HỒ SƠ HÌNH SỰ TRINH SÁTTác giả: Thanh Vận Tiểu ThiChuyển ngữ: Cá trêĐÁNH MẤT THIÊN ĐƯỜNG_______________Mười giờ sáng ngày 5 tháng 10, cảng Tân Xuyên.
"Dự báo khẩn cấp, bão Tước Thiện sắp tiến vào vùng duyên hải nước ta, trong vòng 24 giờ nữa sẽ đổ bộ vào tỉnh Giang Tây, sức gió trung bình ở vùng tâm bảo ước đạt cấp 12, trung tâm khí tượng đã đưa ra báo động đỏ, toàn tỉnh tiến vào trạng thái đề phòng bão, các nơi xin hãy làm tốt công tác phòng chống bão, dừng tất cả các hoạt động ngoài trời, tất cả người dân chú ý thông tin trên đài phát thanh cũng như trên tivi để biết được các tin tức mới nhất về cơn bão, ở yên trong nhà, đóng kín cửa sổ...... Các tàu đánh cá cùng với ngư dân tuân thủ theo các hướng dẫn, thông báo của cơ quan quản lý, sau sáu giờ chiều hôm nay phải quay về cảng hoặc vào bờ tránh bão. Nếu gặp nạn trên biển, xin hãy ngay lập tức gọi đến số 12397 của Trung tâm tìm kiếm cứu nạn trên biển để được giúp đỡ......"
Tuần lễ vàng còn chưa qua thì bão tố đã ập đến. Cơn bão năm nay tuy đến muộn nhưng cường độ không thể coi thường.
Những tỉnh thành nằm ở ven biển đều đã làm tốt tác phòng chống bão lụt, sẵn sàng ứng phó bão.
Bởi vì bão đến nên tất cả tàu du lịch đều phải dừng hoạt động, du khách cũng đã trả vé, chỉ duy nhất có chiếc tàu mang số hiệu Hoà Bình đã được lên lịch khởi hành nên không thay đổi thời gian ra khơi.
Cho nên mấy vị hành khách này đang đứng ở cảng chờ chiếc tàu kia đến. Mấy người này có nam có nữ, đều đã kiểm vé xong, họ đang đứng thành một hàng thưa thớt trước đường dốc của cảng.
Trong mắt người thường thì bọn họ đều thuộc loại người tự tìm rắc rối cho bản thân, sống yên ổn không muốn mà cứ muốn tìm nguy hiểm.
Ngày thế này nên thành thật tích trữ gạo nước ngồi yên trong nhà, song những người trẻ tuổi này lại cực kỳ thong dong, không hề có chút không khí khẩn trương nào.
Trong nhóm người, có một nữ sinh viên tóc buộc đuôi ngựa hai chùm nhìn lên không trung, nửa tin nửa ngờ hỏi: "Hôm nay...... Thật sự có bão sao? Gì mà bão mạnh chứ, chỉ sợ là đang lừa con nít rồi." Cô gái nói chuyện có vóc dáng không quá cao, mắt to tròn trời sinh, thoạt nhìn vô cùng tinh ranh, trên cổ cô đeo một cái camera, mặc một chiếc váy có hơi khoa trương.
Bầu trời lúc này xanh ngắt không một gợn mây, thậm chí không có lấy một tia gió, cả bầu trời dường như là một mảnh màu xanh hổ phách, vô cùng trong trẻo.
Thời tiết tốt thế này ngay cả bình thường cũng không gặp nhiều.
Cô gái tóc ngắn đứng bên cạnh là bạn học của cô, cách ăn mặc của cô gái này trông giống như học sinh, trên người vẫn còn mang tính tình trẻ con của lúc chưa rời ghế nhà trường, từ kiểu tóc đến cách ăn mặc đều nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ, lộ ra một cỗ lý trí.
Cô cũng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời: "Nhà cậu trong đất liền, khó trách cậu chưa từng thấy qua, bão càng đến gần thì thường thời tiết sẽ càng sáng sủa."
Cô gái tóc đuôi ngựa khó hiểu, chớp chớp đôi mắt to đặt câu hỏi: "Vì sao thế?"
Cô nàng tóc ngắn bị hỏi mà nghẹn lời: "Thì...... Là vậy đó, những người lớn tuổi đều nói như thế."
Giữa lúc hai người trò chuyện thì có một người đàn ông trung niên đi tới, anh ta mở cái túi to ra đưa một thức ăn và đồ uống hai người. Hai nữ sinh cùng kêu lên: "Cảm ơn thầy Tô ạ."
Người được gọi là thầy Tô là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi nhưng được bảo dưỡng khá tốt, anh ta mang mắt kính nên càng lộ rõ vẻ hào hoa phong nhã, tuổi tác không làm anh ta già đi mà chỉ khiến anh ta trông điềm đạm đáng tin cậy hơn, anh ta nhìn thời tiết yên bình, giải đáp cho sinh viên: "Áp suất ở tâm bão thấp hơn áp suất của khu vực xung quanh, hai bên sẽ có sự chênh lệch áp suất, mà không khí thì di chuyển từ nơi có áp suất cao đến nơi có áp suất tháp, áp suất ở nơi cao hơn sẽ hạ xuống dần theo sự di chuyển của dòng khí tạo thành trời quang mây tạnh. Vậy nên cũng không sai khi nói trời càng trong thì bão càng mạnh."
Nghe anh ta giải thích xong, hai cô sinh viên đã hiểu ra. Khi lần nữa nhìn lên không trung thì đã hiểu được ý nghĩa hàm xúc bất đồng của thời tiết quang đãng, bên trong bầu trời dường như đang bí mật giấu thứ thì đó tạm thời trấn áp mưa to gió lớn.
Ba người này là sinh viên và giảng viên của khoa Sinh Vật Biển thuộc đại học Hải Dương Toàn Giang.
Nữ sinh viên tóc ngắn nghiêm túc tên Giang Khương, cô gái tóc đuôi ngựa hoạt bát tên Khưu Lam. Hai người là bạn cùng lớp cùng phòng, cũng là bạn tốt của nhau.
Lần này bọn họ sẽ thực hiện một dự án nghiên cứu về tập tính của các loài chim biển khi bay về phương nam, vậy nên đi theo thầy giáo họ Tô đến nơi này khảo sát.
Thầy Tô là giảng viên của đại học Hải Dương, học thức uyên bác, trước kia đã từng nghiên cứu về các loại cá, rùa và hầu hết các loại động vật có vỏ dưới biển, anh ta cũng từng thực hiện nhiều đề tài cũng như luận văn nói về tác động của ô nhiễm đến các loài sinh vật biển được đang trên tạp chí nước ngoài.
Gần đây không biết anh ta vì sao lại say mê chim biển, vì thế mà tổ chức hành trình đến đảo Nam Sa lần này.
Tháng mười ở đảo Nam Sa có vô số loài chim biển khác nhau, chúng xem hòn đảo nhỏ này như một trạm trung chuyển để nghỉ ngơi lấy sức trong hành trình bay về phương nam.
Ngày cao điểm nhất trên đảo có đến mấy vạn con. Nghiên cứu về các loài chim này chính là mục đích của bọn họ.
Lịch trình của chuyến đi này đã được lên từ lâu, các cô phải ở trên đảo vài ngày, vừa lúc có thể nghiên cứu ảnh hưởng của thời tiết mưa bão đối với hành trình di trú của các loài chim.
Hiện tại sắp đến thời gian tàu xuất phát, xem ra rất nhiều du khách đã bị cơn bão sắp đổ bộ dạo sợ nên đến giờ tổng cộng không có mấy người đứng chờ tàu.
Trên thực tế, chiếc tàu này sẽ khởi hành lúc 10 giờ sáng và đến đảo Nam Sa trước 1 giờ chiều, tuy hơi mạo hiểm nhưng nếu nắm chắc thời gian thì hoàn toàn có thể đến đảo trước khi bão đổ bộ.
Ba người của Đại học Hải Dương tự động chia ra hai phía, thầy Tô đứng một bên chơi điện thoại, Giang Khương cùng Khưu Lam đứng một bên ngắm phong cảnh.
Ở cách đó không xa có một đôi tình nhân ăn mặc theo trào lưu đang liếc mắt tán tỉnh nhau.
Ngoài ra còn có một người đàn ông cao gầy mang kính, lẻ loi một mình đứng trước đường ván.
Giang Khương trộm nhìn vài lần, nhịn không được kéo góc áo Khưu Lam: "Nhìn kìa!"
"Nhìn? Nhìn gì cơ?" Khưu Lam nhìn xung quanh, mái tóc ngắn chuyển động qua lại theo cô.
"Ở đằng kia......" Giang Khương vừa nói vừa đưa tay xoay đầu bạn mình lại, bản thân thì ngại ngùng cúi thấp đầu.
Khưu Lam nhìn về hướng kia, người đàn ông ở xa xa điều chỉnh cameras, trên lưng đeo một cái túi du lịch, trong túi còn để một cái giá ba chân, người đàn ông đang cúi đầu chăm chú điều chỉnh máy nên chỉ có thể nhìn được góc nghiêng của anh.
Khưu Lam nhìn thoáng qua đã nói: "Cái máy ảnh kia rất đắt á!"
"Xuỵt, nói nhỏ chút." Giang Khương hận không thể che miệng cô lại, "Sao cậu lại chú ý cái đó chứ? Tớ chỉ cậu nhìn trai đẹp mà!"
"Rất, rất đắt...... Ống kính là loại chuyên nghiệp, cameras cũng rất đắt, ống kính quang học phải hơn mười vạn đấy, dùng để chụp chim biển là thích hợp nhất! Có thể phóng to đến mức nhìn thấy được lông chim và với những chi tiết nhỏ." Khưu Lam vừa nói vừa cúi đầu nhìn máy ảnh treo trước ngực mình, có so sánh mới thấy thấy cái của bản thân kém quá nhiều, sau đó cô quay đầu nói với Giang Khương, "Cậu cũng đâu phải chưa từng thấy ai đẹp trai chứ, Lý sư ca không phải cũng rất tuấn tú sao? Tớ thừa nhận vóc dáng người này nhìn không tồi, chân cũng dài, nhưng mà hơi gầy qua, cậu cũng biết tớ thích con trai cơ bắp một chút......"
Hai người đang nói thì người đàn ông kia nghiêng đầu nhìn thoáng qua bên này, chỉ là một cái liếc mắt vội vàng như đang tìm kiếm ai đó, dưới bầu trời trong vắt, gương mặt anh tựa như một bức tranh vẽ, làn da trắng đến phản quang, xương hàm rõ ràng đẹp đẽ.
Khưu Lam cuối cùng cũng thấy rõ, nắm chặt tay Giang Khương, nhỏ giọng kêu lên: "Aaaa, tớ rút lại lời ban nãy, thật là đẹp, làn da kia, cái cằm kia, ánh mắt kia, cái mũi kia...... Đẹp hơn nhiều so với giáo thảo trường chúng ta...... Nhưng mà, nếu có thêm một ít cơ bắp thì thật tuyệt." Cô kích động, bị vả mặt nhưng vẫn muốn khen tiếp.
Hai người cuối cùng cũng đạt thành nhất trí, nhìn một hồi, Khưu Lam nhỏ giọng nói: "Để lên tàu rồi xem thử có thể xin được Wechat hay không."
Tuy rằng thời tiết không tốt nhưng có được một người bạn đồng hành dễ nhìn như thế khiến hai cô gái vô cùng vui vẻ, đứng đó bát quái tuổi tác và nghề nghiệp của người đẹp trai kia, hoàn toàn quên đi thầy mình ở phía bên cạnh.
Đúng lúc này, con chiếc tàu du lịch hai tầng cỡ trung từ xa chạy tới, tàu vừa tới mép đường ván thì đã có một người da ngăm đen nhảy xuống tiếp đón: "Nhanh lên tàu nào! Chúng ta phải nhanh chóng tới nơi trước khi bão đến!"
Mọi người đã đợi nửa ngày, nghe vậy liền đeo hành lý lên, không dám trì hoãn thêm. Người đàn ông đẹp trai đeo máy ảnh nâng đôi chân dài bước đi đầu tiên, những người khác cũng lục tục bước lên tàu.
Một người lái tàu cao gầy đứng trên tàu nhìn nhìn, hỏi người đàn ông trung niên dường như là thuyền trưởng bên cạnh: "Ông chủ nghĩ sao vậy, có mấy người thế này thì còn không đủ tiền dầu nhỉ?"
"Chắc là bên công ty sắp xếp, dù sao thì chúng ta cũng không mất tiền công mà còn được tiền tăng ca gấp ba, cho dù đưa mấy người thì cũng là đi một chuyến thôi." Người trung niên nhìn như thuyền trưởng bĩu môi nhìn về phía khoang trong, ý bảo thuyền viên nói nhỏ chút, đừng để khách nghe thấy. Như ông bà thường nói có tiền là có thể sai khiến cả ma quỷ, khoản tiền công gấp ba kia đáng giá để bọn họ mạo hiểm.
Người lái tàu này cũng không rõ vì cái gì mà bên công ty nhận chuyến đi này, tuy rằng nói hiện tại bão chưa tới, thế nhưng bão vẫn có thể đổi hướng, gấp gáp rời bến vẫn rất nguy hiểm. Ông ta chạy tuyến đường này đã mười mấy năm, ỷ vào việc mình quen thuộc lộ trình cùng với kinh nghiệm trên biển phong phú nên mới dám nhận chuyến đi này.
Mọi người lần lượt lên tàu, chiếc tàu du lịch hai tầng có thể chứa hơn hai trăm người nhưng hiện tổng cộng chỉ có mấy người, thật sự là đặc quyền VIP.
Người lái tàu da ngâm nhìn trên cảng không còn ai, mở miệng hỏi: "Đã đủ hết chưa?"
Người lái chính hạ lệnh: "Đừng đợi, sắp đến giờ rồi, khởi động tàu đi, đợi lát nữa trời thay đổi thì muốn đi cũng đi không được."
Những thuyền viên khác nhận được lệnh liền bắt đầu thu dây, chuẩn bị xuất phát, rời khỏi bến cảng.
"Chờ chút! Hình như có người đang tới." Giang Khương bỗng chỉ lên bờ nói.
Nhìn theo hướng ngón tay của cô có thể thấy được từ bên cảng có một thân ảnh đang cấp tốc chạy tới. Nhóm lái tàu thấy rõ, đó là một người đàn ông trẻ tuổi, trên lưng mang hành lý, rõ ràng cũng là du khách chuẩn bị rời bến, chẳng qua là cậu ấy bị trễ một lúc.
Người lái tàu vội nói: "Ấy...... Dừng tàu dừng tàu."
Nhưng chiếc tàu lớn như vậy muốn dừng cũng không hề đơn giản, nhóm người lái tàu vừa điều khiển tàu chạy cách cảng hơn hai mét, động cơ tàu theo quán tính lao về phía trước, muốn lập tức dừng tàu cập sát vào bờ thì đã không còn kịp nữa.
Khưu Lam cùng Giang Khương vừa mới lên tàu, vừa quay đầu lại nhìn thì đã sợ toát mồ hôi dùm người đàn ông nọ.
Giang Khương nhìn khoảng cách của tàu và bến, mắt thấy đã xa hơn ba mét, phía dưới lại là nước biển sâu thẳm, cô hít vào một hơi: "Không kịp nữa rồi......"
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, bước chạy của người đàn ông kia vẫn không dừng lại, người nọ đem mấy tấm ván gỗ lên tàu thành dụng cụ bật nhảy, đạp một bước thật mạnh, cả người bay lên cao, vèo một cái nhảy về phía boong tàu. Lúc này khoảng cách đến thân tàu đã gần bốn mét, trên người còn mang theo hành lý.
Nhóm cô gái không tự chủ phát ra tiếng hét sợ hãi, song động tác của người nọ liền mạch lưu loát, nhanh nhẹn khiến cho người khác toát mồ hôi vì cậu, đồng thời cũng muốn cảm khái, thật sự rất đẹp......
Trong chớp mắt, người đàn ông nhẹ nhàng vượt qua lan can bảo vệ trên tàu, vững vàng nhảy xuống boong tàu.
Nhóm thuyền viên đều bị hành động mạo hiểm này doạ hết hồn, sau cổ toàn là mồ hôi lạnh.
Lúc này người lái tàu mới phản ứng lại: "Vị khách này...... Cậu, cậu có biết vừa nãy có bao nhiêu......" Hai chữ nguy hiểm còn chưa kịp nói ra, người đàn ông trẻ tuổi đã không chút để ý xua xua tay nói cảm ơn bọn họ rồi trực tiếp đi vào khoang trong, để lại ông bác lái tàu trợn mắt há hốc mồm.
Khưu Lam và Giang Khương nhìn thấy hoàn toàn quá trình, kinh ngạc không nói nên lời, một lúc lâu sau Giang Khương mới vươn tay chọc Khưu Lam, nhỏ giọng nói: "Người đó thiệt đẹp trai......"
Khưu Lam lúc này mới phản ứng lại: "Người này nhất định phải để tớ!"
Bên trong khoang, mấy vị khách đều đã ổn định chỗ ngồi, trên tàu lớn những lại không có mấy người nên mọi người đều tách nhau ra ngồi rải rác khắp nơi.
Người đàn ông đeo máy ảnh khi nãy sau khi vào khoang tàu thì bỏ hành lý xuống, ngồi dựa vào hướng đông của tàu, không hề chú ý đến màn mạo hiểm vừa nãy trên boong tàu, hiện tại bỗng nhiên thấy có người tiến vào thì ngẩng đầu lên nhìn lại.
Chỉ liếc mắt một cái, cả người lập tức sững sờ......
~ Hết chương 149 ~
_______________
C: Anh đẹp trai đeo máy ảnh đắt tiền với anh đẹp trai bay như siêu nhân là ai đây~Chương sau hấp dẫn lắm nhaaa.