Bận rộn một hồi liền bận đến hơn mười giờ tối, Tống Văn lái xe về chỗ ở, vừa muốn cởi áo khoác thì Lục Tư Ngữ nói: "Đi tắm rửa trước, trên người cậu toàn là muối nitrat, cẩn thận ngộ độc, đối với thân thể không tốt."
Tống Văn cởi áo khoác ra quấn tròn lại ôm vào ngực, "Anh muốn tắm cùng không?" Nói xong thấy không được tự nhiên lắm nên bồi thêm một câu, "Dù sao nhà anh cũng nhiều nhà vệ sinh."
Lục Tư Ngữ nói: "Tôi rất cẩn thận, rửa tay thôi là được. Ngược lại là cậu đó, vừa nãy giúp bọn họ di chuyển thi thể." Anh nghĩ xong lại nói, "Đúng rồi, đem quần áo của cậu bỏ vào máy giặt, đừng để Sói Nhỏ đụng tới."
Tống Văn đáp lời, né tránh chú chó đang bổ nhào tới, đi vào phòng ngủ lấy quần áo sạch rồi vào nhà vệ sinh tỉ mỉ tẩy rửa một lượt.
Từ khi Tống Văn đến đây, bố cục thư phòng của Lục Tư Ngữ đã có một ít thay đổi, anh thích dùng máy tính xách tay nên sử dụng bàn ngang bên cạnh, nhường ghế chính lại cho Tống Văn, sắp xếp thế này cảm giác gần giống như vị trí của hai người ở văn phòng Thị cục.
Tống Văn từ phòng tắm ra đi thẳng vào thư phòng mở máy tính lên, lúc này Chu Hiểu đã tìm lại hồ sơ của những người đàn ông mất tích ở các khu vực xung quanh Nam Thành trong một năm qua. Tống Văn in tài liệu, Lục Tư Ngữ ngồi bên cạnh đang chuẩn bị sao chép lại báo cáo hiện trường thấy Tống Văn lật xem tài liệu, vươn tay nói: "Cho tôi xem với."
Tống Văn đưa qua xấp giấy: "Hiện tại kiểm tra thi thể vẫn chưa làm xong, thông tin quá ít, có thể là vô ích thôi."
Lục Tư Ngữ không quá để ý, lật tài liệu ra xem: "Ít nhất thì sắp xếp kiểm tra một chút."
Tống Văn nói: "Tôi lấy cho anh một ly sữa nóng nhé? Có lợi cho giấc ngủ."
Lục Tư Ngữ lắc đầu: "Đánh răng rồi."
Tống Văn nhìn thời gian: "Gần mười một giờ rồi, anh cho dù chuyên nghiệp thì cũng thể chịu đựng như vầy đâu."
Lục Tư Ngữ cúi đầu tiếp tục xem tài liệu, đưa tay đỡ má, đầu cũng không nâng, "Cậu để Chu Hiểu lấy hồ sơ này ban đêm còn không phải muốn tối nay tự mình thức đêm xem sao?"
Anh quá hiểu Tống Văn, từ trước đến nay vụ án chưa được phá thì cậu luôn đặt nó lên vị trí hàng đầu, còn quan trọng hơn cả ăn cơm, ngủ nghỉ, lúc này vờ như thoải mái không có chuyện gì chẳng qua là vì dỗ anh đi ngủ mà thôi.
Một xấp dày hồ sơ người mất tích, mỗi một cái đều thể hiện sự mong mỏi của người thân, chết chính là một mạng người, có thể vạch trần sự thật sớm hơn một phút đồng hồ, có thể kết án sớm hơn một khắc, thời điểm như vậy người còn có thể thoải mái sao?
Tống Văn bị anh vạch trần tâm tư, rút tay về, thở dài nói: "Tôi ấy, cho dù hai giờ sáng lên giường thì vẫn có thể ngủ say. Anh so được với tôi sao?" Cậu vốn định cùng Lục Tư Ngữ nói chuyện Hứa Trường Anh đào góc tường, chờ Lục Tư Ngữ ngủ thì sẽ tự mình làm xong công việc sàng lọc này, thế nhưng hiện tại cậu nhìn bộ dáng Lục Tư Ngữ một lòng một dạ dốc sức cho vụ án lại không giống phải chuẩn bị rời đi.
Mày Lục Tư Ngữ hơi cong lại, từ chối nói: "Cậu để tôi xem một lát đi, hiện tại còn quá sớm, tôi ngủ không đợc."
Tống Văn thật sự không còn cách nào, lấy lại nửa xấp giấy trong tay anh: "Hai người tra sẽ nhanh hơn. Xem xong anh phải lập tức ngoan ngoãn đi ngủ đấy."
Lần này Lục Tư Ngữ không có ý kiến gì, cúi đầu theo thói quen mà đem ngón cái bỏ vào miệng, cắn móng tay nhìn kỹ tài liệu.
Tống Văn cầm trong tay hơn mười phần tài liệu, bắt đầu từ tuổi, chiều cao, vóc dáng, thời gian mất tích và vài yếu tố khác tiến hành kiểm tra sắp xếp, xem xong hơn mười phần luôn có một hai điều không quá phù hợp với nạn nhân.
Tống Văn hết sức chuyên chú, im lặng nhìn hơn một tiếng đồng hồ, rốt cục cũng loại trừ được mọi khả năng, cậu bỏ tài liệu xuống duỗi thắt lưng nói: "Bên này tôi xem xong rồi, không có ai cả. Xem ra người anh em này rất khó tìm đấy."
Tống Văn nói xong thì ngẩng đầu lên liền thấy Lục Tư Ngữ đang một tay chống đầu, hai mắt khép lại, cằm gục xuống, đã ngủ ở chỗ ngồi luôn rồi. Tống Văn sợ làm ồn anh, đứng dậy nhìn tài liệu trên bàn, mấy hồ sơ xem xong đều được anh tỉ mỉ đánh dấu.
Tống Văn thầm nghĩ, người này thật là, vừa nãy còn nói muốn làm việc không muốn đi ngủ là anh, hiện tại ngồi ngủ trước bàn làm việc cũng là anh.
Tống Văn đứng đối diện bàn, cứ như vậy mà đến gần chăm chú nhìn gương mặt đang ngủ của Lục Tư Ngữ, da anh trắng nõn, mặt mũi tinh xảo nhưng lại lạnh lùng như băng. Tống Văn thấy Lục Tư Ngữ không có ý muốn tỉnh, dứt khoát đi qua xoay ghế xoay của anh, đem người hướng vào trong lòng, hai tay Tống Văn dùng sức trực tiếp bế anh lên.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, chợt Lục Tư Ngữ thấy cơ thể mình nhẹ hẫng, anh biết mình được Tống Văn ôm lên, còn có thể ngửi được mùi hương trên người cậu, thế nhưng mí mắt anh không thể nâng lên nổi, thấp giọng a một tiếng, âm thanh kia như là một chú mèo nhỏ đang làm nũng. Tống Văn ôm anh đến giường trong phòng ngủ, cậu sợ làm anh tỉnh nên cúi xuống nhìn nhìn gương mặt thanh tú của Lục Tư Ngữ, ừm, hai mắt vẫn còn đang nhắm, lúc này mới nâng đầu anh lên cẩn thận để xuống, sau đó kéo chăn lên đắp cho anh.
Tống Văn lại cúi đầu nhìn Lục Tư Ngữ đang ngủ say, trong lòng thầm nghĩ, nếu có thể vĩnh viễn như thế này thì hình như cũng không tệ.
Sáng hôm sau, cuộc họp buổi sáng của các bộ phận như thường lệ mà diễn ra, phòng họp nhỏ đã bị đội của Hứa Trường Anh chiếm nên bọn họ chỉ có thể tạm thời gặp nhau trong phòng pháp y. Bởi vì hôm qua quá muộn, lại không thể xác định thân phận thi thể nên Lâm Tu Nhiên không đem thi thể đến nhà tang lễ mà trực tiếp mang về phòng pháp y.
Tống Văn vừa tới cửa phòng pháp y đã dụi dụi mũi, thi thể để ở đây một đêm làm cho không khí đều có thoảng thoảng mùi muối biển.
Không bao lâu sau, người đã đến đông đủ.
Vật chứng đều đem đến nơi khác, chỉ giữ lại ảnh chụp cùng các loại tư liệu, vài cảnh sát cùng Lâm Tu Nhiên ngồi xuống bên cạnh thi thể đã sớm biến thành xác khô, còn thật sự nghiêm túc họp.
Tống Văn đi thẳng vào vấn đề: "Tối qua tôi và Lục Tư Ngữ đã kiểm tra sắp xếp bản ghi chép của dân cư mất tích gần đây, trong hồ sơ mất tích không có trùng khớp với tuổi cùng chiều cao của người chết."
Lâm Tu Nhiên nói: "Bên này tôi cũng đã hoàn thành giải phẫu thi thể, người chết nam, tuổi khoảng hai lăm đến hai sáu, cao một mét tám mươi, DNA và vân tay của nạn nhân không có trong có trong cơ sở dữ liệu, nói cách khác người chết khi còn sống có thể chưa từng có hồ sơ phạm tội. Mặt khác, thời gian tử vong đại khái là sáu tháng trước, nguyên nhân tử vong là ngực trúng một dao, một dao này đâm trúng phổi, hẳn là rất nhanh đã tử vong. Ngoài ra, hôm qua tôi còn phát hiện bụng của người chết có một vết thương, sau khi giải phẫu thì phát hiện đó là vết thương do phẫu thuật, nạn nhân không có túi mật, có thể đã làm phẫu thuật cắt bỏ túi mật, cơ thể cậu ấy có triệu chứng của ung thư, nói cách khác đây chính là một bệnh nhân trẻ tuổi bị ung thư thời kỳ cuối."
"Ung thư thời kỳ cuối? Người này không còn sống được mấy ngày nữa sao?" Phó Lâm Giang nghe xong thì nhíu mày, người chết thế này trong các vụ án trước kia cũng không gặp nhiều, "Thâm cừu đại hận thế nào mà lại giết một người mắc bệnh nan y chứ? Chờ mấy tháng nữa có thể cậu ấy lập tức qua đời vì bệnh tật rồi, vì sao lại dùng cách này để chấm dứt sinh mệnh cậu ấy thế?"
Dựa theo lẽ thường, người bệnh nan y thế này hẳn đang nằm trong bệnh viện, hoặc đang tận hưởng những ngày tháng cuối cùng bên những người thân yêu, thế nhưng cậu ấy lại bị sát hại, lại bị vứt xác trong nhà máy hoá chất.
Tống Văn cũng không nghĩ ra: "Người này không phải dân cư mất tích, cũng không có trong hồ sơ của cảnh sát, thời gian tử vong lâu như thế lại không có ai báo án, việc này rất kỳ lạ."
Không có người nhà, không có bạn bè, không có ghi chép báo nguy, không có các tư liệu liên quan, người này cô đơn như thể bị cả thế giới vứt bỏ vậy. Không, cậu ấy vẫn có liên hệ với thế giới, chính là hung thủ kia, người đã đem cậu ấy vứt trong nhà máy bỏ hoang......
Chu Hiểu có chút đồng tình nhìn thi thể nằm bên cạnh, nghĩ đến một khả năng: "Có khi nào người này vốn vẫn luôn sống ở nơi khác, người thân nghĩ anh ấy đi công tác chưa về hay không?"
Lão Giả lắc đầu: "Đã là ung thu thời kỳ cuối, còn công tác gì chứ...... Người bệnh nặng nguy hiểm như vậy sao còn có thể ra ngoài chạy loạn được."
Chu Hiểu tiếp tục suy đoán: "Vậy nếu người thân coi anh ấy là gánh nặng thì sao, anh ấy có nguyện vọng gì đó muốn thực hiện? Muốn nhìn thấy ai đó...... Anh ấy một mình đến Nam Thành cầu thầy trị bệnh, hoặc là nói...... Gây án vượt khu vực hoặc là vứt xác khỏi địa phương?"
Phó Lâm Giang tiếp lời: "Cũng có thể. Nhưng nói như vậy thì phải xin các địa phương khác hợp tác điều tra, sự tình sẽ trở nên phiền toái hơn rất nhiều......"
"Hung thủ đem thi thể đặt ở nơi đó, chứng minh hắn có phương tiện vận chuyển, vô cùng quen thuộc địa hình. Vận chuyển từ nơi khác đến đối với hung thủ mà nói thì tính nguy hiểm rất cao...... Tốt nhất là sau khi loại trừ hết các trường hợp thì hãy tính đến vấn đề này." Tống Văn nói xong thì nghiêng đầu, thấy Lục Tư Ngữ cầm bút trong tay, ngẩn ra nhìn chằm chằm thi thể trước mặt, có hơi ngốc.
"Lục Tư Ngữ?" Tống Văn gọi anh một tiếng, "Anh có ý kiến gì không?"
Lục Tư Ngữ hở một tiếng, lúc này mới như tỉnh lại, anh có hơi không tập trung. Hôm qua anh ngủ rất sớm, chỉ có điều chưa đến năm giờ sáng đã tỉnh, dạ dày đau đến hừng đông, hiện tại bên trong dạ dày vẫn vô cùng đau khiến anh khó có thể tập trung tinh thần. Dường như sau khi dạ dày xuất huyết thì bệnh đau dạ dày của anh xuất hiện thường xuyên hơn, dù cẩn thận như thế nào cũng đều vô dụng, bây giờ thuốc giảm đau lại bị tịch thu, tác dụng của những loại thuốc khác lại cực kỳ ít.
Nhận ra ánh mắt Tống Văn nhìn qua đây, anh không muốn Tống Văn lo lắng nên duỗi nắm tay xuống dưới bàn, thân thể hơi nghiêng về phía trước, bàn tay đè trước bụng hít vào một hơi, sắp xếp suy nghĩ nói: "Có thể bắt đầu từ bệnh tình không?" Anh còn muốn nói thêm hai câu nhưng dạ dày lại co rút một cái, vội vàng cắn khớp hàm, đem tiếng rên nhẹ xuống cổ họng, cúi đầu hy vọng Tống Văn không phát hiện ra khác thường của mình.
"Đây cũng là một ý tưởng." Lâm Tu Nhiên hiểu ý, tỏ vẻ đồng ý: "Trong thành phố số người mắc ung thư không nhiều, chúng ta có thể sắp xếp điều tra tất cả người bệnh có liên quan bệnh này, nam, 25 tuổi, vài năm trước đã làm phẫu thuật cắt bỏ túi mật, có thể sẽ có ghi chép."
Tống Văn nói: "Trước sắp xếp điều tra đi. Gần đây không phải dữ liệu toàn cục bên điều tra kỹ thuật đã gần như xây dựng xong rồi sao?"
Nhắc tới dữ liệu toàn cục, Chu Hiểu, người có kết nối với bên bộ phận kỹ thuật lập tức lộ ra biểu tình ghét bỏ.
Với sự phát triển như vũ bão của Internet hiện nay, cơ sở dữ liệu toàn cục của cảnh sát đã được xây dựng từ lâu, Nam Thành là đơn vị đi đầu trong phương diện này, cả kho dữ liệu cực kỳ khổng lồ, có rất nhiều công việc được nhập vào. Trong thành phố có đến mấy triệu dân cư thì các thứ như giấy khai sinh, hộ khẩu, giấy khai tử, điều trị y tế, bất động sản, điện thoại, thẻ ngân hàng, biển số xe, các loại thẻ, thông tin toàn bộ phải liên kết, gần như là một công việc khó mà hoàn thành được.
Một trong những khó khăn lớn nhất chính là đầu vào nhập liệu có sai sót chồng chất, tốc độ thông tin xuất hiện nhanh hơn rất nhiều so với tốc độ nhập liệu, thế nên nội dung cơ sở dữ liệu toàn cục của cảnh sát lạc hậu hơn thực tế rất nhiều.
Bất quá ghét bỏ thì ghét bỏ, hồ sơ phẫu thuật một năm trước hẳn có thể sàng lọc tra ra được. Chu Hiểu cầm máy tính xách tay, dùng mật khẩu của mình đăng nhập vào kho dữ liệu của cảnh sát Nam Thành, nhập vào mấy thông tin chủ yếu, bên cạnh có một ký hiệu bắt đầu chuyển động, thể hiện quá trình sàng lọc đang tiến hành.
Mọi người nín thở tập trung nhìn, đợi chừng mười giây, màn hình nhấp nháy, Tống Văn còn tưởng đã cho ra kết quả, không ngờ bên phải màn hình kéo ra một thanh tiến độ, con số phía trên từ 0% nhảy lên 1%......
Chu Hiểu thở dài, "Thỉnh thoảng thật muốn đem chương trình của bọn họ thay đổi lại một lần."
Phó Lâm Giang cười khổ.
Lão Giả đứng dậy nói: "Tôi đi lấy bình nước."
Tống Văn tính toán một chút, nếu suy ra từ lúc đầu thế này thì cũng phải mất vài phút, mở miệng nói: "Mọi người trước nghỉ ngơi một chút đi."