HỒ SƠ HÌNH SỰ TRINH SÁTTác giả: Thanh Vận Tiểu ThiChuyển ngữ: Cá trêĐÁNH MẤT THIÊN ĐƯỜNG_______________Lục Tư Ngữ cùng Tống Văn về đến nhà lúc bảy giờ sáng.
Hôm nay là ngày thứ hai của kì nghỉ dài hạn, thoạt nhìn qua thì chỉ như một buổi sáng vô cùng bình thường với ánh nắng chiếu rọi xuống thành phố như mọi ngày, nếu như không xảy ra sự kiện tối hôm qua......
Dọc đường đi, Lục Tư Ngữ cứ im lặng không nói tiếng nào, anh cúi đầu, mím môi, ngoại trừ thỉnh thoảng chớp chớp mắt thì cả người nhìn cứ như đã hoá đá.
Sau khi về đến nhà, Tống Văn ngồi trên sô pha nói với Lục Tư Ngữ, trong giọng đầy bất đắc dĩ: "Tôi biết anh sẽ không làm chuyện bất lợi với Hứa Trường Anh, thế nhưng anh lại không có lời giải thích hợp lý về cuộc điện thoại kia, chuyện này ở Cảnh cục không quá hợp lẽ thường. Loại chuyện này cho dù xảy ra trên người ai thì đều sẽ là kết quả này, cũng không phải đang nhằm vào anh đâu."
Tống Văn giải thích với Lục Tư Ngữ, cậu hy vọng Lục Tư Ngữ không cần vì chuyện hôm nay mà trong lòng có khúc mắc với Cố cục và các đồng nghiệp. Cậu dừng một chút lại nói: "Bên chúng ta coi như dễ bàn rồi, nhưng người bên Tỉnh cục đang trên đường tới rồi, khi đến bọn họ nhất định cũng sẽ tra hỏi anh......"
Cậu không hy vọng Lục Tư Ngữ đối đầu với Tống Thành, song chuyện cảnh sát hy sinh không phải là chuyện nhỏ, huống chi Hứa Trường Anh còn có thân phận như vậy, chuyện này Tống Thành nhất định sẽ tự mình đến tra hỏi.
Đầu Lục Tư Ngữ cúi ngày càng thấp, nhiệt độ ngày thu chệnh lệch ngày đêm rất lớn, sau khi mặt trời xuất hiện thời tiết đã dần ấm lên, ánh nắng buổi sớm chiếu vào chóp mũi anh, nhuộm sáng cả góc mặt anh, chỉ có điều cả người anh lại lộ ra sự lạnh lùng khắc hẳn.
Cảm giác này khiến Tống Văn có phần xa lạ, cậu không quá quen với việc hai người cách xa vời vợi thế này.
Trầm mặc một lúc, Tống Văn thở dài dứng dậy nói: "Mặc kệ mọi chuyện thế nào, trước rửa mặt cái đã, chuẩn bị ăn sáng nào."
Ngày hôm qua bọn họ bận rộn vụ án, tiếp đó liền gặp phải chuyện này. Trên người bọn họ vẫn còn mặc quần áo hôm qua, trên áo Lục Tư Ngữ còn dính một vài vết máu của Hứa Trường Anh nhìn vô cùng nhếch nhác.
Tống Văn đi rửa mặt rồi đi vào phòng bếp chuẩn bị thức ăn, Lục Tư Ngữ thì đi tắm rửa, thay quần áo rồi quay trở ra phòng khách.
Một lát sau, chờ Tống Văn dùng nồi cơm điện nấu cháo xong, trứng luộc đã chín, cũng đã hâm nóng sữa xong, Lục Tư Ngữ bỗng nhiên đứng dậy, đi tới phía sau Tống Văn.
Tống Văn cảm giác được anh đang đi tới, còn chưa kịp xoay đầu lại nói chuyện với anh thì bất chợt cảm nhận được cơ thể mình bị người ôm lấy từ phía sau.
Lục Tư Ngữ vừa mới tắm xong nên cả người vô cùng ấm áp, hai tay từ từ vòng chặt ra phía trước Tống Văn, im lặng ôm cậu.
Anh cái gì cũng không nói, cứ lẳng lặng mà ôm Tống Văn.
Động tác này khiến Tống Văn rơi vào mơ hồ, từ trước giờ người chủ động luôn là cậu, Lục Tư Ngữ tuy rằng không bài xích nhưng cũng rất khi chủ động, động tác lúc này của anh rõ ràng là đang muốn cầu hoà.
Tống Văn nghĩ, rõ ràng hai người dựa sát vào nhau, có thể nghe được tiếng tim đập của nhau, thế nhưng vì sao cậu hoàn toàn không thể biết được người phía sau đang nghĩ gì? Anh ấy hiện đang giả vờ làm một con thỏ nhỏ nhu thuận, chẳng qua là không biết lại đang đánh chủ ý gì.
Đầu óc cậu lúc này toàn là suy nghĩ làm thể nào để thu dọn rối rắm của Lục Tư Ngữ, nhưng Lục Tư Ngữ vẫn cứ không nói lời nào như cũ.
Đối với chuyện hôm qua, người khác không rõ nhưng Tống Văn rất rõ một chuyện, Hứa Trường Anh nhất định đã nói cho anh một số chuyện cơ mật, nếu không lúc đó Lục Tư Ngữ cũng không nói với bên kia hiện bên người không có ai.
Tống Văn vỗ nhẹ tay Lục Tư Ngữ, cậu xoay người lại nói: "Đợi đã, ăn cơm xong rồi hãy nói tiếp nhé."
Đồ ăn sáng rất nhanh đã làm xong, Tống Văn bưng qua bàn, hai người ngồi đối mặt nhau ăn, nhất thời Tống Văn lại nhớ đến lần đầu tiên mình đến nơi này, lần đầu tiên ăn cơm cùng với Lục Tư Ngữ.
Khi đó Tống Văn đã cảm thấy Lục Tư Ngữ có vấn đề, trên người anh đang cất giấu bí mật gì đó, hành vi luôn có chút kỳ lạ.
Hiện giờ, hơn nửa năm trôi qua, hai người lại một lần nữa ngồi ở vị trí tương tự, bọn họ đã cùng nhau trải qua biết bao nhiêu chuyện, mà nguy hiểm nhất chính là cậu đã thích người trước mặt này đến hết thuốc chữa rồi.
Tống Văn suy xét nên nói chuyện này thế nào với Lục Tư Ngữ, rồi nên điều tra chuyện kia thế nào.
Tiếp đó đầu cậu bắt đầu choáng lên, thời điểm ban đầu Tống Văn còn nghĩ là tác dụng phụ của việc thức đêm qua, nhưng sau đó cậu phát hiện sự choáng váng này khác hẳn với khi phát bệnh hay khi bị thương.
Trong đầu cậu lúc thì tỉnh táo khi thì hỗn loạn, cảm thấy cả thế giới trước mắt đều thay đổi, là cảm giác khiến cho cả người không còn sức lực, cậu không thể khống chế được cơ thể nữa, mọi thứ trước mắt dần xoay tròn, Tống Văn cố gắng ngẩng đầu nhìn về phía Lục Tư Ngữ.
Giữa mơ hồ mông lung, trên mặt người nọ chỉ toàn là lạnh lẽo vô tình, phần sữa trước mặt anh vẫn chưa bị động vào......
Trong lòng Tống Văn chợt lạnh, cậu đã hiểu, anh thừa dịp cậu phân tâm do cái ôm đã bỏ thuốc vào trong sữa.
Cậu còn nghĩ đó là cái ôm cầu hoà đầy ấm áp, mà Lục Tư Ngữ khi nãy e rằng vẫn luôn nghĩ phải làm cách nào để thoát khỏi cậu.
"Anh cho tôi uống cái gì?!" Tống Văn khó khăn mở miệng, yết hầu cậu khô khốc, bản thân như đang xoay tròn, cảm giác choáng váng khiến cậu muốn nôn, nhưng lại không thể nôn ra, khí lực toàn thân như đều bị hút ra hết, hô hấp cùng nhịp tim dần dồn dập, suy nghĩ cũng trở nên chậm chạp.
Lục Tư Ngữ không giải thích, anh ngồi cạnh bàn quay đầu nhìn Tống Văn, đôi mắt đẹp cùng hàng mi rũ xuống, vẫn tinh xảo khiến người khó có thể quên được như lần đầu hai người gặp gỡ, chỉ là trên mặt anh hiện giờ một chút biểu tình cũng không có, ánh mắt lạnh lẽo tới cực hạn.
Có một khoảnh khắc, Tống Văn thậm chí còn cảm thấy Lục Tư Ngữ giống như một sát thủ lạnh lùng đầy vô tình, anh tựa như đang nhìn một thi thể đang nằm trên bục giải phẫu, tự hỏi xem có nên ra tay với cậu hay không.
Tống Văn dường như không còn quen biết người trước mắt này nữa, cậu vươn tay phải ra, dùng hết sức lực giữ anh lại: "Anh muốn đi đâu?"
Hứa Trường Anh vừa mới hy sinh, cuộc điện thoại kia vẫn chưa điều tra rõ ràng, nếu lúc này Lục Tư Ngữ rời đi thì lập tức sẽ bị xếp vào đối tượng hoài nghi, tình hình sẽ càng rối loạn hỏng bét.
Trong đầu Lục Tư Ngữ nghĩ tới đây thì chợt nhận ra, đã đến lúc này rồi mà bản thân mình còn lo lắng cho Lục Tư Ngữ.
Lục Tư Ngữ vẫn không hề dao động, cũng không nói rõ lí do cho cậu. Nhìn anh như vậy, Tống Văn cảm giác trong lồng ngực như biến thành một tảng băng lạnh lẽo, đau âm ỷ, khiến cho cậu nhất thời khó có thể nhận ra rốt cục là phản ứng của đại não hay là do tác dụng của thuốc.
Có lẽ Lục Tư Ngữ đã chuẩn bị rời đi từ lâu rồi.
Công việc, tiền bạc, tình yêu, thậm chí là cả tính mạng, vốn anh không hề để ý đến thứ nào cả!
Tống Văn nghĩ đến quan hệ của bọn họ, cậu là lãnh đạo trực tiếp của anh, là bạn ở cùng nhà với anh, thế nhưng từ trước đến giờ dường như Lục Tư Ngữ chưa từng một lần cân nhắc cậu vào cuộc sống của anh, cũng như tương lai của bọn họ.
Đến lúc này, anh không mang theo bất kì lưu luyến nào mà rời đi, tựa như mấy tháng ở chung của bọn họ đều là giả.
Hình như kể từ lần đầu gặp mặt, Lục Tư Ngữ đã không thuộc về thế giới của cậu, chẳng qua Tống Văn thật không ngờ kết quả vẫn là như thế này, cậu muốn giữ chặt anh, nhưng hoá ra người từng bước hãm sâu vào chỉ có mỗi một mình cậu thôi sao?
Tống Văn có cảm giác tim mình như bị một thanh sắt tàn nhẫn đâm vào khiến cậu hít thở không thông. Thuốc bắt đầu phát tác, cơ thể cậu cuối cùng cũng không thể duy trì cân bằng được nữa, Tống Văn ngã xuống sàn nhà, tất cả chìm vào bóng tối......
Chờ Tống Văn mơ mơ màng màng tỉnh lại, cậu phát hiện bản thân đang nằm trên giường trong phòng khách ở lầu một, bức màn bị kéo lại khiến trong cả căn phòng tối đen, chỉ có chỗ cửa sổ là còn le lói một chút ánh sáng.
Đầu Tống Văn vẫn còn vô cùng choáng váng, trước mắt không ngừng xoay tròn, cậu dường như chỉ là tạm thời tìm về một chút ý thức, cậu muốn cử động nhưng sau đó bỗng phát hiện tay mình đã bị còng lại.
Còng tay khoá chặt tay trái cậu vào cái giá trên đầu giường, theo động tác của cậu phát ra tiếng động nhỏ.
Lục Tư Ngữ không có trong phòng, bên ngoài truyền đến một vài âm thanh như có người đang kéo vali đi. Tiếng động này truyền vào tai Tống Văn nghe như có thứ gì đó đang nghiền nát đại não cậu.
Tống Văn cố gắng nhịn xuống choáng váng, mồ hôi lạnh trên trán toát ra, tiếp đó cậu nhìn qua bên cạnh, chìa khoá của còng tay hình như đang đặt trên tủ đầu giường, cậu gắng sức đứng lên, vươn tay muốn lấy cái chìa khoá kia.
Cơ thể cậu lúc này vô cùng nặng, chỉ mới vươn tay thôi đã phải tiêu tốn hết khí lực toàn lực, ngón tay Tống Văn còn chưa chạm vào được chìa khoá thì chìa khoá đã bị người đẩy ra xa, ngón tay thon dài tái nhợt kia cậu từng vô cùng quen thuộc.
Tống Văn cố hết sức ngẩng đầu lên, cậu không biết Lục Tư Ngữ bước vào phòng từ khi nào, anh đi tới cạnh giường, mím môi cúi đầu nhìn cậu, vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Cậu không nên tỉnh lại."
Trong kế hoạch của anh, có lẽ anh muốn chờ Tống Văn thiếp đi thì sẽ lập tức rời đi, hoặc là muốn làm cái gì đó.
Tống Văn từ bỏ cái chìa khoá, quay đầu nhìn về hướng anh, cậu cố gắng tập trung ý thức, hỏi anh: "Lục Tư Ngữ, rốt cục anh muốn làm gì?"
Lục Tư Ngữ cuối cùng cũng di chuyển, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào khiến làm da anh như trở thành một món đồ bằng sứ tốt nhất, hàng mi dài cũng nhiễm ánh nước.
Anh đưa một bàn tay ra vuốt ve hai má Tống Văn, Tống Văn cảm nhận xúc cảm từ đầu ngón tay cùng với giọng nói lạnh lẽo của anh, anh đưa cho cậu một lời giải thích: "Tống đội, trực giác ban đầu của cậu không hề sai, là tôi đã tiếp cận cậu, tôi đến Nam Thành là có mục đích riêng...... Thật xin lỗi, là tôi đã lừa cậu, đã lợi dụng cậu......"
Những lời này như một nhát dao lạnh buốt đâm vào tim Tống Văn làm cho máu trong cơ thể cậu dần ngưng tụ lại.
Thế nhưng hai mắt Lục Tư Ngữ lại rủ xuống, Tống Văn vô cùng hiểu rõ anh, chỉ cần nói dối thì ánh mắt Lục Tư Ngữ sẽ né tránh cậu, thói quen này đến giờ vẫn không thể bỏ được.
Hiệu quả choáng váng của thuốc bị ý chí này áp chế trong chốc lát, đủ để cậu cân nhắc như cũ.
Tống Văn suy nghĩ cẩn thận lại, sự lạnh lùng này là giả, tàn nhẫn vô tình kia cũng là giả, Lục Tư Ngữ sẽ không làm cậu bị thương.
Cậu thở hổn hển, đứt quãng nói: "Đồ lừa đảo...... Anh là con hồ ly nhỏ chỉ biết gạt người, anh chắc chắn đang muốn làm chuyện nguy hiểm gì đó. Anh cái gì cũng không chịu nói với tôi cả, trái lại còn hạ thuốc tôi, bởi vì anh biết...... Nếu tôi tỉnh táo thì sẽ không để anh đi."
Lục Tư Ngữ nghe xong thì ánh mắt chợt thay đổi, lạnh lẽo trên mặt rút đi, ánh mắt dần nhu hoà rồi trở nên nóng rực, tựa như muốn đem cả người Tống Văn phong ấn lại trong đầu.
"Bất kể anh chạy đến nơi nào nhất định tôi cũng sẽ tìm anh trở về......" Trước mắt Tống Văn biến thành màu đen, cậu vì muốn tỉnh táo mà cố gắng kéo còng tay, cổ tay ma xát vào còng tay lạnh lẽo tạo thành vết thương, đau đớn xộc vào xương cốt, chẳng qua bấy nhiêu vẫn chưa đủ, ý thức của Tống Văn vẫn tan rã từng chút một.
Cả thế giới như bị bóng tối cắn nuốt, dường như tất cả chỉ là mơ chứ không phải là sự thật.
Hết thảy phía sau càng không thật hơn nữa, Lục Tư Ngữ cúi thấp người hôn vào bờ môi cậu.
Tống Văn có cảm giác xúc cảm mềm mại nơi bờ môi cứ như bản thân đang được chạm vào một cánh hoa mong manh dễ vỡ.
Cậu nghĩ rằng mình sẽ mất đi ý thức bất cứ lúc nào.
Cái Tống Văn muốn không phải là nụ hôn an ủi tạm thời mang tính chất bồi thường đầy áy náy này. Cậu có rất nhiều lời muốn hỏi anh, cũng có nhiều chuyện muốn làm rõ ràng hơn.
Cậu vươn cánh tay phải không bị hạn chế ra khoác lên thắt lưng Lục Tư Ngữ, khoảng cách giữa hai người được kéo gần trong chốc lát, cậu cảm nhận được cả người Lục Tư Ngữ đều đang run rẩy, anh yếu ớt tựa như động vật nhỏ đang bị thương.
Tống Văn mạnh mẽ cắn xuống, cậu như muốn cắn nát môi Lục Tư Ngữ, trong khoang miệng dần cảm nhận được mùi máu. Người phía trên rên nhẹ một tiếng nhưng không dừng nụ hôn lại mà ngược lại còn điên cuồng hơn.
Cái chạm môi đầy kỹ càng này vô cùng kích thích hệ thống thần kinh, bỗng có gì đó ươn ướt rơi xuống mặt Tống Văn, hình như là nước mắt.
Cả thế giới nghiêng ngả xiêu vẹo theo sự hỗn loạn trong đầu, Tống Văn nhất thời không phân biệt được đâu là thật đâu là mơ.
Lại là giấc mộng kia, lại là căn biệt thự nọ......
Đó là hiện trường vụ án 519.
Mưa đêm ào ào, tiếng sấm giật liên hồi, bóng của hàng cây chiếu thẳng vào vách tường như muốn cắn nuốt cậu vào trong. Tầng hầm tối om, thi thể đầy đất, máu thịt hư thối.
Hết thảy xung quanh đang xoay tròn, cả người cậu bị nước mưa xối ướt nhẹp, nước mưa trên người chảy xuống không dứt. Nơi này rất lạnh khiến cậu càng thấy sợ hãi hơn.
"Con ở đây làm gì đấy?!" Tống Văn nghe rõ, là giọng của Tống Thành.
Tiếp đó Tống Thành đưa tay xách cậu nhỏ lên, trực tiếp đi lên lầu.
Việc lục soát chứng cứ ở căn biệt thự cũ kỹ này vẫn chưa chấm dứt. Đây là một căn phòng đầy lộn xộn, trong phòng có ánh đèn màu da cam ấm áp, nơi này không có thi thể nên tốt hơn rất nhiều so với tình hình dưới hầm.
Sấm chớp bên ngoài lại bắt đầu ầm ĩ, mưa theo cửa sổ rách nát tạt vào bên trong.
Ngay giữa mưa to gió lớn, Tống Văn bỗng nghe được vài âm thâm đứt quãng truyền đến, có người đang gõ vào gỗ.
Tống Văn dần bị âm thanh này hấp dẫn, cậu từng bước đi vào bên trong thì thấy được một cái tủ thật to, cửa tủ đã bị khoá bằng một cái chốt bằng sắt. Mà tiếng gõ kì lạ kia chính là âm thanh được phát ra từ trong cái tủ.
Tống Văn đánh bạo đi tới trước cái tủ, đưa tay kéo mạnh chốt cài, mở cửa tủ ra.
Trong nháy mắt, cậu thấy được một cậu bé xấp xỉ tuổi mình đang nằm trong tủ, gương mặt cậu nhỏ dưới ánh đèn càng thêm tái nhợt, hàng mi dài khẽ run rẩy.
Tống Văn dùng hết sức lực toàn thân kéo cậu nhỏ ra khỏi ngăn tủ rồi ôm lấy cậu, cậu nhóc đã vô cùng suy yếu, cổ tay mảnh khảnh chỉ to bằng một nửa tay Tống Văn, cậu gần như không còn nghe thấy tiếng thở cũng như không hề cảm nhận được nhịp tim của cậu nhóc.
Cậu quay đầu lại, ra sức gọi người lớn đến......
Đoạn ác mộng này bị thời gian phong toả chặt chẽ ở nơi sâu nhất trong trí nhớ nên cậu chưa bao giờ mơ thấy chuyện này.
Khi còn nhỏ cậu từng trải qua một cơn sốt cao nên đã quên đi đoạn thời gian kia, hiện tại không biết có phải là do tác dụng của thuốc hay không mà bỗng dưng cậu lại mơ thấy giấc mộng này.
Quá khứ cùng hiện thực chồng chéo lên nhau, ký ức trùng khớp với cảnh trong mơ.
Vào buổi tối mưa gió kia, cậu gắt gao ôm lấy anh, dùng nhiệt độ ấm áp của bản thân để sưởi ấm cho anh, giống như lúc này vậy, cậu dường như đang ôm cả thế giới vào lòng......
Ngay trong khoảnh khắc này, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ Tống Văn chợt ý thức được người mà mình ôm vào lòng khi đó là ai.
Cậu nghĩ Lục Tư Ngữ có lẽ có liên quan đến vụ án 519, chỉ là Tống Văn vẫn chưa thể xác nhận được......
Hoá ra bọn họ đã gặp nhau từ nhiều năm về trước......
Hoá ra trên đời này thật sự có cái gọi là định mệnh.
Thời điểm Tống Văn tỉnh lại, tấm rèm trong phòng vẫn bị kéo lại như cũ, xung quanh một mảng im lặng.
Cậu mở to mắt nhìn trần nhà trắng muốt. Cậu vẫn đang nằm trong phòng khách ban đầu, cậu không biết đoạn kí ức bản thân có tỉnh lại một lúc rốt cục là mơ hay là thật sự tồn tại, mãi cho đến khi cậu nhìn thấy cổ tay mình đã được băng bó.
Tống Văn ngọ ngoạy, cơ thể vẫn còn mềm nhũn, nhưng cảm giác choáng váng đã không còn. Rồi cậu nghiêng đầu qua thì thấy được Sói Nhỏ đang ngồi xổm bên cạnh ngoắc ngoắc đuôi, chú chó ủ rũ cúi thấp đầu kêu một tiếng nhỏ.
"Ngay cả mày...... Cũng bị anh ấy bỏ lại sao?" Tống Văn thở dài, người kia thật đúng là vô tình vô nghĩa......
Tống Văn nâng người lên, chìa khoá của còng tay đang ở gần trong gang tấc, cậu không hiểu vì sao mà lúc trước dù cậu có dùng bao nhiêu sức lực cũng đều không lấy được nó.
Tống Văn nhanh chóng mở khoá còng tay, sau đó là mò lấy điện thoại trên đầu giường, hiện tại đã qua nửa buổi chiều, ước chừng cậu đã ngủ khoảng sáu tiếng, có thể là do tác dụng của thuốc hoặc cũng có thể là do cơ thể quá mức mệt mỏi.
Trên điện thoại hiện mười mấy cuộc gọi nhỡ, có Cố cục, Phó Lâm Giang, Lâm Tu Nhiên cùng với Lý Loan Phương.
Tống Văn lần lượt gọi lại nói: "Tôi không sao, tôi sẽ giải thích sau......"
Cậu nhìn qua một lần trên lầu dưới lầu, cả căn biệt thự trống rỗng vô cùng yên ắng. Sói Nhỏ cũng đi theo cậu, cứ ưm ưm di chuyển xung quanh cậu, cứ như sợ bị cậu bỏ rơi vậy.
Tất cả dường như không có gì thay đổi, song hết thảy lại như khác biệt.
Cuối cùng khi tầm mắt dừng trên bàn ăn, Tống Văn lập tức ngây ngẩn cả người. Trên bàn đã được dọn sẵn một bữa cơm tinh xảo, đều là món cậu thích ăn, cậu đến sờ một chút, vẫn còn ấm.
Tống Văn chần chừ một lát, khi cúi đầu nhìn lại thì thấy có một lá thư được để trên bàn. Chữ biết bên trên rất đẹp, là những ký tự mà cậu vô cùng quen thuộc.
Tống Văn, cảnh sát Tống, Tống đội:
Xin chào!
Tôi biết cậu chưa bao giờ buông bỏ hoài nghi với tôi.
Đúng vậy, tôi đến đây là có lý do.
Là người sóng sót duy nhất của vụ án 519, thầy Ngô để tôi đến đây với hy vọng có thể điều tra rõ ràng sự thật phía sau của vụ án chưa được giải quyết mười chín năm về trước.
Đối với tôi, mục đích này quan trọng hơn rất nhiều so với việc tôi trở thành cảnh sát.
Sự việc liên quan hay những người đứng sau vụ án này đều vô cùng nguy hiểm.
Cậu cũng thấy rồi đó, chính vì nguyên nhân này mà Hứa đội đã phải trả giá bằng chính mạng sống của anh ấy.
Trong cuộc điện thoại ngày hôm qua, Hứa Trường Anh đã nói cho tôi manh mối cuối cùng, cũng nói về một số chuyện khác, trong Cảnh cục có người của đám người kia nên một khi tôi tiết lộ bất kì thông tin gì thì cũng sẽ bị rò rỉ ra ngoài.
Cho nên tôi tình nguyện để mọi người hiểu lầm, để cậu hiểu lầm tôi.
Tôi hạ thuốc cậu, không nói cho cậu biết chuyện này không phải bởi vì tôi không tin tưởng cậu, hoàn toàn trái ngược, hiện tại người mà tôi có thể tín nhiệm, có thể quý trọng chỉ có một mình cậu.
Hứa Trường Anh truyền lại tin tức này cho tôi, chuyện này đã không thể che dấu, vậy nên tôi không thể cuốn cậu vào chuyện này được.
Tống Văn, cậu là một người chính trực, ấm áp, thiện lương lại chính nghĩa.
Mà tôi chỉ là một người lạnh lùng tàn nhẫn, tôi đã từng trải qua chuyện như vậy, đã quen với những thi thể, tôi không thể làm bạn với những người bình thường. Tôi không tin chính nghĩa, cũng không quan tâm đến sống chết.
Cuộc sống của tôi từng là một mảng tối đen u ám, cậu tựa như một tia sáng chiếu rọi vào sinh mạng tôi.
Có lẽ theo góc nhìn của cậu thì tôi chưa từng nghiêm túc nhìn nhận tình cảm của chúng ta, có lẽ cậu cảm thấy tôi luôn lảng tránh, chưa bao giờ đáp lại.
Rất nhiều chuyện tôi đã hiểu rõ ràng.
Khi ở cùng cậu tôi luôn sợ hãi, sợ rằng cậu sẽ phát hiện ra bí mật của tôi, sợ sẽ cuốn cậu vào nguy hiểm, sẽ mang đến xui xẻo cho cậu, Tôi cũng thường xuyên suy nghĩ bản thân không đủ hoàn hảo, cảm thấy người như tôi hoàn toàn không xứng với cậu.
Viết đến đây, tôi chợt cảm thấy bức thư này hình như có hơi lộn xộn......
Tôi chỉ muốn nói...... Tình cảm của cậu là thứ tốt đẹp nhất mà tôi nhận được trong cuộc đời này.
Thế nhưng sự kiện kia chính là kết quả mà tôi vẫn luôn truy tìm trong suốt hai mươi mấy năm cuộc đời, là tất cả những gì tôi phải đối mặt.
Đây là lần cuối cùng tôi khăng khăng làm theo ý mình. Xin hãy tha thứ cho sự tuỳ hứng cuối cùng của tôi.
Tôi sẽ điều tra theo manh mối mà đội trưởng Hứa để lại.
Nếu tôi không trở về thì hãy quên tôi đi nhé.
Lục Tư Ngữ.
Ps: Lúc trước cậu cứ năm lần bảy lượt đưa tôi tiền thuê nhà, vậy phiền cậu giúp tôi chăm sóc chó của tôi, hãy để nó ở cùng cậu nhé.
Tống Văn xem xong bức thư, hai mắt lập tức ươn ướt, cậu chợt nhớ tới gì đó, nhìn quanh một chút. Quần áo của Lục Tư Ngữ trong tủ không còn, cái vali to cũng không còn, ô tô vẫn còn ở đây không lái đi, thuốc trong tủ thuốc thiếu đi vài loại, rồi cậu nhìn đến thuốc giảm đau mình đã tịch thu trước đây, đều đã bị cầm đi hết rồi.
Lục Tư Ngữ cứ như vậy mà biến mất, tựa như anh chưa từng xuất hiện trện đời này.
Người này sao mà nhẫn tâm đến vậy cơ chứ?
Tống Văn ngây ngẩng một lúc, sau đó thì bắt đầu tìm kiến khắp ngõ ngách trong nhà, trong tủ chén không có, trong phòng ăn không có, trong phòng Lục Tư Ngữ cũng không có.
Cái bình giữ nhiệt kia đã bị anh mang đi.
Sinh nhật vui vẻ, Lục Tư Ngữ.
Tôi nhất định sẽ tìm được anh.
Tác giả có lời muốn nói: Lần trốn nhà này của Tư Tư kéo dài đến tận ba ngày.
Theo lời mà Tống đội nói sau khi nhớ ra được chuyện ngăn tủ thì người vợ mà mình cứu ra được kia, cho dù phải vớt anh từ dưới biển lên thì cũng phải ôm về......
~ Hết chương 147 ~