Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ theo đường cũ quay về. Bọn họ mua vé tàu lúc một giờ chiều, từ đây vào nội thành cũng cần một khoảng thời gian, tương đối gấp gáp, nếu không muốn xông vào nhà ga như lúc sáng thì cần phải trừ hao thêm một khoảng thời gian.
Tống Văn đến dưới lầu, nhìn xung quanh xem lão thái thái quản lý đặc biệt còn ở đây không. Hiện tại là thời gian nghỉ trưa, cả khu dân cư đều yên lặng, hai người đi lên lầu bốn, gõ cửa nhà Lâm Quán Quán, qua vài phút bên trong mới truyền ra âm thanh, Vương Văn Nhan mở cửa cách một khung cửa sắt, nhìn bọn họ đầy kinh ngạc: "Sao, sao các cậu quay lại thế?"
Tống Văn nói: "Dì à, chúng tôi còn vài vấn đề khi nãy quên hỏi, hiện tại quay lại để hỏi dì."
Vương Văn Nhan không như lần đầu khi họ đến, lạnh nhạt nhìn cậu, "Những gì có thể nói tôi đã nói cho các cậu hết rồi." Bà nói chuyện, hoàn toàn không có ý tứ mở cửa.
Lục Tư Ngữ ở phía sau nghe thấy thì hơi nhíu mày, lời này không thể không nghĩ lại, cái gì gọi là có thể nói? Thế những thứ không thể nói thì sao?
Tống Văn nắm chặt thời gian, nói thẳng: "Chúng tôi muốn hỏi về sự kiện trúng độc khí than ba năm trước."
Mắt Vương Văn Nhan giật giật, như bỗng dưng có người điểm trúng huyệt đạo, giọng run run nói: "Các cậu nghe được từ đâu? Chuyện kia cùng chuyện phòng ký túc xá của Lâm Quán Quán không liên quan. Hơn nữa, chuyện kia đã là chuyện của quá khứ, cũng không có ai bị thương."
Lục Tư Ngữ ở một bên thấp giọng nhắc nhở: "Dì à, dì hy vọng chúng ta thảo luận chuyện này ngoài hành lang sao?"
Lúc này bọn họ đứng cách nhau một cánh cửa chống trộm, Tống Văn và Lục Tư Ngữ đứng ngoài hành lang, Vương Văn Nhan đứng bên trong cánh cửa. Với vị trí thế này chỉ cần có người lên lầu là nhìn thấy được, hàng xóm xung quanh cũng nghe được nội dung cuộc trò chuyện.
Vương Văn Nhan do dự một chút, bà không muốn cho bọn họ vào nhà cũng không muốn để hàng xóm biết chuyện, cảnh sát tìm đến cửa dù sao cũng không phải chuyện vẻ vang gì, hơn nữa chuyện này còn liên quan đến Lâm Quán Quán con gái bà.
Tống Văn vươn tay giữ cửa sắt, hơi cúi đầu nhìn bà, một bộ dáng không vào cửa được là không bỏ qua: "Chúng tôi chỉ hỏi mấy câu, hỏi xong sẽ đi."
Vương Văn Nhan lúc này mới cúi đầu mở cửa, lần này thái độ của bà lãnh đạm hơn rất nhiều. Trên bàn trà còn thừa lại cơm thừa vừa ăn xong, một bàn đồ ăn tiết kiệm giản dị, Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ tiến vào bà cũng không để bọn họ ngồi càng không có nước uống.
Tống Văn hỏi thẳng: "Tôi muốn hỏi sự kiện trúng độc khí than ba năm trước, lúc đó Lâm Quán Quán không ở nhà đúng không?"
Vương Văn Nhan ôm cánh tay ừ một tiếng: "Con bé bình thường có thói quen buổi sáng sáu giờ hơn sẽ đến thư viện đọc sách."
"Chuyện mọi người bị trúng độc được phát hiện lúc mấy giờ?"
"Có lẽ hơn mười giờ. Nhà chúng tôi có cửa sổ thông gió hướng ra hành lang, lúc ấy trên hành lang đều là mùi than nên có người báo nguy." Trí nhớ bị niêm phong cất kín trong góc đột nhiên có người mở ra khiến Vương Văn Nhan trả lời có chút chậm.
Tống Văn lại hỏi: "Bình thường nhà dì mấy giờ thì rời giường?"
"Bảy giờ rưỡi đến tám giờ." Hiển nhiên bởi vì trúng độc khí than nên bọn họ không thể tỉnh dậy đúng giờ.
Lục Tư Ngữ bên cạnh ghi chép ngẩng đầu lên hỏi: "Thời điểm Lâm Quán Quán nghỉ ở nhà đều đến thư viện sớm như vậy sao? Theo tôi biết thì thư viện sẽ không mở cửa sớm như vậy." Anh vừa tra khoảng cách từ nơi này đến thư viện, cả thị trấn không lớn, nếu ngồi xe thì cần mười lăm phút, dù đi bộ thì cũng hơn ba mươi phút là đến nơi. Bình thường thư viện tám giờ ba mươi mới mở cửa, cho dù đi sớm một chút thì bảy giờ ra cửa là đủ rồi, còn có thể tiện đường mà ăn sáng.
Vương Văn Nhan sửng sốt một chút, không biết là do không rõ ràng vấn đề này hay do bà không nghĩ đến: "Tôi...... Tôi không biết. Bình thường lúc tôi rời giường thì con bé không có ở nhà."
Tống Văn tiếp tục hỏi: "Ngày đó, chuyện nước dập tắt lửa than là sao vậy dì?"
Sắc mặt Vương Văn Nhan thay đổi, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Phải...... Là do tôi hồ đồ. Buổi sáng lúc tôi đến nhà vệ sinh thì muốn uống nước, phát hiện trong nhà không có nước sôi liền nấu nước, sau đó thì quên tắt." Đây là lí do mà bà đã lặp đi lặp lại vô số lần, đầu bà cúi càng lúc càng thấp, nếu có khe hở trên đất thì đã hận không thể chui vào.
Tống Văn nhìn người phụ nữ trước mặt mà suy nghĩ, thoạt nhìn trên người Vương Văn Nhan tràn đầy áy náy, luôn đem mình trở thành tội nhân: "Thật không? Vì sao dì lại đi nấu nước vào lúc đó? Trước kia dì có làm thế này không?"
Vương Văn Nhan nhấp môi lắc đầu: "Tôi không nhớ rõ." Bà đứng đó theo thói quen xoa xoa tay, tựa như bỗng nhiên bị giáo viên gọi tên trả lời câu hỏi, cả người đều co quắp bất an.
"Thế sau đó Lâm Quán Quán có thường xuyên nhắc chuyện này với dì không?" Lục Tư Ngữ chen vào hỏi một câu.
"Nó...... Có nhắc tới, trách tôi hay quên." Vương Văn Nhan cúi đầu lui về sau nửa bước, hai chữ tự trách dường như được khảm vào mỗi nếp nhăn trên mặt bà.
Gia đình bình thường, khi xảy ra chuyện bất hạnh gì đó thì đều sẽ lảng tránh, không muốn nhắc đến, thế nhưng Lâm Quán Quán lại đề cập đến, đem điều này thành nhược điểm để áp chế mẹ mình. Cô ta đối với kết quả này không hề sợ hãi, cũng không để ý nó sẽ tiến thêm một bước kích thích bà.
Lục Tư Ngữ cùng Tống Văn liếc nhìn nhau, việc này quả nhiên không đơn giản.
Tống Văn lo lắng, mở miệng hỏi: "Ở chỗ tôi có một thông tin, lúc ban đầu khi có người hỏi dì không nói như thế, dì đều nói nước kia không phải do dì đun." Lão thái thái lúc trước nói úp úp mở mở, cậu chỉ có thể đánh lừa một chút.
Lục Tư Ngữ suy nghĩ, nhìn ra được Vương Văn Nhan đang do dự: "Chuyện này cũng đã qua ba năm, cũng không ai định tội được, chỉ là chúng tôi muốn biết tình huống lúc đó thôi." Âm thanh anh bình tĩnh, lời nói ra lại như đâm vào tâm tư Vương Văn Nhan: "Nếu chuyện này không phải do dì làm, thì tội danh suýt giết chết cả nhà mình mang trên lưng dì không muốn lấy xuống sao? Nếu hiện tại dì không nói thì tất cả mọi người cũng không biết được chân tướng sự thật."
Con ngươi Vương Văn Nhan lay động, dường như đã bị lời của Lục Tư Ngữ cảm động. Ba năm nay bà đã chịu đựng quá nhiều hoài nghi cùng chỉ trích của người nhà, cũng bị người chỉ trỏ, mọi người nhìn bà bằng ánh mắt ái ngại, nghi ngờ, giống như bà là một hung thủ giết người chưa thực hiện được mục đích của mình. Thế nhưng bà ngạc nhiên hai giây, vẫn là kiên trì nói: "Tôi không biết...... Tôi không biết vì sao lửa cháy được, tôi không có ấn tượng."
Lục Tư Ngữ đi về phía trước từng bước, "Thế con gái dì Lâm Quán Quán đâu, cô ta đi lúc mấy giờ? Lửa được đốt lên trước khi dì rời giường hay sau đó? Lâm Quán Quán là được ai thông báo, khi đó cô ta đang ở đâu? Sau khi cả nhà dì được cứu thì cô ta giải thích như thế nào?"
Lục Tư Ngữ hỏi rất nhanh, mang đến cảm giác áp bách cho Vương Văn Nhan, bị ép hỏi như thế khiến bà không kịp tự hỏi, lắc đầu phủ nhận: "Không...... Không phải Quán Quán, không có khả năng là con bé, con gái tôi tôi rất rõ...... Quán Quán nói nó hôm đó......" Nói đến đây, bà đột nhiên mím môi, mắt run rẩy.
Lục Tư Ngữ nói: "Tôi cũng không nói là cô ta làm, tôi chỉ hỏi thời gian lửa được đốt lên."
Người phụ nữ ý thức được mình mắc sai lầm, nuốt nước miếng, có chút bất lực nhìn bọn họ, trầm mặc vài giây nhỏ giọng nói: "Quán Quán nói...... Con bé không chú ý than có lửa hay không......"
Mắt Tống Văn hơi híp lại, phối hợp tạo áp lực cho người trước mặt: "Phản ứng hiện tại của dì như đang nói, chuyện năm đó dì cũng hoài nghi con gái dì."
Nghe câu này, trong nháy mắt Vương Văn Nhan như trở về nhà mình ba năm trước. Hôm đó là một buổi sáng bình thường, lúc bà nghe được âm thanh đóng cửa của Lâm Quán Quán khi ra ngoài thì bà đang nằm trên giường, rõ ràng rất muốn tỉnh lại, muốn mở mắt ra nhưng lại không thể động đậy thân thể, giống như bị bóng đè, trong mũi ngửi được một mùi hương kỳ lạ, lúc đầu thì cảm thấy rất gay mũi sau đó thì cảm giác đó cũng không còn. Bà như đang đi trên một con đường lớn, cảm nhận được mình không nên ở trong này, nhưng mà không sao đứng dậy được.
Tiếp tục đi về phía trước chính là cánh cửa giữa sự sống và cái chết.
Bà bị mất ngủ một thời gian dài sau đó, chỉ cần vừa nhắm mắt liền hiện ra hình ảnh ngọn lửa bùng lên, tiếng nước sôi ùng ục chảy ra, có người nhân lúc bà ngủ chỉ vào mũi bà nói bà là hung thủ.
Là ai đốt lửa trên bếp? Là mình sao? Hay là...... Hay là......
Bà không dám tưởng tượng đến khả năng kia, bà tự nghĩ ra vô vàng lý do. Trí nhớ của Quán Quán tốt, con bé không có khả năng nhớ sai, Quán Quán là con gái bà, nó không có khả năng châm lửa đâu...... Nhưng mà, trừ con bé ra thì còn ai đâu...... Bà có từng hoài nghi qua con gái mình không?
Không!
Vương Văn Nhan mở to hai mắt, phủ nhận ý tưởng trong đầu. Đó là con gái bà, là người thân thiết nhất của bà trên thế gian này, là người khi còn nhỏ từng ôm vai bà nói: "Mama, ba không cần mẹ cũng không sao, con cần mẹ." Đó là thiên sứ trong cuộc đời bà, là hy vọng để bà tồn tại. Cho dù bà sai thì con bé vẫn không sai.
Cho nên nhất định là bà đã quên, chỉ có bà quên thì Quán Quán mới có thể cười chỉ trích bà, "Mẹ, sao mẹ lại quên rồi?"
Bà nhất định đã quên rồi thì gia đình này mới có thể tồn tại.
Vương Văn Nhan sờ hai má, bà ngẩng đầu xua tay, lên tinh thần: "Không có, tôi không có...... Đều là do tôi quên, là tôi không tốt, trí nhớ kém nên luôn xảy ra chuyện, quăng đồ đạc bừa bãi không tìm được, ra ngoài thì quên đóng cửa. Tất cả không liên quan đến Quán Quán, cũng không liên quan đến vụ án của các cậu. Cầu các cậu đừng hỏi nữa, các cậu không cần ép tôi nữa." Ánh mắt bà đầy sự khẩn cầu, thanh âm mang theo nức nở.
Lục Tư Ngữ không tiếp tục truy vấn nữa, phản ứng của bà đã cho anh đáp án, anh cắn bút rồi tiếp tục hỏi: "Dì cảm thấy chuyện ký túc xá lần này có thể nào do Lâm Quán Quán làm không?"
Vương Văn Nhan tiếp tục phủ nhận: "Không...... Không liên quan gì đến Quán Quán......" Ánh mắt bà ngày càng bất an, tựa hồ chỉ cần bà kiên trì phủ nhận thì có thể buông tha con gái bà, con bé không có chuyện gì thì gia đình này sẽ không sao. Tất cả sẽ giống với chuyện năm ấy, chỉ là một giấc mơ, tỉnh lại thì hết thảy sẽ tốt thôi, mọi người trong nhà đều sẽ bình an. Con bé vô tội, chuyện tình của Quán Quán cùng bạn học của nó bà thật sự quản không được.
"Dì cũng không biết tình huống cụ thể vụ án phòng ký túc xá của các cô ấy, là con gái dì nói đúng không?" Tống Văn cắn chặt bà không buông, "Trước cuộc gọi thông báo hôm qua thì dì đã biết trước cảnh sát sẽ đến đúng không?"
"Không...... Không có......" Vương Văn Nhan đã sắp khóc.
Khi Quán Quán còn ở bệnh viện có gọi điện đến, nghe nói là mượn điện thoại của y tá để gọi, cô ta nói: "Mẹ, bạn học trong phòng ký túc xá của con ăn phải đồ ăn bậy bạ nên được đưa vào bệnh viện, con không sao cả, mọi người không cần đến đây. Có thể sẽ có cảnh sát đến hỏi tình hình, nếu bọn họ có hỏi thì mọi người không cần khẩn trương, biết gì cứ nói thẳng là được rồi."
Lúc nhận được điện thoại của trường học gọi đến Vương Văn Nhan rất sợ hãi, sau đó lại nhận được điện thoại của Lâm Quán Quán. Sự bình tĩnh của con gái dường như là sự trấn an cho bà, nhưng càng hiểu rõ sự việc bà càng hoảng sợ, mấy ngày nay bà hầu như thức trắng đêm, luôn cảm thấy có người đứng ở đầu giường mình.
Là từ khi nào? Vốn con bé luôn khăng khít thân mật với bà, bỗng chỉ trong một đêm dường như đã trưởng thành, hơn nữa còn lạnh lùng như khối băng. Ít khi gọi điện thoại, ân cần thăm hỏi cũng không còn, đôi khi thấy gương mặt xa lạ kia bà có chút sợ hãi, đó có còn là con gái bà không? Vương Văn Nhan bỗng cảm thấy dường như trong ngực có thứ gì đó, chèn ép đến khó thở.
Bà cảm thấy mình quá yếu đuối, luôn ỷ lại vào chồng, phải sống một cuộc sống mình không mong muốn. Bà rất hy vọng vào con gái mình, luôn nói với nó, mẹ con quá ngu ngốc, con vạn lần không được giống với mẹ, không cần bước lên con đường của mẹ con, con phải ích kỷ một chút, không cần học theo mẹ luôn phải sống vì người khác. Vì thế con gái bà thông minh, kiên cường lại rất độc lập, mọi người đều nói con bé ôn nhu làm người khác yêu thích, con bé rốt cục cũng có bộ dáng mà bà hy vọng, mạnh mẽ hơn gấp trăm lần so với bà. Thế nhưng bà biết, con gái bà có chuyện gì đó không đúng.
Dường như từ sơ trung về sau, Lâm Quán Quán rất có hứng thú với sinh vật, con bé còn từng nhìn chằm chằm một con chim chết trong phòng nó, con chim kia móng vuốt cuộn lại, mắt mở to đen nhánh, toàn thân đã cứng ngắc......
"Bạn học cô ta bị trúng độc, thuốc độc là hạ bên trong chocolate." Lục Tư Ngữ nói ra chân tướng, nhìn chằm chằm Vương Văn Nhan, sự bình tĩnh của bà đã không còn nữa.
Trong nháy mắt Vương Văn Nhan nghĩ đến hộp giấy gói chocolate chất đống trong phòng con gái mình, Quán Quán thích ăn chocolate nhất. Đó là phần thưởng mỗi khi con bé được thành tích tốt, trách không được thời điểm hai vị cảnh sát này nhìn về phía cái hộp kia ánh mặt lại quái dị như thế. Bà còn nhớ rõ, Quán Quán từng cười hì hì nói: "Mẹ, nếu có một ngày con chết thì nhất định sẽ dùng chocolate làm bữa ăn cuối cùng – Jesu và 12 môn đồ, bởi vì trên thế giới này không có thứ gì ăn ngon bằng nó." Khi đó bà đã cuống quít lên nói: "Phi phi, tuổi còn nhỏ mà nói cái gì thế."
"Đừng nói nữa! Không cần nói nữa!" Vương Văn Nhan tựa như một con nai bị thương, bị người thợ săn đẩy đến tình thế tuyệt vọng, bị thương, máu chảy khắp sàn phát ra tiếng rên rỉ tuyệt vọng.
Trong nháy mắt, dường như ai đó đã đánh một que diêm, ngọn lửa màu đỏ cam được ném vào căn phòng đầy khí than, Bùm một tiếng, Vương Văn Nhan cảm thấy trong đầu như có gì đó bị nổ vang, đốt cháy máu thịt bà, ngọn lửa bên trong dữ tợn, thiêu đốt hết thảy không còn lại gì, tất cả đều không còn tồn tại, không bao giờ có thể lặp lại nữa.
Đôi tay Vương Văn Nhan run rẩy như cái sàng, nước mắt rốt cục cũng chảy ra từ khoé mắt, bà không ngừng lặp lại, "Đều do tôi không tốt......" Dường như mặc kệ ai đúng ai sai, cái nào đúng cái nào sai, chỉ cần lặp lại những lời này, chỉ cần ôm hết vào mình thì mọi chuyện sẽ được giải quyết.
Đối mặt với Vương Văn Nhan đã sụp đổ, Tống Văn không tiếp tục hỏi nữa, nở một nụ cười chuyên nghiệp: "Dì à, cảm ơn dì đã phối hợp với công việc của chúng tôi, chúng tôi nếu không đi thì sẽ không kịp tàu nữa." Nói xong, cậu cho Lục Tư Ngữ một ánh mắt rồi đi ra cửa, để lại một Vương Văn Nhan đang khóc rống.
Hai người đi xuống lầu gọi xe, ngồi ở phía sau Tống Văn nhỏ giọng nói: "Có một câu Vương Văn Nhan nói đúng, bà rất hiểu con gái mình. Có lẽ Lâm Quán Quán đã sớm gọi điện bảo nhà bọn họ không được nói gì với cảnh sát, có lẽ bà cũng đã suy xét đến trường hợp con gái bà là hung thủ. Lúc chúng ta đến lần đầu, bà ấy đã chuẩn bị một cách rất thận trọng, khi chúng ta quay đến lần thứ hai bà đã không dự đoán chúng ta sẽ quay trở lại nên phi thường kích động, lộ ra dấu vết."
Lục Tư Ngữ nhìn Tống Văn hỏi: "Cậu đã từng nghe qua hiệu ứng Gaslighting chưa?"
Tống Văn lắc đầu: "Đây là một thuật ngữ trong tâm lý học, là một loại phương pháp dùng tình cảm để điều khiển quyền lực, từ này bắt đầu từ một phim tên là 《Gaslight》. Phim kể về một người chồng không ngừng dẫn dắt nói vợ mình có bệnh tâm thần, trí nhớ không tốt. Anh ta cố ý đem đồ vật trộm đi rồi sau đó trách móc vợ mình nhớ lầm vị trí, người vợ dần dần bị những lời nói dối của chồng mình tra tấn đến phát điên. Loại khống chế này không chỉ một lần là được, mà phải chậm rãi hình thành trong cuộc sống hằng ngày, người thao túng luôn không ngừng phủ định, bóp méo sự thật, đem thông tin sai nói ra, tiến hành tra tấn tinh thần của đối phương."
Tống Văn hỏi: "Đây là một loại điều khiển tinh thần sao?"
"Là một loại tàn phá tinh thần mãn tính, có rất nhiều người mắc phải nhưng không hề biết." Lục Tư Ngữ nhìn về phía Tống Văn. "Tôi cảm thấy tình trạng của Vương Văn Nhan có chút giống hiệu ứng này."
Tống Văn nhíu mày: "Anh thông qua sự trách móc của Lí Tử Thần và biểu hiện của Vương Văn Nhan để suy đoán sao?" Cậu đã từng học qua một ít chương trình tâm lý học tội phạm, tuy rằng điều khiển bằng tâm lý nghe rất huyền ảo nhưng kỳ thật lại có thể thực hiện được.
Lục Tư Ngữ gật đầu, dễ quên, vô dụng, chị gái bởi vậy mà không về nhà, thái độ đó của Lí Tử Thần tự nhiên không phải từ nhỏ đã có. Từ vài lời của trẻ con không kiêng kỵ gì, có thể thấy Lâm Quán Quán đối với mẹ mình vẫn luôn có thái độ này. Mà tình trạng mông lung và yếu đuối của Vương Văn Nhan có chút đặc biệt.
Lâm Quán Quán đối với người mẹ này, với gia đình này không hề có tình cảm. Vương Văn Nhan dễ quên, yếu đuối, luôn đặt mình ở thế yếu, bà luôn thấy nợ con gái mình, loại tính cách này khi bị điều khiển tâm lý thì chính là một con rối gỗ không biết phản kháng. Có thể ban đầu bà chỉ quên một ít, nhưng khi bị người nhà không ngừng trách móc và ức hiếp thì sự thật trong lòng liên tục bị bóp méo, làm trầm trọng thêm tình trạng của bà.
Cuộc sống của bà như một chiếc đèn khí, lúc sáng lúc tối.
Vương Văn Nhan có thật sự đốt than buổi sáng hôm đó hay không?
Chỉ sợ trong trí nhớ của bà điều này cũng mơ hồ không rõ ràng. Có lẽ bà có, cũng có lẽ là không. Có lẽ khi đó Lâm Quán Quán thấy nước đang được nấu, cũng có lẽ nước kia căn bản là Lâm Quán Quán đặt lên bếp. Cũng có lẽ cô ta thật sự vô tội, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra. Chuyện xảy ra đã ba năm trước, bởi vì không có ai tử vong nên sự thật đã hoàn toàn không thể tra ra.
Trong nhà này, tiến hành điều khiển Vương Văn Nhan đương nhiên không có khả năng là người chồng quanh năm không ở nhà, cũng không phải đứa con chưa trưởng thành của bà, chỉ còn lại đứa con gái ở nhà. Lục Tư Ngữ càng chắc chắn Lâm Quán Quán chính là người có nhân cách khống chế, chẳng qua loại điều khiển này khi con gái trọ ở trường sẽ yếu đi.
Ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt trắng bệch của Lục Tư Ngữ, đôi mắt đen của anh khẽ động, mở miệng nói: "Tôi cho rằng với từng tội phạm thì nguyên nhân, quá trình phạm tội đều không tránh khỏi liên quan mật thiết đến hoàn cảnh kẻ đó lớn lên. Đa số những kẻ giết người đều có một ít dấu hiệu và hành vi thăng cấp dần, ví dụ như hành hạ động vật đến chết, tổn thương người khác, nếu ngày đó quên tắt bếp than đích thực không phải là mẹ cô ta thì đó chính là một lần thử nghiệm."
Sáng sớm ngày đó, cô gái kia, đứng dưới lầu cách nhà mình không xa nhìn chằm chằm vào cửa sổ thoáng khí, đợi cho khí than chiếm đoạt sinh mệnh mẹ mình. Cô lau vân tay, nghĩ xong lý do, đáng tiếc cả nhà đều được cứu sống, bấy lâu nay cô cũng chưa từng có biểu hiện gì là hối hận với chuyện này, nghĩ đến mà sợ.
Những lời của Lục Tư Ngữ chỉ là phỏng đoán, càng lớn mật hơn trước.
Như vậy thì hiềm nghi của Lâm Quán Quán càng lớn hơn. Chỉ là, cô ta vì sao lại giết bạn học mình?
~ Hết chương 31 ~
Chú thích: Hiệu ứng Gaslighting: Thao túng tinh thần Gaslighting hay gas-lighting (nghĩa đen: thắp sáng đèn gas) là một hình thức lạm dụng tâm lý hoặc cảm xúc, trong đó kẻ lạm dụng sử dụng thông tin bị bóp méo, thiếu sự thật khiến nạn nhân ban đầu lo lắng, bối rối rồi dẫn đến nghi ngờ suy nghĩ, giá trị, trí nhớ, óc phán đoán của mình và mất dần đi cảm nhận về thực tế. Thuật ngữ Gaslighting bắt nguồn từ vở kịch, phim cùng tên Gaslight. Vở kịch Gaslight (năm 1938) còn được biết đến dưới tên Angel Street ở Mỹ và phim phỏng theo cùng tên (công chiếu năm 1940 và 1944,) một loạt những hành vi lạm dụng tâm lý có hệ thống của nhân vật chính (Mr. Manningham) với vợ (Mrs. Manningham) đã khởi nguồn cho việc sử dụng thuật ngữ. Cốt truyện diễn ra như sau: người chồng mặc sức thuyết phục mọi người và chính vợ mình rằng cô ta bị điên bằng cách thay đổi vị trí đồ đạc trong nhà rồi khăng khăng rằng cô nhớ nhầm hoặc trí nhớ có vấn đề khi có chỉ ra sự khác biệt. Khi người chồng đang truy tìm báu vật ở mái nhà, người vợ nhận ra chiến đèn sáng lờ mờ và sắp sửa hết ga nhưng người chồng không công nhận điều đó và cho rằng vợ mình đang ảo tưởng, từ đó dẫn đến tên vở kịch.