*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Tu Nhiên rút ngón tay ra nói: "Nếu đâm vào tim, chỉ cần vài phút là mất mạng, không cứu kịp, có thể đây là nguyên nhân dẫn đến cái chết của nạn nhân. Tuy nhiên vì thiếu nội tạng nên chúng ta không thể loại trừ một số nguyên nhân khác, ví dụ như xuất huyết nội tạng dẫn đến sốc, cũng có thể do dao cắt vào động mạch cổ, hoặc là nguyên nhân tử vong khác. Hơn nữa, chỉ dựa vào dấu vết trên xương, chúng ta cũng không thể chắc chắn rằng dao này đâm vào khi nạn nhân còn sống."
Từ Dao bổ sung một chút: "Tôi không cho rằng nguyên nhân tử vong là cắt vào động mạch cổ. Nếu dao cắt vào cổ thì sẽ có vết máu dạng phun, nhưng chúng tôi không phát hiện lượng máu phun ra nào khi kiểm tra quần áo dính máu đã được tẩy rửa qua kia, điểm này không phù hợp."
Lâm Tu Nhiên giải thích: "Đây chỉ là phán đoán của pháp y khi khám nghiệm thi thể, không liên quan đến những thứ khác. Ví dụ như sau lưng không có xuất huyết, hộp sọ không bị tổn thương, không có gãy xương hyoid, thân thể không có vết thương nào khác, thi thể này lại không trọn vẹn nên bằng giải phẫu pháp y cũng không thể thu hoạch được nhiều thông tin."
Lâm Tu Nhiên nói xong liền thu dọn những ảnh chụp liên quan, tổng kết lại nói: "Tôi sẽ tổng hợp những phát hiện của tôi cho mọi người. Dựa vào tình trạng tử thi, thời gian tử vong khoảng từ sáu giờ tối đến mười hai giờ trưa hôm sau. Bởi vì từng bị ngâm qua nước đá nên đã mất đi thông tin quan trọng, không thể xác định cụ thể thời gian tử vong. Nguyên nhân tử vong nghi ngờ là một nhát dao đâm xuyên ngực vào tim. Tôi cho rằng do người quen gây án, không phải là án mạng liên hoàn. Theo vết dao thì có thể phán đoán, chỉ có một người gây án, sức lực không tính là lớn, khẳng định không phải là người có thân thể cường tráng nhưng cũng không phải người ốm yếu, là người trưởng thành có hành vi độc lập. Hung thủ có hiểu biết nhất định với cơ thể và các bộ phận cơ thể con người, có thể có kiến thức y học nhất định."
Lâm Tu Nhiên năm nay ba mươi tuổi đang trong thời kỳ hoàng kim của pháp y, có tinh lực tràn đầy cùng kinh nghiệm phong phú, bình tĩnh điềm đạm, logic rõ ràng, là người không nói những lời vô ích giúp cho vụ án được phá dễ dàng hơn. Sau khi phân tích lại vụ án, mọi người đối với vụ án có thêm những hiểu biết mới.
"Tôi đã lấy được theo dõi tuyến đường, tuy rằng không đầy đủ nhưng cơ bản có thể xác định, nạn nhân khoảng tám giờ ba mươi thì về đến nhà." Chu Hiểu tập hợp các manh mối rồi bổ sung thêm thời gian đi đường.
Từ Dao tập hợp thông tin từ vật chứng: "Sau khi sắp xếp lại các vật chứng, tôi có cùng phát hiện với chủ nhiệm Lâm. Người chết đang chung sống với một người, chính là trong phòng còn xuất hiện một người nữa. Sau khi so sánh sánh kết quả đối chiếu ADN của mẫu tóc thu được từ lược và gối trong phòng thì là của cùng một người. Trong phòng có rất nhiều dấu vết, tay nắm cửa, nhà vệ sinh, phòng ăn, khắp nơi đều có dấu vân tay. Chúng tôi thu thập được một dấu vân tay rõ ràng trên con dao vứt cùng các khối thi thể, trùng khớp với một số ít vân tay trong phòng."
Tìm được vân tay là một tin tức tốt, Tống Văn hỏi: "Quy trình lấy dấu vân tay đang ở đâu?"
"Ở chỗ cục trưởng Cố."
Chứng minh thư hiện tại đã có thu thập toàn bộ tư liệu vân tay, nhưng cần phải qua quy trình phê duyệt. Chỉ cần so sánh với hộ tịch thì có thể biết được thân phận người này.
"Trên hung khí có dấu vân tay, đây không phải là có thể xác định nghi phạm sao?" Phó Lâm Giang hỏi.
Lão Giả gật đầu nói: "Người này sau khi vụ án xảy ra không thấy bóng dáng, phỏng chừng đang lẩn trốn. Tôi còn nghĩ đây là một đại án, hiện tại xem ra đã sắp phá được án."
"Hung khí kia, cho tôi xem với." Tống Văn vươn tay phải cầm vật chứng mà Từ Dao đưa, bên trong còn dính vết máu.
Tống Văn lật xem một chút, đưa ra quan điểm bất đồng: "Tôi cảm thấy đây không phải là hung khí. Căn cứ vào hai lỗ thủng khi nãy trên xương sườn, chúng ta có thể đoán ra bề rộng của hung khí, cũng có thể mô phỏng hình dáng, chỉ có dao nhỏ mới có thể tạo thành miệng vết thương như vậy. Con dao này có lẽ chỉ dùng để cắt gọt khi phân xác thôi."
Lâm Tu Nhiên nhận con dao nhỏ nhìn nhìn, gật đầu nói: "Đúng vậy, con dao này chỉ có thể để lại vết thương trên xương sườn, không khớp với vết dao trên ngực."
"Có khi nào hung thủ dùng con dao này để giết người, đâm vào bụng, vết đâm trên ngực kia là do một hung khí khác?" Phó Lâm Giang đưa ra một giả thiết khác.
Tống Văn cúi đầu tự hỏi một lát, lắc đầu: "Này thì quá phức tạp, vụ án phân thây này tôi vẫn có điểm không hiểu, thi thể đều đã tổn hại thành như vậy thì che dấu nguyên ngân tử vong mang ý nghĩa gì? Khi phân thây, mang bao tay nhưng để lại dấu vân tay và vết máu trên hung khí bị mất, điều này không hợp lý. Hung thủ có cả ngày hôm trước để xử lý thi thể. Nếu đã đeo bao tay thì nên đem tất cả các dấu vết dọn dẹp sạch sẽ chứ. Hung thủ cũng cố ý xử lý các dấu vân tay trong nhà vệ sinh nhưng để lại dấu vết trên hung khí, cái này không phù hợp với hành vi cẩn thận của kẻ đó."
Con dao này xuất hiện rất khéo léo. Trong phòng nơi nơi đều có dấu vân tay nhưng trên dụng cụ để hầm xương thì lại không thu hoạch được gì. Vết máu cùng dấu vân tay xuất hiện trên con dao bị vứt ra xa thi thể, rất nhiều điểm không hợp lý về mặt logic. Thế cho nên, có một số thứ dường như là chính hung thủ cố ý để lại cho cảnh sát.
Tống Văn trầm mặc một lát, ánh mắt sắc bén nói ra một khả năng: "Con dao này có thể là hung thủ cố ý cho chúng ta hiểu lầm."
Mọi người lập tức trầm mặc, đánh lừa cảnh sát? Vậy thì mục đích là để giá hoạ cho người ở chung với Lâm Chính Hoa?
"Lục Tư Ngữ, anh có ý kiến gì không?" Tống Văn bỗng dưng ngẩng đầu hỏi.
"Tôi?" Lục Tư Ngữ không chút đề phòng bỗng dưng bị gọi tên, có chút kinh ngạc, không tự giác liếm môi một cái.
Tống Văn nói: "Không sao, nghĩ đến cái gì thì nói cái đó."
Lục Tư Ngữ lật xem quyển sổ trong tay một chút, do dự mở miệng: "Vụ án này tương đối tàn nhẫn, tôi cảm thấy người có thể chặt xác thì tố chất tâm lý vô cùng vững vàng, phương thức thực hiện này, không thể loại trừa nghi phạm là phụ nữ."
Lâm Tu Nhiên gật đầu: "Bởi vì tâm lý đồng cảm nên khi giết người, hung thủ là phụ nữ sẽ ít xâm phạm đến ngực cùng bộ phận sinh dục hơn kẻ sát nhân là nam. Khi sát hại một người đàn ông, hung thủ là nam cũng sẽ ít khi xuống tay đối với bộ phận sinh dục nam. Trong một số trường hợp, bởi vì quan hệ tình địch, dùng phương thức này là để trả thù tình cảm hoặc là biến thái trời sinh."
Lục Tư Ngữ đưa ra ý kiến mà trước đó mọi người không nghĩ đến, Tống Văn theo lời anh mà tự hỏi, đột nhiên không biết nghĩ đến điều gì mà đuôi mày nhướng lên, quay đầu nhìn Lục Tư Ngữ mà không nói lời nào.
Lục Tư Ngữ đã nhận ra ánh mắt của Tống Văn, lại cúi xuống ghi chép gì đó vào sổ nhỏ.
Phó Lâm Giang gật đầu đồng ý: "Nếu đã giết người không để lại dấu vết thì không cần phải làm những động tác dư thừa này, cắt nát hoặc nấu sôi thì hợp lý hơn. Hơn nữa khi xử lý thi thể, hung thủ đã có rất nhiều động tác vô nghĩa."
Nói cách khác, dùng những thủ đoạn này để xử lý thi thể thì rất quá đáng. Hung thủ tựa hồ không để ý đến việc người khác có nhận ra thân phận của nạn nhân hay không, nhưng lại cố ý che giấu nguyên nhân tử vong. Đây là logic gì thế?
Tống Văn xoay một vòng trên ghế, hạ quyết tâm nói: "Mặc kệ như thế nào, vụ án này đã có rất nhiều tiến triển. Nạn nhân ở chung với người khác, cho dù không phải là hung thủ thì cũng phải tra hỏi rõ ràng. Vân tay của người này xuất hiện trên dao gọt hoa quả, chứng tỏ là nhân vật có liên quan. Thu hoạch càng nhiều tin tức thì sẽ càng có lợi trong việc phá án và bắt người. Chu Hiểu, cậu tập hợp tất cả tin tức của người chết, xác minh thân phận của người ở chung. Phó Lâm Giang, anh cùng với lão Giả tiếp tục điều tra vụ án, hiện tại tôi cảm thấy chúng ta cần phải đi gặp người nhà một chút." Cậu vừa nói vừa đứng dậy, "Cũng chính là một nghi phạn khác của chúng ta."
Chung Tình là một người phụ nữ nội trợ ba mươi tám tuổi, cô chính là vợ của Lâm Chính Hoa. Chung Tình tốt nghiệp ngành điều dưỡng, làm y tá của khoa ngoại lồng ngực trong một năm. Hai mươi hai tuổi gả cho Lâm Chính Hoa, một năm sau thì sinh con. Sinh đứa nhỏ không lâu, Chung Tình liền từ chức, trở thành người nội trợ.
Người bên ngoài nhìn vào thì đây là một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, Lâm Chính Hoa đối ngoại, thu nhập giàu có, Chung Tình đối nội, quản lý việc nhà gọn gàng ngăn nắp. Con trai họ, Lâm Thượng có thành tích học tập xuất sắc, đang học ở trường trọng điểm.
Kỳ thật mọi người đều không biết, bọn họ đều có nỗi lòng riêng của mình.
Tống Văn nhìn người phụ nữ trước mặt, Chung Tình cao một mét sáu, có chút nhỏ gầy, dáng người không bị phát tướng, cô bảo dưỡng rất tốt, hoàn toàn nhìn không ra tuổi thật, nhìn như một thiếu phụ mới ba mươi tuổi. Hiện tại cô mắt cô đang sưng lên, có chút bất lực nắm góc áo. Hôm nay, cô được thông báo đến để nhận thi thể.
Sau khi ký qua một loạt giấy tờ, Chung Tình được đưa đến kho lạnh của nhà tang lễ. Lâm Tu Nhiên là pháp y chuyên nghiệp, mỗi cỗ thi thể sau khi giải phẫu đều sẽ khâu lại. Nạn nhân này cũng không ngoại lệ, tứ chi đã được khâu lại, những nơi có thể khâu lại thì đều tận lực xử lý để thi thể thoạt nhìn không quá chật vật.
Ngăn lạnh kéo ra không nhiều lắm, lộ ra đầu của Lâm Chính Hoa, Chung Tình liền che miệng gật đầu, lui về sau hai bước, nước mắt chảy dài.
Tống Văn dẫn cô từ trong kho lạnh của nhà tang lễ đi ra đến chỗ phòng nghỉ chuyên dùng để tiếp đãi người nhà nạn nhân. Tống Văn kêu Lục Tư Ngữ cho cô một ly nước ấm, sau đó đưa chứng minh tử vong cho cô. Tống Văn đã trải qua rất nhiều quá trình xác nhận thi thể, phản ứng của mỗi người đều không giống nhau, sợ hãi có, không thể tiếp thu có, điên cuồng có, té xỉu có, lạnh lùng cũng có, so ra thì phản ứng của người phụ nữ này khá là dịu ngoan.
"Hiện tại chúng tôi đang điều tra vụ án của chồng cô, tôi có thể hỏi cô vài vấn đề không?" Tống Văn chờ Chung Tình bình tĩnh lại rồi mở miệng hỏi. Đây là trình tự điều tra thông thường, cũng là công việc của cảnh sát hình sự.
Chung Tình đem ly nước nắm chặt trong tay, tựa hồ ấm áp của nước sẽ cho cô thêm sức lực, sau đó cô duỗi thẳng eo, gật đầu. Biểu hiện hành vi của cô cho thấy đây là một người được giáo dục rất tốt, lời nói và hành động đều có chút khắc chế.
Thấy cô đồng ý, Tống Văn nhìn về phía Lục Tư Ngữ, ý bảo anh hãy bắt đầu hỏi. Đây là lần đầu tiên Lục Tư Ngữ thẩm vấn nghi phạm, anh ngẩng đầu nhìn Chung Tình, có chút khẩn trương mà nhẹ nhàng liếm môi một chút: "Lần cuối cùng cô gặp Lâm Chính Hoa là khi nào?"
"Đại khái là khoảng một tuần trước, anh ấy...... không thường về nhà, chúng tôi cơ bản là ở riêng, có cuộc sống riêng của mình." Người đã chết, hiện tại việc giấu diếm, nguỵ trang gia đình hoà thuận đã không còn ý nghĩa.
"Cô có biết chồng cô cùng người khác sống chung bên ngoài không?" Lục Tư Ngữ hỏi.
Chung Tình nhẹ nhàng gật đầu nói: "Biết, sao khi sinh đứa nhỏ, anh ấy không chạm vào tôi nữa. Anh ấy ở bên ngoài thuê phòng theo năm, có đôi khi ở bên ngoài vài ngày, thỉnh thoảng sẽ về nhà nhìn con." Cô uống một ngụm nước, tiếp tục nói: "Cái vòng này của bọn họ khá là loạn, vài năm nay anh ấy có đổi qua vài người. Gần nhất là một người tên gọi là......"
"Gọi là gì?"
Chung Tình cố gắng nghĩ ngơi, nói ra một cái tên, "Gọi là...... gì đó Huy."
"Cô cảm thấy có người nào muốn sát hại chồng cô không?"
Chung Tình lắc đầu.
"Gần đây có phát sinh chuyện gì bất thường không?"
Chung Tình lại lắc đầu, sau đó như nhớ đến cái gì đó bèn gật đầu nói: "Gần đây anh ấy tựa hồ có chút phiền lòng, còn hướng tôi mượn tiền, lý do thì mập mờ không rõ."
"Vay tiền?" Tống Văn nhướng mày, đôi vợ chồng này thật sự có cuộc sống riêng của mình, xa lạ như thế.
Chung Tình giải thích: "Chúng tôi sau khi kết hôn thì anh ấy đưa cho tôi một nửa tiền lương, tự mình giữ một nửa còn lại. Tiền lương của Lâm Chính Hoa không tính là thấp, trừ bỏ cần chi cho tôi cùng con tôi thì tôi còn để giành lại một ít. Gần đây anh ấy bỗng nhiên muốn vay tiền tôi."
Lục Tư Ngữ tiếp tục hỏi: "Cô có cho anh ấy vay không?"
Chung Tình nghe vấn đề này, chần chừ một lát, thấp đầu, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Lúc đầu thì không có, sau đó...... tôi đưa cho anh ấy mười vạn.
(~ 350 triệu) Mười vạn, đây là một điểm mấu chốt. Lâm Chính Hoa chết có phải vì tiền hay không? Cộng thêm phần đang có trong tay, đoán chừng số tiền anh ta có trong tay còn nhiều hơn thế. Chu Hiểu có điều tra qua, thu nhập của Lâm Chính Hoa một năm khoảng một trăm năm mươi vạn
(~5,25 tỷ). Nhưng vì tiền thì sao trong phòng không có dấu hiệu cướp bóc, điện thoại cùng ví tiền của nạn nhân đều không bị mất.
"Buổi tối tám giờ đến mười hai giờ ngày xảy ra vụ án, cô đang ở đâu, làm gì?" Thấy Chung Tình lộ ra vẻ mặt khó xử, Lục Tư Ngữ cũng không miệt mài theo mãi một vấn đề, mà đổi sang hỏi vấn đề khác.
Chung Tình nhớ lại một chút, lấy tay xoắn dây túi, "Tối hôm đó, con tôi có lớp học bù, là tôi đưa nó đi, thời gian bắt đầu là tám giờ rưỡi."
"Lớp học bù có bao người?"
"Là lớp học nhỏ, tổng cộng có tám người."
Lớp học bổ túc ít người, nếu cô ấy nói thế thì chắc không phải là nói dối.
"Tám giờ rưỡi bắt đầu thì kết thúc lúc mấy giờ? Lúc con cô ở lớp học bù thì cô đang làm gì?"
"Từ tám giờ rưỡi cho đến mười giờ rưỡi, hai tiếng học lớp tiếng Anh. Tôi ở quán cà phê gần đó đợi con tôi, bởi vì đến thường xuyên nên nhân viên cửa hàng đó đều nhận ra tôi."
Đai khái hỏi mười mấy vấn đề, Lục Tư Ngữ nhìn về phía Tống Văn trưng cầu ý kiến, xem cậu có bổ sung thêm vấn đề gì không, Tống Văn ngồi một bên mở miệng hỏi Chung Tình: "Cô yêu Lâm Chính Hoa sao?"
Chung Tình không ngờ vị đội trưởng đội hình sự này bỗng dưng đặt câu hỏi, vấn đề lại bén nhọn như thế, nhất thời nghẹn lời.
Tống Văn thu lại gương mặt tươi cười thường ngày, ánh mắt trầm ổn, ngữ khí khiến người khác sợ hãi không thôi, tiếp tục hỏi cô: "Gả cho một người đồng tính luyến ai, cuộc sống không hài hoà, cô không nghĩ đến ly hôn sao?"
Khi bị hỏi qua vấn đề này, Chung Tình luôn nhẫn nhịn làm cả gương mặt đỏ lên: "Tôi...... tôi......"
Tống Văn nhìn thẳng hai mắt cô, từng bước ép sát, đuổi theo không bỏ, từng chữ một hỏi cô: "Cô không hận anh ta sao?"
Lục Tư Ngữ nghiêng đầu liếc nhìn Tống Văn một cái, ánh mắt người nọ sắc bén như thanh kiếm. Mấy câu vừa nãy anh hỏi vẫn còn tương đối nhẹ nhàng, hiện tại thì Tống Văn đã trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Nghe được câu hỏi cuối cùng kia, Chung Tình đột nhiên như một con rắn bị đánh trúng bảy tấc*, cả người trở nên không khống chế được, nước mắt từng giọt lớn chảy xuống, nơi khoé miệng thì cố gắng mỉm cười, hai cái biểu tình mâu thuẫn này làm cho gương mặt cô trở nên vặn vẹo......
~ Hết chương 8 ~
Chú thích: -
Xương hyoid: là một khúc xương hình móng ngựa nằm trên đường giữa mặt trước cổ ở giữa cằm và sụn giáp. - *Đánh rắn phải đánh cho chết nếu không sẽ bị hại. Tục ngữ Trung Quốc có câu: "đánh rắn đánh bảy tấc", tuy nhiên cũng có người nói: "đánh rắn đánh ba tấc". "3 tấc" là vị trí cột sống ở chỗ "3 tấc" đánh bị thương hoặc gẫy thì rắn không thể ngóc được đầu dậy cắn bạn nữa; còn "7 tấc" lại là vị trí của tim rắn, một khi bị trọng thương thì tự nhiên sẽ chết