Thời điểm công tác Tống Văn luôn liều mạng có tiếng, đến hiện trường cậu sẽ lập tức tiến vào trạng thái làm việc. Cậu đi lên phía trước, theo thói quen đem tay áo xắn lên đến khuỷu tay, lộ ra đoạn cánh tay thon dài khoẻ mạnh, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Bắt đầu thôi, bảo vệ hiện trường."
Tuy biết rằng nghi phạm có thể không còn trong phòng, Phó Lâm Giang và lão Giả vẫn cầm súng xông vào rước, sau đó ra hiệu để những người khác đi theo vào. Bảo an lúc trước khi đến xem qua đã giẫm phải dấu chân trên mặt đất. Từ Dao nhíu mày đi vào, xem ra dấu vết hữu hiệu còn lưu lại trong phòng không nhiều lắm.
Phòng này ở tầng sáu, độ cao tầm trung, có thể đi thang máy cũng có thể đi thang bộ, cửa sổ đóng chặt, không có dấu vết xâm nhập từ bên ngoài. Phòng là loại căn hộ phổ biến nhất hiện tại, khoảng 100 mét vuông, thông suốt từ ngoài vào, hai phòng ngủ, một phòng khách, hai phòng tắm và một nhà bếp. Lúc này rèm cửa bị kéo lại, che kín cả căn phòng. Trong phòng nội thất không nhiều lắm, bởi vì trước đó đã có người tiến vào nên hiện trường phòng khách để lại một số dấu chân lộn xộn, thi thể hiện đang ở trong phòng tắm lớn bên ngoài.
Tống Văn cùng Phó Lâm Giang trước tiên đi vào nhà vệ sinh, chính là nơi quản lý toà nhà phát hiện ra thi thể.
Vừa vào đến nhà vệ sinh, cả hai đồng loạt ngẩn người. Hiện trường vụ án bọn họ đã nhìn rất nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy hiện trường quỷ dị như thế. Phòng tắm nhỏ hẹp đã được thu dọn sạch sẽ, không còn nhiều vết máu cùng dấu vết gì.
Trong bồn tắm sang trọng dựa vào góc tường, có một nam nhân không đầu loã thể đang ngâm nước, tứ chi bị cắt đứt không trọn vẹn, thân thể bị chia thành mấy phần, nhìn ra được nước trong bồn đã bị thay qua nhiều lần, máu của thi thể cơ hồ đã trôi đi hết, cả thi thể như thịt được ướp trong nước, mùi toả ra không nhiều. Xuyên qua dòng nước bán trong suốt, có thể thấy được lồng ngực đã bị mở ra, các bộ phận trước ngực cùng xương sườn đều biến mất hầu như không còn, đáng thương mà hướng mọi người mở ra.
Lão Giả cùng Chu Hiểu thiết lập một vành đai cảnh giới, Từ Dao cũng bắt đầu thu thập dấu vết. Lâm Tu Nhiên trước tiên đi vào phòng bếp, nhìn cái nồi đang đặt trên bếp, trong nồi có cái vợt cùng một ít nước dùng. Nhìn vài lần anh ta cũng tiến vào nhà vệ sinh, bình tĩnh nhìn lướt qua thi thể trong bồn tắm lớn.
Lão Giả theo sát tiến vào, nhìn vào thi thể rồi cúi đầu nhìn đến thiết bị đặt ở góc tường, tay nghịch một chút, "Này con mẹ nó không phải là máy ép trái cây à?"
Lâm Tu Nhiên quay đầu nhìn thoáng qua nói: "Nếu tôi đoán không lầm thì nội tạng của người này bị máy ép nghiền nát rồi xả bỏ vào bồn cầu. Trách không được lầu dưới nghe tiếng nước xả cả đêm."
Lão Giả nhìn thứ trong tay mình, dưới đáy vẫn còn sót lại ít vật thể màu đỏ dính dính, mùi còn tanh hôi hơn so với thi thể kia.
Biết được thứ này là cái gì, lão Giả buông đồ vật trong tay xuống mà nôn khan, bị Tống Văn ghét bỏ đẩy ra: "Đi ra ngoài phun đi, đừng phá hư hiện trường."
Lão Giả liền che miệng xông ra ngoài, Từ Dao tốt bụng đưa cho y cái túi đựng vật chứng, phun một hơi rồi thở ra nói: "Tôi đời này còn chưa từng xem qua hiện trường ghê tởm biến thái như thế."
Lâm Tu Nhiên lạnh nhạt nói: "Ghê tởm sao? Cảm giác còn tốt hơn so với người cao to lần trước." Nói xong, anh ta quay đầu nhìn dáng vẻ bình tĩnh ghi chép của Lục Tư Ngữ, "Anh cũng làm cảnh sát hình sự nhiều năm sao còn không bằng người ta mới đến thế."
Từ Dao giải thích nói: "Tôi đoán lần sau liên hoan anh ta sẽ không còn thích uống nước ép dưa hấu nữa."
Một câu nói lại khiến cho lão Giả nôn cả mấy tiếng.
"Trạng thái da không quá đúng." Tống Văn nghiêng đầu nhìn thi thể trong nước. Thi thể trong bồn tắm mất đầu, tứ chi phân tán, lúc này đây không còn linh hồn, dưới ánh đèn trắng trong phòng tắm phản chiếu như một bãi thịt trắng.
Tống Văn ra hiện trường cũng có một ít kiến thức cơ bản, làn da đã xuất hiện thối rữa, bởi vì máu đã chảy hết nên không xuất hiện thi ban, nhưng cách thức phân huỷ của thi thể này cùng các thi thể bình thường họ tiếp xúc do ngâm nước không quá giống nhau. Đại bộ phận xác chết ngâm nước bọn họ tiếp xúc đều là chết chìm hoặc bị vứt xác trong nước, nạn nhân này hiển nhiên không giống.
Lâm Tu Nhiên nhìn dấu vết trên thi thể, bình tĩnh phân tích: "Hung thủ hẳn đã nhiều lần đổi qua nước trong bồn, có mấy lần dùng nước đá mới có thể làm nóng lạnh luân phiên thế này."
Lão Giả nghe xong lời này liền run lên, "Ghê tởm như vậy, còn thay nước? Này mẹ nó là nuôi cá vàng à?"
"Thay nước, giống như bình thường khi nấu canh phải rửa qua nước, làm sạch máu thì nước canh sẽ bớt mùi đi rất nhiều." Lâm Tu Nhiên nói, cơ bản phán đoán: "Phòng vệ sinh này là hiện trường phân xác, hung thủ đem thi thể ngâm trong nước, cho đá viên vào, sau đó chặt xương, dùng máy ép nghiền nội tạng, xương sườn thì hầm trong nồi áp suất." Nói xong anh ta chạm vào thi thể, xác định xem còn bộ phận nào của nạn nhân bị thiếu nữa không, "Không có đầu người ở đây."
Phó Lâm Giang hỏi: "Có phải đầu người cùng xương cốt đã bị đem đi nấu cùng nhau?"
Tống Văn nói: "Mọi người tìm cẩn thận một chút, đầu người dễ phân biệt hơn, có lẽ đã bị vứt đi."
Hiện tại không thể liên hệ với người thuê nhà này nên khó có thể xác nhận thân phận thi thể, đầu người chính là mấu chốt để xác định thân phận, ở vụ án phân xác, đầu người là thứ khó xử lý nhất, thường hung thủ sẽ xử lý cuối cùng.
Nói xong, Tống Văn đi vào phòng ngủ, giường ngủ bừa bộn, không biết là trước đó có người ngủ qua hay không. Chu Hiểu giúp đỡ kéo cảnh giới, Trình Tiểu Băng của bên vật chứng lấy ra đèn tử ngoại tìm kiếm vết máu trong phòng. Tống Văn vừa ngẩng đầu thì thấy Lục Tư Ngữ, lúc này anh đã ghi chép xong tình huống trong nhà vệ sinh liền cầm vở đi vòng quanh trong phòng, nhàn nhã đi dạo trong hiện trường vụ án như người đi xem triển lãm nghệ thuật.
Tống Văn đang định gọi anh qua dặn dò không được phá hư hiện trường thì đã thấy Lục Tư Ngữ đi tới tủ lạnh phía trước, ngửa đầu nhìn, sau đó vươn bàn tay đã mang bao tay kéo cửa tủ lạnh ra.
Đây là một động tác vô ý, ánh mắt Tống Văn nhìn theo ánh mắt anh cũng sửng sốt theo, bên trong ngăn đá của tủ lạnh hai cửa, tất cả các tấm ngăn đều bị dỡ bỏ, bên trong đặt một cái đầu người được bọc màng thực phẩm đã đóng băng.
"Đầu người ở đây!" Tống Văn mặc kệ những thứ khác, trực tiếp đứng dậy đi tới, nghe anh kêu, Lâm Tu Nhiên cũng đi đến phòng bếp.
Lục Tư Ngữ lạnh nhạt, tựa như anh đã sớm biết đầu người ở chỗ này. Anh nhìn Tống Văn cùng Lâm Tu Nhiên lại đây, tự nhiên xoay người nhường chỗ rồi vươn tay cầm một thứ ở ngăn khác của tủ lạnh. Vật kia cứng và lạnh, đồng dạng cũng được bọc trong màng thực phẩm trông giống một củ khoai tím bị đông lạnh.
Lão Giả vừa bình tĩnh lại liếc mắt một cái hỏi: "Đây là cái gì?"
Lục Tư Ngữ thần sắc lạnh nhạt, chọc vào vật đó, cảm nhận độ mềm mại nói: "Chắc là bộ phận sinh dục của người chết."
Một câu này làm lão Giả suýt lại phun ra.
Sau khi quan sát đầu xong, Tống Văn nhướng mày nhìn người mới trong đội của mình, lúc này Lục Tư Ngữ đang cúi đầu ghi chép, không để ý tới ánh mắt của cậu.
Hiện trường vụ án Tống Văn gặp qua vô số lần, pháp y hoặc cảnh sát mới đến cũng nhìn qua nhiều. Năng lực quan sát của cậu rất tốt, biểu tình nhỏ cũng không thoát khỏi ánh mắt của cậu. Người mới đến, bình thường cho dù không mất bình tĩnh nhưng nỗi sợ hãi khi đối mặt với xác chết vẫn sẽ vô tình thể hiện qua ánh mắt, cử động, giọng điệu và biểu cảm nhỏ.
Nhưng mà người trước mắt này, vẫn là cực kỳ bình tĩnh, thậm chí còn một ít.....
Cảm giác kia rất vi diệu, Tống Văn không biết nên hình dung biểu cảm kia như thế nào.
Cậu không biết Lục Tư Ngữ là tố chất tâm lý khoẻ mạnh hiếm thấy hay là cung phản xạ dài hơn so với người khác......
Hoặc là, bởi vì học pháp y..... anh đã sớm nhìn quen những thứ này?
Sau khi tìm được đầu người, công tác điều tra trở nên thuân lợi hơn, manh mối phát hiện ở hiện trường cũng ngày càng nhiều hơn, phương diện vật chứng cũng có tiến triển, tìm được chìa khoá xe của người chết, ví tiền cùng di động. Trong thùng rác của phòng ngủ, còn phát hiện một cái bao cao su đã dùng qua, Chu Hiểu hỏi chuyện quản lý toà nhà cũng có được nhiều tin tức.
Lâm Tu Nhiên cùng trợ lý dùng túi bọc thi thể cùng tay chân đã bị cắt lại, chuẩn bị đem về phòng giải phẫu mới xây của cục cảnh sát để giải phẫu, sau đó chuyển đến kho lạnh của nhà tang lễ.
Chờ bên này thu thập không sai biệt lắm, Lâm Tu Nhiên cho Tống Văn cái tổng kết: "Bước đầu kết luận, thời gian tử vong đại khái là hôm qua, bởi vì thi thể đã ngâm trong nước đá một lần nên mức độ thối rữa không cao, nội tạng của thi thể không rõ, không thể căn cứ vào các vật trong dạ dày xác định cụ thể thời gian tử vong, rất nhiều xương bị nấu qua không tìm được, những thông tin khác cần phải khám nghiệm tử thi thêm mới xác định được."
Từ Dao bổ sung thêm: "Bởi vì trước đó có bảo an tiến vào đã phá huỷ hiện trường, dấu vết hữu hiệu phát hiện cũng không nhiều, đại đa số vết máu đều lưu lại trong nhà vệ sinh, không thể kết luận đây có phải hiện trường đâu tiên hay không." Cô ngồi xổm trên sàn nói chuyện có điểm bất đắc dĩ, "Tôi hoài nghi hung thu đeo bao tay, hơn nữa theo dấu vết thì hẳn là dùng bao tay cao su lưu hoá." Loại bao tay này mỏng, có thể ngăn vết máu, vân tay cũng không gây trở ngại xúc cảm, chính là đem đến khó khăn cho công việc điều tra.
Chu Hiểu giải thích về thân phận người chết: "Người chết tên Lâm Chính Hoa, năm nay ba mươi chín tuổi, là giám đốc cấp cao của một công ty internet. Tôi đã liên hệ cùng chủ nhà cho thuê, theo người đó nói, lúc ấy ký hợp đồng với giá rẻ hơn trong ba năm, sau đó chuyển nhượng cho một người bạn chính là Lâm Chính Hoa, mỗi tháng tăng thêm vài trăm, bởi vì tiền nhà vẫn được chuyển qua đúng hạn nên chủ cho thuê căn nhà căn bản không phát hiện căn phòng mình cho thuê đã đổi chủ."
Tống Văn cúi đầu nói: "Tình huống gia đình người chết như thế nào?"
"Ba đã qua đời, chỉ còn mẹ, vợ cùng một đứa con mười lăm tuổi."
"Liên lạc với người nhà, xem người nhà có thời gian cùng động cơ gây án hay không, mất tích nhiều ngày như vậy sao lại không báo cảnh sát?" Tống Văn khẽ nhíu mày, "Người thuê lúc đầu có hiềm nghi hay không?"
"Người thuê ban đầu đang tham gia team building kín của công ty mấy ngày nay nên chưa nghe điện thoại, đủ chứng cứ ngoại phạm."
Phó Lâm Giang đi lại, biểu tình có chút tiếc hận: "Chủ nhà này thật xui xẻo, một ngôi nhà tốt lại trở thành một ngôi nhà có người chết."
Thi thể vẫn chưa được tìm thấy hết, công tác điều tra không cách nào xong được, Tống Văn ngẩng đầu hỏi Phó Lâm Giang: "Anh nghĩ xem, những bộ phận còn lại của thi thể đang ở đâu?"
Phó Lâm Giang nói: "Trước mắt không có manh mối, chỉ có thể tìm ở bãi rác phụ cận cùng bãi đất hoang gần đó, chính là có chút khó khăn....." Sau khi được hầm qua, thi thể càng khó nhận ra, muốn tìm thi thể đã nấu qua ở phụ cận khác gì mò kim biển rộng.
Lục Tư Ngữ một mực ghi chép vội vàng bên cạnh nghe nói thế bỗng nhiên ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: "Túi rác màu xanh lam."
Phản ứng lần này không chậm nha.
Tống Văn đang muốn đề cập đến điểm này, liếc mắt nhìn Lục Tư Ngữ một cái nói: "Trong phòng bếp vẫn còn một số túi nhựa màu xanh lam chưa sử dụng. Nếu không ngoài ý muốn, hung thủ dùng loại túi này để bọc thi thể lại, đây là loại túi nhựa dày màu xanh lam có dây, cần phân biệt rõ." Nói đến đây cậu phân phó Phó Lâm Giang: "Lâm Giang, gọi về cục, yêu cầu họ mang tới hai chú chó cảnh sát cùng tìm." Dưới loại tình huống này, chó cảnh sát có khứu giác mẫn cảm hơn.
Lúc này, bảo an cùng nhân viên công tác của toà nhà thì thầm vài câu cùng Chu Hiểu, anh ta nghe xong đi lại báo cáo: "Hầm đỗ xe của tiểu khu có một cột điện và một ô tô, căn cứ vào ghi chép, chiếc ô tô của người chết đã đậu trong đấy lúc tám giờ ba mươi hai phút tối hôm trước và vẫn chưa ra ngoài."
Tống Văn hỏi: "Ghi hình theo dõi trong tiểu khu đâu? Không thể theo dõi người ra vào à?"
Nhân viên bảo an kìa nghe xong lời này liền lộ ra vẻ mặt xấu hổ, Chu Hiểu oan ức sờ mũi, "Tống đội, anh cũng biết rằng kiểu giám sát tiểu khu này chỉ là một vật trang trí, có bốn lối vào, nhiều camera bị hỏng và điểm mù cũng rất lớn, dù có lấy được giám sát thì cũng chẳng có giá trị gì."
"Theo dõi trong thang máy thì sao?"
"Đã sớm bị làm hỏng....."
"Cũng dựa vào một phần quy củ" Tống Văn hừ lạnh, trong giọng nói không thể che giấu được vẻ châm biếm," Người không giám sát được, nhưng xe thì rõ ràng."
Chu Hiểu nhỏ giọng thì thầm một câu: "Này còn không phải vì dừng xe thu phí sao."
Tiểu khu chính là như thế, một khi có thể liên quan đến thu nhập và chi phí tài sản, họ sẽ cực kỳ quan tâm, mặt khác khi có vấn đề xảy ra họ liền qua loa. Tiểu khu hiện tại, trang bị đầy đủ nhưng tỉ suất vào ở thấp, chi phí toà nhà thu không được, vì có nhiều nhân viên liền bắt đầu ăn xén nguyên vật liệu.
Lục Tư Ngữ đi đến chỗ Phó Lâm Giang, Tống Văn quay đầu gọi anh: "Ai, Lục Tư Ngữ, anh nhớ hết không?"
Lục Tư Ngữ bỗng dưng bị gọi tên quay trở về, trong tay cầm chìa khoá xe Phó Lâm Giang đưa tới. Phó Lâm Giang nghe không nổi nữa, nói thay Lục Tư Ngữ: "Tống đội, phá án cũng phải để người ta uống nước thở lấy hơi đã chứ. Cậu đi lấy ly nước cùng ví tiền trên xe đi."
Tống Văn lúc này mới phất tay, "Đi nhanh về nhanh."
Lục Tư Ngữ đi ra cửa, đứng ở cửa thang máy do dự, vẫn là đi cầu thang thoát hiểm đến hầm đỗ xe, anh lấy ly nước và một chiếc ba lô màu đen từ trên xe cảnh sát xuống. Ở phía bên kia, Từ Dao đang cùng Trình Tiểu Băng đối mặt với một chiếc SUV màu đen lấy chứng cứ, Từ Dao dùng bàn chải lông nhỏ lấy vân tay, Trình Tiểu Băng chụp ảnh chung quanh, Lục Tư Ngữ đi qua, học theo xưng hô của Phó Lâm Giang, kêu một tiếng Từ tỷ. Từ Dao liền quay đầu lại chào anh.
Lục Tư Ngữ cầm ly của mình uống một ngụm, cũng không vội vã rời đi mà ở một bên nhìn.
Đây là xe của nạn nhân, nó nằm gần lối vào hành lang hơn nơi bọn họ đỗ xe. Lục Tư Ngữ đứng quan sát vài phút rồi bước đến chỗ cốp xe, mở ra nhìn qua. Trình Tiểu Băng đối với người đồng nghiệp mới này rất có hảo cảm, lúc này nhìn Lục Tư Ngũ phát ngốc, cau mày tập trung cao độ nhìn qua trầm ổn suất khí nhưng lại có vài sợi tóc như ngốc mao dựng lên trên đỉnh đầu.
Trình Tiểu Băng nhân lúc Lục Tư Ngữ không chú ý, nâng camera chụp trộm anh vài bức ảnh, khi đèn camera loé lên tại nơi đỗ xe u ám này, Lục Tư Ngữ mới phát hiện mình bị chụp ảnh, nghiêng đầu thấy Trình Tiểu Băng đang nhìn, anh lúng túng đóng cốp lại và bước đến lối ra, nhìn vị trí của màn hình giám sát một lần nữa rồi quay lên lầu.
Các dấu vết tại hiện trường đã làm xong, theo quy định hiện trường sẽ được giữ lại từ một tuần đến mười ngày thì mới có thể tiến hành dọn dẹp. Tống Văn đang chuẩn bị kết thúc công việc, đi xuống dưới lầu nhìn Lục Tư Ngữ đi tới hỏi: "Tống đội, tôi có thể dùng lò vi sóng ở đây để hâm nóng bữa trưa không?"
"......" Tống Văn trừng mắt nhìn Lục Tư Ngữ. Phương châm sống của cậu là quy củ là chết, người là sống, nhưng dù vậy cậu vẫn cảm thấy điều này quá không quy củ đi.
Mang theo cơm hộp xuất hiện tại hiện trường, đây là lần đầu tiên cảnh sát Tống gặp phải. Ở nơi thi thể bị hầm canh đi hâm nóng cơm hộp có ác tâm quá không? Nếu làm đổ cái gì đó anh không sợ phá huỷ hiện trường? Tống Văn định trách cứ vài câu, nhấc đầu lên liền thấy khoé mắt Lục Tư Ngữ rủ xuống với biên độ nhỏ, cả người đều ngơ ra, nhìn thật giống một chú thỏ nhỏ cụp hai tai mình xuống.
Tống Văn áp chế lửa nóng trong lòng, đó là một cảnh sát thực tập, còn chưa hiểu rõ quy củ. Cậu nâng cổ tay nhìn một chút, đồng hồ chỉ mười hai giờ bốn mươi phút, nguyên lai cậu là cấp trên lại vội vã bỏ quên giờ cơm trưa của cấp dưới, hướng Lục Tư Ngữ nói: "Anh đi tìm Chu Hiểu, kêu cậu ta giúp anh liên hệ quản lý toà nhà bên kia đem cơm nóng đến."
Giải quyết vấn đề nan giải này xong, Tống Văn quay đầu gọi mọi người xuống lầu: "Mọi người vất vả rồi, ăn cơm trước đi, phụ cận nơi này có hai khách sạn nhỏ, ai muốn gọi đồ ăn thì tìm tôi, hôm nay tôi mời."
Hiện trường phạm tội tuy máu me buồn nôn, nhưng những người này đều được tôi luyện qua ngàn vạn cảnh tượng buồn nôn. Tục ngữ có câu, người là sắt cơm là thép, án tử không thể không phá, cơm cũng không thể không ăn nha.
Buổi chiều còn phải làm việc, đi đến khách sạn còn phải trở về, cộng thêm Tống đội khó có khi mời khách, tất cả mọi người lựa chọn không để đói bụng, sắp xếp người gọi cơm. Làm nghề này chính là tiền lương ít ỏi, bọn họ từng đến rất nhiều hiện trường so với nơi này còn gian khổ hơn, có đôi khi phải mua củ khoai lang nướng ngồi xổm trên đất mà ăn.
Chờ đến không sai biệt lắm, Phó Lâm Giang đi lại: "Ai, Lục Tư Ngữ hôm nay mới đến ngày đầu tiên, cậu lại bắt cậu ấy làm tất cả ghi chép? Không dạy người ta sao?"
Tống Văn không được xem là người hiền lành, nhìn cấp dưới lải nhải như lão mẹ nói: "Người mới đến tổng thể phải rèn luyện một chút, tôi phát hiện anh rất chú ý đến anh ta đấy."
Phó Lâm Giang biện giải nói: "Không có, tôi chỉ cảm thấy, người ta một đứa nhỏ đến đây cũng không dễ dàng gì, hẳn là phải chiếu cố một chút chứ."
Tống Văn bị anh ta làm cho nở nụ cười: "Một phú nhị đại hai mươi sáu tuổi thì đứa nhỏ gì nữa? Anh có thể hay không chiếu cố tôi một chút đi?"
Phó Lâm Giang nhìn Tống Văn kêu oan: "Tống Văn, cậu không áp bức chúng tôi là tốt lắm rồi."
~ Hết chương 4 ~