HỒ SƠ HÌNH SỰ TRINH SÁT Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi Chuyển ngữ: Cá trê LUÂN HỒI _______________
Mười tám năm, thời gian dài như thế thì có thể làm được gì? Là gần một phần sáu thời gian một đời người, đủ để một thành phố nhỏ bé cằn cõi phát triển thành một thành phố hiện đại hoá, một toà tháp cũng có thể từ thịnh chuyển suy biến thành đống hoang tàn. Có người sinh ra, cũng có người chết đi, thời gian đủ để một đứa bé trưởng thành thành một thanh niên.
Mười tám năm trước, Lục Tư Ngữ tám tuổi, Tống Văn bảy tuổi rưỡi.
Nam Thành mười tám năm trước, mọi người vẫn còn có thể nhìn thấy chiếc tivi cũ kỹ, những con phố đầy ắp cửa hàng băng đĩa, sạp báo và đủ thứ bài hát được phát lên. Thời gian cứ thế mà trôi đi.
Tháng chín mười tám năm trước là lúc phát hiện ra vụ án Viện dưỡng lão Vu Sơn. Chuyện này như một con bướm vỗ cánh, vận mệnh của cả thành phố cứ như vậy mà thay đổi......
Nháy mắt đã là mười tám năm sau, có người xé ra tờ giấy phong ấn thời gian.
Hiện tại là mười một giờ rưỡi buổi tối ngày thứ ba sau khi xảy ra vụ án, trong một quán bar ở phía tây Nam Thành, những người khách lục tục mà đi vào. Đối với nhiều người thì lúc này đã đến giờ lên giường đi ngủ, nhưng cũng có một số người thì một ngày tốt đẹp chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi. Quán bar này tên WAITING, trang trí khá cao cấp nhưng lại nằm ở một nơi hẻo lánh.
Lục Tư Ngữ im lặng ngồi trên ghế dài của quán bar, ngọn đèn trang trí chiếu rọi lên làn da càng tôn thêm sự lạnh lẽo trên gương mặt anh, hoàn toàn không hợp với ồn ào náo động xung quanh. Anh dựa vào phương thức liên hệ Ngô Thanh cho mà gọi điện thoại, đối phương nghe thấy anh biết Ngô Thanh liền trực tiếp báo giá cả, hẹn anh đến quán bar này, vì thế mà hiện tại Lục Tư Ngữ có mặt ở đây chờ gặp mặt.
Lúc này Lục Tư Ngữ đang rũ mắt suy nghĩ, mười ngón tay đan vào nhau bất động đặt trên đôi chân bắt chéo. Anh dường như đang tự hỏi một vấn đề, trên mặt không nhìn ra được vui vẻ hay buồn bực, thời gian hẹn nhau trong điện thoại đã đến nhưng vẫn chưa thấy người.
Gần đây, nơi kinh doanh khắp nơi đều bị chấn chỉnh, các cô gái bán rượu cũng không thấy đâu, khách trong quán bar cũng thưa thớt hơn rất nhiều so với trước kia. Đầu năm nay buôn bán gì cũng không tốt.
Sau khi Lục Tư Ngữ đến quán bar thì vẫn luôn có người chỉ trỏ anh, anh hoàn toàn không giống với bầu không khí nơi này, giống như một cậu học sinh ngoan ngoãn hiền lành bỗng chốc lạc vào một nơi không nên đến. Đuổi đi được vài người khách thì lại có thêm một người đàn ông từ quầy bar bên kia đi đến, người nọ rõ ràng đã uống nhiều, không chào hỏi gì liền đặt mông ngồi bên cạnh Lục Tư Ngữ: "Vị tiểu mỹ nhân này chỉ có một người sao? Tôi mời em uống một ly được không?"
Khi gã ngồi xuống thì mùi rượu nồng nặc theo đó mà xộc đến, người nọ nói xong liền vươn tay, ỷ vào thân thể cao lớn mà sờ mặt Lục Tư Ngữ: "Buổi tối thật dài, đêm xuân khổ đoản......"
Lúc này Lục Tư Ngữ rốt cục cũng cử động, khẽ cau mày, lộ ra gương mặt rất không vui mà nghiêng đầu tránh thoát tay của người đàn ông.
Người nọ lại còn vui vẻ hơn, cười ha hả đưa mũi đến gần mặt anh: "Yo, gào lên, bồi gia uống một ly, cũng không thiếu cưng một miếng thịt." Vừa nói vừa mang theo thân thể đầy mùi rượu mà áp xuống, đưa tay ôm thắt lưng Lục Tư Ngữ.
Đến đây Lục Tư Ngữ cũng không nhịn nữa, anh nâng mắt chửi nhỏ một tiếng: "Cút."
Anh chán ghét bị đụng chạm thân thể, càng chán ghét mùi hương của người đàn ông này, đó là mùi của con người, còn có xen lẫn với mùi rượu.
"Mày nói ai cút?! Cũng không nhìn xem đây là địa bàn của ai!" Người đàn ông không thèm che dấu nữa mà nổi giận.
Lục Tư Ngữ đứng dậy, lui về phía sau nửa bước, vị trí này vừa lúc khiến anh kẹt lại chỗ ngồi. Người đàn ông cũng đứng lên theo, ánh mắt gã tựa như đang nhìn một chú bướm bên trong cái lọ.
Giữa hai người có một cái bàn trà cao đến đầu gối, người đàn ông đưa một bàn tay kéo cổ Lục Tư Ngữ, gã cao hơn Lục Tư Ngữ nửa cái đầu, thân hình to lớn chiếm ưu thế nên gã cũng không thèm để Lục Tư Ngữ vào mắt. Lục Tư Ngữ dùng một tay tách cánh tay gã, tay kia thì tứ lượng bạt thiên cân* đấm một quyền vào mạng sườn gã. Người đàn ông nhào về phía trước, hai bên dùng lực, giống như chính gã là người đánh vào tay Lục Tư Ngữ.
Trong phút chốc, gã đàn ông say rượu cảm thấy đánh tới không phải một nắm đấm là mà một mũi dao nhọn, một luồng khí tức ập vào xương sườn. Lục Tư Ngữ mặt không thay đổi, thừa dịp gã đau đến gập người, khuỷu tay anh dồn sức thục một đòn nghiêm trọng vào giữa lưng người kia. Gã đau đến tim cũng sắp ngừng đập, khó đè nén được mà rên khẽ một tiếng, hai gối lập tức quỳ xuống. Lục Tư Ngữ vừa nhanh vừa mạnh mẽ nhấc đầu gối lên, một tay cầm dao trang trí đâm vào sau gáy người đàn ông, lập tức trong nháy mắt gã ngã xuống bàn trà.
Lục Tư Ngữ ngồi trở lại vị trí ban đầu, kéo cổ áo người đàn ông qua, lạnh lùng nói bên tai gã: "Gọi ông chủ Tào của các người ra đây."
Người kia vâng một tiếng, mang theo ánh mắt sợ hãi mà nhìn anh. Gã thường xuyên quanh quẩn trong quán bar này, cứ ba đến năm ngày là sẽ lại đánh nhau, nhưng chật vật, không cách nào đánh trả thế này thì đây là lần đầu tiên.
Lục Tư Ngữ nói xong thì buông gã ra, có chút ghét bỏ cầm khăn tay trên bàn lau tay, người đàn ông quay đầu nhìn anh, gương mặt xám xịt thấp giọng mắng một câu rồi bỏ đi.
Một lát sau, trong quán bar vang lên một trận xôn xao, một nhóm người đi vào giữa đám người đang tách ra, có người vươn tay ra tiếp đón, "Ấy, ông chủ Tào, sao hôm nay anh lại đến đây thế?"
Người được gọi là ông chủ Tào kia là một người đàn ông trung niên, dáng người không cao, có bụng béo tròn tròn, tóc gần như đã không còn, cả người thoạt nhìn như Phật Di Lặc, chỉ là lúc này trên gương mặt đầy thịt của hắn có chút không vui.
Ông chủ Tào đi đến đối diện Lục Tư Ngữ, khuôn mặt tròn kia chớp mắt liền đổi thành vẻ mặt tươi cười. Người này như đang mang lên một chiếc mặt nạ, vừa đang tức giận nhưng chỉ cần một giây là có thể thay đổi thành khuôn miệng tươi cười, "Vị khách này cậu đừng tức giận, làm sao mà đâu đâu cũng có thứ chó đui mù thế này chứ."
Trong quán bar có hơi ồn ào, âm thanh ông chủ Tào cũng chỉ cao hơn tiếng nhạc một chút.
Lục Tư Ngữ nâng mắt nhìn ông chủ Tào một cái, vờ như không nhìn ra gã đàn ông lúc này là do ông chủ Tào cố ý phái đến để thử mình, anh rất không thích giao tiếp với những người này, cũng không thích đem chỗ này thành nơi hẹn gặp. Nơi này là chỗ ồn ào nhất thành phố, mùi rượu mùi khói che dấu đi mùi nước hoa, làm cho anh có hơi không thích ứng được.
Nhưng chuyện đã tra được đến đây, Ngô Thanh lại chỉ đường nên anh đành phải đến đây một chuyến. Người gọi ông chủ Tào này từng cầm đầu một nhóm trộm cướp, vài năm nay cũng xem như đã rửa tay gác kiếm, không động thủ nữa mà chỉ tiêu thụ tang vật trộm cướp, hơn nữa còn tiêu thụ một loại rất bẩn, là thân phận.
Những năm này thì tiền điện tử ngày càng thông dụng hơn, tiền mặt mà mọi người mang trên người ngày càng ít, điện thoại thì càng ngày càng cầm trong tay không rời. Thế nhưng giấy chứng minh mỗi người một cái này thì ai cũng không rời xa được.
Vì thế những kẻ trộm cũng bắt kịp thời đại, với chứng minh thư mà nói thì giới tính, tuổi, hình dáng thì gần như khó mà phân biệt được, chỉ cần không kiểm tra vân tay thì sẽ lừa dối qua ải trót lọt, thậm chí vân tay này chỉ cần có đủ tiền thì bọn họ đều có biện pháp sửa lại cho bạn.
Luôn có người bởi vì đủ loại nguyên nhân mà cần có một thân phận mới, thân phận này hoặc chỉ là tạm thời hoặc có khi là vĩnh viễn. Những người đó ở chỗ này của ông chủ Tào sẽ được thoả mãn đầy đủ, bất luận là chứng minh thư, bằng cấp, sổ hộ khẩu, số dư Alipay hay các loại khác nhau, chỉ cần chịu chi tiền thì hắn đều có thể cung cấp đầy đủ, hơn nữa những thứ hắn làm dùng rất được. Chỉ cần gặp qua được ông chủ Tào là có thể nhanh chóng có được một cái thân phận mới, được tái sinh và hướng đến một cuộc sống mới.
Thấy ông chủ Tào ngồi vào xuống, Lục Tư Ngữ từ trong balo lấy ra một tấm thẻ đưa cho ông chủ Tào, trong thẻ đã chuẩn bị sẵn hai vạn chi phí cố vấn, hỏi một người là một vạn.
Ông chủ Tào đưa thẻ cho cấp dưới, lại cho người đem một ly nước ấm cho Lục Tư Ngữ. Một lát sau người cầm thẻ đi quay trở lại, thì thầm vài câu bên tai ông chủ Tào, có lẽ tiền đã đến tay.
Ông chủ Tào lúc này mới tiếp tục cười ha hả nhìn Lục Tư Ngữ: "Vị khách này cậu muốn hỏi ai nào?" Dựa theo quy củ, mặc kệ ông chủ Tào có biết người hay không thì tiền đã thu sẽ không hoàn trả lại. Chỉ có điều ông chủ Tào lăn lộn ở Nam Thành này đã vài thập niên, đầu hắn tuy trọc nhưng trí nhớ không tồi, nếu đã là người hắn không có ấn tượng thì chỉ sợ người khác cũng khó mà lấy được tin tức.
Lục Tư Ngữ nói: "Tôi hỏi một người, anh có biết Hạ Vị Tri không?"
Biết, tên này đương nhiên là biết, thế nhưng ông chủ Tào mặt mũi đều nhíu lại, "Cậu khách này quá xem trọng tôi rồi, mười tám năm trước tôi vẫn còn là một tên trộm nhỏ thôi. Hơn nữa bên kia cùng chúng tôi không phải cùng một đường." Tam giáo cửu lưu ở Nam Thành luôn phân biệt rõ ràng, hễ là bên này thì người khác cũng không dám chạm vào.
Lục Tư Ngữ cũng không để ý mà khoát tay, vấn đề người đầu tiên cứu như vậy mà qua, một vạn cũng bay mất mà chưa nghe được tiếng nào: "Anh biết người tên Trương Bồi Tài không?"
Gương mặt nhăn thành quả quýt của ông chủ Tào cũng giãn ra: "Người này thì tôi biết, cũng xem như là khách hàng thân thiết của tôi, mỗi lần tìm tôi mua thân phận mới thì cũng mua tin tức đã qua, ra tiền rất theo quy củ. Nhưng mà người này đắc tội với rất nhiều người, sao thế? Tìm hắn có việc?"
Lục Tư Ngữ mở miệng nói: "Anh ta đã chết."
Ông chủ Tào à một tiếng, biểu tình kia như đã sớm dự liệu được, e rằng hắn đã sớm biết được tin tức này từ nơi khác.
Lục Tư Ngữ lại hỏi: "Chuyện cuối cùng anh ta tra là gì?"
Ông chủ Tào nói: "Cái này thì tôi thật sự không biết, nếu cậu hỏi thân phận cuối cùng hắn dùng qua thì tôi có thể nói cho cậu."
Nói xong hắn làm một động tác tay với cấp dưới, không bao lâu sao thì người kia cầm đến một tờ giấy nhỏ viết bằng bút bi. Tên mới của Trương Bồi Tài là Vương Duệ, phía dưới có số chứng minh, một dãy số điện thoại. Lục Tư Ngữ nhìn lướt qua, thuận tay cầm tờ giấy bỏ vào ly nước trước mặt, chữ viết trên tờ giấy gặp nước liền tan ra.
Dường như cảm thấy bản thân phục vụ khách chưa được chu đáo, ông chủ Tào xoa tay hỏi: "Vị khách này, cậu vì sao lại tò tò Hạ Vị Tri thế?"
Lục Tư Ngữ thẳng thắn: "Tôi muốn biết người phụ nữ này còn sống hay đã chết, đã đi nơi nào?"
Ông chủ Tào nói: "Nói chung là chưa từng qua tay tôi."
Con người ông chủ Tào này, người khác hỏi thì hoặc không nói, nếu nói thì tuyệt không nói dối. Sau đó ông chủ Tào nghĩ nghĩ lại thêm một câu, "Luận về kẻ trộm thì tôi chính là tổ tông của nhóm trộm hiện tại ở Nam Thành. Nếu bàn về giết người thì Hạ Vị Tri này chính là tổ tông của những kẻ giết người." Hắn uống một ngụm rượu rồi tựa lưng vào sô pha, "Trên đời này, tốt nhất hay xấu nhất thì cũng là con người, người có thể thành Phật, cũng có thể thành ma."
Cả người Hạ Vị Tri như một bóng ma bao phủ lên Nam Thành, trong thời đại mà truyền thông còn chưa phát triển kia thì về thời gian giết người dài, số người lớn, thủ đoạn hay mối hận đều tuyệt đối là đứng nhất ở Nam Thành. Tuy rằng thái độ làm người của Hạ Vị Tri tàn nhẫn, ai ai cũng gọi đánh nhưng không thể không thừa nhận, bà ta như thế lại có thêm một nhóm người ủng hộ, có người cảm thấy bà ta là chính nghĩa ngay thẳng, dọn sạch đồ bỏ đi của xã hội. Còn có một ít người sinh ra lòng tôn sùng bà ta, nghiên cứu lại các loại thủ pháp ra tay, tổng kết với ý đồ khôi phục lại.
Thế giới này lớn như thế, có người biến thái như thế tồn tại thì cũng không có gì lạ.
Lục Tư Ngữ thay đổi vấn đề: "Có phải bà ta từng có một người bạn thân thiết là nam hay không?"
Ông chủ Tào do dự một chút rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Lấy được đáp án khẳng định, mày của Lục Tư Ngữ rốt cũng cũng giãn ra.
Trong sườn ý anh viết lúc trước thì có hai vòng mấu chốt đã được bổ sung, có một người lớn tuổi, có thể đó là người đàn ông đã kiểm soát cuộc đời Hạ Vị Tri.
Có lẽ cũng vì vấn đề này mà vụ án đó cùng vụ án 519 mới có thể được gộp án. Những ngày nóng nhất và lạnh nhất trong năm vừa vặn là ngày nghỉ hè và nghỉ đông, cũng là thời gian giết người lúc thường trong từng tháng. Có thể đó là thời gian họ gặp nhau cũng có lẽ họ gặp nhau sau đó, người đàn ông đó rất ít khi xuất hiện, cũng rất cẩn thận che dấu thân phận, đến nỗi phần đông nhân chứng đều không cảm giác được sự tồn tại của người này. Thế nhưng, nhất định hắn có quan hệ rất mật thiết với vận mệnh của Hạ Vị Tri.
Lục Tư Ngữ hít sâu một hơi, anh như một người chỉ biết chạy nhanh đuổi theo một cái bóng, mà hiện tại dường như anh rốt cục cũng tiếp cận được đáp án mà mình mong muốn.
"Tôi khuyên cậu không nên điều tra phía sau chuyện này." Xuất phát từ thiện ý mà nhắc nhở, ánh mắt ông chủ Tào nhìn chăm chăm gương mặt Lục Tư Ngữ, ý tứ hàm xúc thêm một câu: "Cẩn thận một chút. Đừng để những người đó tiếp cận cậu."
Lục Tư Ngữ nói: "Cảm ơn đã quan tâm." Vì để điều tra hết thảy chuyện năm đó mà anh đã sớm hoá thành lệ quỷ, trên đời này còn có thứ gì có thể khiến anh sợ hãi nữa chứ?
Ông chủ Tào cười ha hả, lồng ngực đầy thịt cũng phập phồng theo tiếng cười, "Có rất ít kim chủ có tiền lại sảng khoái như vậy."
Lục Tư Ngữ ừ một tiếng, cậu đã có được đáp án mong muốn, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Mọi thứ diễn ra ở góc này đều bị bao phủ bởi đủ loại âm nhạc trong quán. Lúc này đàn em vừa tới dưới tay ông chủ Tào vẫn luôn đứng phía sau hắn thấy Lục Tư Ngữ rời đi, nhỏ giọng nói: "Vẫn là tiền của thiếu gia nhà giàu dễ kiếm hơn, so với mấy người nghèo túng vừa không có bao nhiêu tiền vừa khó chơi kia thì mảnh mai hơn nhiều."
Ông chủ Tào liếc mắt nhìn đàn em một cái, trách cậu ta mắt nhìn quá thiển cận, "Ai nói cậu ta mảnh mai?"
"Cái gì......" Đàn em kia nhất thời như sét đánh bừng tỉnh, miệng há to có thể nhét vừa quả trứng.
"Kinh ngạc gì chứ? Dù sao thì những cái khác thì dễ nói, chuyện bên kia chúng ta không nhúng tay vào." Ông chủ Tào nói xong thì cầm lấy một quả quýt trên đĩa hoa quả trên bàn lột vỏ nhét vào miệng, ánh mắt thì quét về phía một đám người đang nhảy múa điên cuồng, mờ mờ ảo ảo bên trong sân nhảy. Thời trẻ hắn chính là một tuyến người của Ngô Thanh, hiện tại xem ra thì cảnh sát nhỏ này còn khó chơi hơn nhiều so với Ngô Thanh.
Lục Tư Ngữ đi ra cửa quán bar, bên ngoài lập tức quạnh quẽ lại.
Từ cửa quán bar có thể mơ hồ nghe thấy một ít âm thanh tranh chấp. Anh lấy ra một cái kính mang lên mũi, lúc này đã gần mười hai giờ khuya, thiết kế bãi đỗ xe của quán bar quá không hợp lý, phải xuyên qua một cái hẻm nhỏ thì mới có thể đến được.
Trên mặt đường trong hẻm nhỏ vẫn còn lại một số vũng nước đọng, trong đó có lẽ có dầu xe nên dưới ánh sáng của đèn đường liền khúc xạ ra nhiều màu sắc như vảy cá. Lục Tư Ngữ đi rất nhanh, ánh mắt đảo xuống mặt đường, tại nơi nước đọng có thể nhìn ra một ít lẻ tẻ bóng người quỷ mị.
Dưới gió đêm lộ ra ánh mắt không có chút thiện cảm nào.
Lục Tư Ngữ đẩy mắt kính đi qua, anh không động thì những người đó cũng không động.
~ Hết chương 58 ~
Chú thích: (*) Tứ lượng bạt thiên cân: là một trong những nguyên lý căn bản của Thái Cực Quyền. Đặc trưng là động tác nhỏ biến hóa lớn, lấy nhu khắc cương, mượn sức dùng sức để đạt được hiệu quả cao nhất.