Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hồ Sơ Hình Sự Trinh Sát - Lục Tư Ngữ (Dị Bản)

Hai giờ chiều ở trung tâm thành phố Nam Thành, trên một ngã tư đường gần quảng trường Tân Gia Địa xuất hiện một chiếc xe bánh mì đã nát bét cùng một chiếc Audi chỉ bị trầy xước sau khi đâm vào nhau. Vụ tai nạn này đã thu hút vô số quần chúng vây xem, bàn tán.

Tống Văn gọi điện thoại cho đồng nghiệp ghi lại hành động lần này, lại liên hệ với cảnh sát giao thông đem xe kéo đến kéo xe bánh mì đi, Lục Tư Ngữ thì gọi cho bên bảo hiểm đem xe của mình đi. Chờ một loạt trình tự được hoàn thành thì đã qua hai tiếng, vài cảnh sát áp giải Đao Lão Tam và đồng loã lên xe cảnh sát về cảnh cục. Lục Tư Ngữ dẫn người mang tội phạm theo cửa hông vào phòng thẩm vấn, Tống Văn thì về văn phòng trước.

Vừa vào cửa, Tống Văn suýt không nhận ra đây là nơi mình công tác vài năm qua. Ngoài cửa đầy dấu chân lộn xộn, còn có một ít vàng mã, giấy trắng vương vãi khắp nơi, trong phòng làm việc cũng như vừa có bão quét qua, tiền giấy rơi đầy trên đất. Sau đó cậu nhìn thấy một nửa số người ở Cục đang dọn dẹp vệ sinh, Cố cục đứng ở cuối hành lang xoa thắt lưng nóng nảy: "Khóc lóc om sòm đến cả Cục cảnh sát, còn ra thể thống gì nữa! Nếu không phải thông cảm nhà bọn họ vừa có người chết thì đã còng tay hết cả đám!"

Tống Văn kỳ quái, đem áo khoác đen vắt lên vai áo trắng, quay đầu hỏi lão Giả đang đứng một bên: "Cố cục sao lại phát hoả lớn như thế?"

Lão Giả vừa quét dọn vừa nói: "Ai, đừng nói nữa, người nhà Đổng Phương vừa đến, trừ người nhà còn có hơn hai mươi công nhân xây dựng. Bọn họ đã đến trường học náo loạn một hồi rồi tiếp tục đến đây ồn ào, nói phải nghiêm trị hung thủ trả lại công đạo cho bọn họ. Sau đó bị Cố cục mắng một lúc, vừa mới đi lúc nãy."

Tống Văn thở phào, nghĩ thầm may mà vừa nãy mình không có ở đây, con gái của Đổng gia dù sao cũng đã chết, trong nhà lại có tiền như thế, khẳng định sẽ không chịu để yên. Cậu đang nghĩ chợt nghe âm thanh của Cố cục: "Tống Văn! Cậu vào đây cho tôi!"

Tống Văn xoay người đi vào văn phòng của Cố cục, ông ngồi xuống ghế, tức giận lấy tay vuốt mái tóc không có mấy cọng: "Tống Văn, tôi nói cho cậu hay, lần này cậu không ở đây nên tôi mới giúp cậu, lần sau tự cậu thu thập cục diện rối rắm này đi."

Tống Văn thở dài nói: "Con cũng không muốn chuyện này xảy ra, hơn nữa dù sao cũng là con gái người ta đã chết......"

"Cậu còn nói đỡ cho bọn họ! Cho dù là người nhà nạn nhân thì cũng rất nhiều nhà, cũng không thể ai cũng đến cảnh cục khóc tang!"

"Nhưng ngộ nhỡ, bọn họ tức giận rồi lại đụng vào truyền thông, vậy thì càng phiền phức hơn rồi." Tống Văn giả vờ lơ đãng nói.

Cố cục cũng bình tĩnh lại, câu này của Tống Văn đã nhắc nhở rằng thái độ vừa rồi của ông có chút cứng rắn, nếu vụ án này truyền ra ngoài thì tuyệt đối sẽ trở thành tiêu đề của xã hội, khi đó áp lực của cảnh sát còn lớn hơn nữa. Ông nghĩ có chút sợ mà nói: "Để tôi gọi điện trấn an bọn họ. Phải nhanh chóng phá án thì mới giải quyết được vấn đề." Nói xong Cố cục quan sát Tống Văn một vòng hỏi: "Cậu vừa đi đâu về thế?"

Tống Văn ăn ngay nói thật: "Con đến bệnh viện tra hỏi nghi phạm, sau đó thì đi bắt hai kẻ trộm chó."

"Bắt trộm chó?" Cố cục hừ lạnh một tiếng, "Hiện giờ mà cậu còn nhàn nhã thấy việc nghĩa hăng hái làm?"

Tống Văn nghiêm mặt nói: "Trộm chó kia là ở cửa hàng thú cưng, nơi nghi phạm làm việc bắt được, thuốc của bọn họ có thể là nguồn gốc của độc......"

Tống Văn liền đem bảng tóm tắt tiến triển vụ án đưa ra, Cố cục cũng liên tục nhớ thương vụ án này, xem qua cơ bản tư liệu, nghĩ thông suốt các mắc xích lập tức thay đổi sắc mặt nhướng mày nói: "Ồ, làm không tồi." Ông từ trước đến này đều là cấp dưới sai lập tức phê bình, làm tốt thì không tiếc lời khen ngợi.

Tống Văn tiến thêm một bước giải thích: "Nghi phạm đang nối dối, chờ chúng ta biết được rõ ràng nguồn gốc độc thì có thể khoá được hung thủ."

Cố cục gật đầu liên tục: "Không tồi, hai vụ án tra đồng thời, xong việc sẽ ghi công cho cậu."

Tống Văn: "Cái kia...... Còn việc gì nữa không ạ? Không thì con đi thẩm vấn mấy người buôn bán chó kia."

Cố cục chỉ vào đồng hồ: "Nhớ rõ thời gian."

Tống Văn vươn hai ngón tay: "Nhớ rõ, còn hai ngày ạ."

Khi Tống Văn từ văn phòng Cố cục đi ra thì Lục Tư Ngữ đã đi đến bàn làm việc, cầm khăn giấy lau máu trên mặt mình. Quần chúng trong phòng này đều đã đi quét dọn tiền giấy cùng dấu chân ở cửa, cả khu vực làm việc trống không chỉ thừa lại hai người bọn họ.

Tống Văn đi qua tựa vào mép bàn làm việc nói: "Sau khi sửa xong thì lái chiếc xe sang kia của anh về đi, lần sau vẫn nên sử dụng xe cảnh sát thì hơn."

Lục Tư Ngữ nói: "Cảm ơn." Sau đó ngẩng đầu nhìn Tống Văn, "Tống đội, cậu không phải là sợ lần sau sẽ có va chạm nữa đi?"

Tống Văn lắc đầu: "Không phải, lái xe cá nhân không hợp quy định nơi công cộng, may là vừa nãy xe anh đã được kéo đi không thì đã bị đập phá rồi."

Lục Tư Ngữ cúi đầu lau vết máu trên mặt, không trả lời lại.

Tống Văn cũng không rời đi mà nhìn vết thương của Lục Tư Ngữ: "Không sao chứ? Anh có muốn đi bệnh viện không, đừng để sau này để lại sẹo đấy."

Lục Tư Ngữ chỉ bị trầy xước má do vỡ mắt kính, miệng vết thương nằm ở phía dưới khoé mắt phải, không quá sâu, máu cũng đã ngừng chảy, anh chớp chớp mắt nói: "Tôi cũng không yếu ớt như thế, đợi Phó đội trở về tôi sẽ tìm anh ấy mượn cái băng dán là được." Chỉ với vết thương này mà đi bệnh viện thì anh thật sự trở thành trò cười cho cả đội.

"Anh mới đến chưa được nửa tháng đã gọi Phó đội đến thuần thục nha." Tống Văn vừa nói vừa kéo ngăn kéo của mình lấy rượu sát trùng và băng dán ra, sau khi trở thành cảnh sát hình sự cậu đã chuẩn bị sẵn những thứ này, "Anh đừng thấy Phó Lâm Giang bình thường là người hiền lành mà lầm, xử lý vết thương này anh ấy còn không có kinh nghiệm bằng tôi đâu, để tôi làm cho."

Lục Tư Ngữ đứng dậy nhìn cậu, chớt mắt mấy cái: "Tống đội, cậu không vội đi thẩm vấn Đao Lão Tam sao?"

Tống Văn nói: "Để bọn họ đợi đi, chịu đựng một hồi sẽ dễ hỏi hơn." Nói xong cậu vươn tay nắm cằm anh. Lục Tư Ngữ theo bản năng muốn tránh đi, Tống Văn thấp giọng nói: "Đừng nhúc nhích!" Cậu dùng ngữ khí không cho phép nghi ngờ khiến Lục Tư Ngữ rụt lại một chút, lông mi run rẩy, ngoan ngoãn không nhúc nhích.

Tống Văn một tay nắm lấy cái cằm trắng, tay kia cầm miếng bông nhẹ nhàng lau vết thương. Miệng vết thương nằm ngay dưới mắt, khuôn mặt thanh tú của Lục Tư Ngữ nhuộm màu đỏ khiến cho cả người mang theo hơi thở nguy hiểm. Trong nháy mắt, Tống Văn nhớ đến cả người đầy sát khí của anh lúc trước, trong lòng cậu càng có loại cảm giác không thể nhìn thấu được Lục Tư Ngữ.

Miếng bông vừa để lên, Lục Tư Ngữ bị đau hơi rụt lại, thân thể cứng ngắc, Tống Văn lúc này mới phản ứng lại, "Hình như dùng cồn i-ốt mới đúng, nhưng tôi chỉ còn dư rượu này, kiên nhẫn chút đi, đau thì sẽ khiến anh nhớ dai."

Lục Tư Ngữ không hé răng, phòng làm việc nhất thời không còn âm thanh nào khác. Tống Văn thật khó tưởng tượng được người bên cạnh đang im lặng này hai tiếng trước đã lái xe như bay trong nội thành, sau đó còn hành hung Đao Lão Tamm, cậu không nhịn được nói: "Anh hôm nay lái xe hơi quá rồi đấy."

Lục Tư Ngữ thấp giọng nói: "Tôi có chừng mực, nếu không thì túi khí an toàn kia......"

"Cái này gọi là có chừng mực? Nếu mắt kính làm tổn thương đến mắt thì phải làm sao?" Tống Văn nói chuyện, trên tay dùng sức lau miệng vết thương. Trong khoảng thời gian nãy giờ miệng vết thương đã muốn kết vảy, hiện tại cậu lại đem vết thương mở ra.

Lục Tư Ngữ tê một tiếng, hai người bọn họ đứng có chút sát nhau, thậm chí có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người Tống Văn. Khả năng chịu đựng của anh đối với thi thể rất cao, nhưng lại có chút khiết phích đối với người sống đứng quá gần bản thân. Tuy nhiên hiện tại đối mặt với Tống Văn, mùi hương trên người cậu cũng không khiến anh chán ghét.

Động tác Tống Văn nhẹ lại, ánh mắt ôn nhu, chỉ là anh vẫn không thể né khi đau. Miệng vết thương bị kéo ra, tựa như xé mở vết sẹo năm xưa.

Vì để phân tán lực chú ý của anh, Tống Văn vừa làm vừa nói chuyện: "Tôi lúc đầu cảm thấy anh là người rất yếu ớt, đói không được, khát cũng không xong. Nhưng mà sau đó tôi đã hiểu, anh nhìn con người tôi nè, từ nhỏ đến lớn tôi được mẹ chiều đến hư hỏng, tôi không vào bếp, quần áo cũng không biết giặt, chuyện gì cũng không xong."

Vết máu đã được lau đi toàn bộ, chỉ chừa lại một vết thương dài hai centimet. Tống Văn xé miếng dán, cẩn thận dán miếng dán lên mặt Lục Tư Ngữ: "Thói quen của con người không thể tách rời với quá khứ, anh phải biết thương, biết nuông chiều bản thân mình, hẳn là bình thường không ai nghĩ đến nên mới phải tự mình nấu ăn, tự chăm sóc bản thân. Xe lái thành như thế cũng không sợ người nhà sốt ruột, suy cho cùng chính là không ai để ý đến anh."

Thanh âm Tống Văn rất nhẹ, Lục Tư Ngữ nghe vào tai, cảm thấy dường như đã có gì đó đột ngột được rót vào tim.

Anh nâng mắt nhìn Tống Văn, có chút khẩn trương mà liếm môi, nhỏ giọng nói: "Tống đội, hôm nay lúc cậu cùng tên trộm chó kia giằng co...... Rất nguy hiểm."

Hai người đứng quá gần nhau, Tống Văn cúi đầu nhìn Lục Tư Ngữ, khuôn mặt anh được lau đến sạch sẽ chỉ trừ miếng băng dán kia, lông mi dài rũ xuống, đầu lưỡi đỏ sẫm lướt qua đôi môi mỏng. Hiện tại anh đã khôi phục lại trạng thái động vật nhỏ ngoan ngoãn, bày ra một bộ dạng bị ức hiếp, khiến cho người khác chỉ muốn giơ tay xoa đầu anh.

Trong nháy mắt Tống Văn cảm thấy dường như có một chiếc lông vũ quét qua tim mình, cậu buông Lục Tư Ngữ ra nói: "Được rồi." Sau đó cậu sửa sang lại đồ vật trên bàn, đem rượu thuốc bỏ vào ngăn kéo, lại gọi Lục Tư Ngữ đang cúi đầu phát ngốc: "Đi thẩm vấn Đao Lao Tam nào."

Cả quá trình thẩm vấn thuận lợi đến không ngờ. Đao Lão Tam này chính là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, hiện tại vào Cục cảnh sát bị còng tay đưa vào phòng thẩm vấn, hắn nhanh chóng thấy quan tài liền đổ lệ.

Lúc này Đao Lão Tam không hề còn chút khí thế nào của lúc giằng co cùng Tống Văn ở giao lộ kia, kinh sợ muốn chết, Tống Văn hù doạ vài cái đã khai ra tất cả.

"Chính là tiểu nha đầu trong băng hình đó muốn thuốc độc chó của tôi, cô ta làm việc ở cửa hàng của lão Vương, tôi gặp qua vài lần cô ta đều không hề mở miệng nói chuyện....... Liền có lòng tốt......"

Tống Văn: "Nói một chút, chuyện thuốc độc kia là sao?"

"Cô ta nói với tôi muốn thuốc của mèo, tôi lúc đầu đưa cho cô ta thuốc viên, nhưng cô ta nói là không tác dụng với mèo. Lúc đó tôi mới đưa kim tiêm có thuốc độc chó cho cô ta, thậm chí tôi còn không dám dưa thuốc độc."

"Thời gian cụ thể."

"Khoảng một tháng trước."

"Tổng cộng đã đưa bao nhiêu?"

"Không nhiều đâu, chỉ có một cây tất cả thôi."

Lão Giả một bên nhướng mày nói: "Thế mà không nhiều?! Xảy ra chuyện lớn như vậy, hai mạng người đó, anh chắn chắc không thoát được trách nhiệm! Những cái khác anh còn biết gì nữa không?"

Đao Lão Tam gần như khóc: "Tôi nghĩ cô ta thật sự dùng cho mèo, làm sao có thể nghĩ là dùng để giết người được...... Nếu biết đánh chết tôi cũng không đưa cho cô ta. Anh nói xem việc làm ăn của tôi đang tốt thế này, sao phải tự tìm phiền phức cho mình đúng không?"

Lão Giả cười lạnh: "Việc làm ăn của anh? Tốt cái rắm! Còn không phải là bất hợp pháp sao, chờ lát nữa tôi tính sổ với anh sau."

Đao Lão Tam cười gật đầu như giã tỏi: "Vâng vâng, tôi nhất định sẽ phối hợp để được xin khoan hồng."

Thẩm vấn Đao Lao Tam cùng đồng bọn đều cho cùng khẩu cung, Tống Văn để lão Giả nhìn chằm chằm bọn họ viết lời khai, mình vừa đi ra thì gặp Lâm Tu Nhiên. Anh ta đã tiến hành đối chiếu thuốc độc của Đao Lão Tam với chocolate còn lưu lại trên hộp, đưa cho Tống Văn một bảng kết quả: "Sau khi đối chiếc xác định hai loại thuốc này có thành phần giống nhau, khẳng định đây là nguồn gốc của độc."

"Tìm được nguồn gốc của độc thì đã từng bước tới gần được chân tướng, Tống Văn liền nhẹ nhõm thở phào, cậu gọi cho Phó Lâm Giang, không vội nói cho anh ta tiến triển bên này. Điện thoại vừa thông, Tống Văn trực tiếp hỏi: "Lâm Giang, bên các anh điều tra sao rồi?"

Phó Lâm Giang ở trường học tra xét một vòng, tin tức thu thập được không ít, nhưng mấu chốt là nguyên nhân độc thì vẫn không có tiến triển.

Tống Văn nói: "Đừng tìm trong trường học nữa, đã xác định được nguồn gốc của thuốc độc, chứng cứ vô cùng xác thực, ngày mai các anh rút về đây đi."

Bên kia Phó Lâm Giang nghe vụ án có tiến triển cũng thả lỏng mấy phần, "Ấy Tống đội, cậu điều tra được rồi mà còn hỏi tôi?"

Tống Văn: "Không phải vừa có tin tức liền gọi thông báo cho anh sao." Sau đó cậu lại nghĩ đến cái gì đó, "Đúng rồi, nói cho Thường ca bên phân cục một tiếng giúp tôi, nhóm trộm chó năm đó anh ta không bắt được đã bị tôi tóm được rồi."

Tống Văn sau khi dạo một vòng bên ngoài, trở về thấy Chu Hiểu đang đốc thúc Đao Lão Tam viết căn cứ xác thực lời khai: "Ai, viết rõ ràng chút, anh viết mơ hồ quá, anh đưa thuốc cho Lâm Quán Quán thời gian nào địa điểm ở đâu?"

"Lâm Quán Quán?" Đao Lão Tam nghe tên này cau mày ngẩng đầu, "Tôi không đưa thuốc cho người này nha, tôi đưa cho một cô gái hình như học Quách."

"Quách Hoạ?" Chu Hiểu chau mày hỏi, cậu thiếu chút nữa đã hỏi lại như thế nào lại là Quách Hoạ?

Tống Văn ở một bên nghe cũng có chút kinh ngạc, tình huống này không quá giống với cái cậu đã dự đoán. Bọn họ từ điện thoại của Lâm Quán Quán đuổi theo manh mối này, hiện tại sao lại thành chứng cứ của Quách Hoạ rồi?

Tống Văn đột nhiên nhớ lại, cô gái ở cửa hàng thú cưng kia có nói, Lâm Quán Quán không làm nữa còn giới thiệu bạn mình đến làm, người bạn này chính là Quách Hoạ sao?

"Đúng thế, chính là cô ta, cô gái không thích nói chuyện, tôi cũng không ngờ rằng cô ta sẽ hỏi muốn thuốc mèo của tôi." Đao Lão Tam gật đầu nói.

Kết quả này không giống với Tống Văn dự đoán nhưng cũng coi như hợp lý.

Nguồn gốc của độc tìm được rồi, động cơ giết người cũng có, tuy rằng không có chứng cứ trực tiếp nhưng nếu kết hợp với lời khai của Lâm Quán Quán thì chuyện Quách Hoạ đầu độc gần như là chắc chắn.

Chỉ là...... Lâm Quán Quán tại sao lại nói dối? Cô gái này đang giấu diếm điều gì?

Tống Văn Văn suy nghĩ, bước ra khỏi phòng thẩm vấn và thông báo cho những người khác tiến triển mới nhất.

Nghe xong tin tức tất cả mọi người đều trầm mặc, nhất là Lục Tư Ngữ, anh cúi đầu cụp mắt mà cắn ngón tay mình.

Chân tướng là như thế sao? Cảm thấy có chỗ nào đó không đúng......

Bận rộn cả ngày cũng tới giờ tan tầm. Vừa về đến nhà, bước vào hành lang Tống Văn liền cảm nhận được di chứng của việc thức khuya cùng vận động cường độ cao, bận bịu cả ngày khiến toàn thân đều rã rời. Cậu mở cửa nhà, kêu một tiếng gọi mẹ, trong phòng một mảnh tối đen, yên tĩnh không ai trả lời. Tống Văn tự mình mở đèn, giày của lão mẹ cũng đã không còn ở cửa, lão thái thái nhà mình lúc đi cũng đột ngột như lúc đến vậy, thập phần dứt khoát.

Tống Văn nhìn phòng nhỏ được quét tước sạch sẽ, quần áo được giặt khô xếp ngay ngắn trên sô pha, trên cùng chính là một chồng quần bò của cậu.

Trên bàn còn có ba món ăn một món canh, phía dưới còn đè thêm tờ giấy nhỏ: "Con trai, mẹ không yên tâm ba con nên đi trước đây, con đang bận nên mẹ không gửi tin nhắn cho con, nhớ chú ý thân thể, ăn cơm đúng giờ nhé."

Tống Văn ngồi trên sô pha nhìn tờ giấy, tất cả mệt nhọc trên người đã được những lời ấm áp này đã xua tan đi hết.
Nhấn Mở Bình Luận