Tống Văn dựa theo quy trình mở còng tay giao Tiết Cảnh Minh cho Trương Đại Hải, vài cảnh sát không dám khinh suất mà áp giải hắn.
Bên này vừa hoàn thành thủ tục thì bên kia xe cấp cứu cũng chạy tới, bởi vì có hai người bị thương nên bệnh viện huyện cử đến hai chiếc xe cấp cứu. Bác sĩ Lý được nâng lên xe, bác sĩ Đoạn đi theo lên một chiếc xe, Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ lên một chiếc xe khác.
Trên xe cấp cứu có một vị điều dưỡng đang tiến hành ghi thông tin, hỏi Tống Văn đang ngồi trên xe: "Anh là người nhà bệnh nhân sao?"
Tống Văn nói: "Là đồng nghiệp."
Điều dưỡng để cậu ký tên rồi đưa cho cậu một cái ghế gấp nhỏ.
Xe cấp cứu chạy trên đường núi có hơi lắc lư, Tống Văn ngồi trên ghế nhỏ nhìn sườn mặt khi Lục Tư Ngữ chợp mắt. Điều dưỡng thêm cho anh một ít dung dịch bù nước, sau đó nối với thiết bị đo huyết áp cùng nhịp tim.
Trên xe nhất thời yên tĩnh, Tống Văn sợ Lục Tư Ngữ mất ý thức nên trò chuyện cùng anh, "Anh xem, vụ án này trên cơ bản đã phá được, sau này tôi sẽ cho anh nghỉ phép vài ngày nghỉ ngơi."
Tóc Lục Tư Ngữ bếch vào thái dương, đôi mắt như viên ngọc đen nhánh, rụt chân nói: "Báo cáo tôi còn chưa viết xong đâu." Dựa theo quy định của cảnh cục thì loại chi viện như này đều phải viết thành báo cáo, đem tất cả nguồn gốc quá trình kết quả công tác đã làm, giải thích rõ ràng đã thu được thành quả gì. Tuy rằng không cần phức tạp như báo cáo điều tra nhưng cũng phải viết vài tờ.
Tống Văn không nghĩ đến lúc này rồi mà Lục Tư Ngữ còn nghĩ đến báo cáo, "Đừng nghĩ nhiều như vậy, nghỉ ngơi cho tốt, chuyện công việc trước cứ thong thả đã, đừng nói giống như tôi là người thích bốc lột cấp dưới như thế chứ."
Xe chạy trên đoạn đường núi không bằng phẳng, lúc này đã là sáu giờ sáng. Ngoài cửa xe không còn một mảnh tối đen nữa mà đã xuất hiện những tia nắng mặt trời, đêm dài qua đi, mặt trời đã xuất hiện. Buổi sáng trên đường cũng không có xe, xe cấp cứu không dám kéo dài thời gian nên chạy rất nhanh trên đường.
Lục Tư Ngữ lắc lư theo xe, lại muốn nôn. Anh có cảm giác thuốc bột uống vào dường như đã bị máu thấm hết, xuất huyết cũng không ngừng lại, trong bụng vừa trướng vừa đau, dạ dày giống như biến thành cái lọ đựng máu. Trên xe cấp cứu nhỏ hẹp, anh lại chỉ có thể nằm nghiêng người, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, tim đập thình thịch nhanh từng nhịp. Ban đầu anh còn câu được câu không trò chuyện cùng Tống Văn, đến sau Tống Văn nói gì anh cũng không nghe rõ, chỉ có thể cúi đầu ừm từng tiếng.
Tống Văn thấy anh thần trí không tỉnh táo, cúi đầu hỏi: "Lục Tư Ngữ, anh sao rồi......"
Mái tóc Lục Tư Ngữ đều bị mồ hôi thấm ướt, sắc mặt tái nhợt nhíu mày.
Tống Văn nhìn mặt anh, lúc này đã sáu giờ, cách bệnh viện chỉ còn vài phút nữa, an ủi anh nói: "Kiên trì một chút nha anh, sắp tới rồi."
Chính Lục Tư Ngữ cũng biết lúc này không thể ngủ, thế nhưng ý chí lại như cánh diều, càng ngày càng bay cao, làm sao cũng không khống chế được. Loại cảm giác lạnh băng cùng bất lực này là không có mức độ, như là muốn đem anh cắn nuốt đi vào. Lục Tư Ngữ chỉ cảm thấy thân thể ngày càng lạnh, dạ dày đau từng cơn, đột nhiên anh lại nghĩ đến cái chết.
Ý nghĩ này vừa hiện ra trong đầu anh liền cảm thấy mình như đang đứng bên vách núi, dưới lòng bàn chân chính là vực sâu vạn dặm. Mọi người đều đã chết, có ba, có mẹ, cũng có những người xa lạ, anh đã gặp qua nhiều thi thể như vậy rồi, chung quy cũng sẽ có một ngày bản thân chính là một khối thi thể trong đó......
Chết, chính là kết thúc mọi chuyện.
Thế nhưng vì sao anh lại còn sống?
Trong lòng Lục Tư Ngữ nghĩ, có đôi khi còn sống lại tàn nhẫn hơn vô số lần so với chết đi. Tất cả những gì lưu lại trong anh chỉ còn đói khát cùng tử vong...... Anh tỉnh như ngủ, ngủ cũng như tỉnh, ranh giới của đêm tối cùng ban ngày dần mơ hồ. Kể từ ngày đó, anh mất đi cơ hội trở thành một người bình thường, thứ còn sống chỉ là một cái xác mà thôi.
Những thứ trong ký ức như một luồng sáng xẹt qua trong đầu, suy nghĩ càng ngày càng không thể kiểm soát được, mọi thứ trước mắt đều quay cuồng.
Trong bóng tối, Lục Tư Ngữ có chút mờ mịt mà vươn tay. Trên tay anh là một con chim đã chết, mắt đen nhánh, đã sớm không có hô hấp. Anh có thể cảm giác được máu đỏ theo cổ tay không ngừng chảy xuống, cũng không biết đây là máu của bản thân hay của con chim kia. Dường như có người xung quanh đang chỉ trỏ anh, giống như đang nhìn một con quái vật.
Kẻ điên, biến thái, bệnh thần kinh...... Những từ ngữ phát ra từ miệng bọn họ như một con dao từng nhát từng nhát đâm vào người anh.
Tống Văn vẫn luôn quan sát Lục Tư Ngữ, thấy mắt anh dần mất đi tiêu cự, thân thể run rẩy rất nhỏ, yết hầu không ngừng lên xuống như đang cố gắng hết sức nhẫn nại, cậu vội vàng gọi tên anh: "Lục Tư Ngữ?!"
Trong nháy mắt, Lục Tư Ngữ liền bị âm thanh như từ rất xa truyền đến này kéo lại. Anh nhẹ chớp mắt, cầm chặt tay Tống Văn không buông, chỉ sợ nếu mình buông tay thì không thể mở mắt ra nữa, lời nói bình thường không dám nói bỗng nhiên cảm thấy nếu không nói thì sẽ không còn cơ hội nữa. Lục Tư Ngữ lấy về một chút thần trí, cố lấy dũng khí thấp giọng gấp gáp gọi tên cậu: "Tống Văn, tôi......" Thanh âm chỉ còn lại âm khí, đôi môi luôn cắn chặt vừa hé, máu loãng liền tràn ra.
Tống Văn sợ anh sặc, đưa tay giúp anh lau khoé môi, cái khăn trắng ngần rất nhanh đã bị nhiễm đỏ. Câu nói kia cậu mới chỉ nghe được một nửa, thấy Lục Tư Ngữ khó chịu đến lợi hại, kéo tay anh nói: "Lục Tư Ngữ, đừng ngủ, nhìn tôi này."
Lúc này dụng cụ một bên đột nhiên tích tích sáng lên đèn đỏ, điều dưỡng kia nói: "Huyết áp hạ thấp!"
Lục Tư Ngữ nhìn mặt Tống Văn, đôi mắt đẹp mở to, lời muốn nói kẹt lại trong cổ họng, sau đó liền bị nhấn chìm trong máu mà nôn ra. Anh cảm giác tất cả sức lực trên người đều đã dùng hết, đôi mắt nhẹ nhàng chớp vài cái rồi khép lại.
Đầu óc Tống Văn nhất thời trống rỗng.
Bác sĩ ngồi trên lại thập phần bình tĩnh: "Người bệnh chỉ ngất mà thôi, nói bệnh viện chuẩn bị truyền máu."
Chính lúc này xe đã đến bệnh viện, xe cấp cứu mạnh mẽ đạp thắng, điều dưỡng cùng bác sĩ đã sớm đứng chờ bên ngoài mở cửa sau xe, đem người từ trên xe cấp cứu xuống, chạy một đường trực tiếp mang vào phòng cấp cứu. Cả quá trình như là đánh trận.
Khắp nơi trong bệnh viện đều là màu trắng, hành lang màu trắng, trần nhà màu trắng, áo trắng của bác sĩ y tá, tất cả đan xen nhau, loạn cực kỳ. Tống Văn muốn đi theo vào nhưng bị cửa chặn lại, ngẩng đầu lên nhìn ba chữ trên đó: "Phòng cấp cứu."
Làm cảnh sát hình sự nhiều năm như vậy, sinh tử Tống Văn cũng thấy qua không ít, thế nhưng cậu chưa bao giờ hoảng sợ rối loạn như thế này. Cảm giác này như là uống một ly nước đá vào ngày đông giá rét, tim cũng bị đông cứng, giọng nói không thể thốt ra, không biết phải làm gì, máu trong người đều sôi trào, mũi có thể ngửi được hỗn hợp của máu tươi cùng thuốc khử trùng của bệnh viện. Cậu mở lòng bàn tay ra nhìn, trong tay là một mảng máu đỏ tươi, là máu của Lục Tư Ngữ.
Trong nháy mắt đó, Tống Văn chợt phát hiện. Cái gì mà thân phận, thử thăm dò gì chứ, gì mà phòng bị, tất cả đều không còn quan trọng nữa. Cho dù có nhiều bí mật thì sao chứ? Cho dù bị anh lừa gạt thì thế nào chứ?
Tống Văn bỗng nhiên hiểu được, cậu thích anh...... Cậu không muốn anh gặp chuyện không may, cậu chỉ hy vọng anh sẽ luôn khoẻ mạnh mà thôi.
Tống Văn ngẩn người đứng ở cửa một hồi, một cái chai nhỏ màu cà phê đột nhiên từ trong balo của Lục Tư Ngữ lăn xuống. Cậu lúc này mới tỉnh mộng, ngồi xổm xuống cầm cái chai nhỏ kiểm tra, là một chai thuốc không lớn màu cà phê.
Tống Văn cầm chai thuốc ngồi trên ghế đợi bên ngoài, lúc này mới nhớ đến hình như còn chưa gọi điện thông báo cho Lâm Tu Nhiên. Cậu gọi một cuộc điện thoại, đơn giản tóm tắt lại quá trình đã trải qua.
Lâm Tu Nhiên cả ngày hôm qua vội vàng làm xét nghiệm cùng giải phẫu, mới sáng sớm đã bị điện thoại của Tống Văn đánh thức. May mà nhà tang lễ này cách bệnh viện huyện không xa, bảy giờ sáng lòng như lửa đốt vội vàng chạy đến bệnh viện.
Lâm Tu Nhiên tìm được cửa phòng cấp cứu, thấy Tống Văn cúi đầu ngồi trước cửa, ngực bộp một tiếng rơi xuống: "Tình huống sao rồi?"
Tống Văn ngẩng đầu nói: "Đẩy vào nửa tiếng rồi, vừa mới làm kiểm tra rồi truyền máu, có điều dưỡng nói anh ấy đã thoát khỏi nguy hiểm, còn đưa tôi ký vài cái. Những cái khác thì tôi không biết."
"Tôi còn nghĩ......" Lâm Tu Nhiên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Vừa nãy trong điện thoại giọng Tống Văn đều phát run, còn nói tình huống nghiêm trọng. Làm đồng nghiệp với nhau ba năm, anh đã bao giờ gặp qua Tống Văn kích động như thế đâu? Còn tưởng rằng Lục Tư Ngữ đã hy sinh vì nhiệm vụ lần này, một đường gấp gáp chạy đến. Nghe được tình hình liền yên tâm, an ủi Tống Văn: "Có thể là dạ dày xuất huyết nhiều dẫn đến sốc thôi, thoát khỏi nguy hiểm thì sẽ không có chuyện gì đâu."
"Bác sĩ nói thiếu chút nữa là thủng dạ dày rồi." Tống Văn cúi đầu nhìn mặt đất, tay vẫn còn hơi run rẩy.
Lâm Tu Nhiên thấy sắc mặt cậu trắng đến bất thường, cười đùa cậu: "Cậu nhìn không giống đồng nghiệp vào bệnh viện mà như là vợ vào phòng sinh ấy."
Một câu vốn để nói đùa lại chọc trúng tâm tư Tống Văn, cậu trầm mặc một hồi, bẻ ngón tay nói với Lâm Tu Nhiên: "Lâm ca, vừa rồi tôi thật sự bị doạ sợ, chỉ cảm thấy tim thiếu chút nữa cũng ngừng đập."
"Cậu a, đừng quá khẩn trương, cảnh sát bị thương là chuyện bình thường mà, chính cậu cũng vài lần phải đến bệnh viện...... Lần này chỉ là vết thương nhẹ đúng không? Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu hoảng loạn như thế." Lâm Tu Nhiên là pháp y, đã sớm quen với sinh tử, cũng nhìn quen ấm lạnh của thế gian. Lấy hiểu biết của anh với Tống Văn, thì Tống Văn từ trước đến nay đều là người chống đỡ được áp lực, không biết lần này vì sao lại rối loạn đến thế.
Tống Văn nhẹ nhàng lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Anh ấy không giống."
Lâm Tu Nhiên trấn an cậu: "Sẽ không có chuyện gì đâu."
Tống Văn trầm mặc một lát, từ trong túi cầm ra chai thuốc: "Đúng rồi, đây là thuốc gì thế?"
Lâm Tu Nhiên có chút kỳ quái cầm chai thuốc, lật xem một chút, anh đối với thuốc này có ấn tượng: "Thuốc giảm đau nhập khẩu, rất mạnh. Sao thế? Của Lục Tư Ngữ à?"
Tống Văn thở dài cam chịu.
Dạ dày đã loét nghiêm trọng như thế thì hiển nhiên đã dùng một thời gian rất dài, cảnh sát hình sự bình thường bận rộn như thế, cậu cũng hay dùng thuốc giảm đau để chống đỡ. Nghĩ như thế thì bình thường Lục Tư Ngữ kiêu căng về điểm này là do có nguyên nhân cả. Tống Văn càng lúc càng kiểm điểm bản thân vô nhân đạo.
Lúc này điện thoại Lâm Tu Nhiên vang lên, anh mở lên xem đảo mắt nói: "Kết quả khám nghiệm của vụ án kia đã có, tàn thuốc cùng dấu chân đều là của Tiết Cảnh Minh."
Tống Văn gật đầu, những căn cứ và bằng chứng trực tiếp này tương đương với việc khóa chặt hung thủ. Vụ án này của bọn họ có tốc độ phá án và bắt giữ rất nhanh, phần nhiều là nhờ vào phân tích hữu ích của Lục Tư Ngữ.
Lâm Tu Nhiên hỏi: "Về phần Chu Thông đến tột cùng là con ai, cậu đoán xem thế nào?" Hiện tại kỹ thuật DNA đã rất hoàn thiện, bình thường là từ mười hai đến hai mươi bốn tiếng, khẩn cấp thì hơn sáu tiếng đã có kết quả. Chiều hôm qua có vật mẫu, sáng nay đã cho ra kết quả.
Tống Văn trầm mặc, đầu dựa vào tường trên hành lang: "Không phải con của Tiết Cảnh Minh."
Lâm Tu Nhiên hỏi: "Vì sao lại đoán như thế?"
"Không dùng suy đoán hay kỹ thuật trinh sát gì cả, chỉ đơn thuần dựa vào giác quan thứ sáu cùng với cảm nhận cá nhân thôi......" Trong mắt Tống Văn hiện ra một tia lạnh lùng, "Tôi không hy vọng Tiết Cảnh Minh là một người cha vì con mà báo thù, không đáng. Tôi hy vọng Chu Sở Quốc giết chính con đẻ của mình, đây là trừng phạt với anh ta."
Lâm Tu Nhiên trầm mặc vài giây mới thông suốt ý tứ của cậu, ánh mắt anh trở về trên màn hình điện thoại, công bố đáp án: "Cậu đoán đúng rồi."
Trong một thôn, hai vụ án, bốn nạn nhân, hai kẻ phát điên mà giết người. Chu Sở Quốc không đáng với thái độ làm cha, Tiết Cảnh Minh càng không xứng.
Có đôi khi lời đồn đãi cũng có thể giết người, nghi ngờ vô căn cứ lại hoá thành một thanh kiếm sắc bén.
Đáng thương cho cái chết oan uổng của người phụ nữ cùng đứa nhỏ, sinh mệnh là một thứ rất đáng giá, không nên bị người khác giẫm đạp như thế.