đều là đồng nghiệp...... Đó là vài phút sinh mệnh cuối cùng của Hứa đội, vậy mà cậu lại dùng để đối phó tôi...... Cậu nói xem có ai tin được chứ...... Làm phiền cậu nghĩ kĩ lại xem trong cuộc gọi kia còn có gì nữa, cho dù vài từ hay cái gì khác cũng được."
Trình Mặc ngẩng đầu, giọng điệu dịu đi: "Chúng tôi đều biết có thể cậu không hề liên quan đến chuyện này, nhưng cái chết của Hứa đội là chuyện vô cùng trọng đại, lời nói cậu ấy lưu lại trước lúc lâm chung có thể liên quan đến vụ án, chuyện quan trọng như vậy mà cậu cũng không muốn nói sao?"
Lên tiếng đến đây rồi nhưng Lục Tư Ngữ vẫn cúi đầu trầm mặc không lên tiếng. Bởi vì trước đó đã khóc nên đuôi mắt anh vẫn còn hồng hồng, song dưới sự chấp vấn của hai vị đội trưởng nhưng trên gương mặt thanh tú của anh cũng không có biểu cảm gì.
Điền Minh tăng thêm ngữ khí hỏi lại một lần: "Rốt cục anh ta đã nói gì trong điện thoại?"
Lục Tư Ngữ lạnh lùng mở miệng: "Tôi nghĩ việc điều tra rõ ràng chân tướng chuyện Hứa đội gặp tai nạn mới chính là mục đích của chúng ta lúc này, chẳng qua về cuộc gọi này tôi thật sự không thể trả lời. Các anh nếu cứ tiếp tục ở đây hỏi tôi chuyện này thì chỉ là đang lãng phí thời gian thôi."
Hỏi đi hỏi lại cũng không có thêm tiến triển gì, trong phòng quan sát bên cạnh, Cố cục xoa huyệt thái dương nói với Tống Văn: "Bên Tỉnh cục đã biết chuyện này, Tống cục cũng đang trên đường tới rồi, chỉ có điều trước đó ông ấy phải ra ngoài dự họp nên có thể sẽ dến trễ một chút."
Tống Văn nhìn về phía phòng thẩm vấn, cậu cân nhắc rồi mở miệng: "Cố cục, con cho rằng chuyện này không nên coi Lục Tư Ngữ thành một người có liên quan mà hỏi như vậy được. Thời điểm anh ấy nhận điện thoại con cũng đang ở đó, rất rõ ràng Lục Tư Ngữ không hề có liên quan đến vụ tai nạn xe, cũng không hiểu rõ những chuyện khác. Chúng ta không nên đối đãi anh ấy như thế."
Vẻ mặt Cố cục ngưng trọng: "Tôi chỉ hy vọng có thể tìm được manh mối gì đó......"
Tống Văn nói: "Trong lòng tất cả mọi người đều muốn phá án giống nhau. Cố cục, chú có nghĩ đến khả năng này chưa, có khi nào Hứa Trường Anh còn chưa kịp để lại tin tức gì thì đã tử vong rồi không?"
Tống Văn vẫn có chỗ nghi ngờ với nội dung cuộc điện thoại, nhưng cậu biết rõ, nếu cứ hỏi như vậy thì Lục Tư Ngữ tuyệt đối sẽ không nói, mà trong đó nhất định có nguyên nhân khiến cho Lục Tư Ngữ khó có thể mở miệng, chỉ là bọn họ vẫn chưa phát hiện ra được. Cậu nhớ lại phản ứng của Lục Tư Ngữ khi nhận điện thoại cùng với vẻ mặt anh khi ở hiện trường tai nạn, càng chắc chắn điểm này.
Cố cục thở dài: "Cuộc gọi cuối cùng Hứa Trường Anh gọi cho Lục Tư Ngữ, quá mức kì lạ."
Tuy nói Hứa Trường Anh vẫn luôn tán thưởng Lục Tư Ngữ, thế nhưng số lần hai người gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Hứa Trường Anh gặp nguy hiểm, không gọi cho bạn bè người thân của mình, cũng không gọi cho cấp trên cấp dưới, mà cố tình lại gọi cho Lục Tư Ngữ, nguyên nhân bên trong khiến cho mọi người nghĩ mãi không ra.
Tống Văn nói: "Tối qua chúng ta nhìn hiện trường vụ tai nạn nên trong lòng mọi người cũng không dễ chịu, chuyện này khi về con sẽ từ từ hỏi Lục Tư Ngữ. Về chuyện tai nạn xe của Hứa đội, con nhất định sẽ điều tra rõ ràng, đưa ra một lời giải thích cho mọi người, bây giờ vẫn còn rất nhiều công việc giải quyết hậu quả phải làm."
Cố cục gật đầu: "Hôm nay đến đây thôi, cậu cho Lục Tư Ngữ về trước đi, cậu cũng trở về nghỉ ngơi một chút, cụ thể thì chờ sau khi Tống cục đến đây chúng ta sẽ lại nghiên cứu tiếp."
Tác giả có lời muốn nói: chương này tuy rằng như một con dao, nhưng đã có thể cùng nhau bắt đầu đếm ngược......
~ Hết chương 146 ~